Bùm!
Một tiếng vang lớn vang lên, một quyền cực mạnh từ người đại hán giáng xuống lưng của Hàn Lập. Lúc đầu, đại hán rất hưng phấn và tự tin, nhưng sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi. Một ánh sáng màu xanh chợt lóe lên, đại hán giống như bị một cái búa lớn đập trúng, liền bay ngược về phía sau.
Thấy vậy, sắc mặt của trung niên nho sinh lập tức thay đổi, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Thân hình khổng lồ của đại hán bị bắn mạnh tới trước mặt hắn, rồi dần dừng lại, hai chân chạm xuống đất mà không có chút kỳ lạ nào xảy ra.
“Lệ huynh, không sao chứ? Ngươi có bị thương không?”
Nho sinh vừa nhìn thì thấy có vẻ như một văn nhân yếu đuối, nhưng do thường xuyên tiếp xúc với đại hán nên cũng hiểu phần nào các loại công phu giang hồ. Chính vì vậy, hắn lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, ta không bị thương. Thân thủ của đối phương thâm sâu khôn lường, nhưng có vẻ như không có ác ý.”
Lệ đại hán sau khi dò xét bản thân một hồi, thấy không có tổn hại gì, không khỏi ngạc nhiên, thấp giọng nói.
Nho sinh vừa nghe như vậy, ra vẻ hiểu biết, gật đầu rồi quay sang phía Hàn Lập. “Vị tráng sĩ này, tại hạ là Hàn Thiên Khiếu, chính là chủ nhân của Hàn gia. Không biết tráng sĩ đến đây có việc gì cần Hàn mỗ hỗ trợ không?”
Nho sinh bình tĩnh nói, thần sắc không chút rối loạn.
“Chủ nhân của Hàn gia…”
Hàn Lập cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu lại.
“Ngươi… Không có khả năng.”
“Hừ, các hạ nói vậy nghĩa là có ý gì?”
Không chờ Hàn Lập nói thêm, cả nho sinh và đại hán đều đồng thanh kêu lên khi thấy rõ tướng mạo của Hàn Lập. Nhưng sau đó, nho sinh như nhớ ra điều gì, liền trấn tĩnh lại như bình thường.
Một lúc sau, đại hán cũng lộ vẻ không mấy thân thiện. “Các ngươi nhận ra ta?”
Hàn Lập nhướng mày, nhìn qua hai người, dường như muốn từ hai người này tìm ra chút hình dáng quen thuộc, nhưng cuối cùng chỉ có thể cười khổ vì không thấy được gì cả.
“Các hạ còn hỏi sao? Ngươi một khi đã nhìn qua bức họa của Tứ thúc tổ để giả dạng, thì sao không dám thừa nhận?”
Nho sinh gương mắt nhìn thẳng vào Hàn Lập rồi từng chữ nói ra.
“Tứ thúc tổ?”
Hàn Lập nghe vậy liền cười nhẹ. Năm đó khi còn ở nhà, hắn đứng hàng thứ tư, vậy mà khi nhắc đến Tứ thúc tổ thì chỉ có hắn mà thôi.
Hắn chỉ không rõ một điều là từ lúc trưởng thành đến nay, không ai còn thấy được hắn. Vậy nên, làm sao mà vài người con cháu của Hàn gia lại biết được hắn?
“Ồ! Ta có khi nào nói là Tứ thúc tổ của các ngươi đâu. Chẳng lẽ tướng mạo của ta vốn đã như thế lại không được à?”
Hàn Lập vừa cười vừa nói.
“Thế gian người có thể giống nhau đó là chuyện bình thường. Nhưng dung mạo lại quá giống với tổ tiên và lại có ảnh trong từ đường của Hàn gia, vậy chỉ có các hạ mà thôi.”
Nho sinh liền tức giận, lạnh lùng nói.
“Ứng đối không tệ! Không hổ là đã làm quan tại triều đình. Hàn gia hôm nay hưng vượng chính là nhờ công lao của các ngươi!”
Hàn Lập thần sắc trấn định rồi buột miệng khen một câu.
“Như thế nào, các hạ thực sự là giả mạo tổ tiên?”
Nho sinh nghe như vậy, hàn mang trong mắt chợt loé lên có chút tức giận nói.
“Giả mạo? Ta chính là ta thì sao lại đi giả mạo chứ? Giờ các ngươi phải nói cho ta biết tại sao các ngươi biết được dung mạo của ta. Nghe cho rõ, ta đã rời nhà lúc còn rất nhỏ, vậy mà người trong nhà làm sao biết được tướng mạo của ta? Chẳng lẽ người của Thất Huyền Môn đã cho các ngươi biết? Ồ, ngươi họ Lệ. Vậy Lệ Phi Vũ năm xưa là gì của ngươi?”
Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt nhìn đến đại hán râu quai nón, nheo hai mắt lại như cảm thấy ánh mắt của hắn có phần quen thuộc.
“Ngươi, ngươi làm thế nào mà biết được tên tuổi của Gia tổ của ta chứ? Thì ra nhà ngươi ngay cả chuyện của Lệ gia cũng biết được rõ ràng.”
Đại hán liền ngớ ra, lộ vẻ kinh sợ.
Hàn Lập nghe lời này xong cũng không phủ nhận, chỉ cười.
“Các hạ cứ luôn tự nhận mình là thúc tổ. Hơn nữa, chắc chắn còn biết Hàn thúc tổ rời nhà từ nhỏ, sau đó sống ở đâu thì không ai biết. Nhưng việc đã xảy ra nhiều năm như vậy. Nói vậy chẳng lẽ các hạ đã ngoài hai trăm tuổi sao? Hàn mỗ nhìn không ra ngươi như thế nào lại lớn tuổi như vậy chứ?”
Nho sinh nghe Hàn Lập nhắc đến tên của Thất Huyền Môn cùng với Lệ Phi Vũ thì trong lòng cả kinh, có chút hoài nghi hỏi lại. Phải biết rằng chuyện quan hệ giữa Hàn gia và Lệ gia đã có từ lâu, nhưng gần đây hắn mới biết được thông qua vài bản chép tay. Nếu như đối phương biết được những việc này, chẳng lẽ là đã xem qua nó?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của nho sinh không khỏi hướng tới cái bàn đặt linh vị. Nơi đây có một hộp gỗ. Hắn đã để bản chép tay của tổ tiên trong đó.
Hàn Lập thấy ánh mắt nho sinh có chút kỳ lạ, thần thức theo ánh mắt đó hướng tới cái bàn thờ. Bên trong hộp gỗ có một bản chép tay.
Hàn Lập không chút khách khí khoát tay hướng tới cái bàn.
Lúc này làm cho đại hán và nho sinh kinh ngạc đến há mồm trợn mắt.
Linh quang trên bàn chợt loé lên, một đoàn ánh sáng nhẹ nhàng nâng quyển sách màu vàng ra khỏi hộp gỗ rồi từ từ bay tới chỗ của Hàn Lập.
Hàn Lập đưa tay nắm lấy quyển sách đó, hào quang liền tản đi mất, sau đó mới từ từ mở bản chép tay ra xem.
Mặc dù nho sinh có kinh nghiệm nơi quan trường nên từ đầu tới giờ sắc mặt không đổi, nhưng lúc này đây không kìm được, hắn phải nuốt nước miếng một cái, kinh hoàng nhìn đại hán.
Lúc này không biết thần tình của đại hán đã đi chỗ nào, sắc mặt hắn biến đổi, trong lòng không biết là vui hay lo nữa.
Nho sinh đang cảm thấy kỳ quái thì đại hán râu quai nón hai tay ôm quyền hướng tới Hàn Lập, khom người thi lễ, miệng ngập ngừng nói.
“Xin hỏi, các hạ có phải là như người ta thường nói là người tu tiên không? Nếu như thật sự đúng vậy, các hạ là người tu tiên thì với thân phận của mình, không cần phải đụng chạm đến bọn phàm phu tục tử. Chẳng biết tiền bối có thể chứng minh được thân phận của mình hay không, dù sao việc này có quan hệ trọng đại. Ta và Hàn hiền đệ cũng không thể dễ dàng tin người như vậy được.”
Nho sinh nghe đại hán nói liền ngẩn ra. Sau đó nhớ lại trong đầu có nghe qua một ít chuyện về tu tiên, vì vậy không khỏi hít sâu một hơi, cũng có một tia kinh ngạc nhìn Hàn Lập.
“Ồ! Không nghĩ tới nhà ngươi cũng biết về người tu tiên. Thật đúng là không dễ dàng! Từ bản chép tay này xem ra ngươi thật sự là hậu nhân của Lệ Phi Vũ. Hơn nữa, con gái của Lệ Phi Vũ lại kết thông gia với Hàn gia chúng ta. Lúc trước ta cũng không nghĩ tới việc này. Ngươi còn muốn tìm đến tín vật, chà cái này thật khó quá. Ta lúc ấy quyết tâm một lòng cầu đạo tu tiên nên vội vàng rời nhà đi. Vì vậy, không có mang theo bất kỳ tín vật nào. Hơn nữa năm đó đã từ biệt Lệ huynh mà chỉ lưu lại duy nhất một tờ giấy cùng vài bình đan dược mà thôi.”
Hàn Lập bình thản nói ra.
“Đan dược. Chẳng lẽ ở chỗ bàn thờ Lệ gia chúng ta còn để mấy cái bình đan dược chính là do tiền bối lưu lại sao?”
Lệ đại hán có chút ngạc nhiên, giật mình nói.
“Năm đó tổ tiên của nhà ngươi mặc dù võ công đại thành nhưng lại không tiếc sử dụng Trừu Tuỷ Hoàn. Dù có lưu lại mấy bình đan dược nhưng cũng không thể kéo dài mạng sống của hắn.”
Hàn Lập cảm thán một hơi rồi nói.
“Tiền bối nói việc này đích thực Lệ mỗ không biết. Nếu như lúc này gia phụ còn sống thì có thể biết được chút sự tình của tổ tiên. Dù sao đây cũng là bí mật của gia tộc, chỉ có các đời gia chủ mới biết được. Nếu tiến bối cho phép, thì để cho tại hạ báo tin về nhà hỏi lại việc này xem thật hư thế nào.”
Đại hán râu quai nón trù trừ một chút rồi cẩn thận nói. Giờ phút này hắn cũng đã tin hơn một nửa. Lệ gia có thể lưu lại cơ nghiệp đồ sộ như vậy, chắc chắn đã phải trải qua nhiều năm tháng mới có được.
“Không cần. Ta lần này trở về vốn không muốn làm kinh động tới mọi người. Ta chỉ là muốn xem qua những việc cần quan tâm lần cuối, sau đó coi như kết thúc mọi việc ở trần gian. Nay gặp được hậu nhân của Hàn gia và thấy bọn họ cũng có cuộc sống bình yên vô sự, ta cũng yên tâm.”
Hàn Lập khoát tay chặn lại, chậm rãi nói.
Nghe lời nói này, đại hán râu quai nón vội ngước nhìn nho sinh với ánh mắt dò xét. Dù sao, tổ tiên mình có một người tu tiên thì ý nghĩa như thế nào đối với Hàn Lệ hai nhà, hắn đều biết rõ.
Đại hán có thể nghĩ ra việc này thì nho sinh cũng tự nhiên hiểu được. Hắn trầm ngâm một chút rồi cung kính nói: “Nếu các hạ thật sự là Tứ thúc tổ của tại hạ, thì tại hạ có một biện pháp có thể kiểm tra ngay lập tức để biết được chân giả. Bên trong Hàn gia còn giữ một vài món đồ mà các vị tổ tiên đã sử dụng. Nếu tiền bối có thể nhận ra một trong những vật này thì vãn bối sẽ tin tưởng tiền bối, vì những món này là của những người đứng đầu Hàn gia, nên mới có tư cách được đặt trên bàn thờ để được thờ cúng. Những người khác quyết không có được việc này.”
“Vật xưa, vậy thì đến xem đi. Ta năm đó rời nhà rất sớm, thật cũng không biết được vài món.”
Hàn Lập lạnh nhạt nói. Nếu không quá phiền toái, hắn cũng sẽ không từ chối việc nhận mặt với hậu nhân của Hàn gia.
“Xin tiền bối cứ yên tâm, những đồ vật này đều là của tổ tiên sử dụng khi còn nghèo, đã được giữ như vậy từ lâu để tưởng nhớ tổ tiên. Ta đi lấy mấy thứ đó cho tiền bối xem.”
Nho sinh sau khi thi lễ với Hàn Lập xong liền đi xuống lầu.
Dưới lầu truyền đến vài tiếng động nhỏ. Một lúc sau, nho sinh hai tay bưng một cái mâm phủ vải đỏ ở trên, cung kính đưa tới cho Hàn Lập xem.
Hàn Lập mở cái tấm vải đỏ xuống, đưa mắt nhìn qua những đồ vật trên đó.
“Ồ! Thì ra những thứ này. Thật không thể nghĩ tới cuộc đời này còn có thể thấy được chúng.”
Mắt của Hàn Lập lộ ra vẻ ngoài ý muốn nhưng có chút vui mừng nói.
“Mấy thứ này, tiền bối biết chúng sao?”
Nho sinh cẩn thận hỏi, vẻ mặt có chút khẩn trương.
“Ta có thể nhận biết hơn một nửa số đồ vật cũ này. Có khác chỉ là hai ba cái lúc ta rời đi mới có, cho nên không biết nó là đồ vật của ai thôi. Cái cung tên nhỏ và mũi tên này là của nhị ca Hàn Chú, hắn thích nhất là chơi đùa với chúng. Còn lại cái cài tóc bằng gỗ này là của gia mẫu, người cũng rất thích. Còn cái túi nhỏ này là…”
Hàn Lập mỗi khi cầm lấy một cái vật nhỏ lên liền thì thào nói thầm vài câu, giống y như là xem những đồ vật rất quen thuộc.
Khi Hàn Lập nói đến một nửa, nho sinh đã tin tưởng không còn nghi ngờ gì nữa.
Vì thế, không chờ Hàn Lập nói xong, hắn lập tức kéo đại hán quỳ xuống, dùng đại lễ tham bái.
“Bất hiếu tử tôn Hàn Thiên Khiếu bái kiến Tứ thúc tổ. Lúc trước có chút hiểu lầm, mong thúc tổ ngàn vạn lần tha thứ tội.”
Nói xong lời này, nho sinh không dám ngước mặt nhìn Hàn Lập, vẻ mặt rất hổ thẹn.
Còn đại hán thấy vậy cũng rất cung kính.
Trong chương truyện, Hàn Lập đối đầu với một đại hán và một nho sinh, cả hai đều nhận ra sự tương đồng giữa Hàn Lập và tổ tiên của Hàn gia. Sau những lời đối thoại căng thẳng, Hàn Lập chứng minh thân phận của mình bằng cách nhận diện những đồ vật cổ của tổ tiên. Nho sinh và đại hán cuối cùng tin tưởng Hàn Lập và bày tỏ sự tôn kính, từ đó mở ra những mối liên hệ giữa hai gia tộc và khơi dậy quá khứ của Hàn Lập.