Hai vị trưởng lão Miêu Cổ nhìn qua loại hắc khí có điểm tương tự độc của bọ cạp, tựa hồ nhận ra nguồn gốc hắc khí trên mặt đất, hoảng hồn hô lên một tiếng. Họ vội vàng tránh ra hai hướng khác nhau. Hắc khí này không có truy đuổi nhưng cũng không có nghĩa là buông tha cho hai người bọn họ, giống như độc xà vươn ra hết cỡ rồi lại co rút về biển khơi, tạo thành một cơn gió lốc màu đen.

Gần đỉnh Hắc Phong, một nam hai nữ xuất hiện ở mặt bên kia của Anh Ly Thú. Nam tử thân hình khô gầy, vẻ mặt âm hiểm, hai người nữ khuôn mặt diễm lệ, thân hình đầy đặn, mặc quần ngắn, trên thân thể lạnh lùng của ba người này tràn đầy nét tà khí. Hai nữ tử xinh đẹp kia chỉ là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, nhưng tên nam tử khô gầy kia, Hàn Lập nhìn không ra tu vi nông sâu, chắc chắn cũng là tu sĩ Kết Đan kỳ.

"Ô Sửu! Người đây có ý gì, chẳng lẽ muốn cùng liên minh Lục Điện chúng ta khiêu chiến?" Miêu trưởng lão hiển nhiên biết rõ ràng nam tử này, khẩu âm giận dữ nói: "Khai chiến? Bổn thiếu gia không có hứng thú, chỉ bất quá gia tổ từ đáy biển sắp xuất quan, thu lấy Yêu Đan của Anh Ly Thú coi như là món lễ vật đó chứ."

Thanh niên khô gầy hai mắt nhìn trời ngạo nghệ nói. "Cực Âm tổ sư muốn xuất quan?" Nghe lời nói dọa người này của thiếu niên, hai vị trưởng lão của Lục Liên Điện thoáng nhìn nhau một cái. Tu sĩ và những người ở vùng phụ cận nghe xong lời này mặt không có chút máu, vị tu sĩ trung niên đang thể hiện ngạo khí ngút trời cũng đồng dạng lộ ra vẻ sợ hãi.

Hàn Lập chứng kiến hết thảy, trong lòng thầm giật mình, chẳng lẽ vị "Cực Âm lão tổ" có danh tiếng lớn như vậy? Càng làm cho hắn có cảm giác kỳ quái cực kỳ chính là tà khí trên người thanh niên khô gầy, mơ hồ giống như đã từng gặp qua. Nhưng sau một hồi suy ngẫm, Hàn Lập đã nhớ ra, hắc khí mặc dù không biết uy lực như thế nào, nhưng tựa hồ cùng với "Huyết luyện thần quang" trên người Khúc Hồn có chút tương tự. Chợt nhớ ra khối ngọc giản trắng xám nọ, đích thực là đề cập đến "Huyền Âm Kinh".

Hàn Lập hoài nghi nghĩ "Vậy Huyền Âm ma khí chẳng lẽ cùng vật ấy có cái gì liên hệ?" Nhưng không đợi cho Hàn Lập suy nghĩ nhiều. Miêu trưởng lão không nhịn được hét lên. "Ô Sửu, ngươi thật là mạnh miệng, chẳng ai mà không biết lệnh tổ trải qua trăm năm vào sinh ra tử, trừ khi nào lại có đột phá hay có sự kiện trọng đại nếu không căn bản cũng sẽ không xuất quan, ngươi có lẽ không nói cho ta biết, lão tổ của ngươi trải qua hàng trăm năm tu luyện chỉ đơn thuần đạt đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ."

Ô Sửu nghe xong lời này, ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo. "Ha ha. Lục Liên Điện các ngươi thật là ấu trĩ không ai nói cho các ngươi, gia tổ bế quan vì muốn tiến vào Nguyên Anh trung kỳ sao? Thực ra gia tổ đang tu luyện một loại ma công uy lực mạnh mẽ, hôm nay công pháp đại thành tự nhiên muốn xuất quan." Ô Sửu đắc ý nói.

Hai vị trưởng lão nghe xong lời này chẳng biết đối phương nói thật hay giả. Ô Sửu nhìn hai người này sắc mặt biến thành lạnh lùng nói: "Một khi phần lớn đã biết uy danh của gia tổ, con Anh Ly Thú này bổn thiếu gia nhận lấy, Lục Liên Điện các vị chắc không phải không cho Cực Âm Đảo chúng ta một chút mặt mũi chứ?"

Nghe được khẩu khí càng rỡ của đối phương, Miêu trưởng lão sắc mặt trắng bệnh. Hai vị trưởng lão trong mắt chớp động nghĩ cái gì đó, cũng không có mở miệng. Về phần một số tu sĩ được mời đến để hỗ trợ, sau khi thấy không thể giúp đỡ liền lùi lại vài bước, cũng không muốn tỏ ra bộ dáng giao hảo. Phùng Tam Nương thấy vậy, cau mày, nhất thời cũng không có biện pháp.

Khúc Hồn dù sao đối với họ thì dễ đối phó hơn yêu thú, cũng không phải là thuộc hạ của Lục Liên Điện. Cục diện trước mắt, người của Lục Liên Điện thật sự đang rơi vào thế hạ phong! Mặc dù Lục Liên Điện có hai vị Miêu Cổ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, nhưng bọn họ vừa rồi khu động hai kiện dị bảo "Kiền Thiên Qua" đã tổn hao nhiều nguyên khí, mà tên Ô Sửu kia cũng là Kết Đan sơ kỳ, nhưng tại Loạn Tinh Hải luận về tu luyện công pháp "Huyền Âm công" không phải bất cứ tu sĩ Kết Đan bình thường nào có thể so sánh! Càng huống chi dựa sau lưng còn có Cực Âm lão tổ, tại Loạn Tinh Hải không người nào mà không biết đại ma đầu này, ai dám trêu chọc đây!

Nhưng để Ô Sửu đem bảo vật Anh Ly Thú này mang đi thì Lục Liên Điện họ thật là quá mất mặt! Không thể để công sức vừa rồi hoàn toàn bỏ phí, đồng thời sự uy hiếp đó đối với sự phát triển Lục Liên Điện sau này vô cùng bất lợi. Lúc này hai vị trưởng lão tóc tai rối bời môi khẽ nhúc nhích nói thầm với Miêu trưởng lão. Hai người này không hiểu thương nghị cái gì thần sắc có vẻ bất định.

Ô Sửu hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo đi tới gần dưới chân của Anh Ly Thú, trong tay hắn hắc mang chợt lóe, một thanh ma đao đen nhánh xuất hiện trong tay. Chỉ thấy hắn giơ tay, không chút khách khí chém xuống đầu yêu thú nọ một đao. Mà hai nữ tử kia từ trên không tức thì nhìn hai vị Miêu Cổ cảnh giác. Thấy hành động này, Phùng Tam Nương sắc mặt cực kỳ khó coi! Nhưng vì đã nhờ sự hỗ trợ của hai vị trưởng lão, nàng cũng không dám coi thường vọng động.

Hàn Lập lúc này im lặng nhìn hết thảy, cũng không dám lớn tiếng nói một câu, sợ lại mang họa vào thân. Chỉ chốc lát sau, tên Ô Sửu kia tựu trong đầu của con Anh Ly Thú lấy ra một viên châu màu lam, khuôn mặt lộ ra một tia mừng rỡ. Sau đó ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong tay cầm kỳ vật long lanh kia, vẻ tham lam hiện lên trên mặt.

Nhưng khi đó ma đao đen nhánh lại một lần nữa xuất hiện. Cổ trưởng lão trầm giọng quát ngăn hành động này của hắn. "Thiểu đảo chủ, xem ra lão tổ và diện chủ chúng ta theo quy định có thể phân chia ra. Những bộ phận khác của Anh Ly Thú, ngươi có thể mang đi, nhưng Yêu đan là vật thuộc về Lục Liên Điện, hẳn phải lưu lại, nếu không hai người chúng ta căn bản không có cách nào hướng điện chủ mà giao ra."

Thanh âm Cổ trưởng lão không có bất cứ biểu hiện nào nhẹ nhàng nói. Nhưng Ô Sửu nghe xong, cười lạnh vài tiếng, vẫn không để ý tới vẫn một đao chém xuống đem vật san hô màu lục từ yêu thú vừa mới cắt ra một cặp trả vào trong tay. Chứng kiến cảnh này, Cổ trưởng lão đầu tiên lộ ra vài điểm huyết sắc, nhưng tiếp theo thở dài một hơi, bất đắc dĩ đột nhiên hướng Ô Sửu dùng ngôn ngữ truyền âm vào tai hắn. Thanh ma đao nhất thời đang giơ lên liền bất động, nét mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Sau đó thanh ma đao cầm trong tay hạ xuống, mặt lộ vẻ không tin khẽ mấp máy môi tựa hồ như đang hỏi về vấn đề nào đó. Mà Cổ trưởng lão sắc mặt không thay đổi, nói thêm một hai câu. Nhìn một màn kỳ dị này, làm cho Hàn Lập và đám người còn lại cảm giác như lạc vào đám sương mù. Còn Miêu trưởng lão đang lơ lửng trên không, đối với hết thảy mọi chuyện đều không để vào mắt.

Ô Sửu đột nhiên lắc đầu, lạnh lùng lớn tiếng nói: "Ta không tin, trừ phi ngươi có bằng chứng chứng minh." Những lời này không biết cố ý hay vô ý cũng không qua truyền âm mà xuất ra, làm cho Hàn Lập cùng Phùng Tam Nương và mọi người nghe qua không biết thuật hư càng thêm nghi hoặc vạn phần. Cổ Miêu hai vị trưởng lão kia thần sắc đại biến, liếc mắt nhìn nhau lộ ra vẻ tức giận. "Điều này có thể chứng minh thân phận của hai vị kia!" Cổ trưởng lão mặt lạnh lại giơ tay lên một khối ô quang bay ra.

Ô Sửu dễ dàng tiếp nhận ô quang vào trong tay. Hàn Lập trong lòng vừa động ngưng thần nhìn lại, dùng thần thức cường đại đem vật kia điều tra qua, vật kia là một lệnh bài trên khắc một cái đầu quỷ dữ tợn tản ra hắc khí nhàn nhạt. Ô Sửu lật qua lật lại cẩn thận xem xét. Hàn Lập tim đập mạnh, mơ hồ có chút dự cảm không tốt. Hắn vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi có chút rùng mình.

Những người khác đồng dạng kinh nghi nhìn kỹ nhất cử nhất động của ba vị tu sĩ Kết Đan kỳ, sắc mặt trở nên trắng bệnh, hai tay nắm chặt không một tiếng động trong chốc lát bắt đầu lùi ra xa cách khoảng 20 – 30 trượng. Vừa khi hắn thấy Hàn Lập nhìn mình, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo có chút khó coi hiện ra một tia cười khổ sau đó không nói một lời đột nhiên biến thành một đạo hồng quang. Liều mạng bỏ chạy.

Chứng kiến cảnh này, trong lòng Hàn Lập trở nên nặng nề! Không nghĩ nhiều một tay lấy ra Thần chu phong lập tức kéo Khúc Hồn lên biến thành một đạo bạch quang đồng dạng hướng về phía tiểu đảo vô danh bay đi. Thấy hành động kỳ dị của Thanh Toán Tử và Hàn Lập, làm Phùng Tam Nương cùng trung niên nho sinh và đám người ở lại cảm thấy không hiểu ý tứ.

Phía dưới hai vị Miêu Cổ kia cũng chú ý tới màn này, thần sắc đồng thời phát lạnh, hướng Cổ trưởng lão âm trầm nói: "Hai người chúng ta phụ trách hai tên đào tẩu kia giết chết, còn lại những người ở đây giao cho huynh xử lý!" Nói xong mặc kệ Ô Sửu có đồng ý hay không, lập tức hai vị Miêu Cổ trưởng lão chia nhau ra biến thành hai đạo hồng quang hướng Hàn Lập và Thanh Toán Tử đuổi theo, đảo mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.

Ô Sửu hừ một tiếng, mặc dù vẻ mặt không vừa ý, nhưng cũng lộ ra sát khí nhìn về phía đám người Phùng Tam Nương. "Hừ! Đám người các ngươi thật không may mắn, đã nghe được những lời không nên nghe, vậy thì nguyên thần hiến cho bổn thiếu chủ đi!" Nói xong Ô Sửu hai tay toả ra một luồng âm phong màu đen từ trên thân người không ngừng dâng lên, một áp lực to lớn hướng bọn người Phùng Tam Nương cuốn đến! Một trận âm phong bao phủ cả bầu trời từ người hắn xuất ra khí thế mạnh mẽ bắn thẳng vào đám người Phùng Tam Nương.

Tóm tắt chương này:

Trong một cuộc đối đầu cao trào, hai vị trưởng lão Miêu Cổ đối diện với Ô Sửu - một tu sĩ đầy bí ẩn đang âm thầm âm mưu chiếm đoạt Yêu Đan từ Anh Ly Thú. Ô Sửu tuyên bố rằng gia tổ của hắn sắp xuất quan, khiến mọi người cảm thấy sợ hãi. Dù Miêu trưởng lão cố gắng bảo vệ quyền lợi của Lục Liên Điện, Ô Sửu vẫn không ngừng chất vấn họ, thể hiện sức mạnh và sự kiêu ngạo. Cuộc chiến càng lúc càng căng thẳng khi áp lực từ hắc khí và nguy hiểm bao trùm, khiến các tu sĩ phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết.

Tóm tắt chương trước:

Trong một trận pháp mạnh mẽ, Phùng Tam Nương và Khúc Hồn sử dụng lá cờ màu lam để bắt giữ Anh Lý Thú, một sinh vật kỳ lạ với sự mạnh mẽ đáng gờm. Tuy nhiên, khi Anh Lý Thú thi triển một đòn tấn công nguy hiểm, nhóm tu sĩ phải dốc sức duy trì trận pháp. Cuộc chiến trở nên căng thẳng khi sức mạnh của Anh Lý Thú gia tăng, dẫn đến một đòn quyết định làm tan vỡ trận pháp. Cuối cùng, nhóm các tu sĩ chuẩn bị đối mặt với sự thống khổ của Anh Lý Thú và những nguy hiểm tiềm ẩn từ cơn gió đen nổi lên từ đại dương.