Converter: Bảo Hoa Thánh tổ
Dịch + Đề tự: Chưởng Thiên
Tay nâng Thiên Đạo cao ba thước
Mắt nhòm nửa quẻ tìm sinh cơ
Bổ Thiên Tông, Kỳ Thiên Đại Lục.
Một mảnh mây mù dày đặc bao trùm toàn bộ đỉnh Long Khởi Phong, khiến mọi cảnh vật bên trong đều chìm khuất trong bóng tối.
Giữa toà tế đàn hắc thạch nằm trên đỉnh núi là một vòng xoáy u ám cuồn cuộn, phát ra sức hút vô tận.
Ở chính giữa vòng xoáy, một khuôn mặt già nua méo mó lơ lửng trong không trung, có phần trán và đỉnh đầu đã bóng loáng, chỉ còn lại một mảng tóc bạc phơ xung quanh bầu não đang bay loạn. Tuy nhiên, cái đầu không hề nhúc nhích, giống như một bức tượng tĩnh lặng.
Sau không biết bao lâu, hai bên mí mắt khép hờ của khuôn mặt già nua ấy bỗng nhiên rung nhẹ, rồi từ từ nâng lên, lộ ra hai con mắt: một bên đen và một bên trắng. Mà bên trắng thì sáng bạch như bong bóng cá, rõ ràng là đã mù.
Hàng lông mi khẽ nhướn lên một cách khó nhọc. Con mắt còn lại của cái đầu xương đang gắng gượng nhìn lên.
Trên đó có một cành đào rất dài, tươi tốt và rậm rạp đang vươn ra. Đột nhiên, cành cây rung chuyển mạnh. Trên bầu trời bỗng xuất hiện một luồng mây xoáy, giống như một mũi khoan bổ nhào xuống, rồi hạ cánh ngay bên cạnh một gốc đào gần tế đàn.
Luồng mây nhanh chóng tán đi, để lộ một trung niên nam tử có vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt nhỏ và râu dài. Y mặc bộ trường bào màu trắng rộng thùng thình, còn cơ thể vẫn ngồi yên trên chiếc xe lăn bằng bạch ngọc.
"Cổ đạo hữu! Chẳng phải hôm trước đã xem một quẻ rồi sao? Tại sao còn tới đây?" Đầu lâu lên tiếng với giọng nói già nua, khàn khàn và khó nghe.
Người ngồi trên xe lăn không ai khác chính là Thời Gian Đạo Tổ - Cổ Hoặc Kim.
"Trần Đoàn! Bồ Đề Yến sắp diễn ra, nhưng trong lòng ta bỗng có cảm giác bất an, cần phải hỏi thêm một quẻ." Cổ Hoặc Kim cẩn trọng túm lấy dải tua vàng treo bên hông và đặt lên đùi, chậm rãi nói.
"Ta chỉ còn cách thời điểm giao hòa với Thiên Đạo một quẻ này thôi. Nếu như xem cho ngươi, chắc chắn ta sẽ bị Thiên Đạo thôn phệ. Khi đó, chuyện ngươi đã hứa hẹn với ta sẽ không còn ý nghĩa." Trần Đoàn đáp, giọng điệu chậm rãi, không nhanh không chậm.
"Việc này không chỉ liên quan đến ta và ngươi. Một khi thành công, sẽ có thể đẩy lùi Thiên Đạo lên cao ba thước. Từ đó, những kẻ đứng trên đỉnh núi như chúng ta sẽ không phải chịu áp bức nữa. Chẳng lẽ ngươi không lo lắng việc thiếu một quẻ này sẽ khiến đại sự sắp thành bị thất bại sao?" Cổ Hoặc Kim không hề thay đổi sắc mặt, bình tĩnh hỏi.
Nghe lời này, gương mặt vốn đã già nua méo mó của Trần Đoàn hiện lên nét do dự rõ ràng.
"Quẻ này liên quan quá nhiều tu sĩ Đạo Tổ, sẽ chao đảo và tác động sâu sắc đến khí vận của Thiên Đạo. Rõ ràng việc lần lượt tìm hiểu Thiên không chỉ là một quẻ đơn giản. Ta không thể độc chiếm tất cả, chỉ có thể xem được nửa quẻ mà thôi. Kết quả ra sao, còn phải xem ý trời…” Trần Đoàn suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
"Có thể." Cổ Hoặc Kim không cần suy nghĩ lâu, liền gật đầu đồng ý.
Trần Đoàn lão tổ không nói thêm gì nữa. Ông bắt đầu cất tiếng ngâm tụng.
Vì không còn tay để bấm niệm pháp quyết, nên thời gian tiêu tốn lâu hơn trước đây rất nhiều. Một luồng tinh quang chậm rãi phát ra từ con mắt còn sót lại của ông, phóng thẳng về phía trước và đột ngột dung nhập vào hư không.
…
Một hồi lâu sau, luồng tinh quang bỗng nhiên biến mất. Hư không từ từ khôi phục lại bình thường.
Vòng xoáy âm u sau lưng Trần Đoàn lão tổ lập tức cuộn cuộn hoạt động. Một đám ti tuyến hắc ám từ giữa vòng xoáy xòe ra, như một bầy côn trùng bám riết lấy gương mặt xấu xí của ông, từ từ lôi kéo nửa gương mặt còn lại cùng con mắt màu đen vào bên trong.
Chỉ trong thoáng chốc, ô quang quanh nửa khuôn mặt của Trần Đoàn lão tổ tan biến. Sau đó, nửa khuôn mặt đó tan rã như tro bụi, trở thành một phần của vòng xoáy mờ mịt. Hiện giờ, vị Dự Ngôn Đạo Tổ lừng danh một thời chỉ còn lại nửa khuôn mặt với con mắt mù loà, cùng với một nửa cái đầu trọc lốc như bộ xương.
"Thế nào?" Nhìn thấy tình hình này, Cổ Hoặc Kim chỉ hơi nhíu mày, rồi ngay lập tức hỏi.
"Nửa quẻ này nói về ‘thế cục vô ngại’. Nhưng tại nơi ‘nguồn nước phân chia’ sẽ phát sinh biến cố… cũng chính là một cái dị số." Nửa khuôn mặt còn lại của Trần Đoàn cố gắng mấp máy môi, giọng ông lúc này phiêu hốt bất định.
"Dị số?" Cổ Hoặc Kim nhíu mày trầm tư.
Trần Đoàn lão tổ không nói thêm gì, nhưng hư không sau đầu ông đột ngột run rẩy. Một cơn gió nhẹ từ phía sau tai ông thổi tới, hướng về một cây đào cổ thụ đã tồn tại hàng trăm năm, cuốn theo một đám hoa đào rơi lả tả.
Chỉ thấy vô số cánh hoa đào bay rơi xung quanh, từ từ lùi lại tạo thành một hình dáng lớn lao. Hình dáng bằng cánh hoa này không ngừng nhấp nhô như làn sóng, thậm chí còn truyền ra một chút dao động Thời Gian Pháp Tắc rất yếu ớt.
Chiếc xe lăn của Cổ Hoặc Kim chầm chậm tiến lên, dừng lại trước hư ảnh cánh hoa.
"Hàn Lập!" Y đánh giá cẩn thận một lượt, rồi lại dựa vào thành ghế và thốt lên hai chữ ngắn gọn.
"Lần này, Luân Hồi Điện Chủ cũng khó thoát khỏi số trời. Biến số của Bồ Đề Yến sắp tới chỉ nằm trong một người mà thôi." Thanh âm khàn khàn của Trần Đoàn lại vang lên, như một lời nhắc nhở chậm rãi quay quanh không gian.
"Ha ha, nếu đã bị ngươi bói ra, vậy biến số này cũng không đáng ngại. Ta sẽ tự tay xử lý, coi như phân định rõ một hồi Đại Đạo chi tranh." Hai tay Cổ Hoặc Kim vô thức nắm chặt lấy bên tay vịn của chiếc xe lăn. Y nhếch mép cười lạnh, vẻ mặt đầy khinh thường.
Trong mắt y, mặc dù Hàn Lập đã tu luyện Thời Gian Pháp Tắc đến mức đỉnh cao, chỉ còn cách mình một bước ngắn, nhưng xét về mức độ hiểu biết và tìm tòi về "Đạo", Hàn Lập còn xa mới có thể so sánh với y. Cuộc đấu tranh giữa họ căn bản không thể coi là Đại Đạo chi tranh.
"Thật tốt! Có thể yên tâm rồi…" Trần Đoàn lão tổ âm thầm lên tiếng.
Cổ Hoặc Kim phất tay quét tan thân hình từ cánh đào trước mặt. Tiếp đó, luồng mây bắt đầu quấn quanh thân y.
Lúc này, sắc mặt của Cổ Hoặc Kim bỗng nhiên có chút thay đổi. Gương mặt vốn bình thản giờ bỗng xuất hiện một nụ cười.
"Thiên Đình có khách quý đến chơi. Xem ra ta phải trở về đón khách rồi. Chuyện tiêu diệt biến số lần này có lẽ phải giao cho người khác." Cổ Hoặc Kim lẩm bẩm.
"Ngươi phải sắp xếp thật thỏa đáng chuyện này…" Trần Đoàn lão tổ khuyên nhủ.
"Một toà Thập Phương Vạn Tiên Trận đã đủ chưa?"
Cổ Hoặc Kim bỏ lại một câu hỏi không xác định. Ngay lập tức, thân hình y được lưu vân cuộn lên nâng đỡ, bay lên không trung, biến mất không dấu vết trong chớp mắt.
Trần Đoàn lão tổ âm thầm thở dài, theo thói quen nhắm lại con mắt mù loà…
Rừng đào cổ thụ xung quanh tế đàn hắc thạch nhẹ nhàng lay động. Ngay lập tức, vô số cánh hoa rơi rụng, như một cơn mưa hoa liên tiếp, chồng chất.
…
Đông Thắng Đại Lục, Trung Thổ Tiên Vực.
Trên một vùng biển cả bao la với vô số hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, chỉ cách bờ biển phía đông của Đông Thắng Đại Lục vài trăm dặm.
Bờ biển này không lởm chởm đá ngầm như ở Bắc Câu Đại Lục. Tại đây chủ yếu là bãi biển cát trắng tinh khiết, khiến cho đường bờ cong cong càng thêm uyển chuyển. Nhìn từ xa, bờ biển nơi đây giống như sống lưng mềm mại của nữ tử.
Hai hòn đảo gần bờ biển nhất có diện tích lớn nhất, mỗi nơi đều có một bạch ngọc thạch trụ khổng lồ, bề mặt được chạm khắc vô số hoa văn tinh xảo, cao hàng vạn trượng đâm thẳng vào chín tầng mây.
Xuyên qua những đám mây trắng dày đặc, sẽ thấy một toà cổng chào hùng vĩ với ba tầng mái cong như mái đình. Chính giữa cổng chào treo một tấm biển lớn sơn son thếp vàng, trên đó có ba chữ "Ứng Thiên Môn" cực lớn bằng Kim Triện Văn.
Nơi đây chính là Đông Thiên Môn, Trung Thổ Tiên Vực.
Giờ phút này, bên ngoài toà Đông Thiên Môn hùng vĩ đang có một đội ngũ gần trăm vạn người tụ tập. Tất cả đều là Thiên Binh mặc giáp trụ kim ngân.
Phía sau đám Thiên Binh, mỗi hơn trăm dặm lại có một gã Cự Linh Tiên Tướng, thân hình cao lớn hơn mười vạn trượng, thân trên trần trụi, tay cầm Khai Thiên Cự Phủ, đang chăm chú nhìn về phía trước.
Lơ lửng trên bầu trời, cách đó vài ngàn dặm, cũng có hàng chục vạn giáp sĩ tay cầm vũ khí, sẵn sàng chờ lệnh.
Tuy nhiên, so với lực lượng của Thiên Đình, trang phục của đội ngũ giáp sĩ này không đồng nhất, tạo ra một cục diện có phần lộn xộn.
Ngoài ra, bờ biển còn có một đám Dị Tộc muôn hình vạn trạng, hình dáng của họ chập chùng bất định theo sóng nước.
Dưới đáy biển sâu cũng tồn tại mấy đạo thân ảnh âm u cự đại, đang lượn lờ chậm rãi.
Trên mặt biển phía sau đại quân giáp sĩ, từng chiếc linh chu lớn nhỏ khác nhau đang nổi lên. Vô số phù văn phức tạp trên thân thuyền đang tỏa sáng, không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí xung quanh, đồng thời áp súc ngưng tụ linh lực.
Những linh chu này đang vây quanh một linh chu trung ương cự đại màu ám hồng. Phía trên linh chu trung ương này là một cung điện ba tầng nguy nga đồ sộ, trong đó hiện có nhiều thân ảnh tu luyện trên quảng trường trước cung điện.
Thủ lĩnh của họ là một nam tử cao lớn, mặc hắc bào toàn thân, đầu đội mũ rộng vành, vẻ ngoài rất thần bí. Người này không ai khác chính là Luân Hồi Điện Chủ.
"Điện chủ…"
Lúc này, đám người đứng sau Luân Hồi Điện Chủ đồng loạt chắp tay hành lễ, cung kính tiễn hắn rời đi.
"Mọi thứ tiến hành theo kế hoạch." Luân Hồi Điện Chủ hơi ngoái lại một chút, nhẹ giọng chỉ đạo mọi người.
"Vâng." Tất cả đồng thanh trả lời.
Sau đó, Luân Hồi Điện Chủ lập tức quay đi. Độn quang trên người đột khởi, thân hình hắn lướt đi như tên bắn giữa đại quân, nhắm thẳng đến Đông Thiên Môn.
Khi phát hiện người đến, đại quân Thiên Đình bên ngoài Đông Thiên Môn lập tức chấn động. Ai nấy đều giơ cao vũ khí, chuẩn bị đề phòng, dáng vẻ như đang đối diện một đối thủ nguy hiểm.
Thế nhưng thần hình Luân Hồi Điện Chủ chỉ dừng lại ngoài Đông Thiên Môn, không có ý định xông vào. Hắn chỉ lẳng lặng đứng giữa không trung một lúc.
Đám Thiên Binh và các Tiên Tướng thấy vậy chỉ biết nhìn nhau, không rõ rốt cuộc người vừa đến muốn làm gì.
"Thế nào? Chẳng phải Cổ Hoặc Kim mời ta đến dự tiệc sao? Ta đã tới rồi, mà các ngươi đón khách như thế này sao?" Luân Hồi Điện Chủ cười lạnh.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại có sức xuyên thấu kì lạ. Nó giống như một hồi chuông vang vọng nơi sâu thẳm nhất của tâm trí mỗi Thiên Binh, khiến họ cảm thấy tâm tư chao đảo, thần hồn bị rung động.
Thế nhưng Luân Hồi Điện Chủ không có ý định sử dụng phương pháp này để gây tổn thương cho đại quân. Hắn chỉ muốn giữ thanh âm mình ở mức vừa đủ, đảm bảo ai nấy đều nghe rõ.
Trên một dãy núi liên miên bất tận nằm giữa trung bộ của Đông Thắng Đại Lục, nơi đây có một toà đạo quán bạch sắc hết sức bình thường, ẩn hiện trong khu rừng cây dày đặc xanh tươi.
Tại tàng thư lâu cao ở trong đạo quán, có một nam tử trung niên vận đạo bào hai màu đen trắng. Gã đang cầm một cuốn sách thanh sắc trong tay, chuyên tâm tra cứu. Thỉnh thoảng, hàng lông mày gã lại nhăn lại, tỏ ra đang nghiền ngẫm về một vấn đề khó khăn.
Nam tử có khuôn mặt gầy gò, ánh mắt trong trẻo, sống mũi cao ngất, bờ môi hơi mỏng, dưới hàm có một chòm râu dài. Nhìn chung, diện mạo của gã không quá thanh nhã, nhưng cũng có chút phong thái của một chân nhân.
Một tay gã vừa lật sách, vừa khẽ vuốt vuốt chòm râu dài, khi vui vẻ còn gật gù liên tục.
"Gặp gỡ như vậy, thực sự không ngờ… Thật đáng tiếc, đám phàm nhân thế tục luôn vọng đoán Tiên đồ quá mức thiển cận. Ngã xuống vách núi thì nhặt được tiên thuật cổ, ngẫu nhiên vào chốn thâm sơn thì vớ được thần binh, đi vào nơi thâm cốc tầm đạo thì gặp được cao nhân, ngủ đêm tại chùa cổ thì bắt gặp mỹ nhân... Thực là... khéo mơ mộng." Đạo nhân gầy gò nhẹ nhàng lẩm bẩm, than thở vài câu rồi kết luận lại.
Dứt lời, gã buông cuốn sổ trong tay ra. Các trang sách tự động khép lại, để lộ bìa sách có đề ba chữ “Phàm Nhân Tu Tiên Truyện”. Hoá ra, đây không phải công pháp hay bí điển gì khác, mà chỉ là thứ văn chương phóng túng của một gã phàm phu tục tử tên “Vong Ngữ”, viết dựa trên các truyền thuyết địa phương...
Đúng lúc này, đạo nhân gầy gò chợt nhíu mày, thều thào: "Đã tới..."
(Chư vị đạo hữu, Tân Xuân vui vẻ, Canh Tý đại cát!)
Trong chương truyện, Cổ Hoặc Kim và Trần Đoàn thảo luận về việc xem quẻ trước Bồ Đề Yến, lo ngại về những biến động trong Thiên Đạo. Cổ Hoặc Kim mong muốn đẩy lùi sức mạnh của Thiên Đạo ba thước, trong khi Trần Đoàn cảnh báo rằng quẻ không chỉ ảnh hưởng đến họ mà còn đến toàn thể tu sĩ Đạo Tổ. Sự xuất hiện của Luân Hồi Điện Chủ bên ngoài Đông Thiên Môn cùng những lời nói của hắn đã tạo ra sự căng thẳng, dẫn đến một cuộc chiến có thể xảy ra, nơi mà các thế lực và dự đoán tương lai giao thoa với nhau.
Chương truyện miêu tả cuộc chiến nội tâm kéo dài của Hàn Lập với các chấp niệm, nơi hắn gặp phải hình ảnh huyễn hoặc của bản thân. Dù mệt mỏi và gần như thua cuộc, Hàn Lập đã hồi tỉnh nhờ sự tự nhắc nhở và quyết tâm không từ bỏ. Cuối cùng, hắn vượt qua ải, đạt đến cảnh giới viên mãn trong Luyện Thần Thuật. Cùng lúc đó, không gian Hoa Chi chứng kiến sự biến đổi mạnh mẽ từ sức mạnh của Hàn Lập, tạo nên cơn chấn động lớn và sự ngưỡng mộ của những nhân vật xung quanh.