Nghe xong câu nói ấy, Hàn Lập im lặng không trả lời, sắc mặt không ngừng biến đổi, dường như đang chìm trong suy tư.
Hai tu sĩ Nghịch Tinh Minh bên cạnh thấy Hàn Lập như vậy thì bất giác nhìn nhau, cảnh giác theo dõi từng động tĩnh của hắn.
“Được rồi, dù sao hiện tại ta cũng không có việc gì, vậy thì cùng hai vị đạo hữu đi một chuyến!” Hàn Lập đột nhiên cười, bình tĩnh nói.
Hai người kia nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thư giãn. Lão giả nho sam nhếch miệng muốn nói gì đó.
Ngay lúc đó, Hàn Lập bỗng ra tay.
Bàn tay phải của hắn, vốn luôn được giấu trong tay áo, bỗng vung lên. Sáu đạo thanh quang vô thanh vô tức bắn về phía đại hán. Đồng thời, tay trái của Hàn Lập xoay lại, năm cái đồng hoàn màu sắc khác nhau hiện ra trong lòng bàn tay, không ngừng rung lên phát ra âm thanh “ông ông.”
“Ngươi dám ra tay?”
Nho sinh phản ứng rất nhanh, ngay khi thấy Hàn Lập ra tay thì lập tức há miệng phun ra một khối pháp bảo hình lập phương. Pháp bảo này có màu đen như mực, trông rất giống một chiếc nghiên mực kỳ quái.
Đại hán cũng không chậm trễ, vung tay lên, lập tức một khối đại ấn bạch ngọc bay ra, lập tức lớn lên gấp mấy lần, bạch quang cuốn quanh đại ấn nghênh đón sáu đạo thanh quang.
“Cẩn thận, đồng hoàn kia là cổ bảo!”
Nho sinh thấy rõ đồng hoàn trong tay Hàn Lập, giật mình lên tiếng nhắc nhở.
Đại hán nghe vậy cũng giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì sáu đạo thanh quang phát ra một tiếng ngân, sau đó mờ ảo biến thành mười hai đạo kiếm quang bay vọt tới.
Trong đó, sáu đạo thanh quang hợp nhất thành một thanh cự kiếm màu xanh, hung hăng chém mạnh vào đại ấn trong bạch quang. Còn sáu đạo còn lại thì đột ngột thay đổi phương hướng, hóa thành sáu đạo quang mang từ sáu hướng khác nhau chém tới.
Đại hán hoảng hốt, không dám chần chừ, hai tay chập lại vận pháp quyết, tức thì lam quang bùng lên.
Mấy đạo phù văn từ trong cơ thể đại hán hiện ra. Lam quang từ phù văn chợt sáng rực lên, tạo thành một cái lồng lam sắc bao bọc đại hán vào bên trong.
Lần này, đại hán đã dùng toàn lực để ngạnh tiếp Thanh Trúc Phong Vân kiếm của Hàn Lập.
Trong khi đại hán động thủ thì nho sinh cũng không đứng yên. Sau khi lên tiếng cảnh báo, nho sinh vội vàng chỉ tay lên pháp bảo hình nghiên mực đang lơ lửng trước ngực hắn.
Cái nghiên mực tức thì xoay tròn. Từng đạo sương mù đen thẫm từ bên trong phun ra, bao trùm khắp một khoảng không, tiếp đó là mùi hương mực tràn ngập khắp vùng phụ cận.
Nho sinh liên tục vận pháp quyết, sương mù màu đen bắt đầu ngưng tụ lại, chỉ trong nháy mắt đã tạo thành mười mấy con quái điểu đen thui.
Mỗi con quái điểu dài khoảng hơn nửa thước, kêu lên một tiếng, lum lum hồng quang bay vụt về phía Hàn Lập.
Hàn Lập ở phía đối diện cũng thấy rõ, đồng hoàn trong tay sau khi lóe lên vài cái đã mờ đi trong không trung. Sau đó, lòng bàn tay hắn khẽ lật, một đóa hoa lam hình dáng cổ xưa hiện ra trong lòng bàn tay.
Thấy đối phương không chút quan tâm tới đòn công kích của mình, nho sinh không những không tức giận mà còn rất đỗi vui mừng. Khối Mê Huyễn Nghiên của hắn chính là sử dụng phương pháp luyện chế cổ xưa, tổn hao rất lớn mới có thể luyện thành.
Để có được nó, hắn đã tiêu tốn gần như toàn bộ tài lực tích cóp trong nửa đời người, nhưng trong lòng không hề hối hận. Bởi vì, pháp bảo này từ sau khi luyện chế thành công đã khiến nho sinh hiếm khi gặp đối thủ trong giới tu sĩ cùng cấp, thậm chí có khi đối mặt với tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hắn cũng có thể liều mạng một phen.
Chỉ cần là người tu tiên không có tu vi cao hơn hắn quá nhiều, một khi lâm vào mê vụ thì sẽ rơi vào huyễn cảnh, không cách nào thoát ra.
Khi nhìn thấy quái điểu lao thẳng tới trước mặt Hàn Lập, nho sinh trên mặt hiện lên nụ cười hung ác, hai tay chập lại chuẩn bị vận pháp quyết điều khiển cho quái điểu bùng nổ.
Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh khe khẽ vang lên bên tai nho sinh. Ngay sau đó, cổ và tứ chi của hắn bỗng xuất hiện năm cái đồng hoàn. Chỉ trong chớp mắt, nho sinh cảm thấy pháp lực toàn thân bỗng dưng biến mất, không thể nào tụ lại được.
Một luồng kinh hãi dâng lên trong lòng nho sinh. Đối với đồng hoàn đột ngột biến mất một cách quái dị, hắn đã hết sức cảnh giác. Nhưng đồng hoàn bất ngờ xuất hiện trên người hắn, thật sự nằm ngoài dự đoán của nho sinh.
Trong một khoảnh khắc, nho sinh sợ đến mức hồn vía bay xa. Nhiều ý nghĩ thoát thân lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một âm thanh cực lớn, thanh quang và bạch khí hòa quyện vào nhau, cự kiếm màu xanh cuối cùng cũng va chạm với đại ấn.
Bạch quang rực rỡ dễ dàng áp chế thanh quang. Cự kiếm chỉ có thể duy trì trong chốc lát rồi gãy làm mấy đoạn.
Cùng lúc đó, sáu đạo thanh quang còn lại cũng đã đánh vào lớp phù văn kỳ quái đang bảo vệ đại hán.
“Ầm, Ầm.”
Liên tiếp tiếng nổ vang lên. Trong ánh lam quang, phù văn không ngừng chuyển động để ngăn chặn sáu đạo thanh quang, không cho chúng phá vỡ vòng bảo hộ.
Hàn Lập khẽ kêu “Ồ” một tiếng, như thể cảm thấy điều gì đó nằm ngoài dự đoán.
Xem ra Ích Tà Thần Lôi của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiện tại quả thật do thời gian tu luyện quá ngắn, nên chưa thể phát huy sức mạnh lớn nhất.
Nhưng lúc này không còn thời gian để Hàn Lập suy nghĩ nhiều, quái điểu màu đen đã bay tới trước mặt hắn.
Dù không có pháp lực của nho sinh duy trì, nhưng pháp bảo nghiên mực vẫn có sự tương giao thần thức với nho sinh, vẫn khu sử quái điểu không giảm sức mạnh mà tấn công.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, hoa lam trong tay phát sáng rực rỡ. Một luồng bạch quang cực lớn từ hoa lam tỏa ra, cuốn toàn bộ quái điểu vào bên trong.
Thấy vậy, sắc mặt nho sinh nhợt nhạt không còn chút máu.
“Không thể nào, ngươi còn có cổ bảo khác nữa, ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn lộ vẻ khó lòng tin nổi.
Một tu sĩ bình thường, nếu đã có một cổ bảo bên người thì đó đã là điều vô cùng may mắn. Bởi vì khi cổ bảo xuất hiện, phần lớn đều rơi vào tay các tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Còn tu sĩ Kết Đan kỳ phổ thông mà muốn sở hữu cổ bảo thì đúng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng sự xuất hiện của cả đồng hoàn và hoa lam từ Hàn Lập khiến nho sinh cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
Chỉ có điều Hàn Lập lúc này không có tâm tư để trả lời, mà chỉ lẳng lặng ném hoa lam ra.
Sau đó, bạch quang lóe lên, hoa lam bay vọt ra nghênh đón đại ấn, bao trùm nó vào bên trong, khiến cho đại ấn không ngừng bay vòng trong bạch quang nhưng không thể nào thoát ra ngoài được.
Tiếp đó, Hàn Lập không chút chậm trễ, mười ngón tay co lại phát ra hơn chục đạo kiếm khí, mục tiêu chính là nho sinh đang bị Ngũ Hành Hoàn phong tỏa.
“Không.”
Nho sinh chỉ kịp kêu lớn một tiếng, trên người tức thì bị xuyên thủng mười mấy lỗ hổng, thân hình lảo đảo mấy cái rồi lập tức mất mạng.
Thật đáng tiếc, một thân công pháp của hắn chưa kịp thi triển chút nào, đã bị Ngũ Hành Hoàn phong tỏa chân nguyên, khiến hắn dù có sở hữu nhiều thủ đoạn cũng không thể phát huy.
Hàn Lập khẽ phẩy tay, Ngũ Hành Hoàn trở về tay hắn từ thi thể nho sinh.
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Lập liếc qua hướng khác. Đại hán lúc này đã đẫm mồ hôi, đang thi triển pháp quyết muốn thu hồi đại ấn, nhưng nhất thời vẫn chưa thành công. Sáu đạo thanh quang vẫn đang liên tục tấn công vào lớp hào quang phù văn bên ngoài.
Thấy nho sinh dễ dàng mất mạng, lòng đại hán chợt hốt hoảng.
Nhìn thấy Hàn Lập lạnh lùng, trong thâm tâm đại hán bỗng toát mồ hôi lạnh.
Hắn cắn răng, hóa thành một đạo lam quang vụt bay đi, thậm chí bỏ quên cả pháp bảo vốn liên thông với nguyên thần mình.
Người này hành xử rất quyết đoán.
Hai mắt Hàn Lập khẽ nheo lại, Ngũ Hành Hoàn trong tay lại biến mất.
Chỉ trong chớp mắt, Ngũ Hành Hoàn với ánh sáng ngũ sắc đã xuất hiện trên đỉnh đầu của đại hán, người đang đào thoát một cách kỳ quái.
Tiếp theo, dưới ánh mắt không thể tin nổi của đại hán, các phù văn của đồng hoàn bắt đầu hiện ra quanh người hắn.
Tức thì độn quang lam sắc ngừng lại, cả người đại hán vô lực rơi thẳng xuống phía dưới.
Hàn quang lóe lên trong mắt Hàn Lập, một đạo thanh quang từ trên không trung giáng xuống, bay vòng quanh người đại hán, chém hắn ra làm đôi.
Đến lúc này, cả hai tu sĩ Kết Đan kỳ của Nghịch Tinh Minh đều đã mất mạng trong tay Hàn Lập.
Hạ xuống dưới, Hàn Lập nhẹ nhàng thu lấy túi chứa vật của cả hai, dùng thần thức lục soát sơ qua rồi thu hồi.
Đại ấn trong hoa lam cùng pháp bảo hình nghiên mực hiện giờ không có chủ đang lơ lửng ở trên không trung, Hàn Lập cũng không khách khí mà thu lấy.
“Đạo hữu trốn ở đó nhìn lén đã lâu, cũng nên ra ngoài hít thở không khí một chút đi chứ.”
Hàn Lập chắp tay sau lưng, nhìn xuống mặt nước với vẻ lạnh lùng nói.
Âm thanh của hắn không lớn nhưng lại vang vọng khắp một vùng biển mấy hải lý.
Một cơn gió biển lạnh lẽo thổi qua, bốn bề vẫn im lặng không một tiếng động.
Nhìn thấy vậy, Hàn Lập không khỏi thở dài một hơi.
“Các hạ nhất mực tiềm ẩn dưới biển, không lẽ thật nghĩ tại hạ không thể đưa đạo hữu ra sao?”
Thần sắc Hàn Lập trầm xuống, khẩu khí cũng dần trở nên nghiêm nghị.
“Đạo hữu chậm đã, tại hạ xin ra ngay.”
Dường như bị Hàn Lập chỉ ra chỗ ẩn náu, nhân vật giấu mình kia cuối cùng cũng không thể nhịn được, lên tiếng.
Trong chương truyện này, Hàn Lập đối mặt với hai tu sĩ Kết Đan kỳ từ Nghịch Tinh Minh. Sau khi thể hiện sự mạnh mẽ, Hàn Lập sử dụng nhiều pháp bảo để tấn công. Nho sinh và đại hán cố gắng phản kháng nhưng cuối cùng bị Hàn Lập đánh bại. Hàn Lập thu thập vật phẩm của họ và tiếp tục tìm kiếm một nhân vật bí mật đang ẩn nấp gần đó. Căng thẳng và hành động cao trào chi phối toàn bộ chương.
Chương truyện xoay quanh cuộc đối thoại giữa Tráng hán và Lão giả lục bào về thân phận của Hàn Lập. Lão giả lo ngại rằng Hàn Lập, mặc dù chỉ là tán tu, nhưng mang theo sát khí nặng nề, có thể là mối nguy hiểm thực sự. Tráng hán hoài nghi về năng lực của Hàn Lập, nhưng Lão giả giải thích rằng sát khí của Hàn Lập rất khác biệt và có thể hình thành từ nhiều vụ chém giết. Cuối cùng, Hàn Lập đối mặt với sự truy đuổi từ Nghịch Minh Tinh, cho thấy tình hình căng thẳng và tính mạng không chắc chắn của hắn.