Hàn Lập cầm trong tay viên ngọc giả, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó một luồng thanh quang lué lên, viên ngọc giản lập tức biến mất, và hắn nhanh chóng rời đi về phía một địa điểm nào đó.

Sau khi băng qua hơn nửa thành Điền Thiên, Hàn Lập dừng lại tại một góc khuất và đứng trước một cửa hàng tạp hóa có vẻ bình thường. Một tấm biển gỗ đen treo trên cửa viết những chữ lớn: "Ngọc Hòa Hiên", tựa như rồng bay phượng múa. Hàn Lập lướt mắt quan sát xung quanh, rồi từ từ bước vào.

Bên trong không lớn, chỉ có một gian phòng rộng khoảng bảy trượng, hầu hết các mặt hàng đều là pháp bảo, nguyên liệu và đồ vật thông thường, bên cạnh có một cánh cửa dẫn ra phía sau. Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám tro ngồi sau quầy, đang chăm chú nhìn vào một cuốn sổ kế toán nhỏ.

Thần thức của Hàn Lập quét qua người này và nhận thấy tu vi của hắn chỉ ở Luyện Khí kỳ, dung mạo cũng bình thường, không có gì nổi bật. Khi thấy Hàn Lập vào quán, người trung niên lập tức tươi cười đứng dậy, vội vàng chào đón:

“Tiền bối, ngài cần tìm thứ gì? Chúng ta có đủ loại hàng hóa, đảm bảo sẽ làm hài lòng ngài.”

Lời này giống như một câu nói quen thuộc mà mọi chưởng quầy đều thường sử dụng. Hàn Lập mỉm cười, tay lật lại, một khối ngọc giản màu xanh biếc xuất hiện và hắn trực tiếp đưa vào tay người trung niên. Thấy ngọc giản, sắc mặt của chưởng quỹ lập tức thay đổi, vội vã thu lại và cung kính nói:

“Xin hỏi tôn tính của tiến bối?”

“Hàn!”

Hàn Lập đáp một cách không mấy nhiệt tình.

“À, thì ra là Hàn tiền bối! Tổ sư đã nói trước rằng Hàn tiên bối sẽ tới, không ngờ lại nhanh như vậy. Xin mời Hàn tiên bối theo tôi.”

Người trung niên cung kính nói, rồi nghiêng người mời Hàn Lập đi vào cánh cửa bên cạnh. Hàn Lập gật đầu, ung dung tiến vào.

Như Hàn Lập dự đoán, bên trong giống như một kho hàng. Tất cả đều là các tủ gỗ với hình dạng khác nhau, chặn kín các vách tường. Người trung niên tiến lên vài bước, đi đến một cái tủ, và nhẹ nhàng nhấn vào một góc. Lập tức, hai cái tủ gỗ tách ra, để lộ ra một bức tường trống.

“Vì sợ rằng nếu bày cấm chế sẽ bị một số khách vào quán phát hiện, cho nên các cơ quan bên ngoài đều sử dụng phương pháp của thế tục,” chưởng quỹ vừa đi tới trước, vừa giải thích. Hàn Lập nghe vậy, sắc mặt vẫn bình thường, không có phản ứng gì khác thường.

Người trung niên dùng chân giẫm lên một viên đá ở vách tường, âm thanh “két két” vang lên, và một thông đạo tối tăm lộ ra.

“Bên trong, vãn bối không có tư cách tiến vào, mong tiền bối tự mình đi xuống,” chưởng quỹ lùi sang một bên và cười nói. Hàn Lập nhướng mày, thần thức quét qua bên trong, nhận thấy linh khí trong thông đạo rất yếu ớt. Sau khi dò xét kỹ về phía sâu bên trong, hắn phát hiện có một tầng cấm chế ngăn cản lại. Tuy nhiên, với tay nghề trận pháp của Hàn Lập, chỉ cần liếc mắt là hắn đã nhận biết đây chỉ là một lớp bình chướng đơn giản nhằm che chắn linh giác. Mặc dù có thể mạnh mẽ đột phá, nhưng chắc chắn người bên trong sẽ nhận thấy được.

Hàn Lập hơi do dự. Dù hắn tin tưởng lão giả Thiên Cực Môn sẽ không quá ngu ngốc mà để Điền Thiên Thành bị động tay động chân, nhưng hắn cũng không muốn vì một người chưa rõ phải trái mà bước vào một nơi bí ẩn không biết sâu cạn.

Ngay lúc Hàn Lập đang do dự, bên trong như đoán được suy nghĩ của hắn, ngay lập tức đã tháo bình chướng ngăn cản thần thức.

Hàn Lập trong lòng khẽ động, biết đối phương làm vậy để lấy lòng tin của hắn. Không còn chần chừ, hắn lập tức dùng thần thức dò xét tình hình bên dưới, kết quả khiến hắn bất ngờ.

“Nguyên lai là hắn! Thật có chút thú vị.” Hắn thì thào nói, rồi không do dự nữa, bước vào thông đạo.

Khi chưởng quỹ thấy Hàn Lập đã biến mất trong thông đạo, hắn mới đóng cửa lại, di chuyển tủ gỗ về vị trí cũ, sau đó trở lại quầy như không có chuyện gì xảy ra.

Thông đạo rất dài, đi xuống đất hơn mười trượng, hiển nhiên là cố ý tạo ra để giữ bí mật. Hàn Lập đi được một hồi, thấy ánh sáng nhấp nháy phía trước, biết đã đến nơi, liền vội vàng bước vào trong một căn phòng đá.

Phòng rất lớn nhưng lại trống trải, chỉ có vài cái bồ đoàn. Đối diện cửa vào, có hai người đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mỉm cười nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập không nói gì, tiến tới ngồi xuống một cái bồ đoàn ở góc.

“Thật không ngờ người tìm ta lại chính là đạo hữu. Thật là ngoài ý muốn khi có thể gặp được các hạ ở đây,” Hàn Lập hướng một trong số đó mỉm cười nói.

Người đó đội mũ cao, mặc áo lam, thấy Hàn Lập chào như vậy thì bật cười.

“Đúng vậy, bổn hầu cũng chưa từng nghĩ sẽ trải qua tai kiếp. Sau khi ta và ngươi chia tay, vốn tưởng đã thoát. Ai ngờ lại bị đối phương thi triển bí thuật truy tung, bị bọn họ đuổi kịp tại biên giới thảo nguyên Mộ Lan. Nhưng trời không tuyệt đường, sau đó ta gặp một đội pháp sĩ cao cấp đang tìm kiếm chúng ta, lợi dụng hỗn loạn mà may mắn trở về. Đối với những người ra tay với ta, chắc chắn sẽ tính sổ sau này.”

Nói tới đây, giọng của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này trở nên âm độc. Người đó không ai khác chính là Nam Lũng Hầu, kẻ hôm ấy bị tu sĩ săn đuổi vì bảo vật. Sắc mặt hắn hôm nay tái nhợt, khí sắc hư nhược, hẳn đã tổn hao không ít nguyên khí.

Người bên cạnh hiển nhiên là lão giả áo trắng Thiên Cực Môn đã hẹn với hắn.

“Trong tình huống này, Nam Lũng đạo hữu vẫn có thể thoát thân, tại hạ thực sự rất bội phục. Nhưng sao Nam Lũng đạo hữu không về động phủ nghỉ ngơi mà lại vội vã tìm ta, thậm chí còn sai vị đạo hữu này phái đệ tử làm phiền thị thiếp của ta? Việc này Hàn mỗ cảm thấy khó hiểu.”

Nụ cười trên mặt Hàn Lập dần thu lại, giọng điệu nhạt nhòa lộ ra chút không hài lòng.

“Ha ha! Hàn đạo hữu hiểu lầm rồi. Bất đắc dĩ bổn hầu mới làm như vậy. Có biết không, hiện giờ tình huống của ngươi cũng chẳng khác gì ta, những người đó chắc chắn cũng sẽ đuổi giết ngươi. Ta sợ ngươi không nhận thức được sự nguy hiểm, nên mới ra tay như vậy. Vị này chính là bạn bè sinh tử của ta, đạo hữu Tuyền Kì Tử thuộc Thiên Cực Môn. Lần trước tìm kiếm bảo vật, ta cũng định mời hắn đi, nhưng tiếc là hắn có việc trong tông, không thể đi cùng.”

Nam Lũng Hầu bắt đầu giải thích, sau đó chỉ tay về phía lão giả bên cạnh giới thiệu. Thái độ của Nam Lũng Hầu lúc này đối với Hàn Lập không giống như lần đầu gặp mặt, trong giọng nói đã có sự khách khí khác thường. Điều này là do Hàn Lập đã có thể dễ dàng tiêu diệt một tu sĩ Nguyên Anh, khiến hắn có chút kiêng dè.

Lão giả áo trắng mỉm cười, hướng Hàn Lập chắp tay, có vẻ nhận lỗi nói: “Cách làm của tại hạ có chút đắc tội, mong rằng Hàn đạo hữu không lấy làm phiền.”

“Không sao cả. Nếu sự tình đã có nguyên nhân, tại hạ cũng không truy cứu. Nhưng chuyện Nam Lũng huynh vừa nói có liên quan đến việc ta lấy đi hộp ngọc kia phải không?” Hàn Lập khoát tay, đột ngột hỏi.

“Đạo hữu đoán không sai. Theo ta được biết, Quỷ Linh Môn vì muốn mua chuộc một số người để tìm kiếm bảo vật, đã tiêu tốn rất nhiều. Họ cần phải có lộ tuyến đồ cùng phương pháp vào Trụy Ma Cốc của Thương Khung Thượng Nhân. Mà Hàn đạo hữu lại có một vật phẩm cần thiết để vào Trụy Ma Cốc, cùng với lộ tuyến đồ mà Nam Lũng huynh có, mới có thể tránh được đa phần nguy hiểm và tìm được bảo vật.”

Tuyền Ki Tử nghiêm mặt nói.

“Vật cần thiết để vào Trụy Ma Cốc?! Đạo hữu muốn nói chính là chiếc nhẫn màu đen kia sao?” Hàn Lập thoáng giật mình nhưng ngay lập tức nhớ ra điều gì đó, chậm rãi nói.

“Lưỡng Nghi Hoàn quả nhiên nằm trong tay Hàn huynh, việc này thật tuyệt vời.”

Sắc mặt Nam Lũng Hầu trở nên phấn chấn, ánh mắt tràn đầy kích động.

“Lưỡng Nghi Hoàn?” Hàn Lập nhíu mày, cảm thấy như đã nghe nói ở đâu đó. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đột nhiên cả kinh, nhìn chằm chằm vào Nam Lũng Hầu, nghi ngờ hỏi: “Chính là thứ mà năm xưa Huyền Hoàng Lão Nhân dùng thiên ngoại vẫn thiết luyện chế thành? Nghe nói bảo vật này lúc bình thường không có chút thần thông nào, nhưng khi đụng phải Bắc Cực nguyên quang thì có thể thao túng nguyên quang, giết người vô hình. Là một món pháp bảo giống như ‘gân gà’ của tu tiên giới, có đúng không?”

“Hàn đạo hữu quả thực kiến thức uyên thâm. Không sai! Chính là vật ấy. Lưỡng Nghi Hoàn này chia thành âm dương nhị hoàn, có âm hoàn trong người cũng không sợ nguyên quang gây tổn thương, còn dương hoàn mới có khả năng thao túng nguyên quang tấn công đối thủ. Trong tay đạo hữu hẳn là âm hoàn. Năm đó, chính vì Thương Khôn Thượng Nhân mượn được âm hoàn, mới có thể may mắn vượt qua nơi có nguyên quang trong cốc, toàn thân trở ra. Theo ta biết, dù cũng có các bảo vật và phương pháp khác để tránh Bắc Cực nguyên quang nhưng hoặc phải cần một số lượng lớn tu sĩ tạo lập đại trận phòng hộ hoặc những bảo vật kia đã không còn tung tích, không có cách nào tìm được nữa.”

Nam Lũng Hầu điềm tĩnh giải thích cho Hàn Lập.

“Ý của đạo hữu là...” Hàn Lập nhìn hai người, hỏi, trong lòng thầm đánh giá sự lợi hại trong đó.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mô tả Hàn Lập gặp gỡ và tương tác với một chưởng quỹ trong cửa hàng tạp hóa trước khi xuống một thông đạo bí mật. Tại đây, Hàn Lập gặp Nam Lũng Hầu và Tuyền Ki Tử, họ thảo luận về việc tìm kiếm bảo vật và những hiểm nguy mà họ phải đối mặt. Nam Lũng Hầu tiết lộ tầm quan trọng của chiếc nhẫn Lưỡng Nghi Hoàn mà Hàn Lập đang có, cho thấy sự kết nối giữa các nhân vật và những mối đe dọa lớn lao sắp tới.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập tiếp xúc với Lệnh Hồ Lão Tổ, người đề nghị cho hắn nhận chức trưởng lão Hoàng Phong Cốc và hứa để lại tài sản quý giá. Tuy nhiên, Hàn Lập từ chối vì không muốn dính líu vào mối rắc rối của sáu phái. Sau đó, Lệnh Hồ Lão Tổ điều chỉnh lời đề nghị, trao ba kiện bảo vật cho Hàn Lập, đổi lại ba lần giúp đỡ Hoàng Phong Cốc trong suốt cuộc đời hắn. Hàn Lập chấp nhận và cảm thấy hứng thú với một ngọc phù cổ đại mà Lệnh Hồ Lão Tổ đã giới thiệu.