Sau khi rời khỏi trà lâu, Hàn Lập không ngay lập tức bay về động phủ mà đi thêm một đoạn đường nữa, sau đó chợt nấp ở một con hẻm nhỏ phía sau trà lâu không xa. Sau vài phút, hắn nhắm mắt lại, đứng bất động.

Một lúc lâu sau, Hàn Lập từ từ mở mắt, sắc mặt có phần mơ hồ. Vừa rồi, hắn đã định âm thầm sử dụng thần thức quay trở lại gian phòng bên trong để nghe xem đối phương sẽ bàn luận gì sau khi hắn rời đi. Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng khi thần thức vừa chạm tới gian phòng trong trà lâu, một lớp cấm chế đã ngăn cản hắn lại.

Cấm chế này không phải là mạnh mẽ, nếu Hàn Lập dùng thần thức mạnh mẽ của mình để chống lại, hắn hoàn toàn có thể phá hủy nó dễ dàng. Nhưng nếu làm như vậy thì động tĩnh sẽ quá lớn và hắn sẽ mất đi ý nghĩa của việc nghe trộm. Hàn Lập tất nhiên không muốn làm phí sức vô ích, vì vậy hắn ngay lập tức thu hồi thần thức lại.

"Xem ra Diệu Âm môn cũng không phải là kẻ vô dụng, tạm thời không cần lo lắng."

Nghĩ vậy, Hàn Lập phun ra một thanh thanh kiếm nhỏ màu xanh, rồi cưỡi kiếm bay lên trời.

Về đến động phủ, Hàn Lập từ trong mật thất thu toàn bộ tài liệu yêu thú vào Túi trữ vật. Sau đó, hắn cẩn thận mang theo cả Khúc Hồn đồng loạt rời khỏi động phủ. Việc đi lại như vậy đã khiến Hàn Lập tốn mất vài canh giờ.

Rất may, khi hắn đưa Khúc Hồn quay trở lại quán trà, trung niên thuộc hạ của Phạm phu nhân đã đứng chờ sẵn trước trà lâu. Nhìn thấy Hàn Lập trở về, sắc mặt hắn lập tức rạng rỡ, vội vàng chạy vào báo cáo với Phạm phu nhân.

Hàn Lập biết hắn vào bẩm báo, cũng không để ý, cùng Khúc Hồn từ từ đi vào. Đến gian phòng trong trà lâu, Hàn Lập thấy thiếu nữ và trung niên kia cung kính đứng trước cửa phòng chờ đợi.

"Phu nhân và Trưởng lão đang chờ tiền bối bên trong."

Thiếu nữ bẩm báo với vẻ kính cẩn, nhưng trong khi nói, nàng bất chợt liếc Khúc Hồn bằng ánh mắt kỳ quái.

Hàn Lập không có ý định giới thiệu Khúc Hồn, chỉ gật đầu rồi không khách khí bước vào gian phòng. Khúc Hồn cũng đi theo sau.

Thiếu nữ do dự một chút nhưng không dám tiến lên hỏi.

Bên trong gian phòng, Phạm phu nhân đeo khăn che mặt, vừa thấy Hàn Lập bước vào thì ánh mắt nàng lập tức sáng lên, bước tới chào đón.

"Hàn tiền bối thật nhanh! Thiếp thân còn tưởng rằng phải chờ thêm một lúc nữa. Ồ, vị tiền bối này là…"

Trên mặt Phạm phu nhân vốn đang tươi cười, nhưng khi nhìn thấy Khúc Hồn phía sau Hàn Lập, nàng không khỏi rùng mình.

"Đây là Khúc Hồn, bạn của tại hạ, nghe chuyện này cũng muốn đến xem. Không phải phu nhân sẽ không chào đón chứ?"

Hàn Lập thản nhiên nói.

"Đương nhiên là không rồi, mời hai vị tiền bối ngồi."

Đôi mắt đẹp của Phạm phu nhân di chuyển trên khuôn mặt xấu xí của Khúc Hồn một hồi, thấy hắn lạnh lùng nhưng vẫn mỉm cười nói. Tâm lý của nàng lại thầm thở phào may mắn, vì trước đây không động thủ, nếu không đối phương đột ngột xuất hiện một vị cao thủ Kết đan kỳ giúp đỡ thì kế hoạch chắc chắn sẽ không thành công.

Nhưng tâm tư của nữ nhân này đối với Hàn Lập lại càng mãnh liệt phát ra ý định thu phục.

"Tài liệu đều ở bên trong, phu nhân có thể xem xét!"

Hàn Lập vừa ngồi xuống đã quẳng hai Túi trữ vật lên bàn trà, trước mặt đối phương.

Phạm phu nhân thấy vậy không giấu nổi sự vui mừng, liên tục cảm ơn, cầm Túi trữ vật trên tay, dùng thần thức xem qua qua loa rồi đưa cho Triệu trưởng lão bên cạnh.

Lão giả tiếp lấy lạnh lùng, đem toàn bộ tài liệu trong trữ vật xuất ra, trực tiếp kiểm tra thật kỹ.

Vì số lượng tài liệu quá nhiều nên quá trình này tự nhiên sẽ kéo dài. Trong khi đó, Phạm phu nhân của Diệu Âm môn tươi cười nói chuyện với Hàn Lập, thỉnh thoảng lại tỏ vẻ vô tình hỏi vài câu để dò la xuất xứ của các tài liệu.

Nhưng Hàn Lập vốn linh hoạt, từ trước đến nay đối với nữ nhân này luôn rất cẩn trọng, khiến cho nàng không thu hoạch được gì.

Một khoảng thời gian sau, Triệu trưởng lão cũng đã kiểm tra xong đống tài liệu, một cái giá tiền nhanh chóng được truyền đến tay nữ tử của Diệu Âm môn.

Nữ tử nghe xong, âm thầm suy nghĩ một chút, rồi đã ép giá tiền xuống còn thấp nhất để báo cho Hàn Lập.

Hàn Lập nghe thấy giá tiền đó thì rơi vào trầm ngâm. Hành động này khiến Phạm phu nhân có chút bất an.

Để hoàn thành giao dịch này, nàng do dự một chút rồi cắn răng nâng giá tiền tăng thêm một nửa.

Khi nghe được giá tiền mới này, Hàn Lập mới gật đầu tỏ ý đồng ý.

Mặc dù hắn biết đối phương sẽ ép giá xuống thấp hơn một chút, nhưng lần này có thể thanh lý những món đồ này khiến hắn rất hài lòng.

Phạm phu nhân thấy Hàn Lập đồng ý, tâm lý cũng thoải mái hơn.

Sau đó từ trong Túi trữ vật lấy ra một số linh thạch trung cấp giao cho Hàn Lập. Hàn Lập cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy.

Giao dịch đến đây đã xem như kết thúc viên mãn, hai bên đều cảm thấy hài lòng. Hàn Lập chuẩn bị đứng dậy cáo từ ra đi.

"Thiếp nghe nói tiền bối đi khắp nơi tìm kiếm một loại linh trúc quý hiếm. Thiếp thân vừa lúc hay biết một tin tức về loại này, không biết tiền bối có hứng thú muốn nghe chút không?"

Phạm phu nhân như vô tình bâng quơ nói.

Hàn Lập nghe xong trong lòng chấn động, không khỏi quay lại nhìn đối phương.

Lúc này, đôi mắt đẹp của Phạm phu nhân mang ý cười cũng trực tiếp hướng về Hàn Lập, trong ánh mắt ẩn dấu một tia sáng kỳ dị.

Vị cao thủ mỵ công này của Diệu Âm môn định nhân lúc Hàn Lập lơ đễnh để hạ thủ, nhằm lợi dụng khiến Hàn Lập quy thuận nàng.

Khi ánh mắt tiếp xúc, Hàn Lập cảm thấy trong mắt nữ nhân này toát ra một cỗ xuân ý nồng nàn, khiến người ta cảm thấy bị cuốn hút vô cùng, giống như rơi vào một loại trầm luân khó có thể kiềm chế.

"Mỵ thuật."

Cùng lúc đó, khi gần như tâm thần bị thất thủ, trong đầu Hàn Lập thoáng hiện lên một ý niệm nhanh như điện xẹt.

Lập tức, trong lòng Hàn Lập rung động, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng, khí lạnh tỏa ra mãnh liệt khiến cho Phạm phu nhân – người đang đối diện hắn – phải phát run, toàn bộ mị thuật của nàng trong nháy mắt mất đi hiệu lực.

Cảm thấy kinh hãi, Phạm phu nhân vội vàng quay đi ánh mắt. Nhưng không biết vì sao, đầu của nàng tự nhiên cảm thấy cứng như đá, căn bản không thể động đậy, thậm chí ngay cả miệng cũng không thể mở ra.

"Công pháp phản phệ!"

Phạm phu nhân ngay lập tức liên tưởng đến việc này và cảm thấy hoảng hốt, vội vàng dùng hết sức vận công muốn thoát khỏi ánh mắt của Hàn Lập.

"Ngươi làm gì Phạm tả sứ vậy?"

Triệu trưởng lão nhận thấy tình hình của Phạm phu nhân có điểm không ổn, ánh mắt chợt lóe hàn quang, lao nhanh tới.

Nhưng ngay trước mắt chợt lóe lên một thân ảnh, Khúc Hồn đã lạnh lùng hiện ra, xuất hiện một cách bất ngờ. Thân pháp quỷ dị khiến lão giả cảm thấy kinh ngạc, không biết có nên ra tay hay không.

Lúc này, sự khổ sở của Phạm phu nhân không thể nào nói ra được, ánh mắt mị hoặc nhìn Hàn Lập đã biến mất, chỉ còn lại ánh mắt cầu khẩn, tạo dáng khốn khổ, đáng thương, hy vọng Hàn Lập có thể hạ thủ lưu tình.

"Hừ!"

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc thu hồi hàn ý trong ánh mắt.

Điều này đối với Phạm phu nhân giống như được đại xá, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt lại. Nhưng đồng thời, trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, làm nhiễm hồng cả tấm lụa mỏng che mặt.

"Phạm tả sứ, nàng…"

Triệu trưởng lão thấy vậy, hai hàng lông mày nhíu lại, tức giận nhìn Hàn Lập, lông tóc dựng ngược cả lên, có ý định ra tay.

"Triệu trưởng lão, đừng tức giận! Hàn tiền bối đã hạ thủ lưu tình, thiếp thân cũng chỉ là bị một chút khí huyết công tâm mà thôi, có thể ói ra chút huyết này đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Phạm phu nhân hoảng hốt vội vàng ngăn cản lão giả không nên hành động vô lý, miễn cưỡng cười nói.

Nghe những lời này, thần sắc lão giả mới hòa hoãn lại, khôi phục thái độ bình thường.

"Thực không ngờ tiền bối cũng là cao nhân tinh thông mê hồn thuật! Thiếp thân vừa rồi dò xét quả thực có chút lỗ mãng, kính mong tiền bối tha thứ. Nhưng thiếp thân thực sự biết được vị trí của Thiên lôi trúc."

Ánh mắt nữ tử nhìn về phía Hàn Lập ẩn chứa một tia sợ hãi, lo sợ Hàn Lập sẽ truy cứu việc vừa rồi nên chủ động lên tiếng.

"Thiên lôi trúc!"

Khuôn mặt Hàn Lập đang lạnh như băng giờ đây lại trở nên động dung.

"Được xưng là một trong tam đại thần mộc – Thiên lôi trúc?"

Hàn Lập không truy cứu chuyện vừa rồi, hỏi lại với sự hoài nghi, nhưng trong giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn.

Hắn tuy đã từng nghĩ đến rất nhiều loại trúc dùng để luyện chế pháp bảo, nhưng chưa bao giờ dám mơ đến việc sử dụng tam đại thần mộc để chế tác!

"Không phải nói rằng tam đại thần mộc đã sớm tuyệt diệt rồi sao?"

"Đúng vậy, chính là Thiên lôi trúc! Loại thần vật này thiếp thân đã kiểm tra qua, tuyệt đối không phải hàng giả."

Phạm phu nhân lấy ra một cái bình ngọc, sau khi nuốt vào một viên đan dược đã khôi phục một phần tinh thần, nàng khẳng định rõ ràng.

"Có được vật ấy chẳng lẽ lại muốn bán cho người khác?"

Hàn Lập nhìn chằm chằm nữ tử, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Đồng thời, tâm lý hắn không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ nữ nhân này còn muốn thêm một bài học nữa, muốn mượn đao giết người sao?

"Không phải. Vật ấy nguyên bản vốn định đem đến Thiên Tinh thành đấu giá nhưng không thành công, bao gồm cả vật ấy cùng một lượng lớn hàng hóa của bổn môn đã bị cướp. Nhưng hiện giờ bổn môn đã tìm ra được hung thủ ăn cướp, đang chuẩn bị mời một số đồng đạo để bắt hết bọn họ!"

Phạm phu nhân do dự một chút rồi mới thành thật nói ra.

Tóm tắt chương này:

Hàn Lập sau khi rời trà lâu đã cố gắng thu thập thông tin nhưng bị cấm chế ngăn lại. Sau đó, anh trở về động phủ thực hiện giao dịch với Phạm phu nhân về tài liệu yêu thú. Trong lúc trao đổi, Phạm phu nhân có ý định lợi dụng mị thuật để quyến rũ Hàn Lập, nhưng bị anh phát hiện và phản công. Giao dịch thành công với giá cao, Hàn Lập được thông báo về một loại thần mộc quý hiếm, Thiên lôi trúc, làm anh thắc mắc về nguồn gốc và khả năng sở hữu loại vật phẩm đặc biệt này.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập gặp Phạm Tĩnh Mai từ Diệu Âm Môn để đàm phán về tài liệu yêu thú. Mặc dù Hàn Lập tỏ ra cẩn trọng không muốn tiết lộ quá nhiều, Phạm Tĩnh Mai và Triệu trưởng lão nhận thấy hắn có tài liệu quan trọng. Cuộc thương thảo diễn ra căng thẳng khi Hàn Lập dần nghi ngờ bị theo dõi. Tuy nhiên, cuối cùng họ đạt được thỏa thuận, Hàn Lập đồng ý bán tài liệu cho Diệu Âm Môn. Sau đó, Phạm Tĩnh Mai dự định sẽ có kế hoạch hạ bệ Hàn Lập do lo ngại thực lực của hắn.