Mấy người đại hán mặc cẩm y thấy Hàn Lập đi trước, họ có chút chần chừ nhưng rồi cũng nối bước theo. Khi thấy bảy người Hàn Lập đều đã bước vào trong pháp trận, tu sĩ họ Kiền thoáng mỉm cười, tay bắt pháp quyết, đầu ngón tay dần xuất hiện những điểm bạch quang.

"Chúng ta tự ý đưa các đạo hữu ra Ngoại Tinh Hải, mấy vị sẽ không nói lung tung gì ở đó chứ?" Hắn nhìn bạch quang trên đầu ngón tay và đột nhiên lạnh lùng hỏi.

"Đương nhiên không rồi, tiền bối có tấm lòng như vậy, chúng tôi cảm kích còn không kịp, làm sao lại làm những chuyện tiểu nhân như vậy? Huống chi cho dù có nói thì cũng chẳng làm gì được hai vị tiền bối." Đại hán cẩm y khôn ngoan, sắc mặt ra vẻ chân thành nói.

"Tốt lắm, các ngươi hiểu như vậy là tốt. Dù sao hai người chúng ta cũng có một chút địa vị trong Tinh Cung, nếu cấp trên biết thì chỉ mắng mỏ một trận mà thôi. Nhưng nếu có lời đồn từ bên ngoài thì ta và Cố đạo hữu sẽ không nương tay đâu. Nghe nói các ngươi cũng sợ chúng ta đổi ý, ai cũng mang theo Cảm Ứng Châu, đúng là suy nghĩ chu đáo. Nhưng ngược lại, chúng ta cũng không vì chút linh thạch này mà làm xấu đi danh tiếng của mình."

Tu sĩ họ Kiền lạnh lùng nhìn đại hán cẩm y, sắc mặt không vui lắm, ánh mắt quét qua những người khác, nhưng lại bỏ qua Hàn Lập.

"Tiền bối anh minh, vãn bối đúng là dùng lòng tiểu nhân để đo quân tử." Đại hán cẩm y cố gắng mỉm cười, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Hừ, không cần nói nhiều nữa, các ngươi tự lo cho tốt đi!" Tu sĩ họ Kiền không muốn nói thêm, ngón tay bắn ra, pháp quyết màu trắng từ đầu ngón tay đánh vào Truyền tống trận.

Ngay lập tức, linh thạch xung quanh pháp trận phát ra ánh sáng trắng. Hình ảnh bảy người trong Truyền tống trận dần biến mất.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải nói là đưa Truyền tống phù giả cho họ sao? Sao lại đem đồ thật ra vậy? Điều này không giống như chúng ta đã thỏa thuận ban đầu nhỉ?" Lão giả hói đầu nhìn thấy nhóm Hàn Lập cứ thế biến mất trong Truyền tống trận, sắc mặt lập tức thay đổi, ngạc nhiên hỏi.

"Nếu có thể dùng Truyền tống phù giả thì sao ta lại phải nương tay? Gã cho chúng ta pháp bảo thật sự là lão quái vật Nguyên Anh Kỳ. Nếu đem phù giả ra, chẳng khác nào chọc lão nổi giận rồi giết chết chúng ta." Tu sĩ họ Kiền hừ lạnh, mặt mũi nhăn nhó, sau đó lau mồ hôi trên trán.

"Nguyên Anh Kỳ? Kiền huynh, ngươi không phải đùa chứ? Người này rõ ràng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ thôi mà." Lão giả hói đầu há hốc miệng, rồi kinh hãi nói.

Hán tử gầy gò lúc này vẫn còn chưa rời đi, nghe thấy lời này mà sắc mặt càng mờ mịt không hiểu.

"Cố huynh chắc cũng biết ta có một con linh thú." Tu sĩ họ Kiền lật bàn tay, một con linh thú nhỏ như mèo con xuất hiện trong lòng bàn tay.

Con linh thú này có hai tai dài như tai thỏ, vừa xuất hiện thì hai con mắt xanh lục đã bắt đầu nhìn khắp nơi, đánh giá, trong dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

"Khí tức và thần thức của đối phương ban đầu thật sự rất mờ mịt, ngay cả Yếm Não cũng không phát hiện ra điều gì khác thường. Nhưng khi ta giải trừ cấm chế Truyền tống trận, đối phương đã dùng thần thức để lén tra xét. Nhân cơ hội này, linh thú mới phát hiện ra. Yếm Não của ta cho dù là tu sĩ Kết Đan trung kỳ cũng có thể phân biệt, tu sĩ hậu kỳ thì cũng có chút phản ứng. Nhưng lần này nó cứ run rẩy trong tay áo ta mà hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào cụ thể. Điều này cho ta biết rằng thần thức của đối phương rất sâu sắc. Tình huống này chỉ xuất hiện khi ta mang nó đi gặp các vị Trưởng lão mà thôi."

Tu sĩ họ Kiền vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve Yếm Não thú.

"Nói như vậy, đối phương thật sự là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ." Lão giả hói đầu cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

"Dù không phải thì cũng là Kết Đan hậu kỳ, với tu vi đó thì giết ngươi và ta cũng không tốn nhiều sức." Tu sĩ họ Kiền khẳng định.

"Lần này nhờ có Kiền huynh thông minh! Nếu thật sự lấy ra giả phù, chúng ta đúng là tự tìm đường chết. Ta thấy người này dễ dàng tặng mỗi người một kiện pháp bảo mà không chút do dự, ra là một lão quái vật. Nhưng mà không biết việc đem đối phương truyền tống ra Ngoại Tinh Hải có gặp phải phiền phức gì không?" Lão giả trầm tư một chút rồi giật mình hỏi.

"Phiền phức gì chứ? Đối phương chắc chắn là tu sĩ tán tu Nguyên Anh Kỳ, có thể hắn không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa Tinh Cung chúng ta và Nghịch Tinh Minh nên mới mượn đường ra Ngoại Tinh Hải! Dĩ nhiên việc có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ từ tay chúng ta truyền tống ra Ngoại Tinh Hải tuyệt đối không thể để cấp trên biết. Nếu không, chắc chắn sẽ bị nghiêm trị."

Tu sĩ họ Kiền nhẹ nhàng nói với lão giả, nhưng đến câu cuối thì sắc mặt bỗng nhiên lạnh đi. Sau đó, ánh mắt không có chút thiện cảm liếc qua hán tử gầy gò đang trợn mắt đứng bên cạnh.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của tu sĩ họ Kiền nhìn, hán tử gầy gò run lên, bất giác như nghĩ ra điều gì đó. Hắn vội vã lùi lại, khuôn mặt đầy kinh hãi nói: "Những gì hai vị tiền bối vừa nói, ta không nghe thấy gì cả, càng sẽ không nói lung tung. Ta…"

Hán tử gầy gò chưa dứt lời thì một đạo hoàng quang vô thanh vô tức từ phía sau bay tới, quấn lấy hắn, lập tức cả người hắn bị chém thành nhiều đoạn.

"Việc này tuyệt đối không thể để ai biết được. Dù giữa ta và ngươi có chút quan hệ, ta vốn định thả ngươi, chỉ là tiếc rằng vận khí ngươi không tốt." Lão giả hói đầu triệu hồi pháp bảo lạnh lùng nói.

Rồi sau đó, một quả cầu lửa từ trong tay lão bay ra, trên thi thể bùng lên hỏa quang rồi biến thành tro bụi.

Tu sĩ họ Kiền thấy vậy gật đầu hài lòng, sắc mặt lộ rõ vẻ an tâm.

Ở đầu bên kia của Truyền tống trận, Hàn Lập cùng sáu người xuất hiện trong một gian phòng cũ kỹ dưới ánh sáng bạch quang. Ánh mắt Hàn Lập lướt qua và thấy ở góc phòng có một tu sĩ Tinh Cung hơi gầy đang cùng một tu sĩ mặc áo màu tro nói chuyện.

Vừa thấy bảy người Hàn Lập xuất hiện, vị tu sĩ Tinh Cung nhíu mày, nhìn một cái rồi không hứng thú tiếp tục quay đầu nói chuyện với tu sĩ áo tro.

"Ta đã nói rồi, cấp trên đã quy định hiện tại Truyền tống trận chỉ có thể truyền một chiều. Chỉ có thể đến mà không thể đi. Truyền tống phù trên người ta đã bị thu lại hết, ngay cả ta cũng không cách nào trở về. Đạo hữu cho dù có bức bách ta cũng vô dụng mà thôi." Vị tu sĩ coi Truyền tống trận tức giận nói.

"Vớ vẩn, mấy ngày trước chẳng phải có người vừa mới trở về sao? Ta vừa tới thì lại nói chỉ truyền tống một chiều." Tu sĩ áo tro giận dữ phản bác.

"Hừ, ta đã giải thích rồi. Ngươi có nghe hay không, ta không có trách nhiệm phải nói thêm." Tu sĩ Tinh Cung trừng mắt nhìn đối phương, sau đó không thèm để ý nữa mà ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

"Ngươi…" Tu sĩ áo tro thấy đối phương không thèm để ý tới mình, sắc mặt đỏ ửng nhưng không biết làm thế nào. Động thủ với đối phương, hắn thật sự không có gan làm vậy. Nhất thời, tu sĩ áo tro nóng lòng chỉ biết đi lại.

Bất giác, ánh mắt của hắn nhìn về phía Hàn Lập thì đột nhiên vui mừng. "Không biết các vị đạo hữu có phải vừa từ Tinh thành tới đây không?"

Tu sĩ áo tro bước tới vài bước, nhìn đại hán cẩm y, thấy bộ dáng như thủ lĩnh, khéo léo nói: "Không sai, chúng tôi vừa từ đó tới đây, đạo hữu có việc gì không?"

Đại hán cẩm y trả lời, thấy đối phương cũng là Trúc Cơ hậu kỳ nên không dám chậm trễ, trong lòng đã thầm đoán biết đối phương muốn hỏi gì.

"Tại hạ Hứa Vân, đã tới Ngoại Tinh Hải được mấy năm. Có thể cho tại hạ hỏi chút xíu, hiện tại Nghịch Tinh Minh trong Nội Tinh Hải đã khai chiến chưa?" Tu sĩ áo tro tràn đầy hy vọng hỏi.

Đại hán cẩm y thấy đối phương như vậy thì không biết đối phương muốn biết tin tức gì. Nhưng có lẽ tình hình thực tế sẽ khiến đối phương càng thêm thất vọng. Vì vậy hắn cũng không che giấu mà nói thẳng: "Đích xác là chính ma lưỡng đạo hợp sức thành lập Nghịch Tinh Minh. Hơn nữa đại chiến có vẻ sắp bắt đầu. Mấy người bọn ta không muốn bị kéo vào trong đó, vì vậy mới truyền tống tới đây. Chỉ sợ Hứa đạo hữu tạm thời không thể trở về được rồi."

"Thế là thế nào! Ta không dễ dàng gì mới thu đủ tài liệu, đang muốn trở về luyện đan để khuyển tử phục dụng. Như vậy chẳng phải lỡ việc rồi sao?" Tu sĩ áo tro nghe thấy như vậy bất giác ngây người, sắc mặt lộ vẻ đau khổ.

Những người khác nghe xong cũng không biết nói gì. Bọn họ đã vắt hết óc để tìm cách mới ra được Ngoại Tinh Hải, còn giờ người này lại muốn trở về. Thật sự là bó tay.

"Tại hạ Dịch Kính, mấy người này là chí hữu của ta. Hứa đạo hữu nếu đã sống ở đây nhiều năm thì có thể nói sơ qua tình hình của Kỳ Uyên đảo được không. Bọn ta cũng sẽ không để đạo hữu nói không công, nguyện ý xuất ra chút linh thạch để trả thù lao." Đại hán cẩm y trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên trở nên nhiệt tình nói với tu sĩ áo tro.

"Thù lao thì thôi đi. Vừa rồi các hạ trả lời vấn đề của ta thì coi như đã hồi báo rồi. Đạo hữu có nghi vấn gì cứ hỏi, Hứa mỗ tuyệt sẽ không biết mà không nói." Tu sĩ áo tro dù đang đau khổ nhưng cũng cố gắng lấy tinh thần trả lời.

Nói xong, cả nhóm đại hán cẩm y ai cũng lộ vẻ vui mừng. Đến một nơi xa lạ bỗng dưng có người thông báo tình huống nơi này, thật sự là quá tốt cho họ.

Hàn Lập chứng kiến tất cả, chỉ khẽ mỉm cười, hai tay khoanh lại, im lặng muốn nghe đối phương nói những gì.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra tại một pháp trận nơi Hàn Lập cùng nhóm tu sĩ chuẩn bị rời đi. Tu sĩ họ Kiền cảnh báo những người xung quanh về việc giữ bí mật việc truyền tống Hàn Lập ra Ngoại Tinh Hải, đồng thời bộc lộ mối lo ngại về thực lực của Hàn Lập, nghi ngờ hắn có thể là Nguyên Anh Kỳ. Sau khi truyền tống, nhóm của Hàn Lập xuất hiện cùng một tu sĩ áo tro tên Hứa Vân, người đang lo lắng về tình hình chiến tranh giữa chính và tà tại Nội Tinh Hải. Hứa Vân mong muốn biết thêm thông tin về tình hình tại Kỳ Uyên đảo, hứa sẽ không tính thù lao cho nhóm Hàn Lập.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cuộc giao dịch đầy căng thẳng, người áo xanh đã sử dụng hai khối yêu đan cấp năm để thuyết phục hán tử gầy gò nhường lại danh ngạch. Mặc dù ban đầu hán tử tỏ ra do dự, nhưng sau khi nghe những lời ám chỉ từ người áo xanh, hắn đã đồng ý. Sự đồng ý này khiến những người khác trong điện ngạc nhiên và không hài lòng. Người áo xanh, thực chất là Hàn Lập, đã lợi dụng náo loạn này để tiếp cận và đạt được mục tiêu của mình, đồng thời miễn cưỡng kết thúc giao dịch nhờ những món quà quý giá từ pháp bảo mà hắn mang theo.