Thế nào? Liệu có chắc chắn bắt được hai người bọn họ trước khi hóa thân của Huyễn Diệp lão ma phát hiện hay không? Nếu không, đến lúc họ chạy thoát, chắc chắn sẽ rất phiền phức. Một trong hai bóng hình cất tiếng thật chói tai để chuyển lời cho người còn lại.

"Hừ! Hóa thân của Huyễn Vương chỉ là một chiêu dùng dịch hồn hóa thần bí thuật, đem những thống lĩnh thủ hạ cường hành luyện chế thành phụ chúc khôi lỗi mà thôi. Mặc dù có Nguyên Anh kỳ cảnh giới nhưng so với những tu sĩ cùng cấp thì dễ đối phó hơn nhiều. Với sự liên thủ của chúng ta, việc bắt họ không có gì là khó. Lúc đó, lão ma chắc chắn chỉ có thể hành động một mình. Đúng là trời giúp chúng ta, tiêu diệt bọn họ tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của lão ma. Đến lúc đó, việc sẽ dễ dàng hơn."

Một giọng khác có chút âm trầm tiếp lời.

"Thiên Phong huynh nói rất có lý. Chỉ có điều, ta có chút kỳ quái, hai hóa thân đó đang truy tung ai. Không ngờ trong thời điểm quan trọng này lại phái ra ngoài cổ mộ. Hơn nữa, có vẻ như hiện tại họ đã mất dấu mục tiêu."

Giọng nói đầu tiên có chút khó hiểu.

"Ai biết được? Mặc kệ là người phương nào, điều đó không ảnh hưởng đến kế hoạch của ta. Huyễn Vương vừa rời khỏi mộ thất. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Thường thì lão ma rất cảnh giác, không chịu rời khỏi mộ thất nửa bước. Nếu không phải bổn chân quân thiết lập một cái bẫy, e rằng chúng ta vẫn không có cơ hội nào. Dù sao lão ma ở trong cổ mộ thì thần thông không thua gì Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ."

"Hắc hắc! Huyễn Diệp lão ma nếu sớm biết rằng đạo hữu đã tiết lộ kế hoạch cho hai thế gia còn lại, không biết sắc mặt sẽ biến thành thế nào. Nói vậy hai thế gia này cũng đã âm thầm mời tông môn đứng sau, yên lặng chờ đợi lão ma mắc bẫy. Hơn nữa, cho dù lão ma có thần thông khác có thể chạy thoát khỏi sự vây bắt thì vẫn còn có chúng ta mai phục bên ngoài. Hắn cho dù có cánh cũng khó lòng thoát được."

Giọng cười chói tai đầy gian xảo vang lên.

"Không sai. Lần này, huynh đệ chúng ta đã bày mưu tính kế gần mười năm mới thành công. Hơn nữa, kể từ ngày đặt bẫy, chúng ta luôn cử thủ hạ giám sát từng hành động của lão ma mới có thể nắm bắt được thời cơ này. Lão ma vừa trừ, người 'Ngọc Hoa phu nhân' cùng con trai duy nhất vừa mới tiến giai thành thi vương chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi một kích liên thủ từ ba người chúng ta. Đến lúc đó, dù là bảo vật lão ma thu thập trong nhiều năm hay hàng ngàn thi binh ngủ say trong lăng mộ cũng đủ cho ba chúng ta chia đều. Hơn nữa, nghe đồn Thiên thi chi thể của lão ma sắp đạt đại thành, nghĩ một chút có thể thấy được có thể tu luyện đến đại thành thiên thi châu cũng được cất giấu ở một nơi nào đó trong mộ thất. Chỉ cần có hạt châu này, tiêu diệt nguyên thần của tên đó, chúng ta cho dù không phải là Thi vương chi thể cũng có thể tu luyện thành đồng đầu thiết tí, thủy hỏa bất xâm. Đây chính là bảo vật tu luyện pháp thể tốt nhất."

Trong giọng nói của "Thiên Phong huynh" thoáng hiện chút tham lam.

"Ha ha! Công pháp lão phu tu luyện không chú trọng rèn luyện pháp thể, đối với thi châu không có chút hứng thú nào. Ta chỉ cần mấy ngàn thi binh trong lăng mộ đó là đủ. Có những thi binh này làm thủ hạ, ta đủ sức trở thành một thế lực trong Vô động sơn này."

Giọng chói tai vừa cười vừa nói.

"Ta đoán trước rằng đạo hữu sẽ nói như vậy. Chỉ có thi linh đại pháp của đạo hữu mới có thể thu phục những thi binh này dễ dàng. Nếu không phải đồng đạo như vậy, huynh đệ ta đã không tìm đến đạo hữu. Hai chúng ta cùng đạo hữu đều lấy thứ mà mình cần."

Người còn lại nghe xong lời ấy, có vẻ vô cùng vui mừng.

"Điều đó là hiển nhiên. Nhưng mà dường như thời gian cũng không có gì khác biệt lắm, Cuồng Sa huynh theo đuổi lão ma chắc không thành vấn đề. Nhưng để phòng ngừa đêm dài lắm mộng, chúng ta nên nhanh chóng tiêu diệt hai hóa thân của lão ma, rồi quay đầu lại mai phục tại lăng mộ. Nếu để lão ma trốn về được lăng mộ, thì đại sự sẽ không ổn."

Chủ nhân của giọng chói tai chú ý đến hai nhân ảnh lục sắc ở đằng xa còn quanh quẩn chưa đi, liền mở miệng đề nghị.

"À, đúng là không sai biệt lắm. Lão ma chắc hẳn đã chạy ra Tuyết lĩnh sơn mạch. Chúng ta động thủ thôi." "Thiên Phong huynh" hơi do dự một chút rồi cũng gật đầu đồng ý. Lúc này, hai nhân ảnh lục sắc ở xa còn đang thấp giọng gầm nhẹ. Một lát sau, chúng cảm nhận được linh khí ba động mãnh liệt từ phía sau tuôn ra, không khỏi đồng loạt quay người lại quan sát.

Điều lọt vào tầm mắt họ là một đám mây đen lớn cùng với cơn lốc trắng từ trên không trung ào ạt đổ xuống, ngay lập tức đã nuốt chửng hai nhân ảnh vào bên trong. Lúc này, Hàn Lập đang đứng trước cánh cửa đá giấu sau thác nước, hoàn toàn không hay biết rằng một hồi đại phiền toái sắp đổ xuống bản thân lại đang bị người khác vô tình giải quyết. Nếu không nhờ sự liên kết của hai hóa thân, Hàn Lập cho dù có thể dễ dàng tiêu diệt đối thủ mạnh, nhưng cũng mất đi cơ hội cuối cùng để giải phóng pháp lực.

Hiện tại, ánh mắt Hàn Lập đang dừng lại ở một góc nhô ra ở phía dưới bên phải của cửa đá, nơi đó có một cái lỗ nhỏ. Hắn đưa tay vào túi trữ vật phất một cái, một thanh ngân quang lấp lánh đã xuất hiện trong tay. Ngón tay chỉ thẳng, ngân mang lập tức bắn ra, chính xác bắn vào trong lỗ hổng.

Nửa đoạn đầu của chiếc chìa khóa khéo léo chui vào trong lỗ, chỉ còn lại nửa đoạn chuôi ở bên ngoài. Hàn Lập thấy vậy mỉm cười, một ngón tay nhẹ nhàng điểm chỉ vào chìa khóa. Một đạo thanh ti chính xác bắn đến chiếc chìa khóa. Ngay lập tức, đuôi chiếc chìa khóa tự động xoay nửa vòng, cánh cửa đá lạnh lẽo bỗng nhiên có linh quang lóe ra. Một tầng nhũ bạch sắc kỳ diệu hiện ra, tiếp theo là một trận rung động nhẹ, cánh cửa đá chầm chậm nâng lên. Một cái động khẩu không lớn lắm xuất hiện.

Hàn Lập nhìn lướt qua động khẩu, sau đó thong thả bước vào. Sau khi đi được khoảng gần mười trượng, một cái đại hình truyền tống trận đã xuất hiện trước mắt hắn. Xung quanh pháp trận có đến bảy, tám cái lỗ, toàn bộ đều trống trơn. Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập không khỏi cau mày.

Nếu là người không biết ảo diệu bên trong, đặt linh thạch vào trong tất cả các lỗ, e rằng khi truyền tống sẽ bị không chi lực xé nát bấy. Người xếp đặt Phùng gia mật quật năm đó quả thực tâm cơ thâm trầm! Hàn Lập bước tới trước pháp trận, ánh mắt chớp động vài lần, tay áo khẽ động. Năm khối đê giai linh thạch chính xác bay vào trong năm cái lỗ. Sau đó, hắn giương tay đánh một đạo pháp quyết lên pháp trận.

Ngay lập tức, cả Truyền tống trận phát ra tiếng vù vù trầm thấp! Với tạo nghệ hiện tại của Hàn Lập đối với trận pháp, chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể thấy Truyền tống trận có ổn định hay không. Khi đã yên tâm, thân hình hắn lập tức lướt vào trung tâm của Truyền tống trận. Bạch sắc hà quang cuồn cuộn phát ra, thân ảnh Hàn Lập trong linh quang cũng biến mất không thấy.

Khoảng cách truyền tống rõ ràng không lớn. Với cường đại thần thức như Hàn Lập, thậm chí còn không cảm thấy chút nào choáng váng. Ngay khi bạch quang chợt hiện, hắn đã xuất hiện tại một tòa đại sảnh không tên. Ánh mắt hắn quét qua, tình hình của đại sảnh đã thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn.

Nơi này không tính là quá lớn, chỉ tầm hai mươi trượng. Mặt đất và bốn bức vách sạch sẽ đến kỳ lạ, tất cả đều được xây dựng bằng một loại ôn thạch cổ quái. Trong phòng đồ vật cũng không nhiều, chỉ có hai hàng giá gỗ bích sắc và ba cái ngân sắc rương to chừng vài thước. Quy mô của Phùng gia mật quật nhỏ như vậy đã được Hàn Lập dự đoán trước. Loại giá gỗ này không biết được làm từ loại gỗ quý hiếm nào, mặc dù đã để trong đây rất lâu nhưng chẳng những nhan sắc không thay đổi mà còn tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Trên một cái giá chứa nhiều pháp khí với đủ loại cấp bậc. Chủ yếu là trung giai pháp khí, trong tổng cộng có hơn ba mươi kiện, bên cạnh cũng có vài kiện pháp bảo không rõ tên lẫn vào. Đáng chú ý nhất là trên giá còn lại, toàn bộ đều là ngọc giản với những màu sắc khác nhau, tổng cộng hơn trăm khối, xếp dày đặc trên giá gỗ. Hàn Lập không chú ý thêm đến số pháp khí và pháp bảo này, cũng như đồ vật bên trong mấy cái rương kia mà trực tiếp tiến đến giá gỗ chứa ngọc giản. Ánh mắt hắn lướt qua một hồi, tiện tay cầm một khối lên rồi dùng thần thức kiểm tra nhanh chóng nội dung bên trong.

Với thần thức cường đại như Hàn Lập, trong thời gian khoảng một bữa cơm đã kiểm tra hết số ngọc giản, nhưng trong đó không có bất kỳ cái nào ghi chép về phật môn công pháp, điều này khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Chẳng lẽ những gì tên Phùng Chẩm kia nói đều là giả sao? Hàn Lập lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ này. Hắn có thể dùng mộng dẫn thuật để biết được đối phương nói thật hay giả, với thần thức của đối phương, căn bản không có khả năng lừa được bản thân mình.

Trong lòng cân nhắc một chút, ánh mắt Hàn Lập cuối cùng chú ý tới ba cái rương kia. Hơi trầm ngâm một chút, Hàn Lập bước tới, tay áo khẽ động, từng cái rương lần lượt mở ra. Trong một cái rương chứa đầy linh thạch trung giai, đến hàng trăm khối. Một cái khác thì chứa những hộp nhỏ có kích thước lớn nhỏ khác nhau.

Thần thức của Hàn Lập xuyên qua những hộp ngọc, phát hiện bên trong đều là một ít tài liệu hiếm thấy dùng để luyện khí, luyện đan. Xem ra chỉ có cái rương chứa linh thạch kia là có giá trị. Mở ra hai cái rương mà không tìm thấy vật mình cần, sắc mặt Hàn Lập không khỏi âm trầm vài phần. Cái rương cuối cùng cũng bị mở ra. Hiện ra trước mắt Hàn Lập là một đống phù triện lấp lóe, có lớn có nhỏ. Nhất thời, Hàn Lập lộ ra vẻ thất vọng, nhưng khi thần thức cẩn thận quét qua cái rương lần nữa, thần sắc chợt động, đột nhiên giơ tay hướng đến cái rương hư không một trảo.

"Vù." Một âm thanh phát ra kèm theo một vật từ đống phù thoát ra rơi vào tay Hàn Lập. Ngưng thần nhìn kỹ, đây là một hộp gỗ màu xích hồng dài chừng nửa thước, bên trên còn dán một cái hoàng sắc phù màu nhàn nhạt. Mặt ngoài hộp gỗ còn điêu khắc một vài văn phù ký của phật môn. Hàn Lập liếc mắt một cái đã nhận ra phù này là loại bình thường dùng để cấm chế linh khí. Không chút do dự, hắn gỡ tấm phù xuống, mở ra hộp gỗ.

Khi nắp hộp vừa nâng lên, một cỗ thất sắc linh quang từ trong hộp bắn ra bốn phía. Phát ra những phật quang này là một hạt châu có sắc màu nhũ bạch, to cỡ ngón tay cái.

"Xá lợi tử!" Hàn Lập không khỏi cất lên một tiếng kêu nhẹ, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Bởi vì trong hộp gỗ ngoài viên xá lợi tử còn có hai kiện phật môn pháp khí cùng một khối màu vàng ngọc giản.

Pháp khí là một kiện pháp luân cùng một viên kim sắc phật châu đang chớp động linh quang yếu ớt. Mặc dù ngọc giản không thu hút nhiều, nhưng lúc này tâm tư của Hàn Lập hoàn toàn dồn vào nó. Hắn duỗi tay lấy ngọc giản ra, không thể chờ đợi nữa mà trực tiếp đưa thần thức vào trong đó.

Tóm tắt chương này:

Chương này xoay quanh cuộc đối phó giữa các nhân vật với Huyễn Diệp lão ma và kế hoạch bắt giữ hắn. Hai nhân vật chính thảo luận về việc lợi dụng sự mất dấu của lão ma để tấn công. Họ nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hạ gục hắn, cùng với những tài nguyên mà họ có thể chiếm đoạt. Trong khi đó, Hàn Lập khám phá một mật thất, tìm thấy nhiều pháp khí và cuối cùng phát hiện một viên xá lợi tử quý giá, mở ra những cơ hội mới cho hắn trong con đường tu luyện.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập khám phá một viên gạch pháp khí trữ vật theo hướng dẫn của Phùng Chẩm. Sau khi mở viên gạch, hắn phát hiện một ngọc giản và một tập văn thư kinh ngạc, ghi chép về tài sản của Phùng gia. Hàn Lập và Đại diễn thần quân thảo luận về sự nguy hiểm tiềm ẩn xoay quanh mật quật của Phùng gia, đồng thời đề cập đến mối quan hệ giữa tu sĩ và phàm nhân trong xã hội Đại Tấn. Cuối chương, Hàn Lập tiếp cận một thác nước bí mật có thể dẫn vào mật quật, trong khi hai nhân vật bí ẩn khác rình rập từ xa.