Từ âm thanh lấp lánh của Tử Linh tiên tử, các tu sĩ khác cũng quay lại nhìn một điểm nào đó trong đám đông. Triệu trưởng lão và một vị trung niên nho sinh vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không hề thay đổi. Vị nho sinh này là một trưởng lão khác của Diệu Âm Môn, thường xuyên đi cạnh Trác Như Đình.

Thấy tình hình như vậy, Phạm phu nhân và Trác Như Đình đều cảm nhận được điều gì không ổn, sắc mặt trở nên khó coi. Phạm phu nhân lúc này có vẻ kém sức sống nhất, hình dáng thoáng chút bối rối.

" Ai đang lén lút ở đây?" Một tiếng hét phẫn nộ vang lên từ trong đám mây đen, đó là giọng của Xích Hỏa lão quái. Ngay sau đó, đám lôi hỏa từ trong mây bay ra, như những con rắn lửa lao về phía gần đó. Chỉ thấy nơi vốn không có ai, bỗng tối sầm lại, một làn khí đen lớn đột nhiên bộc phát, nuốt chửng những lôi hỏa kia. Sau đó, một nam tử thấp lùn xuất hiện.

“Ô Sửu!” Hàn Lập, đang đứng trong đội ngũ, lặng lẽ lùi lại, vừa nhìn thấy dáng vẻ của nam tử ấy, lòng thầm kêu lên tên hắn. Nhiều tu sĩ khác cũng nhận ra và đồng thanh kinh hô. Những người thuộc Ẩn Sát Môn sắc mặt đại biến, trừng mắt nhìn Ô Sửu. Nhưng người trung niên đứng đầu lại có vẻ cổ quái, liếc nhìn Ô Sửu với vẻ sợ hãi hiện rõ trong lòng.

"Hắc hắc! Thực không hổ là Xích Hỏa lão quái danh chấn thiên hạ, có thể nhìn thấu ẩn nấp bí thuật của bổn thiếu chủ." Ô Sửu không thèm đếm xỉa đến mọi người xung quanh, chỉ hướng về đám mây đen mà nói.

"Hừ!" Trong mây đen phát ra một tiếng hừ lạnh, rồi không còn âm thanh nào nữa, khiến sắc mặt Ô Sửu càng trở nên âm trầm.

“Có phải chuyện này là do Cực Âm đảo các ngươi tạo ra không?” Khi thấy tình hình bất thường, Trác Như Đình cũng không giữ im lặng nữa, cuối cùng lên tiếng.

“Đúng vậy! Mọi chuyện đều do bổn thiếu chủ sắp đặt, hàng hóa của Diệu Âm Môn các ngươi đều bị người trong đảo này cướp đi, hai vị trưởng lão cũng do bổn thiếu chủ phân phó đổ thừa cho Ẩn Sát Môn!” Ô Sửu không giấu diếm, cười lạnh một cái và thừa nhận tất cả. Hơn nữa, ánh mắt hắn ánh lên vẻ dâm ô, liêm diêm nhìn về phía nữ tử áo tím.

Nữ tử áo tím vẫn lạnh lùng, không nói một lời, chỉ nhìn về Ô Sửu. Lúc này, Triệu trưởng lão, nho sinh cùng một số tu sĩ vừa mới xuất thủ, bất ngờ bay tới bên cạnh Ô Sửu, hình thành một cái chân kiềng giằng co giữa ba phe.

Chứng kiến cảnh tượng này, mặc dù Tử Linh tiên tử và Trác Như Đình đã sớm đoán được tình hình, nhưng thần sắc vẫn thay đổi, vẻ mặt trở nên trầm trọng.

"Triệu, Mạnh hai vị trưởng lão, bổn môn luôn đối xử tốt với các ngươi, sao các ngươi có thể làm ra việc như vậy?" Phạm phu nhân khuôn mặt đã tái nhợt, khi thấy Triệu trưởng lão và đám người bay tới cạnh Ô Sửu, rốt cuộc không thể nhịn nổi, lớn tiếng quát hỏi. Trong Diệu Âm Môn, nàng và Trác Như Đình luôn là đối thủ của nhau, vì Triệu trưởng lão nàng đã tiêu tốn không ít tâm huyết, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân để mượn sức đối phương, mà giờ đây đối phương lại không nói một lời đã phản bội nàng, điều này làm nàng tức giận vô cùng.

"Phạm tả sứ, lão phu cũng không muốn làm việc này. Nhưng mạng sống của tại hạ cùng Mạnh trưởng lão sớm đã nằm trong tay người khác, thực sự là thân bất do kỷ!" Triệu trưởng lão với nét mặt già nua lên tiếng.

Nghe vậy, Phạm phu nhân run lên, nhướng mày định nói điều gì đó thì lại bị Tử Linh tiên tử lạnh lùng cắt ngang. "Phạm sư tỷ. Hiện tại nói gì cũng đều vô ích, đối phương khi đã dám bày mưu như vậy, chắc hẳn còn có những thủ đoạn khác phía sau. Chúng ta hôm nay nếu thoát được rồi hãy nói tiếp!"

Phạm phu nhân liền im lặng. "Hắc hắc! Thực không hổ là Tử Linh tiên tử tài mạo song tuyệt. Bổn thiếu chủ đã ngưỡng mộ lâu rồi. Không biết tiên tử có hứng thú gả cho bổn thiếu chủ hay không! Phải biết là bổn công tử tuy có rất nhiều thê thiếp, nhưng vị trí chánh thê vẫn chưa định."

Ô Sửu ngước mắt nhìn nữ tử áo tím đang che giấu thân phận bằng pháp thuật, có chút say mê nói. "Được! Có thể!" Tử Linh tiên tử mặt không chút thay đổi đáp. Câu nói này khiến Hàn Lập cùng các tu sĩ khác ngẩn ra. Ô Sửu cũng ngạc nhiên, biểu lộ vẻ nghi ngờ và hỏi lại: "Uông cô nương, lời ấy thật sao?"

“Ngươi đã giết hết toàn bộ tu sĩ ngày đó hại chết mẫu thân ta. Ta sẽ làm vợ ngươi!” Tử Linh tiên tử lạnh lùng nói. Câu nói này khiến Ô Sửu từ vẻ mặt hạnh phúc chợt ngưng lại, nhướng mày lên.

"Điều kiện này không được! Những người tham gia ra tay ngày đó đều là tâm phúc của gia tổ, tại hạ không có quyền xử lý bọn họ. Không bằng, Tử Linh cô nương đổi một điều kiện khác được không?" Tử Linh tiên tử cười lạnh vài tiếng, thì thầm gì đó với Phạm phu nhân, không thèm để ý đến lời của Ô Sửu.

Trước tình cảnh này, trên gương mặt xấu xí của hắn liền thoáng qua vẻ hung tợn, nhưng hình như lại nghĩ ra điều gì khác, nén giận xuống, chuyển ánh mắt về phía tu sĩ Ẩn Sát Môn. "Tôn sư thúc, không ngờ bao nhiêu năm không gặp, các ngươi đã bồi dưỡng được nhiều đệ tử như vậy, thật sự là rất vui mừng a!" Ô Sửu lạnh lùng nói.

"Sư thúc?" Cách xưng hô của Ô Sửu khiến những người khác chấn động. Trong lòng Hàn Lập đột nhiên cảm thấy bất an, đã kiểm tra xung quanh nhưng vẫn không phát hiện thêm ai mai phục. Điều này làm cho hắn tạm thời do dự, không biết nên lập tức bỏ chạy hay ở lại quan sát tình thế.

Dù sao hắn cũng không biết rõ "Thiên Lôi Trúc" rốt cuộc là thật hay giả. Nhưng thấy người trung niên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm u, trả lời: "Ta vẫn sống tốt! Nhưng không ngờ vừa mang theo một ít môn hạ đi ra đã bị người của các ngươi phát hiện. Xem ra lần này đúng là sai lầm rồi.”

"Hắc hắc! Tôn sư thúc khéo nói đùa, bất kể ai trong Thông Thiên Vụ Hải đợi hơn mười năm cũng cần phải hoạt động một chút, huống hồ lần này Tôn sư thúc ra ngoài hơn phân nửa là vì sự tình Hư Thiên Điện! Năm đó một vài phần của Hư Thiên tàn đồ bị sư thúc mang theo, không biết hôm nay có ở trên người hay không? Tính ra thời gian ba trăm năm Hư Thiên Điện xuất hiện sẽ nhanh đến. Nếu sư thúc chủ động giao đồ này cho sư điệt, tại hạ có thể cầu tình gia tổ, đến lúc đó sẽ giữ lại mạng cho sư thúc được không?"

Ô Sửu nhìn về phía người trung niên với ánh mắt tỏa ra một tia tham lam, nói ra lời dẫn dụ. Nghe xong, người trung niên im lặng một lúc, nhưng sau đó lạnh lùng trả lời: "Tác phong của Cực Âm lão ma mấy năm làm đệ tử như chúng ta còn không biết sao? Chỉ sợ ta bên này vừa giao đồ cho ngươi, bên kia sẽ bị hắn giết. Hơn nữa ..."

“Hơn nữa cái gì?” Ô Sửu nhíu mày hỏi.

"Hơn nữa ngươi nghĩ rằng ngươi có thể làm chủ hay sao? Lão quái vật, ngươi cũng không cần ẩn trốn, nhanh hiện thân đi!" Người trung niên lạnh lùng nói. Nghe xong lời này, Hàn Lập và các tu sĩ như bị sốc, vội vàng nhìn quanh, chẳng nhẽ Cực Âm lão tổ ở nơi này? Nhưng bốn phía vẫn yên tĩnh như thường, không có gì bất thường xuất hiện.

Các tu sĩ có chút hoài nghi, lại nhìn người trung niên cùng Ô Sửu. "Ngươi muốn làm cái quỷ gì? Ta sao không thể…" Ô Sửu cũng có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ nói được nửa câu thì sắc mặt đã thay đổi, lộ ra vẻ cổ quái. Hắn dùng loại sắc mặt này nhìn về phía người trung niên, một lát sau cười quái dị. "Tốt, tốt! Không hổ là một trong những đệ tử năm đó được ta coi trọng nhất, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra thân phận lão phu."

Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt Ô Sửu bắt đầu trở nên mơ hồ vặn vẹo, trong chốc lát mọi người ở đây chứng kiến hắn biến thành một lão già xấu xí, nhỏ gầy, hai mắt híp lại. Thấy vậy, nhóm Hàn Lập cảm thấy lạnh sống lưng.

"Phụ thân (hồn phách nhập vào thân thể người khác)! Ta đã biết ngươi sao có thể giao việc trọng yếu cho một vãn bối, chắc chắn phải tự mình đến đây, bất chấp đây không phải bản thể của ngươi." Người trung niên gương mặt lo lắng nhìn lão già nói, thanh âm trở nên thấp xuống.

"Đồ đệ ngoan, ngươi dám cùng vi sư động thủ hay sao?" Lão già vừa xuất hiện môi nhếch lên, trong bụng phát ra âm thanh cực kỳ bén nhọn, đập vào tai khiến mọi người cảm thấy đau đớn, không kìm được lùi lại mấy bước.

"Hừ! Đồ đệ? Năm đó ngươi chỉ cần một ý niệm nhỏ xíu nếu không vâng lời đã bị giết chết, thậm chí còn muốn trừ thần luyện hồn, có từng xem chúng ta là đồ đệ đâu. Chúng ta chỉ là nô lệ của ngươi mà thôi! Hơn nữa, hiện tại ngươi sử dụng thuật phụ thân, nhiều lắm cũng chỉ phát huy được ba phần tu vi, ta có gì mà không dám!" Người trung niên lạnh giọng nói, sau đó vung tay lên, đầu quỷ trước mặt càng lúc càng dữ tợn, đáng sợ hơn.

Tử Linh tiên tử cùng nhóm tu sĩ Hàn Lập bị cục diện quái dị này chấn trụ, trong nhất thời thần sắc mỗi người khác nhau! Lão giả khi nghe xong lời của người trung niên, không tỏ ra tức giận, ngược lại nhàn nhạt nói: "Tốt, nếu là trăm năm trước, ngươi nói những lời này thì rất đúng! Với ba phần tu vi của ta, muốn bắt sống ngươi thật có chút khó khăn, nhưng hiện tại …" Nói đến đây, hắn lộ ra một tia cười trào phúng.

Tóm tắt chương này:

Trong bối cảnh của cuộc chiến giữa các môn phái, Tử Linh tiên tử và các tu sĩ đối mặt với Ô Sửu cùng kế hoạch gian ác của hắn. Ô Sửu không ngần ngại thừa nhận mọi tội lỗi và đề xuất một thỏa thuận với Tử Linh, gây ra sự phẫn nộ từ Phạm phu nhân. Tình hình căng thẳng leo thang khi Cực Âm lão tổ bất ngờ xuất hiện, dẫn đến một cuộc đối đầu tiềm ẩn giữa các tu sĩ, làm rõ động cơ và quyền lực của các nhân vật trong câu chuyện.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện mô tả một cuộc chiến ác liệt giữa nhóm tu sĩ Diệu Âm Môn và tà tu trên một hòn đảo nhỏ. Khi phát hiện ra sự hiện diện của tà tu, Tử Linh tiên tử dẫn đầu nhóm tấn công, nhưng bên tà tu lại có sự kháng cự mạnh mẽ với những khả năng biến hình đặc biệt. Mâu thuẫn giữa các bên càng trở nên căng thẳng khi xuất hiện một trung niên tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, làm cho trận chiến trở nên hỗn loạn và nghi ngờ về mưu kế của cả hai phía ngày càng gia tăng, tạo ra tình huống căng thẳng cho các nhân vật.