Giao Tam rưng rưng ngước nhìn Luân Hồi Điện Chủ. Trong lòng nàng đã sáng tỏ rằng người đàn ông trước mặt chính là phụ thân của mình. Cảm xúc trong nàng xáo trộn, như thể hàng trăm sợi tơ đang quấn vào nhau, rối bời không thể nào giải thích.

Cuối cùng, tất cả những khúc mắc mà Giao Tam đã từng mang trong lòng giờ đây đều được tháo gỡ. Nàng hiểu rõ lý do vì sao Điện Chủ lại dành sự quan tâm đặc biệt cho mình, tại sao Luân Hồi Điện lại không tiếc ngân quỹ để hỗ trợ nàng trong tu luyện, và tại sao mình lại có thể thuận lợi vượt qua mọi khó khăn, từng bước đến được ngày hôm nay.

Hóa ra từ đầu, nàng không phải là một cô nhi không cha không mẹ. Ngay khi mới sinh ra, phụ thân đã mang nàng trở về quá khứ và trong suốt thời gian đó, ông luôn lặng lẽ bảo vệ và chăm sóc cho nàng trưởng thành.

Khi nghĩ đến điều này, đôi mắt Giao Tam đỏ hoe, nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt. Hàn Lập đứng bên cạnh cũng không tránh khỏi cảm xúc. Con gái ruột ngay bên cạnh mà hai cha con lại không nhận ra nhau. Mười năm, tám năm có thể không là bao, nhưng kéo dài cả ngàn năm, vạn năm thì đó đúng là nỗi khổ không thể nào diễn tả bằng lời.

"Đối với ngươi và Như Sương cũng vậy, ta không dám tiếp xúc quá nhiều, vì ta lo sợ rằng Cổ Hoặc Kim và Trần Đoàn sẽ lần ra dấu vết và có thể khiến các ngươi gặp nguy hiểm," Luân Hồi Điện Chủ thở dài, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập.

"Vậy tại sao bây giờ ngươi lại bộc lộ tất cả như vậy? Còn cố nhét ký ức của Như Sương vào thức hải của Uyển Nhi?" Hàn Lập đã gần như tin tưởng Luân Hồi Điện Chủ, nhưng vẫn không thể không hỏi lại.

"Bây giờ không còn như trước nữa... Ta không cần phải giấu giếm nữa. Tin rằng, qua lần ra tay này, ngươi cũng đã phần nào hiểu được thực lực của ta. Thời điểm ta dẹp tan các mối nguy trong Luân Hồi Điện cũng chính là lúc ta tính sổ với Cổ Hoặc Kim. Với tính cách của ngươi, chắc hẳn phải tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Luân Hồi Điện chúng ta mới đưa ra quyết định đúng không?" Nhắc đến kẻ thù, ánh mắt của Luân Hồi Điện Chủ đột nhiên trở nên lạnh lẽo và tàn nhẫn.

"Haha! Nói hay đấy, cảm ơn ngươi đã chân thành mời gọi... Nhưng chuyện này không nên liên quan tới Uyển Nhi!" Hàn Lập cười lạnh, phẫn nộ trừng mắt nhìn Luân Hồi Điện Chủ, không hề e sợ chút nào.

Luân Hồi Điện Chủ nghe thấy vậy không nhịn được, nhíu mày, gắt gỏng: "Nàng vốn là vợ chưa cưới của ta, là mẹ của Cửu Chân. Ta muốn để nàng chứng kiến khoảnh khắc ta giết chết Cổ Hoặc Kim và hủy diệt Thiên Đình. Ta muốn nàng thấy rằng năm đó nàng không hề hy sinh vô ích."

"Nàng là Nam Cung Uyển, không phải Cam Như Sương. Chỉ có Nam Cung Uyển duy nhất!" Hàn Lập không chịu yếu thế, cũng gầm lên, từng chữ đều rõ ràng. Hai bên lúc này đôi mắt nhìn nhau như lửa đốt.

"Ngươi có tư cách gì để tranh cãi với ta? Trong suốt những năm qua, trong lòng ta chỉ có Cam Như Sương, chưa bao giờ thay đổi và cũng sẽ không bao giờ thay đổi! Còn ngươi thì sao? Ngươi đã có Tử Linh bên cạnh. Đối với ngươi, Nam Cung Uyển còn có nghĩa gì nữa?" Luân Hồi Điện Chủ lạnh lùng chỉ trích.

Chỉ vừa nói xong, Hàn Lập đột nhiên dừng lại, sắc mặt hắn co rúm lại, chua chát nhưng không thể phản bác.

Thấy vậy, sự tức giận trên gương mặt Luân Hồi Điện Chủ có chút giảm bớt. Hắn tiếp tục: "Bây giờ, nàng chỉ thêm ký ức của Như Sương mà thôi. Tâm trí của Nam Cung Uyển vẫn còn đó. Đợi khi nàng tận mắt thấy ta đánh bại Cổ Hoặc Kim, ta có thể thu hồi ký ức đó."

"Nỗi khổ khi phải đối diện với ký ức của hai kiếp sống không thể dễ dàng xóa bỏ như vậy. Lựa chọn trở thành Cam Như Sương hay trở lại làm Nam Cung Uyển không nên do ngươi quyết định, cũng không nên do ta quyết định, mà chỉ có thể là quyết định của chính nàng." Hàn Lập thở dài.

"Chuyện này thì cứ để vậy. Thuật chiêm bốc của Bổ Thiên Tông không phải là trò đùa. Ta và ngươi nhất thời hợp tác, làm rối loạn thiên cơ. Dù ngươi có thể tạm thời trốn tránh, tìm ra đường sống. Nhưng một khi ngươi tiến giai Đại La Đỉnh Phong, thì không thể trốn tránh. Nếu Cổ Hoặc Kim đã để mắt tới ngươi, y nhất định sẽ không nương tay. Rốt cuộc, muốn sống an nhàn tạm thời hay muốn cùng ta thay đổi càn khôn, ngươi hãy tự quyết." Luân Hồi Điện Chủ khẽ gật đầu.

"Với thực lực hiện giờ của ta, đúng là khó có thể tham gia vào cuộc tranh đấu giữa ngươi và Thời Gian Đạo Tổ. Biết đâu, chưa kịp tiến giai Đại La Đỉnh Phong thì ta đã bất ngờ ngã xuống." Hàn Lập im lặng một hồi lâu mới lên tiếng.

Giao Tam cũng muốn khuyên Hàn Lập, nhưng lại bị Luân Hồi Điện Chủ chặn lại bằng một cử chỉ tay.

"Mặc dù ta và ngươi có những trải nghiệm khác nhau, nhưng đều phải nếm trải đủ loại khó khăn giống nhau. Tâm tính của chúng ta cũng khá tương đồng. Ngày tiểu muội lên kiệu hoa, ta cũng có mặt trong thôn, chỉ là không hiện thân. Khi đó, ta đã nghĩ rằng mình phải đoạn tuyệt nhân quả với tục giới, quên đi tất cả quá khứ. Từ đó về sau, ta chuyên tâm tu hành." Luân Hồi Điện Chủ từ từ nói.

Nghe vậy, Hàn Lập cũng không khỏi cảm động. Năm xưa, hắn cũng từng trở về thăm thôn xưa và chứng kiến khoảnh khắc tiểu muội của mình bước lên kiệu hoa. Lúc đó, cả hắn và "Hàn Lập" hiện tại đều có chung suy nghĩ, đều quyết tâm tiến bước trên con đường tu tiên.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẻ mặt Luân Hồi Điện Chủ bỗng trở nên mơ hồ.

Rõ ràng, cả hai bọn họ từng là một. Bởi vì vận dụng quy tắc Thời Gian xuyên không trở về quá khứ nên hiện tại mới trở thành hai cá thể khác nhau. Nhưng trong định mệnh tối tăm vẫn có một thế lực vô hình dẫn dắt, để rồi cả hai cùng tiến vào Chân Tiên giới và tu luyện quy tắc Thời Gian.

Trong chốc lát, “hắn” và Hàn Lập không thể hiểu nổi mối quan hệ rốt cuộc giữa họ là như thế nào.

"Ta biết ngươi nhất thời khó mà tiếp nhận sự hiện diện của ta. Nhưng dù sao ta đã từng trải qua kiếp này của ngươi và biết rõ những gì ngươi sẽ phải đối mặt trong tương lai. Tuy nhiên, vì sự hiện diện của ta, tương lai của ngươi có thể sẽ có rất nhiều biến số. Kết cục của Di La ra sao chắc chắn ngươi đã biết. Một thời gian trước, ta đã từng khuyên lão gia nhập Luân Hồi Điện, nhưng lão lại cố chấp cho rằng sống tách biệt sẽ không gây sự chú ý..." Luân Hồi Điện Chủ nói.

"Có một số việc... ta cần tự mình nghĩ thông." Trong lòng Hàn Lập lúc này vô cùng rối bời. Hắn im lặng một lúc lâu mới nói được nên lời.

"Nếu vậy, ta sẽ không nói thêm nữa. Hãy đợi Như Sương tỉnh lại để xem nàng chọn lựa như thế nào. Dù nàng có nguyện ý theo ngươi, ta cũng sẽ không cưỡng cầu. Nhưng với thực lực hiện nay của ngươi, liệu có thể bảo vệ được nàng?" Luân Hồi Điện Chủ phẩy tay.

"Không cần đợi nữa! Dẫu sao thì ngươi cũng đã liên lụy tới Uyển Nhi rồi. Chắc chắn rằng dù ta có giữ nàng bên mình, cũng thật khó bảo vệ nàng. Để nàng bên cạnh ngươi có lẽ sẽ an toàn hơn." Hàn Lập lắc đầu.

"Cũng tốt." Luân Hồi Điện Chủ chần chừ một chút rồi đáp.

Hàn Lập liếc nhìn Nam Cung Uyển đang nằm trong lòng Giao Tam. Nhìn vẻ bối rối trên mặt nàng, hắn lập tức quay người rời khỏi đại điện.

"Các ngươi đến đây chẳng phải vì muốn sử dụng Lục Đạo Luân Hồi Bàn sao? Tại sao chưa dùng đã bỏ đi?" Luân Hồi Điện Chủ lên tiếng.

Nghe vậy, Hàn Lập dừng bước, không đáp mà chỉ lặng lẽ quay lại nhìn.

"Cửu Chân! Ngươi dẫn mẫu thân đi trước." Luân Hồi Điện Chủ liếc sang Giao Tam.

"Vâng, phụ thân." Sắc mặt Giao Tam hết sức phức tạp, nàng không ngừng nhìn Luân Hồi Điện Chủ rồi lại quay sang nhìn Hàn Lập, cuối cùng vẫn đỡ lấy Nam Cung Uyển. Hai mẹ con dìu nhau hướng vào Nội điện.

Chứng kiến cảnh này, trong mắt Luân Hồi Điện Chủ thoáng hiện lên tia vui mừng hiếm có rồi liền vụt tắt. Hắn vung tay thu hồi Linh Vực đỏ thẫm.

"Dẫn mọi người vào đi." Luân Hồi Điện Chủ lạnh nhạt nói.

Hàn Lập không lên tiếng, chỉ lặng lẽ truyền âm gọi Đề Hồn và Tử Linh.

Khi Tử Linh xuất hiện bên trong đại điện, “Hàn Lập” đã lần nữa giấu mình sau chiếc mũ rộng vành, thu liễm khí tức, hóa thân thành Luân Hồi Điện Chủ - một nhân vật đầy bí ẩn.

"Đi thôi." Luân Hồi Điện Chủ thờ ơ nói, rồi dẫn đầu tiến vào Hậu điện.

Hàn Lập chỉ gật đầu, ra hiệu cho bọn Tử Linh theo sau. Hắn cũng không rõ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Hàn Lập, Tử Linh cũng không khỏi lo lắng. Ngay cả Đề Hồn, người đang đi phía sau vài bước cũng cảm nhận được điều gì đó bất thường, nhưng không dám lên tiếng hỏi.

Kim Đồng thì khẽ gọi: "Đại thúc!" nhưng Hàn Lập chỉ chìm vào trầm tư. Nàng ánh lên vẻ nghi hoặc nhưng cũng im lặng đi theo.

Thạch Xuyên Không chăm chú nhìn bóng lưng Luân Hồi Điện Chủ, cảm giác như đã gặp ở đâu đó nhưng không nhớ ra nổi.

Mọi người băng qua Chính điện và Hậu điện, rồi xuyên qua một thông đạo, tiến vào một không gian rộng rãi dưới mặt đất.

Giữa trung tâm là Lục Đạo Luân Hồi Bàn cực lớn lơ lửng trên một ao nước đỏ như máu.

"Lục Đạo Luân Hồi Bàn là bảo vật chứa đựng quy tắc Luân hồi. Sử dụng nó không chỉ hao phí quy tắc Luân hồi mà còn liên quan đến vận mệnh của người sử dụng. Không phải ai cũng có thể thu được lợi ích từ nó. Nếu vô tình lún sâu vào đó mà không hóa giải được khúc mắc của tiền kiếp, thậm chí có thể bị quy lực Luân hồi làm liên lụy. Cảnh giới không những không tăng mà còn có thể suy giảm. Có dùng hay không, các ngươi hãy tự cân nhắc." Luân Hồi Điện Chủ nói.

Nghe xong, mọi người ai cũng nhíu mày nghiêm túc, không thể quyết định ngay. Chỉ riêng Kim Đồng có vẻ hưng phấn.

"Chuyện của tiền kiếp đã là quá khứ. Ta không muốn tiếp tục đau khổ vì nó nữa. Lục Đạo Luân Hồi Bàn này ta không cần dùng đến." Đề Hồn bất ngờ lên tiếng, rồi bước sang một bên.

Bọn Kim Đồng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Luân Hồi Điện Chủ im lặng quan sát Đề Hồn. Vì có tấm lụa đen che mặt, nên không ai thấy được ánh mắt hắn lóe lên vẻ tán thưởng.

"Làm phiền Điện chủ." Tử Linh do dự một lúc, nhưng nhanh chóng khôi phục tinh thần, bước lên trước.

Luân Hồi Điện Chủ không có ý kiến gì, hắn đưa tay chỉ về phía hồ nước dưới Luân Hồi Bàn, lạnh lùng nói: "Vào đi..."

Tử Linh bước đến bên hồ nước, hít sâu một hơi, chầm chậm nâng chân váy, từ từ đi xuống…

Nước trong hồ không lạnh như tưởng tượng, nhanh chóng chạm ngang ngực nàng.

Tử Linh chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, rồi thần thức từ từ trở nên mờ nhạt, và cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Thân thể nàng ngả về phía sau, nổi bồng bềnh trên mặt hồ như chiếc lá sen.

Hai tay Luân Hồi Điện Chủ hợp lại trước người, miệng lầm rầm một tràng chú ngữ bí ẩn. Pháp quyết nơi tay hắn chỉ về phía Lục Đạo Luân Hồi Bàn ở xa. Một luồng huyết quang tràn đầy sức mạnh Luân hồi lập tức tuôn ra.

Khi Lục Đạo Luân Hồi Bàn hấp thu sức mạnh từ Điện Chủ, nó ầm ầm xoay tròn, phát ra một cột sáng đỏ thẫm phủ lấy Tử Linh bên dưới.

Ngay sau đó, thân thể Tử Linh từ từ chìm xuống…

Sau khoảng một nén hương trôi qua, mặt hồ bỗng nhiên sủi bọt sùng sục. Tử Linh đang trong trạng thái hôn mê bỗng chốc tỉnh lại, lập tức lao vọt lên bờ, đáp xuống cách Lục Đạo Luân Hồi Bàn một khoảng.

Toàn thân nàng ướt sũng, đứng bất động tại chỗ. Đôi mắt vẫn đẹp như xưa nhưng thần thái đã biến mất, dường như đang nhìn về phương xa nào đó. Con ngươi cũng hơi co lại. Nàng trông như đang ngó xuống mặt đất, nhưng rõ ràng tinh thần lại không ở đây.

Thân hình Hàn Lập chợt lóe hiện ra phía sau Tử Linh. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng.

"Tử Linh." Hàn Lập gọi tên nàng một cách nhẹ nhàng...

Thân thể mềm mại của Tử Linh chợt run rẩy. Nàng chậm rãi ngước mắt nhìn Hàn Lập, như thể đây là lần đầu tiên gặp gỡ. Tử Linh nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Lập, sau đó lại chăm chú quan sát khuôn mặt hắn thêm một lúc rồi mới dần dần lấy lại được tinh thần.

"Hàn Lập…"

Nàng thốt lên, bỗng nhiên dang hai tay ôm chầm lấy hắn. Dung nhan xinh đẹp của nàng vùi sâu vào lồng ngực vững chãi.

Hàn Lập cúi đầu nhìn nàng đang nằm trong vòng tay mình. Dù lúc này trong lòng hắn đang rất phức tạp, nhưng hắn vẫn ôm nàng thật chặt, vừa ôm vừa vỗ về nơi đầu vai để an ủi.

Lúc này, toàn thân Tử Linh sũng nước, khiến quần áo bó sát vào da thịt. Thêm vào đó, nàng đang ở trong vòng tay Hàn Lập, biểu hiện hết sức thân mật. Vành tai nàng hơi nóng lên, gò má cũng phớt hồng. Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra sự bất thường, lập tức thoát ra khỏi vòng tay của Hàn Lập.

Ngay sau đó, hào quang bùng lên, che khuất thân hình kiều diễm của nàng. Toàn bộ hơi nước trên quần áo cũng theo đó mà bốc hơi sạch sẽ.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Giao Tam khám phá ra sự thật động trời về thân phận của mình khi nhận ra Luân Hồi Điện Chủ chính là cha nàng. Những khúc mắc trong lòng nàng được tháo gỡ, nhưng đồng thời cũng bộc lộ những đau khổ khi cha con không nhận ra nhau suốt ngàn năm. Hàn Lập và Luân Hồi Điện Chủ đối mặt với những mâu thuẫn về tình cảm và trách nhiệm liên quan đến ký ức hai kiếp sống của Tử Linh, cũng như việc sử dụng Lục Đạo Luân Hồi Bàn. Sự quyết định của các nhân vật trong những tình huống đầy căng thẳng này sẽ định hình tương lai của họ.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập và Luân Hồi điện chủ bàn luận về bản thể của họ và khái niệm xuyên không. Hàn Lập băn khoăn về việc liệu có một bản sao nào của mình tồn tại hay không. Luân Hồi điện chủ tiết lộ rằng họ là hai mặt của một đồng xu, với cuộc sống và ký ức tách biệt. Hàn Lập lắng nghe câu chuyện quá khứ, từ việc Luân Hồi điện chủ xuyên không để tìm về quá khứ, đến những mối quan hệ và cuộc chiến với Cổ Hoặc Kim. Cuối cùng, họ khám phá về Chưởng Thiên Bình và tác động của nó đến vận mệnh của họ.