Hồng quang ở giữa pháp trận bỗng nhiên bùng nổ mạnh mẽ, một cột lửa khổng lồ cuồn cuộn xuất hiện xung quanh Hỏa Thiềm thú. Trong tích tắc, mọi công kích như thủy long, chỉ hoàn hay hai thanh phi kiếm màu lam đều bị đẩy ra ngoài cột lửa, còn nằm ở trung tâm chính là hình dáng mơ hồ của yêu thú.

Khi mọi loại công kích bị loại bỏ, Hỏa Thiềm thú nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Nó nhanh chóng chớp lấy cơ hội, dùng hai chân sau đạp mạnh xuống, hóa thành một làn lửa bùng lên. Mục tiêu của nó chính là lỗ hổng đang từ từ đóng lại.

Nam Lũng Hầu và Lỗ Vệ Anh thấy vậy không khỏi kinh hoàng, vội vàng điều khiển bảo vật của mình để ngăn cản yêu thú trốn thoát khỏi pháp trận cấm chế. Nhưng có vẻ như họ đã chậm một bước.

Hai người nhìn thấy làn lửa sắp sửa đến gần thủy mạc, trong chớp mắt sẽ thoát ra ngoài. Nhưng ngay lúc ấy, một âm thanh bén nhọn bất ngờ vang lên từ xa. Khi chân trước của Hỏa Thiềm thú vừa mới vượt ra khỏi lỗ hổng, một luồng hắc quang bỗng lóe lên, một vật gì đó sắc bén đã cắt đứt được nó. Yêu thú lập tức cảm thấy một cơn đau dữ dội, chân trước đã bị mất một đoạn.

Cơ thể Hỏa Thiềm thú co rúm lại, cảm giác đau đớn kịch liệt ập đến. Mặc dù có thực lực không nhỏ nhưng nó cũng không thể chịu đựng nổi, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống từ trên không.

Hai người Nam Lũng Hầu ở bên ngoài thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, lập tức chỉ huy bảo vật, điên cuồng tấn công vào Hỏa Thiềm thú. Bích lục chỉ hoàn sau một hồi mơ hồ đã hiện ra hàng trăm ảo ảnh, bay quanh Hỏa Thiềm thú, muốn tiến tới gần để giam cầm nó. Còn hai đạo phi kiếm màu lam thì chấn động, biến thành hai con băng mãng dài khoảng năm, sáu trượng, trực tiếp công kích tới.

Tuy nhiên, Hỏa Thiềm thú không hổ là thượng cổ kỳ thú mà Thương Khôn thượng nhân năm xưa cũng phải dè chừng. Dù bị mất một chân nhưng điều đó dường như không ảnh hưởng đến tu vi của nó, gần như ngay lập tức, một lớp quang thuẫn dày đặc lại xuất hiện, ngăn chặn mọi công kích.

Các ảo ảnh từ chỉ hoàn hoàn toàn không thể đến gần thân thể nó, thế nên không thể gây tổn thương gì. Các công kích bằng thần thông bình thường vào quang thuẫn chỉ có tác dụng rất hạn chế. Hai con băng mãng, với thuộc tính khắc chế hỏa thuộc tính của quang thuẫn, mỗi lần công kích đều có thể phá hủy một số tiểu thuẫn, nhưng số lượng của chúng dường như vô tận, nên hiệu quả cũng không mấy rõ ràng.

Một lúc sau, đột nhiên có sáu đạo quang trụ màu lam từ ngoài trong pháp trận gia nhập, mỗi lần công kích đều tiêu diệt một lớp quang thuẫn. Âm thanh “ầm ầm” vang lên. Hỏa Thiềm thú vừa định đứng dậy thì ngay lập tức bị áp lực đè xuống mặt đất.

Nam Lũng Hầu ngẩn ra, thoáng nhìn, thấy Hàn Lập không biết từ lúc nào đã bay tới một chỗ không xa, đang phất tay, xua đi hắc khí trên một cánh tay. Sáu con khôi lỗi phía sau cũng mở miệng phun ra từng đạo quang trụ to bằng cái bát, tấn công về phía Hỏa Thiềm thú trong pháp trận.

Ánh mắt Hàn Lập di chuyển, nhìn về phía đoạn chân bị đứt của Hỏa Thiềm thú nằm bên ngoài thủy mạc. Dù đã rời khỏi bản thể, nó vẫn bay lơ lửng bên ngoài, tiếp tục tỏa ra từng tia hồng quang, dường như còn có linh tính.

Hàn Lập thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn vừa thấy tình hình nguy cấp, Hỏa Thiềm thú định phá cấm thoát ra nên chỉ kịp sử dụng Âm Ma trảm, chém đứt chân trước của yêu thú. Nhưng không ngờ rằng, yêu thú sau khi bị thương vẫn còn hung hãn, tuy phải đối mặt với hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ và sáu con khôi lỗi tấn công nhưng vẫn chịu đựng được. Không có gì đáng ngạc nhiên khi năm đó, trong hoàn cảnh nguyên khí đại tổn, Thương Khôn thượng nhân đã nhận ra nguy cơ và chủ động rút lui.

“Hàn đạo hữu, linh thuẫn hỏa thuộc tính trên thân con Hỏa Thiềm thú này quả thực liên tiếp không ngừng, không thể tiêu diệt hết. Chắc hẳn đạo hữu phải sử dụng thần thông băng thuộc tính kia để khắc chế. Nếu không cuộc chiến này không biết còn kéo dài đến khi nào nữa.”

Lão giả họ Lỗ thấy tiểu thuẫn trên thân Hỏa Thiềm thú sau khi bị tiêu diệt, liền hóa thành từng đám mây lửa nhàn nhạt thâm nhập vào cơ thể của nó, rồi lại xuất hiện thêm một đợt quang thuẫn, lo lắng kêu gọi Hàn Lập.

Không cần Lỗ Vệ Anh nói, Hàn Lập cũng đã thấy điều này. Hắn không nói gì, phất tay áo, hơn mười thanh phi kiếm màu vàng bay ra, sau khi xoay quanh một hồi liền hợp thành một cự kiếm dài hơn một trượng. Cự kiếm tỏa ra hào quang rực rỡ, hàn khí lan tỏa.

Cử động này khiến hai người Nam Lũng Hầu không khỏi ngây người. Họ tưởng rằng Hàn Lập sẽ thi triển lam sắc băng diễm kinh hãi kia để đối phó với Hỏa Thiềm thú, nhưng hắn lại phóng phi kiếm ra, khiến họ cảm thấy khó hiểu.

Khi cự kiếm đã hình thành, sắc mặt Hàn Lập không có gì thay đổi, đưa tay phất về phía nó. Kim quang lóe lên, cự kiếm hạ xuống trước mặt Hàn Lập. Hắn hé miệng phun ra một luồng lam diễm nhỏ, bám vào cự kiếm. Cự kiếm khẽ rung lên, rồi được bao phủ bởi một tầng lam diễm bùng cháy.

Hàn Lập do dự một chút rồi khép hai tay lại, sử dụng thêm một đạo pháp quyết để kích phát Ích Tà Thần Lôi. Ngay lập tức âm thanh sấm rền vang lên, trong lam sắc hỏa diễm của cự kiếm xuất hiện nhiều tia kim sắc điện hồ lấp lánh không ngừng.

Thấy vậy, trong ánh mắt Hàn Lập chợt xuất hiện vẻ âm lệ. Hắn điểm chỉ về phía Hỏa Thiềm thú trong pháp trận, mở miệng hô lớn: “Đi!”

Cự kiếm liền biến thành một đạo hào quang, chém thẳng về phía Hỏa Thiềm thú. Lúc này Nam Lũng Hầu và Lỗ Vệ Anh sau khi tấn công không có hiệu quả thì tạm thời dừng lại, yêu thú có cơ hội hít thở một hơi.

Linh quang trên thân thể nó lúc sáng lúc tối, bụng đột ngột to lên, xem ra đang chuẩn bị thi triển một thần thông nào đó để phản công. Nhưng vào thời điểm cự kiếm đã bay đến đỉnh đầu Hỏa Thiềm thú, mang theo sức mạnh dọa người, chém xuống.

Hỏa Thiềm thú nhìn chằm chằm vào cự kiếm trên không, hai mắt màu xanh chớp chớp, tựa hồ cảm nhận được sự uy hiếp nên dù bụng đang phình ra, nó vẫn không bỏ qua, kêu lên một tiếng quái dị rồi phun ra một viên hỏa đạn màu đỏ rực, nghênh tiếp thế công.

Hỏa đạn chỉ bằng kích cỡ nắm tay nhưng lấp lánh bên ngoài, hồng quang bên trong chớp động giống như một viên hỏa châu lớn. Khi hỏa đạn xuất hiện, không khí trong pháp trận lập tức trở nên nóng rực.

“Yêu đan? Không đúng! Không phải thực. Không phải!” Hàn Lập vừa thấy, cả kinh nhưng sau đó nhận ra nó không phải là yêu đan thực sự mới yên lòng. Dù sao, nếu thật sự là yêu đan, hắn cũng sợ ném chuột làm vỡ đồ.

Hàn Lập bắt pháp quyết, cự kiếm không chút chần chừ chém về phía hỏa đạn. Với mức độ sắc bén của Thanh Trúc Phong Vân kiếm, cộng thêm uy lực khi liên kết, dù hỏa đạn có kỳ lạ ra sao, chỉ với một kiếm Hàn Lập nghĩ rằng có thể hủy diệt nó.

Nhưng cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến hắn kinh ngạc. “Xoẹt!” một âm thanh vang lên, quang hoa trên hỏa đạn đại thịnh, hồng quang cùng kim quang đan xen vào nhau. Cự kiếm chỉ chém được nửa đường đã bị hỏa đạn ngăn lại.

Ánh mắt Hỏa Thiềm thú lóe lên một tia cười nhạo khá giống với con người. Sau đó nó há miệng kêu lên một tiếng bén nhọn. Hỏa đạn tách ra thành hai, trong chớp mắt nổ tung.

Một phiến hồng quang lan ra, lập tức ngưng tụ thành hai quang xà màu đỏ dài khoảng một trượng. Chúng ngay lập tức chuyển động rồi quấn lấy cự kiếm, bao vây vào bên trong. Cự kiếm có chút ngừng trệ, có vẻ như bị cầm cố.

Hàn Lập tức thì ngẩn người nhưng sau đó khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh. Hai tay hắn bắt quyết, nhẹ nhàng điểm về phía cự kiếm, kim quang trên thân kiếm lóe lên, xuất hiện một cái điện võng, vô số tia điện nổ ra, quang xà đang quấn lấy cự kiếm lập tức bị đánh bật trở lại.

Nhân cơ hội này, cự kiếm khẽ rung lên, thoát khỏi chỗ giam cầm, một lát sau đã xuất hiện bên ngoài quang thuẫn, thuận thế chém xuống. Lam sắc hỏa diễm lập tức bùng cháy dữ dội.

“Xoảng xoảng” âm thanh vỡ vụn vang lên. Tất cả quang thuẫn bị cự kiếm chém trúng đều bị lam diễm đông kết thành băng lấp lánh, sau đó bị chém nát vụn.

Sau khi lần lượt phá hủy hết mười lớp tiểu thuẫn bên ngoài, cự kiếm đã ở ngay trên bản thể của Hỏa Thiềm thú, hung hăng chém xuống cái đầu khổng lồ của nó. Hỏa Thiềm thú hoàn toàn không tưởng tượng được tình huống đột ngột thay đổi này. Nó vừa phun ra hỏa đạn, thậm chí còn không kịp thở, cự kiếm đã phá vỡ hộ thuẫn rồi chém tới. Dù linh trí của nó không cao nhưng sắc mặt cũng lộ rõ vẻ sợ hãi.

Rơi vào đường cùng, Hỏa Thiềm thú chỉ còn cách há miệng, phóng ra cái lưỡi dài đen sì, quấn lấy cự kiếm. Đồng thời nó dậm mạnh hai chân sau, muốn nhảy tránh.

Nếu là phi kiếm, phi đao bình thường thì hành động của yêu thú có phần đúng đắn. Dù sao, cái lưỡi của nó cũng cứng rắn không kém pháp bảo bình thường. Trong hoàn cảnh bình thường, nó sẽ thành công.

Nhưng Thanh Trúc Phong Vân kiếm đã được thêm vào Canh Tinh, pháp bảo bình thường sao có thể so sánh với nó. Khi cái lưỡi của Hỏa Thiềm thú vừa chạm vào, kim quang lập tức lóe lên, cự kiếm liền chém thành hai nửa, rồi tiếp tục tấn công xuống.

“Phốc!” Hỏa Thiềm thú vừa mới nhảy lên khoảng một trượng thì đầu đã lìa khỏi cổ. Quang thuẫn xung quanh nó lập tức hóa thành tro bụi.

“Thành công rồi!” Lỗ Vệ Anh mừng rỡ kêu lên. Nam Lũng Hầu cũng thở phào một hơi, mỉm cười, hai tay bắt pháp quyết, muốn triệt tiêu pháp trận.

“Hãy khoan!” Hàn Lập lạnh lùng nói một câu, ngăn cản hành động của Nam Lũng Hầu.

“Sao? Hàn huynh có ý tứ gì?” Nam Lũng Hầu ngẩn ra, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, một tay tự động đặt lên túi trữ vật bên hông. Lỗ Vệ Anh liếc nhìn Hàn Lập, thân hình khẽ động, sắc mặt cũng lộ vẻ cảnh giác.

“Không có gì! Chỉ là Hỏa Thiềm thú vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Nam Lũng huynh không cần quá khẩn trương như vậy.” Hàn Lập không thèm để ý, chỉ nhàn nhạt nói.

“Cái gì? Hỏa Thiềm thú vẫn chưa chết?” Nam Lũng Hầu và Lỗ Vệ Anh đồng thanh kinh hãi, nhanh chóng nhìn về phía pháp trận. Lúc này họ mới nhận ra bộ dạng quái dị của thi thể Hỏa Thiềm thú.

Đầu nằm một nơi, thân một nẻo nhưng linh quang vẫn chưa mất, vẫn bay lơ lửng trên không, không có ý muốn rơi xuống.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trong một trận chiến khốc liệt với yêu thú Hỏa Thiềm. Trong lúc bị tấn công, nó nhận ra cái bẫy và cố gắng trốn thoát nhưng bị thương nặng. Các nhân vật Nam Lũng Hầu, Lỗ Vệ Anh và Hàn Lập phối hợp tấn công, sử dụng nhiều loại pháp bảo để đối phó với Hỏa Thiềm. Cuối cùng, Hàn Lập sử dụng cự kiếm để tiêu diệt Hỏa Thiềm. Tuy nhiên, khi tưởng chừng như chiến thắng đã đến, Hàn Lập nghi ngờ rằng yêu thú vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt.

Tóm tắt chương trước:

Hàn Lập, thông qua việc điều khiển khôi lỗi, bước vào một động khẩu nóng rực, nhận thấy sự tồn tại của Hỏa Thiềm Thú và một thi hài tu sĩ cổ xưa. Sau khi kiểm tra, Hàn Lập phát hiện một bảo vật trong thi hài nhưng kích thích Hỏa Thiềm Thú. Cuộc săn đuổi diễn ra kịch tính khi Hỏa Thiềm Thú phát hiện Hàn Lập và đuổi theo. Hàn Lập cùng hai đồng bạn đã bố trí một pháp trận để đối phó với con quái vật, nhằm chiếm được yêu đan của nó trong tình thế nguy hiểm.