"Chủ nhân, người… còn có mục đích gì nữa không?"

Ngân Nguyệt mở to đôi mắt đẹp, ngập ngừng đứng dậy.

"Về mục đích hay không, sau này ngươi sẽ biết. Hiện tại hãy gọi nữ nhân kia vào cho ta. Với tu vi của nàng, nàng sẽ không nhìn thấu thân thể yêu hồ của ngươi."

Hàn Lập không trả lời, chỉ phân phó.

"Tuân mệnh, chủ nhân."

Dù trong lòng Ngân Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn cung kính đáp.

Hàn Lập xoay người rời khỏi đại sảnh.

Một tuần trà trôi qua, Ngân Nguyệt tao nhã bước vào, sau lưng là một cô gái có dung nhan hơi tiều tụy, chính là Mộ Phái Linh.

Có vẻ như qua một thời gian không gặp, nữ nhân này cũng đã có những thay đổi lớn.

"Chủ nhân, Mộ cô nương đã đến."

Ngân Nguyệt tiến về phía Hàn Lập, cúi đầu kính cẩn nói.

"Biết rồi. Ngươi ra ngoài đi."

Hàn Lập lạnh nhạt gật đầu.

"Vâng. Nô tỳ cáo lui."

Ngân Nguyệt hơi nghiêng người, liếc nhìn cô gái họ Mộ bên cạnh, miệng nở một nụ cười, rồi rời đi.

"Tham kiến tiền bối."

Mộ Phái Linh cúi đầu thi lễ, sau đó im lặng không nói, dáng vẻ chờ đợi Hàn Lập xử trí.

Nhìn thái độ của cô nàng, Hàn Lập khẽ cau mày, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.

"Ngươi hẳn đã biết lý do ta gọi ngươi đến đây hôm nay. Chính vì lời nói bừa bãi của ngươi mà đã làm cho tu sĩ mới tiến giai Nguyên Anh Kỳ như ta, bị gia tộc tu tiên của ngươi xem là ngang ngược, kiêu ngạo. Dĩ nhiên, việc công khai cướp hôn ước là không đúng, điều đó rõ ràng là rất khó nghe. Với tu vi hiện tại của ta, hai gia đình sẽ không dám có oán giận, và ta cũng không để trong lòng. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi, ngươi cũng sẽ bị ta trừng phạt."

Hàn Lập không tỏ ra cáu giận, mà trái lại, rất bình tĩnh từng lời nói ra.

"Tiền bối tha lỗi. Chuyện này cũng là do tiểu nữ táo bạo. Nhưng nếu phải gả vào nhà đó, vãn bối thà tình nguyện làm thị thiếp của tiền bối."

Cô gái họ Mộ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt.

"Nếu ngươi đã coi mình là thiếp của ta, thì ta cũng không xem mình là người ngoài, càng không thể thanh minh lời đồn này. Nếu không, gia tộc tu tiên đó chắc chắn sẽ coi ta là… là một gã trưởng lão của Lạc Vân Tông mới lên chức, ngay cả một nữ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ yếu ớt cũng không bảo vệ nổi. Hơn nữa, lời đồn hiện giờ đã lan khắp tu tiên giới, ngươi bảo ta nên xử lý ngươi thế nào?"

Hàn Lập ánh mắt chớp động, chậm rãi nói.

"Vãn bối không còn lời nào để nói. Tiền bối xử trí thế nào, Phái Linh cũng chấp nhận."

Cô gái cắn môi, thấp giọng nói.

"Đối với những tu sĩ bên ngoài, ta chỉ có thể nói ngươi là thiếp của ta. Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn. Một là trên danh nghĩa là tì thiếp của ta nhưng thực chất sẽ là thị nữ cho ta trong hai mươi năm, nghe ta sai khiến. Khi thời gian kết thúc, mọi chuyện coi như xong, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi. Nhưng trở thành thị nữ thì đừng mong tu luyện được trợ giúp gì từ ta."

Hàn Lập trầm giọng nói.

"Vậy lựa chọn thứ hai là gì?"

Cô gái nghe vậy lộ vẻ thất vọng, không nhịn được hỏi.

"Lựa chọn thứ hai tương tự như điều ngươi vừa nói, giả thành thật, trở thành thiếp của ta, sau này đi theo ta không được rời bỏ, phụng dưỡng ta. Bản thân ta sẽ không đối xử tệ với những người bên cạnh mình, đương nhiên khi tâm trạng vui vẻ sẽ chỉ điểm giúp ngươi một vài điều trong việc tu luyện. Nhưng trước khi ngươi trở thành thiếp của ta, ta sẽ phải hạ cấm thần thuật lên người ngươi, để tránh việc ngươi có lòng phản bội. Dù sao hôm nay ngươi nguyện ý trở thành thiếp, ngày mai nếu lại thay đổi thì ta không muốn những bí mật của mình rơi vào tay người khác."

Hàn Lập nhìn chằm chằm vào cô gái, trầm giọng nói.

"Ta…"

Nghe Hàn Lập nói như vậy khiến cô gái không khỏi bất ngờ, khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ.

Có vẻ việc trở thành thiếp của Hàn Lập không khiến cho cô gái này bị phân vân nhiều.

"Ta biết, ngươi luôn có lòng tự trọng cao. Dù ta là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không khiến ngươi chấp nhận gọi ta là phu quân. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng lắm, trong lòng ta ngươi không phải là đạo lữ tốt nhất. Bỏ qua mọi trở ngại, ta thu ngươi làm thiếp, cũng có ý muốn che chở cho ngươi, giúp ngươi tiến xa hơn trong tu luyện, việc đó cũng không khó. Hơn nữa, trải qua vài năm, ngươi cũng biết ta không phải là người hung ác tàn bạo hay có tính cách quái gở, cho dù hạ cấm thuật, đi theo ta ngươi cũng không phải chịu khổ hay ủy khuất gì. Hơn nữa, sau này, nếu sự chân thành của ngươi khiến ta an tâm, ta nhất định sẽ tháo bỏ cấm thuật, chuyện đó không phải không có khả năng. Hãy nhớ, làm tì nữ cho ta hai mươi năm, chỉ chớp mắt sẽ trôi qua thôi."

Hàn Lập vừa nói vừa nhìn vào khuôn mặt của cô gái, tùy ý để cô lựa chọn.

"Tiền bối có thể cho ta hai ngày thời gian suy nghĩ không?"

Trong lòng cô gái hỗn loạn, vừa không muốn bị quản chế vừa muốn được tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trợ giúp, nhất thời không thể quyết định, chần chừ nói.

Về việc trở thành thị thiếp của Hàn Lập, nàng đã biết chân tướng từ lâu, cũng không thấy việc trở thành thiếp của một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có gì là không ổn.

Dù sao, nếu được một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chọn lựa làm thiếp, thì có vô số nữ tu sĩ sẽ động lòng.

"Có thể. Ngươi xuống núi trước đi, hai ngày sau quay lại. Thời gian dài như vậy đủ để ngươi suy nghĩ."

Hàn Lập gật đầu, không làm khó cô gái, gọi Ngân Nguyệt ra ngoài.

Mộ Phái Linh thi lễ cáo lui, theo Ngân Nguyệt rời đi, có chút hoảng hốt.

Chẳng mấy chốc, Ngân Nguyệt đã quay trở lại.

"Chủ nhân, người đưa ra hai điều kiện này hơi…"

Ngân Nguyệt mở to đôi mắt sáng, chớp chớp, bật cười.

"Có gì kỳ lạ sao? Căng thẳng? Vừa đúng lúc ta cần một vị tu sĩ trẻ tuổi làm thiếp và cô gái đó cũng có tâm nguyện."

Hàn Lập liếc Ngân Nguyệt, nét mặt vẫn thản nhiên nói.

"Tất nhiên không phải là căng thẳng, nhưng cô gái này trái tim rất kiên định, bộ dạng kiêu ngạo. Thật sự làm khó cho Mộ cô nương rồi. Nhưng với bí ẩn của chủ nhân, việc hạ cấm thuật là cần thiết."

Ngân Nguyệt thở dài một hơi, nói một cách sâu sắc.

"Ngân Nguyệt, ta cảm giác ngươi có không ít thiện cảm với cô gái này."

Hàn Lập đột nhiên cẩn thận đánh giá thân hình mềm mại mê người của Ngân Nguyệt rồi nói.

"Cảm giác tốt cũng không phải. Chỉ là cô gái này khiến ta có cảm giác thân thiết, hình như trước kia ta cũng có một người như thế, bất giác khiến cho trái tim hơi rung động."

Ngân Nguyệt ngẩn ra, cười khổ.

Nghe đến đó, Hàn Lập gật đầu mà không tiếp tục truy hỏi.

Sau đó, Ngân Nguyệt cảm thấy đúng lúc, cũng không nhắc lại chuyện của cô gái, ngược lại cùng Hàn Lập thảo luận về cách luyện hóa kiềm lam băng diễm. Đây mới là chuyện mà Hàn Lập quan tâm nhất.

-----------------------------

Cô gái kia tiến vào trong đại sảnh nhìn thấy Hàn Lập.

"Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Làm thị nữ hai mươi năm hay là để ta hạ cấm thần thuật?"

Hàn Lập nhìn cô gái, hỏi dứt khoát.

"Tiểu nữ đã suy nghĩ rồi. Tại tu tiên giới mà có thể làm thiếp cho một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì đối với một nữ tu sĩ cấp thấp mà nói, đúng là một loại cơ duyên. Nhưng nếu trở thành thiếp của tiền bối, thì mong tiền bối có thể cho vãn bối một lời hứa, Phái Linh tình nguyện bị cấm chế, cả đời không rời xa tiền bối."

Lần này, rõ ràng trong lòng cô đã có ý kiên định, cô gái bình tĩnh nói.

"Điều kiện? Nói thử xem."

Khuôn mặt Hàn Lập không đổi, có vẻ như đã đoán trước đáp án.

"Ta biết Hàn tiền bối không phải là người háo sắc, cho nên hy vọng tiền bối có thể đáp ứng ta trong vòng ba mươi năm không chiếm nguyên âm của ta. Ta đang tu luyện đến thời kỳ mấu chốt. Mà công pháp này, thân thể xử nữ vô cùng trọng yếu. Đây cũng chính là lý do mà Phái Linh quyết tâm không muốn lập gia đình. Chỉ cần qua ba mươi năm, dù Phái Linh có kết đan hay không cũng sẽ chính thức cùng tiền bối song tu."

Cô gái vừa nói ra câu cuối, không biết có phải là cảm thấy điều kiện có chút quá phận hay không, mà vừa nói ra xong, khuôn mặt nàng chợt ửng đỏ thêm vẻ quyến rũ.

"Ba mươi năm… Hắc, hắc… Điều này ta đáp ứng."

Hàn Lập nghe điều này không có vẻ bất mãn, mà trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý.

"Đa tạ tiền bối thành toàn."

Phái Linh thấy Hàn Lập đáp ứng nhanh chóng như vậy ngược lại có chút ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nói.

"Qua hai ngày nữa ta sẽ nói với các vị trưởng lão, chính thức nhận ngươi làm thiếp. Nhưng nếu sau ba mươi năm ngươi mới cùng ta tu luyện, thì ta sẽ tạo cho ngươi một tòa động phủ, để ngươi tu luyện ở đó, thỉnh thoảng ta sẽ vào chỉ điểm cho ngươi."

Hàn Lập trầm ngâm nói.

"Vâng, Phái Linh nghe lời tiền bối phân phó."

Cô gái nhận kết quả này đã rất hài lòng, không chút do dự nói.

"Về sau là thị thiếp của ta, đừng gọi là tiền bối mà hãy gọi là công tử, ta cũng chỉ hơn hai trăm tuổi, so ra cũng không quá già."

Hàn Lập nói, khuôn mặt tựa như mỉm cười. Hàn Lập đánh giá cô gái đẹp lạnh lùng này một lần nữa, mơ hồ mang theo một chút thưởng thức.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Hàn Lập yêu cầu Mộ Phái Linh lựa chọn giữa việc trở thành tì thiếp và thị nữ trong hai mươi năm. Mặc dù Mộ Phái Linh ban đầu do dự, nhưng sau khi suy nghĩ, cô quyết định chấp nhận làm thiếp và đề xuất điều kiện để bảo vệ việc tu luyện của mình trong ba mươi năm. Hàn Lập đồng ý, tạo ra một mối quan hệ phức tạp giữa cả ba nhân vật, với nhiều xung đột và lựa chọn trong thế giới tu tiên.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập từ chối lời cầu xin của nữ tử họ Mộ để nhận làm môn hạ, khẳng định rằng không muốn gây rắc rối. Trong khi đó, hắn kiểm tra đàn Phệ Kim Trùng đang tiến hóa và thực hiện các biện pháp để quản lý chúng. Hàn Lập sau đó được thông báo về sự xuất hiện của nữ tử Mộ, người đã chờ đợi hắn bên ngoài động phủ, và những truyền âm từ Mộ gia và Ngôn gia liên quan đến mối liên hệ của họ. Hắn lộ rõ ý có thể chọn một thị thiếp, đánh dấu sự thay đổi trong quan điểm sau khi đạt được cảnh giới Nguyên Anh.

Nhân vật xuất hiện:

Hàn LậpNgân NguyệtMộ Phái Linh