Ngay khi Hàn Lập và Giao Tam tập trung nhìn xuống, vầng mặt trời màu đỏ sậm bỗng nhiên trở nên cuồng loạn, rồi đột ngột rung chuyển mãnh liệt. Tiếp đó, nó giống như một sinh vật sống, không ngừng phồng lên co lại, rồi bất ngờ đứng im, đồng thời tiết tấu giờ đây càng lúc càng nhanh!

Hàn Lập quan sát xung quanh, trong khoảnh khắc con ngươi của hắn co lại. Cùng lúc đó, bề mặt của vầng mặt trời bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng rực rỡ, rồi nhanh chóng vỡ thành hai mảnh, biến thành từng đốm sáng nhỏ bay tứ tán.

Thân ảnh Cốt Hoàng hiện ra, nhìn qua thì thấy lông tóc và toàn thân của gã không hề tổn hại, ngay cả bộ áo mà gã đang mặc cũng không bị hư hao. Ánh lửa trong mắt gã điên cuồng chớp động, nhưng không tiếp tục tấn công nữa. Sau nhiều lần giao đấu không có kết quả, rõ ràng gã đã không còn xem thường hai người nhân tộc trước mặt như trước kia.

Mặc dù hai người họ chỉ là Đại La, nhưng sự chênh lệch về thực lực của họ là cực kỳ lớn. Tuy nhiên, nhờ vào sự lợi hại của Luân Hồi đại trận, họ đã có thể chống lại gã. Huyết Lệ, đại hán mặt đen, cùng với u linh mặc hắc bào từ phía xa bay tới, hạ cánh bên cạnh Cốt Hoàng.

“Cốt Hoàng đại nhân, ngài không sao chứ?” Đại hán mặt đen lo lắng hỏi. Cốt Hoàng không nói gì, chỉ vung tay lên, cốt trảo trong lòng bàn tay bỗng nhiên bùng ra một đoàn ánh sáng chói mắt.

“Ầm ầm!”

Cả vùng trời lập tức ào ào cuồn cuộn trở lại, vô số ánh sáng trắng xương từ trên trời giáng xuống, hòa vào dòng chảy phía dưới, tạo thành một cơn sóng gió khổng lồ, che lấp cả bầu trời, rồi lao về phía thạch điện màu xám trắng.

“Ầm ầm!”

Thạch điện xám trắng và lồng sáng đỏ sẫm xung quanh, bị cỗ ánh sáng sóng lớn này quét trúng đã lập tức rung động lần nữa, giống như chiếc thuyền bị đắm trong cơn bão, cảm giác lung lay như sắp đổ.

Hàn Lập và Giao Tam đổi sắc, không hẹn mà cùng đưa tay thi triển pháp tắc cộng hưởng, nhằm ổn định lại Luân Hồi đại trận. Sau khi phóng ra cỗ sóng cốt trắng với khí thế dọa người, Cốt Hoàng cũng không tranh thủ cơ hội truy kích mà quay đầu nhìn u linh mặc hắc bào, thanh âm lạnh lùng nói: “Quỷ Vu, đừng đóng kịch nữa, ngươi đã đoạt xá thân thể hắc bào, đừng cho rằng ta không biết.”

“Haha, quả nhiên không gạt được Cốt Hoàng tiền bối.” U linh mặc hắc bào cười ha hả, thân thể khẽ động, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một nam tử mặc áo màu xám, đúng là Quỷ Vu. Huyết Lệ và đại hán mặt đen thấy vậy đều giật mình.

“Vừa rồi trong cơn gió lốc, tàn hồn ta suýt bị hủy diệt. Để cầu một đường sống, ta đành phải đoạt xá thân thể của Hắc Bào đạo hữu, cầu xin Cốt Hoàng tiền bối đừng trách.” Quỷ Vu quay về phía Cốt Hoàng thi lễ, nói.

“Ngươi cũng biết ta không tiện vận dụng toàn lực. Hãy thay ta diệt tên tu sĩ Nhân tộc kia, ta sẽ tha thứ cho việc ngươi đã đoạt xá. Ngươi ở bên cạnh hắn đã lâu, hãy nói là không thể thu thập được khí tức của người này.” Cốt Hoàng nói một cách lạnh lùng.

“Đương nhiên không vấn đề gì, hắn nếu chọn nương tựa Chuyển Luân Vương, thì chính là địch nhân của U Minh giới chúng ta. Cốt Hoàng đại nhân đã cứu mạng, ta tất nhiên phải ra sức vì người.” Quỷ Vu cười nói, rồi há miệng phun ra một đoàn ánh sáng xám bay ra, hình thành một tượng người giống y như thật, có màu xám đen, chỉ cao vài tấc.

Chỉ có điều tượng người không có mặt mũi, trông rất quái dị. Quỷ Vu lấy ra một phù lục màu xám, trên đó có khắc phù văn hình tròn, giống như đang phong ấn pháp thuật. Trung tâm hình tròn chớp động lên đoàn ánh sáng kim quang, phát ra khí tức của Hàn Lập.

Quỷ Vu mang phù lục dán lên khuôn mặt trống không của tượng người. Phù lục “Xoẹt” một tiếng vỡ vụn, vô số phù văn màu xám xuất hiện, bao lấy dòng kim quang rồi chui vào bên trong tượng người. Toàn thân tượng người bỗng nhiên run rẩy, như muốn sống lại. Bộ mặt của nó chớp động quang mang, hiện ra một khuôn mặt mơ hồ, chính là Hàn Lập.

Trong lồng ánh sáng đỏ sẫm, Hàn Lập bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong bạch cốt quang mang, vẻ mặt đầy nghi hoặc. “Là do ngươi tự chui đầu vào lưới, vậy đừng trách ta độc ác.” Quỷ Vu lẩm bẩm, khóe miệng hiện ra nụ cười tàn nhẫn, tay bên kia nâng lên, lòng bàn tay hiện ra ánh sáng đen, xuất hiện bảy cây kim màu đen. Chúng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, làm người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Ngay sau đó, gã cong ngón tay búng ra, bảy cây kim đen bay đi, lần lượt cắm vào bảy vị trí của tượng người: vị trí ngực, thiên trung, mi tâm..., rồi xuyên qua thân thể. Thân thể tượng người lập tức bắn ra bảy vòi máu, văng ra xung quanh, trong miệng cũng chảy ra một dòng máu tươi. Trong lồng ánh sáng, thân thể Hàn Lập “Phốc phốc” một tiếng, trên thân cũng vỡ ra bảy lỗ máu, từng vòi máu tuôn ra từ đó.

Không chỉ như vậy, đầu óc của hắn cũng đau nhức kịch liệt, bảy cây kim đen dường như cũng đâm vào thần hồn của hắn. Hàn Lập “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người nhanh chóng suy giảm. “Hàn đạo hữu, ngươi làm sao vậy?” Giao Tam đứng bên cạnh thấy Hàn Lập như vậy, sắc mặt biến đổi, lớn tiếng kinh hô.

Hàn Lập không nói gì, hai mắt nhắm lại, mặt lộ vẻ đau đớn. Ngay lúc này, bảy đạo lực lượng âm tàn không gì sánh được, đang mạnh mẽ đâm tới não hải hắn, dường như muốn trực tiếp phá hủy thần hồn của hắn. Hắn chỉ thấy trong đầu một trận đau nhức kịch liệt, như thể sau một khắc sẽ nổ tung. Trong thức hải, cảnh vật vỡ vụn, đau đớn không thể chịu nổi.

May mắn thay, thần hồn của hắn cực kỳ cường đại, vì vậy không đến mức bị sụp đổ. Kim quang trên thân hắn bùng phát mãnh liệt, trong chớp mắt bao trùm lấy thân thể của hắn. Một cỗ thời gian pháp tắc chi lực cuồn cuộn bao phủ lấy hắn, bảy vết thương trên người ngay lập tức ngừng chảy máu. Trong đầu, bảy hư ảnh kim đen cũng theo đó mà nhạt dần, cơn đau nhức ở não hải giảm bớt.

Hàn Lập nhẹ nhàng thở ra, mở hai mắt, rồi chậm rãi đưa tay lên. Ánh sáng màu bạc hiện lên, nhóm Đề Hồn xuất hiện. “Các ngươi... lại giúp Giao Tam đạo hữu bảo vệ cấm chế.” Hàn Lập nhanh chóng nói một câu, rồi không quan tâm đến mọi thứ, lập tức khoanh chân ngồi xuống. Sau đó, hắn nhanh chóng vận chuyển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết và Luyện Thần Thuật, luyện hóa lực lượng của bảy cỗ âm tàn trong đầu.

Nếu không có lực lượng thời gian pháp tắc của Hàn Lập giúp đỡ, uy lực của Luân Hồi đại trận sẽ giảm đi rất nhiều. Lồng ánh sáng đỏ sẫm phát ra quang huy đột ngột suy giảm. Từng luồng bạch cốt quang mang tiếp tục trùng kích vào, đại trận lại rung động ù ù. Giao Tam thấy vậy, hai tay vội vàng bấm niệm pháp quyết, cố gắng ổn định lồng sáng.

Tuy nhiên, từng luồng cự lực bên ngoài liên tiếp truyền tới, ập vào người Giao Tam, khiến sắc mặt nàng nhanh chóng trở nên khó coi. Nhóm Đề Hồn không biết phải làm gì, đành ra tay ngăn cản những lực lượng đang thâm nhập, chia sẻ bớt áp lực với Giao Tam.

Bên ngoài lồng sáng, Quỷ Vu cau mày nhìn tượng người trước mặt. Máu tươi trên tượng người đã ngừng chảy, khuôn mặt Hàn Lập ảm đạm hơn nhiều nhưng cũng không biến mất. “A, vậy mà không chết? Thật sự hiếm thấy.” Quỷ Vu nói thì thào.

Huyết Lệ bên cạnh cười lạnh một tiếng, giọng điệu lộ ra vẻ giễu cợt. “Vậy là đủ rồi, tất cả các ngươi hãy đồng loạt ra tay, phá hủy Luân Hồi đại trận này trong một lần!” Cốt Hoàng hét lớn, giọng nói có chút gấp gáp, dường như đang lo lắng, rồi phất tay một kích.

Hư không phía sau gã hiện ra một tòa núi bạch cốt khổng lồ, tạo thành từ vô số hài cốt, phát ra từng đợt ba động pháp tắc mạnh mẽ. Sau đó, một cốt trảo to lớn từ núi bạch cốt lao ra, chộp xuống lồng sáng đỏ sẫm. Huyết Lệ cũng thét dài một tiếng, vô tận huyết quang từ trong cơ thể y tuôn ra, hình thành một biển máu che khuất cả bầu trời.

Y vung cự phủ trong tay, trong chớp mắt, mây máu đầy trời tụ họp tại một chỗ, hình thành một thanh huyết sắc cự phủ dài vạn trượng vắt ngang chân trời. Điện mang nóng bỏng trên lưỡi búa kêu tê tê, hỗn loạn, cực kỳ đáng sợ.

Cự phủ trong tay Huyết Lệ chém ra. Huyết sắc cự phủ trên không cũng ù ù chém xuống lồng sáng. Hầu như cùng lúc, đại hán mặt đen lại thi triển thần thông trước đó lần nữa, gọi ra Quỷ Vương hai đầu bốn tay. Bốn nắm đấm của Quỷ Vương phát ra hắc quang, sau đó trở nên mơ hồ.

Vô số quyền ảnh xuất hiện, giống như sóng dữ đổ dồn vào Luân Hồi đại trận. Quỷ Vu không tinh thông công kích vật chất, nhưng cũng phun ra một đạo hắc mang, đánh về phía lồng sáng đỏ sẫm.

Công kích của bốn người đồng thời rơi xuống lồng sáng đỏ sẫm. Một tiếng ầm vang kinh thiên động địa. Thân thể mềm mại của Giao Tam điên cuồng run rẩy, thất khiếu đều tuôn ra máu tươi. Nhưng ánh mắt của nàng lại hết sức sáng ngời, toàn lực đều khiển Luân Hồi đại trận, không một tia rút lui.

Lồng sáng đỏ sẫm chớp động kịch liệt, nhanh chóng trở nên mong manh, trong chớp mắt chỉ còn một lớp thật mỏng, lập tức có dấu hiệu vỡ vụn. Cung điện phía dưới cũng hiện ra từng vết nứt, như thể muốn sụp đổ. Đột nhiên, một cỗ lực lượng mênh mông không gì sánh được từ phía trong cung điện truyền ra, đổ vào Luân Hồi đại trận gần như đã sụp đổ ấy.

Luân hồi đại trận tỏa ra quang mang đỏ sẫm ngút trời, phát ra từng trận gào thét gầm rú, như thể đang reo hò mừng rỡ. Trong chớp mắt, lồng sáng đỏ sẫm không những khôi phục lại như lúc ban đầu, mà còn mạnh mẽ hơn. Đồng thời vô số đạo quang mang đỏ sẫm từ đó bắn ra, trong tiếng nổ “ù ù”, công kích của đám người Cốt Hoàng bị phản chấn trở lại.

Thân thể Cốt Hoàng chấn động mạnh, lùi lại hai bước mới đứng vững, quang mang trên người chớp hiện mấy lần, trong lòng đầy vẻ hoảng sợ. Nhóm Huyết Lệ càng không chịu nổi, lập tức bị đánh bay ra xa.

Giao Tam thấy vậy, gánh nặng trong lòng cuối cùng được buông lỏng, vết thương trên người đồng loạt bùng phát. Nàng không nhịn được nữa, thân thể mềm nhũn, rơi xuống phía dưới. Một đoàn hào quang đỏ sẫm bỗng xuất hiện, nâng thân thể Giao Tam lên. Bên cạnh hiện ra một bóng người, chính là Luân Hồi điện chủ.

“Điện chủ, bên kia ngài... đã xong?” Ánh mắt Giao Tam sáng lên, hỏi một cách khó nhọc.

“Cửu Chân ngươi đã vất vả, cứ nghỉ ngơi thật tốt, chuyện kế tiếp hãy để ta lo.” Luân Hồi điện chủ nói nhẹ nhàng, rồi vung tay lên. Giao Tam cảm thấy một dòng nước ấm to lớn tràn vào thân thể, chạy quanh một vòng rồi mới biến mất.

Thương thế trong cơ thể nàng đã không còn, tiên linh lực tiêu hao cũng khôi phục gần một nửa, nàng vui mừng đứng lên. Nhóm Đề Hồn cũng không một ai bị thương, thấy uy thế của Luân Hồi điện chủ như vậy, sắc mặt đều biến đổi. Rồi họ bay đến bên cạnh Hàn Lập, bày ra trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Kim quang trên người Hàn Lập lóe lên rồi thu lại, sau đó đứng dậy, nhìn Luân Hồi điện chủ mà ngẩn người. Người trước mặt có dung mạo mờ ảo không rõ, tuy không nhìn thấy được diện mạo, nhưng chẳng hiểu sao, hắn cảm thấy trên thân người này có một loại cảm giác rất quen thuộc.

Luân Hồi điện chủ nhìn qua Hàn Lập một chút, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhìn về phía Cốt Hoàng, sau đó mở miệng nói chậm rãi: “Cốt Hoàng, đã lâu không gặp.”

“Ta vẫn luôn muốn gặp ngươi, chỉ tiếc là không có cơ hội.” Cốt Hoàng nói lạnh lùng.

“Cơ hội lần này, ngươi chọn cũng không tệ lắm.” Luân Hồi điện chủ trả lời.

“Không tệ là thế nào, đơn giản có thể nói là vạn năm khó gặp! Hừ, tu vi của ngươi vốn không bằng ta, bây giờ chắc chắn khí huyết lại thiếu hụt, chẳng lẽ còn là đối thủ của ta.” Hồn hỏa trong mắt Cốt Hoàng rung động, nói.

“Không ngờ ngươi làm việc cũng thật chu đáo, thậm chí không tiếc dùng tu vi Đạo Tổ để vận dụng lực lượng pháp tắc. Xem ra Lục Đạo Luân Hồi Bàn có sức dụ hoặc không nhỏ với ngươi.” Thân hình Luân Hồi điện chủ bay ra khỏi lồng sáng đỏ sẫm, rồi nói một cách từ tốn.

P/S: Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ nhóm dịch!

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra khi Hàn Lập và Giao Tam đang chiến đấu với Cốt Hoàng và các đồng minh của hắn. Một cơn hỗn loạn xảy ra khi vầng mặt trời vỡ ra, báo hiệu sự xuất hiện của sức mạnh khủng khiếp. Giữa lúc Cốt Hoàng ra lệnh tấn công, Quỷ Vu gây khó khăn cho Hàn Lập bằng việc đoạt xá một cơ thể. Hàn Lập phải đối mặt với sự tổn hại không thể chịu nổi khi một cuộc chiến khốc liệt diễn ra, nhưng Luân Hồi điện chủ xuất hiện kịp thời, mang lại hy vọng cho hai người. Cuộc chiến giữa các thế lực càng trở nên căng thẳng khi những sức mạnh bí ẩn được tiết lộ.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện xoay quanh cuộc chiến giữa Hàn Lập và Cốt Hoàng. Hàn Lập phải sử dụng năm bảo vật mạnh mẽ để củng cố linh vực của mình và ngăn chặn cuộc tấn công từ Cốt Hoàng. Trong khi giao tranh căng thẳng, Giao Tam xuất hiện và thi triển pháp thuật để hỗ trợ Hàn Lập. Tuy nhiên, Cốt Hoàng gây sức ép lớn với sức mạnh của mình, đe dọa phá vỡ kết giới. Cuộc chiến diễn ra quyết liệt khi Hàn Lập nâng cao sức mạnh và cuối cùng sử dụng Thiên Sát Trấn Ngục Công để biến hình, chuẩn bị cho cuộc đấu sinh tử sắp tới.