Ở đây đoán mò cũng không ích gì. Nếu người này có tu vi mà không có ý phòng bị, thì chắc chắn là rất tự tin. Dù sao, cũng không thể loại trừ khả năng xấu hơn. Có thể là họ đã bị đánh bại, bị giết hoặc bị bắt, hoặc có thể đây chỉ là một cái bẫy mà thôi.

Nữ tử áo xanh khẽ nhếch miệng, lạnh lùng lên tiếng.

"Ý Nhạc Thượng Sư là..."

Quật Diệu có chút nghi hoặc.

"Mặc kệ có bẫy hay không, chúng ta cứ tới phá trận. Cứ hành động theo kế hoạch ban đầu. Dù có tổn thất một chút nhân lực, nhưng nếu khám phá ra sự thật bên trong thì cũng đáng. Hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian. Theo thông tin mới nhận, có vẻ viện quân từ các thế lực khác ở Thiên Nam đang tập trung lại. Việc tăng cường nhân lực cho Cửu Quốc Minh chỉ cần hai ba tháng là có thể hoàn thành. Chúng ta cần phải dọn sạch đại trận của tu sĩ chủ lực ở Điền Thiên Thành trong vòng một tháng, như vậy mới có thể chiếm được tiên cơ. Nếu để cho viện quân và tu sĩ Cửu Quốc Minh liên hợp lại, dù chúng ta vẫn có thể đánh bại họ, nhưng nguyên khí sẽ bị tổn thất nghiêm trọng."

Nữ tử nói với tốc độ bình tĩnh.

"Vậy thì hết thảy làm theo ý Nhạc Thượng Sư."

Pháp sĩ cao gầy sau khi do dự một chút cuối cùng cũng đồng ý.

Quật Diệu thì không quan tâm đến sinh tử của những pháp sĩ thấp hơn, nên cũng không có ý kiến gì.

Nữ tử gật đầu, môi khẽ mấp máy, không biết đang truyền âm gì đó cho ai.

Ngay lập tức, từ trong hàng ngũ tu sĩ, gần một trăm pháp sĩ mặc đồng phục, do một gã Kết Đan pháp sĩ chỉ huy, chậm rãi bay tới đỉnh Hoàng Long Sơn.

Hơn trăm pháp sĩ này hình thành một điểm đen, từ từ tiến vào trong bụi biển, nhưng cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra.

Do đó, những người này đều tự lấy pháp khí, bắt đầu mạnh dạn bay về phía đỉnh núi.

Trên đoạn đường này, họ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, họ nhìn thấy hơn trăm pháp sĩ này dễ dàng lên đến đỉnh núi mà không có chuyện gì xảy ra. Pháp sĩ cao gầy thở phào nhẹ nhõm, nét mặt vui mừng nhìn nữ tử áo xanh nói.

"Xem ra họ đã từ bỏ nơi này. Chúng ta có thể cho những người khác vào tìm kiếm một chút. Họ chạy đi vội vàng như vậy nhất định có rất nhiều đồ vật không kịp mang theo."

"Đừng vội như vậy. Hãy xem thêm một chút nữa đã."

Nữ tử không chớp mắt, lạnh lùng nói.

Pháp sĩ cao gầy nghe thấy vậy thì ngẩn ra, không dám nói tiếp.

Thời gian trôi qua, hơn trăm pháp sĩ bắt đầu tập trung tìm kiếm tại ngôi lầu bị thiêu cháy một nửa, và cũng tìm ra một ít linh thạch, tài liệu quý giá. Những pháp sĩ này ai nấy đều vui mừng ra mặt, không chút khách khí mà chiếm lấy những thứ này cho bản thân, bỏ vào Túi Trữ Vật.

Pháp sĩ đại quân vốn là sự hợp tác từ nhiều bộ lạc lớn nhỏ của người Mộ Lan. Từ khi bắt đầu đại chiến đến giờ, ngoại trừ một ít kho tàng và quặng mỏ cướp được trở thành của công, thì những thứ thu hoạch khác tự nhiên thuộc về người chiếm hữu.

Thấy tình hình này, đám pháp sĩ bên ngoài lập tức dao động. Cơ hội không cần phải liều mạng chiến đấu lại có được chiến lợi phẩm, thật khó có được. Điều này khiến mọi người không thể không muốn tham gia, lòng tham nổi lên.

Nhiều kiến trúc lớn như vậy, ai biết còn có thể giấu bao nhiêu thứ tốt.

"Nhạc Thượng Sư, người xem."

Sau một chút do dự, pháp sĩ cao gầy và Quật Diệu đều cảm thấy không yên. Quật Diệu chần chừ mở miệng.

Hai người bọn họ ở đây thì tự nhiên đại đa số pháp sĩ cũng đến từ hai bộ lạc này. Mộ Lan thảo nguyên là nơi rất thiếu thốn tư liệu tu luyện nên rõ ràng các pháp sĩ không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Thấy hơn trăm pháp sĩ thuộc một bộ lạc nhỏ yếu lại kiếm được nhiều vật phẩm, lòng họ cảm thấy ghen tị.

Nữ tử áo xanh thần sắc bất động hình như không nghe thấy hai người họ nói, đôi mắt đẹp lơ đãng khép hờ, có chút mông lung.

Quật Diệu và pháp sĩ cao gầy nhìn nhau, sau đó do dự không nói gì thêm.

Một chén trà nhỏ sau đó, hơn trăm pháp sĩ này bay qua đỉnh núi và đi vào gần một phần ba khu vực của đại trận. Lúc này, nữ tử cuối cùng mở miệng:

"Hai người phái thêm một trăm người tham gia, đồng thời phá bỏ các cấm chế bên trong. Chỉ sau khi dùng thần thức dò xét hết cả ngọn núi thì ta mới cho những người khác tiến vào."

"Vâng, hết thảy theo ý Nhạc Thượng Sư."

Hai người vui mừng, vội vàng truyền âm cho bộ lạc của mình và các đệ tử thân tín.

Kết quả lại có thêm hai trăm pháp sĩ vào trong núi. Tự nhiên lại tìm kiếm một cách tàn bạo.

"Xem ra chỉ có những người này, pháp lực của ta cũng không thể chịu đựng thêm nữa. Hãy kích hoạt cấm chế thôi."

Tại một chỗ trong Hoàng Long Sơn, chợt vang lên tiếng của lão giả họ Mã.

"Khụ! Thực sự là đáng tiếc. Không có một Mộ Lan nhân Đại Thượng Sư nào tiến vào bẫy."

Trọc mi đại hán thở dài, có chút tiếc nuối.

Nhưng chưa dứt lời thì bỗng vang lên tiếng ầm ầm lớn dần, làm rung chuyển cả ngọn núi.

Lần này, ba trăm pháp sĩ đang tìm kiếm bảo vật trên đỉnh núi tất cả đều mặt mày biến sắc, không cần ai chỉ huy, ngay lập tức giải tán, tỏa ra bốn phương tám hướng mà chạy.

Trong số đó, ba gã Kết Đan kỳ tự nhiên có tốc độ độn quang nhanh nhất, cơ hồ trong nháy mắt đã bay ra xa hơn mười trượng.

Nhưng dù bọn họ có độn quang nhanh đến đâu cũng không thể thoát khỏi phạm vi của đại trận.

Chỉ thấy trên trời phía trên ngọn núi xuất hiện đủ màu sắc linh quang, hải vụ bốn phía ào ạt tuôn ra, trong nháy mắt lục vụ xoay cuồng, rồi một lần nữa che phủ Hoàng Long Sơn, khiến cho phạm vi trung tâm lớn trở thành một mảnh vụ hải.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của pháp sĩ cao gầy và Quật Diệu cực kỳ khó coi, thậm chí có chút xanh mét.

Trong khi đó, nữ tử áo xanh ngồi trên cự thú, ánh mắt vẫn lạnh như băng, không hề chớp mắt.

"Quả đúng là bẫy, thật đáng tiếc. Nếu Cốc đạo hữu không bắt buộc phải động thủ thì có thể ẩn nấp tiếp tục, phát huy tác dụng lớn hơn nữa."

Nữ tử họ Nhạc sau khi xem xét một lát thì lạnh lùng nói.

"Nhạc Thượng Sư, người bên trong..."

Quật Diệu hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào vụ hải, một ngọn lửa hiện lên trong mắt.

Đội pháp sĩ vừa vào là một gã Kết Đan tu sĩ, là con cháu trực hệ được hắn vô cùng coi trọng. Không ngờ lại thất thủ trong đại trận của đối phương.

Vì lo lắng nên pháp sĩ này không khỏi có ý định xông vào cứu người.

"Không cần tốn công vô ích. Với thần thông của tu sĩ Nguyên Anh bên đối phương ở trong trận, đối phó vài tên Kết Đan kỳ chắc chắn là việc dễ như trở bàn tay. Họ sợ rằng đã bị tiêu diệt rồi."

Nữ tử áo xanh nhìn Quật Diệu, lạnh lùng nói.

"Nếu như vậy, Nhạc Thượng Sư, để ta đi đầu phá trận! Ta sẽ phóng thích hỏa linh tinh nguyên, một lần phá hủy đại trận này, sau đó thiêu đốt đám tu sĩ bên trong thành tro bụi!"

Quật Diệu mặt mày đầy quyết tâm, lên tiếng tàn nhẫn.

"Hỏa linh tinh nguyên? Được rồi. Nếu ngươi đã có quyết tâm này thì ta sẽ để Cự Tê Thú phối hợp với ngươi. Nhưng hỏa linh tinh nguyên của ngươi hãy chờ vào thời điểm mấu chốt để sử dụng cho thật tốt. Hơn nữa, phải chú ý đến vị thanh niên tu sĩ đã tiêu diệt Thiên Khốc tiên sinh. Ta nghi ngờ hắn chính là kẻ đã phá hủy nhục thể của Mục Thượng Sư - Thiên Phong bộ lạc. Nếu đúng như vậy, thì thần thông của hắn không hề tầm thường, còn có thể sử dụng lam sắc ma diễm cực kỳ cổ quái. Nên cẩn thận một chút."

Nữ nhân này khẽ nhíu mày nói.

"Hủy diệt thân thể của Mục Thượng Sư? Tin đồn hắn có Lôi Độn Thuật cũng là thật sao."

Pháp sĩ cao gầy nghe thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi.

"Ấm Thượng Sư. Công pháp của ngươi sợ nhất là những loại cận chiến tu sĩ. Cẩn thận một chút, tuyệt đối không nên giao đấu với hắn. Để hắn cho ta đối phó. Ta tu luyện 'Nhu Phong Quyết', nói về tốc độ sẽ không kém gì Lôi Độn Thuật của đối phương. Dù hắn có ma diễm cùng kim hồ lợi hại nhưng không cho hắn lại gần, thì cũng không có chút tác dụng nào. Còn về những thần thông khác, hắn chỉ là một gã Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ, sao có thể thực sự so với ta."

Nữ tử trong mắt toát ra hàn quang, hơi hãnh diện nói.

"Cũng tốt. Người này chỉ có thể do Nhạc Thượng Sư đối phó. Nhạc Thượng Sư là người có thể sánh cùng Đột Ngột nhân Thiên Lan Thánh Nữ, tự nhiên kẻ đó sẽ không phải là đối thủ."

Cao gầy pháp sĩ vừa nghe thấy câu này, thì tâm lý lập tức buông lỏng, rõ ràng cực kỳ tin tưởng vào nữ tử áo xanh này.

"Hừ. Thiên Lan Thánh Nữ!"

Khuôn mặt vốn thản nhiên của nữ tử khi nghe đến tên Thiên Lan Thánh Nữ, mắt tức thì lộ vẻ âm u.

Nghe tiếng hừ lạnh, cao gầy pháp sĩ cả kinh.

Hắn lúc này mới nhớ rằng, Nhạc Thượng Sư này gần đây mới thua trong tay Thiên Lan Thánh Nữ, vì vậy luôn cảm thấy chán ghét khi người khác nhắc đến chuyện này.

"Này. Kỳ thật..."

Cao gầy pháp sĩ thì thào định nói gì đó, thì nữ tử đột nhiên vung tay, trên mặt một lần nữa khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt.

"Thôi, phá trận quan trọng hơn. Chuyện khác không cần nhắc đến. Bắt đầu công kích đại trận!"

"Vâng!"

Pháp sĩ cao gầy trong lòng nhẹ nhõm, cùng Quật Diệu đồng thanh đáp ứng.

Trong đám hải vụ không nhìn thấy năm đầu ngón tay, tại một nơi nào đó, thân thể một gã Kết Đan pháp sĩ không có đầu xoay người ngã xuống đất.

Cách đó không xa trong sương mù, bóng người chợt lóe. Hàn Lập xuất hiện với ánh thanh quang, nhìn thi thể từ xa, khẽ đảo tay. Một đạo thanh hồng từ thi thể bay vụt về phía hắn.

Bình tĩnh đi lên vài bước, Hàn Lập nhặt Túi Trữ Vật của pháp sĩ này lên, sau khi xem qua một chút thì mặt lộ vẻ thất vọng.

Bên trong chỉ có vài thứ đồ rách nát, không liên quan gì đến linh thuật.

Hàn Lập nhíu mày, sau một lúc lâu mới thở dài.

Đang lúc này, bên ngoài hải vụ đột nhiên vang lên tiếng trống trận lớn cùng với luồng linh khí ba động kinh người từ chỗ trống trận xé trời vọt lên.

Sau đó có tiếng thú rống trầm thấp, phảng phất như sấm rền chấn động thiên địa truyền đến, khiến cho hải vụ trong trận như bị chấn động, lục vụ cũng có chút tự động quay cuồng.

Hàn Lập sắc mặt không thay đổi, lạnh lùng nhìn bốn phía một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài hải vụ, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm.

Nhưng một lát sau, hắn khẽ nhếch môi cười lạnh một tiếng, vung tay phóng ra một viên xích hồng hỏa cầu thiêu rụi thi thể dưới chân thành tro bụi. Sau đó, hắn xoay người bay vào trung tâm hải vụ.

Trong nháy mắt, hình bóng hắn biến mất trong sương mù không thấy đâu nữa.

Tại trung tâm hải vụ, cả ngọn núi bị phân thành hai một cách quỷ dị, nửa trước vẫn là cảnh nhà cháy, tường đổ mà nửa sau thì tình cảnh hoàn toàn khác biệt, các tòa lầu vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ gì. Thi thoảng cũng có tu sĩ từ bên trong bay ra hướng đến các nơi trong hải vụ phân tán đi.

Lão giả họ Mã cùng trọc mi đại hán đứng trên một tòa lầu cao hơn mười trượng, sóng vai nhìn về hướng pháp sĩ đại quân, nét mặt đều lộ vẻ ngưng trọng.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, nữ tử áo xanh cùng những pháp sĩ của cô quyết định tiến vào đại trận của đối phương để khám phá sự thật và thu hoạch chiến lợi phẩm. Dù có lo ngại về bẫy tiềm tàng, họ vẫn hành động theo kế hoạch. Khi một nhóm pháp sĩ vào bên trong tìm kiếm, họ phát hiện ra linh thạch và tài liệu quý giá. Tuy nhiên, sự xuất hiện của đại trận bất ngờ khiến nhiều người hoảng sợ và nhanh chóng rút lui. Đối mặt với mối đe dọa lớn, họ bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc tấn công quyết liệt hơn để chiếm lấy lợi ích và bảo vệ mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập tiêu diệt thành công nguyên anh xà quái bằng bí thuật của mình, khiến đại hán trọc đầu và lão giả họ Mã khiếp sợ. Sau khi đảm bảo các pháp bảo được bảo tồn, Hàn Lập rời đi để nghỉ ngơi. Đồng thời, đại quân pháp sĩ do nữ tử áo xanh dẫn đầu tiếp cận khu vực Hoàng Long Sơn, phát hiện tình hình nơi đây không như thỏa thuận ban đầu khi cấm chế bị mở rộng. Sự hoài nghi dâng cao khi họ không thể xác định được tình hình thực tế bên trong.