“Huyết Lệ, ngươi vậy mà…” Quỷ Vu vừa hô lớn nửa câu, đã không kịp ngăn cản hành động của Huyết Lệ. Chỉ thấy phù văn trên Cự Phủ sáng lên, rồi ánh sáng đỏ bùng lên, cùng với tiếng xé gió mạnh mẽ vang dội! Một ảo ảnh huyết sắc của cự phủ lớn chừng ngàn trượng từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế lấn át cả bầu trời, trực tiếp chém nát không gian, tạo thành những khe hở rộng chừng trăm trượng, tuôn xuống đầu Hàn Lập.
Những nơi ảo ảnh đi qua, không gian xung quanh đỏ rực như đang ở trong một thế giới đẫm máu, khiến người ta cảm thấy không thể trốn tránh. Hàn Lập cũng không để ý lắm đến công kích của Huyết Lệ, chỉ vung tay áo lên, từ tay áo tuôn ra một mảng lớn kim quang, biến thành ảo ảnh chưởng ấn kim quang lập lòe, trực tiếp nghênh đón ảo ảnh cự phủ.
Thực tế, ngay khi đám người trên lưng Cự Quy xuất hiện, ánh mắt của hắn đã đổ dồn vào gã bạch cốt khô lâu, vì hắn có thể nhìn thấu khí tức của tất cả họ, ngoại trừ người này. Chưởng ấn màu vàng vốn chỉ to khoảng một trượng, nhưng khi chạm đến ảo ảnh cự phủ, nó ngay lập tức tăng vọt lên gần nghìn trượng, mặc dù vậy, so với ảo ảnh cự phủ, nó vẫn nhỏ bé vô cùng.
“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên. Ảo ảnh huyết sắc cự phủ ầm ầm vỡ vụn, uy năng chưởng ấn màu vàng không hề giảm, tiếp tục bay lên cao, mặc dù lóe lên biến mất ở chân trời, nhưng kim quang vẫn vô cùng chói mắt. Huyết Lệ rơi trở về trên người Cự Quy, nghiêng người nhìn về phía kim quang do chưởng ấn màu vàng lưu lại, ánh mắt đột nhiên co rụt lại, phần bụng chuyển động liên tục, lầm bầm nói: “Làm sao có thể như vậy được?”
Cổ của bạch cốt khô lâu vặn vẹo một chút, phát ra tiếng cười “khanh khách”, tựa như cũng liếc qua cảnh tượng trên bầu trời, rồi quay đầu nhìn Hàn Lập một cái, trong hai hốc mắt ánh sáng âm u chớp động, giống như quỷ hỏa đang cháy. “Huyết Lệ, tên hỗn đản nhà ngươi, quả thật không có óc! Chưa phân biệt tốt xấu đã động thủ, ngươi không thấy ta và Minh Vương cũng đứng trên thuyền hay sao?” Quỷ Vu cuối cùng cũng có cơ hội, lớn tiếng hô lên.
“Ồ, Quỷ Vu, ngươi vẫn chưa chết à?” Huyết Lệ có chút kinh ngạc, giọng nói dị thường vang dội. Quỷ Vu lúc này cũng không để ý đến hắn, ánh sáng xanh trên người tăng vọt, nhẹ nhàng phiêu đãng, thân thể từ tàn hồn biến thành cũng lớn lên gấp mấy lần, hai tay ôm quyền, thi lễ với bạch cốt khô lâu trên lưng Cự Quy. “Vãn bối Quỷ Vu, bái kiến Cốt Hoàng tiền bối.” Biểu hiện của y vô cùng cung kính, cúi gập người xuống tạo thành góc vuông.
Bạch cốt khô lâu được gọi là Cốt Hoàng kia, chỉ khẽ gật đầu, rồi mở miệng hỏi: “Ngươi là người của U Minh giới, tại sao lại đi chung với bọn tu sĩ Chân Tiên giới?” Giọng nói của y khàn khàn hư ảo, phảng phất như có tầng tầng trọng âm chồng lên nhau, khiến người nghe không biết âm thanh từ đâu phát ra. “Có thể kinh động tới Cốt Hoàng tiền bối, chỉ sợ cũng chỉ có tên Chuyển Luân Vương tai họa ngầm kia. Vừa đúng lúc vị Hàn đạo hữu này cũng có chung chí hướng với chúng ta, nếu không ngại, xin phép tiền bối cho bọn ta gia nhập, cùng nhau đi thảo phạt Chuyển Luân Vương?” Quỷ Vu nói gấp.
Hàn Lập nghe lời ấy, khẽ cau mày, hắn chưa từng nói là muốn cùng họ đi thảo phạt Chuyển Luân Vương, sở dĩ đáp ứng Quỷ Vu tới đây, chỉ vì Lục Đạo Luân Hồi Bàn mà thôi. Tuy nhiên không biết vị “Cốt Hoàng” này là ai, nên hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao dựa vào tình huống trước mắt, địa vị của người này ở U Minh giới có lẽ còn cao hơn đám người Quỷ Vu và Huyết Lệ.
“A… Nếu là nhằm vào Chuyển Luân Vương, những xung đột lúc trước tạm thời bỏ qua. Chỉ là không biết ý của Cốt Hoàng tiền bối như thế nào?” Huyết Lệ nghe vậy, thoáng do dự một lát, chủ động nói với bạch cốt khô lâu. “Nhiều hơn hay thiếu hơn một người cũng không sao.” Bạch cốt khô lâu hình như cũng không thèm để ý chuyện này, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Hàn Lập cũng không. Hiển nhiên trong mắt y, đám người Hàn Lập căn bản không đáng giá nhắc tới.
“Quỷ Vu đạo hữu, chuyện này không giống như lúc trước chúng ta đã thảo luận với nhau?” Hàn Lập hững hờ nói ra. “Hàn đạo hữu, Lục Đạo Luân Hồi Bàn bị Chuyển Luân Vương chiếm giữ, nếu muốn sử dụng vật này, nhất định phải tranh đoạt, đây là chuyện không thể tránh. Ta bảo đảm, sau khi đánh bại Chuyển Luân Vương, nhất định đạo hữu có thể thuận lợi sử dụng Luân Hồi Bàn.” Quỷ Vu mở miệng khuyên bảo.
Hàn Lập nghe vậy, trầm ngâm một lát, vẫn dự định từ chối. Hiện giờ hắn mang theo nhóm người Kim Đồng, Tử Linh, tuyệt đối không muốn cuốn vào những tranh chấp của U Minh giới, nhất là dưới tình huống không hiểu rõ đối tượng hợp tác với mình. “Hàn đạo hữu, có thể ngươi không biết, vị Cốt Hoàng tiền bối này, chính là một trong những đại năng của U Minh giới, Đạo Tổ cảnh giới hàng thật giá thật, tuyệt đối không phải là người mà ta và Huyết Lệ có thể so sánh. Tính tình của y cực kì cổ quái, tiên cũng giết, ma cũng giết, người cũng giết, quỷ cũng không tha, hành động hoàn toàn dựa vào cảm hứng, ngươi chớ có chống đối y… Ta đưa ra đề nghị đồng hành, cũng là suy nghĩ cho đạo hữu, về phần khi tới nơi, có Cốt Hoàng tiền bối ra tay, chúng ta cũng không cần xuất thủ?” Không đợi Hàn Lập lên tiếng, Quỷ Vu lại truyền âm khuyên nhủ.
“Chủ nhân, nếu chúng ta xảy ra tranh chấp cùng bọn họ ở đây, chỉ sợ lại thêm phiền phức. Không bằng cùng đi, đến lúc bọn chúng đánh nhau, chúng ta tranh thủ đạt được mục đích của mình.” Đề Hồn cũng truyền âm nói ra. Hàn Lập trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu. “Được, ta đồng ý.” Quỷ Vu thấy thế, lập tức vui mừng.
Sau đó bọn họ thu hồi thuyền trúc, bay lên trên lưng Cự Quy, đồng hành cùng với bọn người Huyết Lệ. Không lâu sau, đoàn người đã đến gần đảo hoang ở giữa Hoàng Tuyền đại trạch, xung quanh đảo hoang bị một bức tường Huyết Vân cao chặn lại. “Cốt Hoàng đại nhân, xin cho phép thuộc hạ phá vỡ bức tường cao chướng mắt này.” Một gã đại hán mặt đen sau lưng Cốt Hoàng tiến lên một bước, nói ra.
Hàn Lập nhìn người này, ánh mắt lóe lên. Tùy tùng sau lưng Cốt Hoàng ngoại trừ Huyết Lệ, còn lại sáu người đều là Đại La cảnh, trong đó gã đại hán mặt đen này có tu vi cao nhất, đã đạt tới Đại La trung kỳ, giống với Hàn Lập, đều là trung kỳ đỉnh phong. Đại hán mặt đen thấy Cốt Hoàng không phản đối, hai tay bắt chéo trước người, bấm niệm tạo thành pháp ấn huyền diệu nào đó.
“Ầm!” một tiếng trầm đục vang lên, sau lưng đại hán xuất hiện một ảo ảnh hai đầu bốn tay màu đen như mực. Ảo ảnh phát ra quang mang tối tăm, bắt đầu hóa thành thực chất, biến thành một con quỷ vật khổng lồ dữ tợn mặc giáp đen. Áo giáp đen lấp lánh tinh quang, phía ngoài khắc những hoa văn phức tạp, thoạt nhìn vô cùng đặc biệt, bao trùm hoàn toàn quỷ vật, ngay cả hai cái đầu phía trên cũng bị bao phủ.
Sau đó, một luồng khí tức hung lệ khổng lồ từ quỷ vật tỏa ra, mạnh mẽ hơn nhiều so với gã đại hán mặt đen. Quỷ vật giáp đen ngửa mặt lên trời gào thét, hắc quang trên thân nó phóng đại, tạo thành một cơn bão đen cuồn cuộn, tách gió lốc trước mặt ra một khoảng. Tu vi của Tử Linh hơi yếu, bị cỗ gió lốc này đánh bay ra ngoài. Một cánh tay duỗi ra ôm chặt lấy nàng, không ai khác chính là Hàn Lập.
“Đa tạ Hàn huynh.” Tử Linh thở phào nhẹ nhõm, cám ơn Hàn Lập. Hàn Lập khoát tay áo, nhìn quỷ vật giáp đen, sau đó lại liếc nhìn bức tường huyết vân, khẽ lắc đầu. Trong lúc quỷ vật ngửa mặt lên trời gào thét, bốn cánh tay dù lớn dù nhỏ của nó cũng khẽ đảo, trên nắm tay xuất hiện từng vòng xoáy màu đen, phát ra tiếng nổ đùng đùng chói tai, đánh vào bức tường Huyết Vân.
“Ầm ầm!” Một tiếng trầm đục vang lên! Bức tường huyết vân chỉ run nhẹ, phía trên nổi lên những rung động như gợn sóng nước, không có dấu hiệu tan vỡ nào cả. Đại hán mặt đen thấy cảnh này, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Vào khoảnh khắc này, trên bức tường huyết vân lóe lên huyết quang, hơn mười tia chớp huyết sắc vừa thô vừa to bắn ra, đánh lên người quỷ vật giáp đen.
Thân thể quỷ vật giáp đen dễ dàng bị xuyên thủng mười lỗ hổng lớn, áo giáp màu đen cũng vỡ vụn, quỷ vật hét thảm một tiếng, thân thể khổng lồ hóa thành khói đen phiêu tán biến mất. Mà đại hán mặt đen bị chấn động mạnh, liên tiếp lùi lại vài chục bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, quỳ gục xuống, trong miệng điên cuồng phun máu tươi. “Phế vật!” Cốt Hoàng chứng kiến cảnh này, hừ lạnh một tiếng.
Đại hán mặt đen sợ tới mức thân thể run lên, vội vàng quỳ xuống tạ tội, trong nội tâm buồn bực, hối hận về hành động của mình, thật sự không nên vọng động, kết quả ăn cắp không thành còn mất nắm gạo. “Thông qua Lục Đạo Luân Hồi Bàn khống chế gió lốc hình thành phòng ngự, tự nhiên có thể ngăn cản các ngươi. Bất quá trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều là phí công vô nghĩa.” Cốt Hoàng dò xét bức tường huyết vân cao trước mặt, trong miệng hừ lạnh, bàn tay khẽ chộp vào trong hư không.
“Ầm ầm!” một tiếng vang thật lớn! Toàn bộ không gian giống như sụp đổ, kịch liệt run chuyển, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện Bạch Cốt Cự Chưởng khổng lồ, chộp vào bức tường huyết vân cao trước mặt. Tiếp theo “xoẹt!” một tiếng, bức tường ở trước mặt Cốt Hoàng ngay lập tức yếu ớt kỳ lạ, như tờ giấy bị xé toang, tạo thành một lỗ thủng lớn.
“Cốt Hoàng tiền bối thần thông vô lượng!” Huyết Lệ nịnh hót nói. “Có Cốt Hoàng tiền bối xuất thủ, xem ra gã Chuyển Luân Vương kia chạy trời không khỏi nắng rồi!” Quỷ Vu cũng cười hặc hặc nói. Y biết rõ Chuyển Luân Vương rất lợi hại, ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng vừa rồi tận mắt chứng kiến một kích long trời lở đất của Cốt Hoàng, chút lo lắng ban đầu cũng đã tiêu tan.
Hàn Lập nhìn về phía Cốt Hoàng, trong mắt cũng hiện lên một tia kiêng kị. Trước kia mặc dù hắn đã tận mắt thấy Đạo Tổ ra tay nhiều lần, nhưng lúc đó tu vi còn yếu, không cách nào chân chính lĩnh hội lợi hại của Đạo Tổ. Hôm nay bất luận là tu vi hay pháp tắc của hắn đều đã có những thành tựu không nhỏ, lúc này mới có thể thực sự cảm nhận được sự khủng khiếp của Đạo Tổ. Khi Cốt Hoàng giơ tay nhấc chân, mơ hồ hòa hợp cùng thiên địa Đại Đạo, giống như hóa thân của thiên địa, uy lực kinh khủng, thực sự không phải tồn tại Đại La có thể chống lại.
Cốt Hoàng nghe Huyết Lệ và Quỷ Vu ca ngợi, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, vung tay về phía trước. Đám người đứng trên lưng Cự Quy lập tức bay qua lỗ thủng, tiến vào bên trong. “Người nào đến xâm phạm?” Hộ vệ trên đảo vào thời điểm gã đại hán mặt đen phát ra công kích đã phát hiện điều bất thường, lúc này thấy đám người Cốt Hoàng, lập tức tiến công tới.
Đồng thời, tiếng chuông cảnh báo vang vọng khắp hòn đảo, những hộ vệ nơi khác cũng rất nhanh chóng tụ tập về đây. “Chỉ là vài tên lính quèn, giao cho chúng ta.” Huyết Lệ gào to một tiếng, bắn ra. Cự Phủ trong tay gã hóa thành một tấm lụa huyết sắc quét ngang. “Phần phật!”, lúc này có vài chục tên quỷ binh bị chặt đứt ngang thân. Bảy người sau lưng Cốt Hoàng cũng lập tức xông ra, đánh về phía những tên quỷ binh kia. Mà nhóm Hàn Lập cũng không đứng ngoài cuộc chiến, từng người tế ra Tiên Khí, nhao nhao xuất thủ.
Quỷ binh trên đảo thực lực vô cùng cường đại, mặc dù không có Đại La cảnh, nhưng Thái Ất chỗ nào cũng có, và số lượng lại rất nhiều. Đám người Hàn Lập mặc dù chiếm ưu thế, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể giết hết, bị cản lại tại chỗ không thể tiến lên. “Tất cả lui ra!” Trong mắt Cốt Hoàng hiện lên vẻ không kiên nhẫn, phất tay bảo mọi người lui lại, bạch cốt quang mang trên người y lóe lên. Một làn sóng ánh sáng màu xương trắng lan ra từ trên người y, lập tức quét ngang toàn bộ hòn đảo.
Quỷ binh hộ vệ trên đảo vừa chạm vào sóng bạch quang, da thịt trên người lập tức nứt ra, máu tươi văng tung tóe, khung xương trong người tự động nhảy ra, rồi “Ầm!” một tiếng, nổ tung mà chết. Trong chớp mắt, toàn bộ hòn đảo phát ra tiếng nổ liên tiếp, máu thịt của đám quỷ binh còn sót lại vung vãi khắp nơi, tạo nên một cảnh tượng cực kỳ máu tanh. Tất cả hộ vệ trên đảo gần như bị tiêu diệt, chỉ có một ít quỷ binh gần thạch điện xám trắng may mắn tránh thoát.
Giờ phút này, thạch điện hiện ra màn hào quang hình bán cầu đỏ sậm, bao phủ toàn bộ thạch điện vào trong, ngăn cản làn sóng bạch quang lại. “Cốt Hoàng tiền bối thần thông quảng đại, thật khiến đám tại hạ được mở rộng tầm mắt.” Huyết Lệ lại tiếp tục khen ngợi. Những người khác cũng vô cùng khiếp sợ. Phía trước cổng vào thạch điện, hai gã quỷ tướng đầu trâu, mặt ngựa vốn đang đứng yên. Thấy cảnh này, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ cuối cùng cũng khẽ động, triệu tập quỷ binh còn sót lại bảo vệ cổng vào, rồi phái người chạy vào trong điện thông báo.
Trong chương truyện này, Huyết Lệ ra tay tấn công Hàn Lập nhưng bị Cốt Hoàng ngăn chặn. Cốt Hoàng, một nhân vật quyền năng từ U Minh giới, dễ dàng phá hủy bức tường bảo vệ của kẻ thù bằng sức mạnh khủng khiếp của mình. Quỷ Vu và Huyết Lệ đều tỏ ra kính nể Cốt Hoàng, người dẫn dắt họ đối phó với Chuyển Luân Vương. Đám quỷ binh hộ vệ trên đảo bị tiêu diệt nhanh chóng bởi sức mạnh của Cốt Hoàng, đồng thời mở đường cho nhóm Hàn Lập tiến vào. Tình hình càng trở nên căng thẳng với sự xuất hiện của các quỷ tướng bảo vệ cổng vào thạch điện.
Trong chương truyện, Giao Tam dẫn theo Như Sương đến Luân Hồi Điện, nơi ẩn chứa Hồ Máu kỳ bí và Luân Giác Luân Bàn. Tại đây, Luân Hồi Điện Chủ tiết lộ thông tin về kiếp trước của Như Sương, người mẹ mà Giao Tam từng tưởng niệm. Như Sương bất tỉnh khi bị kéo vào hồ, và Giao Tam không ngừng thắc mắc về mối liên hệ giữa hai mẹ con. Trong khi đó, Hàn Lập cùng đồng đội đối mặt với đe dọa từ một con quái thú cổ đại. Tình huống căng thẳng đang dần dần lộ diện khi các nhân vật chuẩn bị đối diện với những bí ẩn của quá khứ và sự nguy hiểm hiện tại.