"Không biết ta nên gọi ngươi là Hướng sư huynh hay Lý sư huynh đây?"

Mặt Hàn Lập đột nhiên giãn ra.

“Hàn tiền bối nói gì vãn bối thật không hiểu. Hay là vãn bối trông giống một người mà tiền bối quen biết.”

Cặp mắt lão giả hơi đổi một chút, dị sắc đã biến mất hoàn toàn, vẻ mặt tươi cười.

“Sự việc đã vậy, sư huynh còn muốn che dấu làm gì nữa. Phải biết, người tu tiên chúng ta nếu đã gặp ai chắc chắn sẽ không quên được. Năm xưa tại Huyết sắc thí luyện, Hoàng Phong Cốc chúng ta cũng có vài đệ tử từ cấm địa thành công đi ra. Cho dù đã qua nhiều năm nhưng tại hạ chắc chắn không nhớ nhầm.”

Đuôi lông mày Hàn Lập nhướng lên, nhíu mắt nói.

Lão giả này chính là người từng có ý định lập đội với Hàn Lập tại huyết sắc thí luyện, còn tự xưng mình họ Hướng. Lúc đó lão chỉ là một đệ tử Luyện khí kỳ tầng mười, nhưng đã có thể từ huyết sắc thí luyện đi ra khiến không ít tu sĩ chấn động. Chỉ vì sau đó biểu hiện của Hàn Lập quá kinh người nên mọi người mới quên mất hắn.

Hàn Lập tuy lúc ấy không tiếp xúc nhiều với vị Hướng sư huynh này nhưng cũng có chút kinh hãi vì thấy người này an toàn rời khỏi cấm địa, thầm nghĩ người này chắc cũng có dấu hiệu gì bí mật.

Sau khi Hàn Lập trúc cơ thành công, lại được Lý Hóa Nguyên thu làm đệ tử nên không hề gặp lại lão giả, sau mới dần quên người này. Khi đó, Việt quốc lại bị ma đạo lục tông xâm lấn nên sinh tử người này hắn cũng không rõ.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy lại có thể gặp lại lão ở một môn phái nhỏ tại Đại Tấn quốc, điều này thật sự khiến hắn không khỏi giật mình.

Phải biết rằng năm đó lão giả tại Hoàng Phong Cốc cũng đã có tuổi, nhiều năm trôi qua như thế, đừng nói là tu sĩ Luyện khí kỳ, ngay cả Trúc cơ kỳ cũng đã sớm hết thọ nguyên. Nhưng hiện tại, lão Hướng này từ dung mạo đến bộ dạng so với hai trăm năm trước đều không thay đổi, khiến cho Hàn Lập cảm thấy run sợ.

Chắc chắn trong đợt Huyết sắc thí luyện đó, vị sư huynh này khẳng định là diễn vai “giả trư ăn lão hổ”, chỉ là không biết rốt cuộc hắn có dụng ý gì.

Hàn Lập chăm chú nhìn lão giả, các loại ý niệm trong lòng không ngừng chuyển động.

“Tu tiên giới này thật không thiếu những việc kì lạ, xem ra trên đời này còn có người có dung mạo giống hệt vãn bối. Chẳng qua, tiền bối đã nhận sai người rồi, vãn bối không phải họ Lý cũng chẳng phải họ Hướng. Nếu thật sự vãn bối có quan hệ với một người tu vi cao như tiền bối, tại sao lại không thừa nhận.”

Lão giả vẫn một mực phủ nhận, không chút sơ hở nào lộ ra.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, một chút ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt.

“Nếu đạo hữu đã nói vậy, thì có lẽ Hàn mỗ đã nhận sai người rồi. Quên đi! Trước hết, đạo hữu hãy đưa cho ta xem một ít điển tịch chế phù đi.”

Hàn Lập im lặng một lát, sau đó thay đổi thần sắc nói.

“Ha ha, xin cùng vãn bối đến đây. Bổn môn được gọi là Thiên Phù Môn, tất nhiên điển tịch có không ít. Bất quá những điển tịch có chút thâm ảo đều nằm sau tầng hai, xin mời đi cùng vãn bối.”

Nụ cười trên khuôn mặt già nua vẫn không biến đổi. Sau đó, như một đệ tử bình thường, lão kính cẩn dẫn đường cho Hàn Lập đến tầng hai.

Tầng hai bố trí tương tự như tầng một, từng giá sách được xếp đầy trong một không gian không quá rộng.

Trong khi Hàn Lập quan sát khắp nơi, lão giả cũng chuyển thân.

Dù bộ dáng lão giả già nua, nhưng động tác vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã lấy ra một đống ngọc giản nhỏ, thở hổn hển mang đến trước mặt Hàn Lập, cười lấy lòng:

“Tiền bối, mấy cái này chính là điển tịch của tầng hai. Tầng ba vẫn còn một ít, vãn bối sẽ mang đến sau, không dám phiền tiền bối đi theo.”

“Không cần phiền phức như thế, xem hết mấy cái ngọc giản này cũng mất vài ngày. Điển tịch ở tầng ba Hàn mỗ sẽ tự mình tìm, đạo hữu cũng không cần tiếp đãi nữa. Có thể xuống lầu làm việc của mình được rồi.”

Hàn Lập sờ cằm, ôn hòa nói.

“Vãn bối cũng không dám làm phiền tiền bối nghiên cứu nữa. Nếu Hàn tiền bối có gì phân phó, cứ nói, vãn bối sẽ chờ ở lầu dưới.”

Lão giả cười nói, ngọc giản trong tay cũng đưa đến mấy giá sách phụ cận, sau đó mới lễ phép rút lui khỏi tầng hai.

Nhìn thân ảnh lão giả biến mất, nét cười trên mặt Hàn Lập dần biến đổi, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng.

“Thế nào, Đại Diễn tiền bối có thể nhìn ra được tu vi người này không? Ta vừa rồi đã dùng thần thức đảo qua thân thể, tuy rằng người này chỉ hiện ra tu vi Luyện khí kỳ nhưng chắc chắn đây chỉ là che mắt. Cảnh giới pháp lực chân chính của người này ta không cách nào phán đoán được, bên trong tầng Luyện khí kỳ này thì thân thể hắn gần như trống rỗng, thật sự quá cổ quái.”

“Ta cũng thế, tuy rằng thần thức còn cường đại hơn ngươi rất nhiều nhưng cũng không nhìn ra được.”

Đại Diễn Thần Quân trịnh trọng nói.

“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ thần thức người này còn cường đại hơn tiền bối sao?”

Hàn Lập chấn kinh.

“Chuyện này không có khả năng, cho dù xuất hiện một tu sĩ thần thức cường đại hơn ta, nhưng cũng không thể chỉ bằng thần niệm mà khiến ta không phát hiện được. Xảy ra chuyện này chắc chắn là do hắn đã luyện qua một bí thuật đặc thù, hoặc trên người có chí bảo có thể biến ảo hình thể bản thân. Ngoài ra còn một khả năng nữa…”

Đại Diễn Thần Quân chần chừ.

“Còn chuyện gì nữa?”

Hàn Lập truy vấn.

“Còn một khả năng cuối cùng, người này đã tiến giai lên Hóa Thần kỳ, có thể tự tán linh lực toàn thân, trong một thời gian ngắn cũng có thể hóa Nguyên Anh thành vô hình nên ngươi tất nhiên không phát hiện được gì.”

Đại Diễn Thần Quân chậm rãi nói.

“Hóa Thần kỳ tu sĩ, tiền bối đang nói chơi à?”

Cho dù Hàn Lập trấn tĩnh dị thường nhưng vừa nghe xong cũng cảm thấy sợ hãi.

“Ta tuy chưa tiến giai lên được Hóa Thần kỳ nhưng cũng đã nghiên cứu một chút về cảnh giới này, đây là loại năng lực cơ bản nhất của Hóa Thần kỳ tu sĩ.”

Đại Diễn Thần Quân bình tĩnh nói.

“Ý ta không phải nghi ngờ thần thông của Hóa Thần kỳ tu sĩ mà là việc Hóa Thần kỳ sao lại còn ở tại thế giới này. Chẳng phải tu tiên giả sau khi tiến giai Hóa Thần kỳ sẽ phi thăng linh giới sao?”

Hàn Lập hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

“Tuy năm xưa ta đi khắp thiên hạ nhưng vẫn chưa gặp qua một tu sĩ Hóa Thần kỳ nào. Nhưng có thể xác định được tại tu tiên giới vẫn còn một vài người tồn tại. Có năng lực phi thăng linh giới và việc phi thăng lên linh giới là hai việc hoàn toàn khác nhau. Sự việc cụ thể bên trong ta cũng không rõ lắm nhưng sau khi tiến giai Hóa Thần kỳ, những tu sĩ này cũng không giống tu sĩ bình thường có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt người khác, nếu không sẽ gặp tai họa bất ngờ.”

Đại Diễn Thần Quân cũng có chút hoang mang.

“Có chuyện này sao? Tiền bối sao người chưa từng nhắc đến chuyện này với ta?”

Hàn Lập giật mình.

“Hừ, ngươi còn chưa luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, nói việc này với ngươi có tác dụng gì? Nguyên nhân bên trong ngươi cứ tiến giai đến Hóa Thần kỳ, tự nhiên sẽ được biết. Nếu không cũng không có chuyện tất cả Hóa Thần kỳ tu sĩ đều phải chịu một ước định, đều biến mất khỏi tu tiên giới.”

Đại Diễn Thần Quân tức giận nói.

“Điều này cũng đúng, nói như thế tuy khả năng không lớn nhưng người đang ở dưới lầu có thể là một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ.”

Hàn Lập cười khổ.

“Đúng là có khả năng này. Dù không phải Hóa Thần kỳ thì người này cũng mang lại cho ta một cảm giác đáng sợ. Xem ra ngươi không nên trêu chọc đến hắn thì tốt hơn.”

“Tiền bối cũng cảm giác được sao? Ta còn tưởng rằng chỉ riêng mình cảm thấy thế nên mới vừa rồi tại tầng một mới sửa lại cách xưng hô. Người này một chốc thì ở Thiên Nam, sau lại hiện thân ở Đại Tấn với thân phận đệ tử cấp thấp, xem ra thật sự có mục đích riêng. Chúng ta cứ xem như không biết gì là được.”

Hàn Lập suy nghĩ nói.

“Cũng đành vậy, bất quá ngươi cũng nên mau chóng rời khỏi Thiên Phù môn mới là tốt nhất. Vạn nhất người này thật sự là tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu động tâm muốn giết người diệt khẩu thì mạng nhỏ của ngươi không giữ nổi đâu.”

Đại Diễn Thần Quân nhắc nhở.

“Ta tự biết lợi hại, chẳng qua nếu bây giờ vội vã bỏ đi chỉ e lại khiến đối phương phát sinh địch ý. Lúc đó lại khéo quá hóa vụng thì nguy. Tạm thời cứ giữ nguyên kế hoạch, ở lại Thiên Phù môn vài ngày. Nếu hắn một khi là Hóa Thần kỳ đã mai danh ẩn tích ở chốn này, khẳng định giống như tiền bối nói, phải chịu một hạn chế nào đó. Nếu không, hắn cũng không phải lén lút, với tu vi Hóa Thần kỳ mà sao lại không thể quang minh chính đại làm việc.”

Hàn Lập bình tĩnh lắc đầu.

“Ngươi nói cũng có lý, là lão phu không suy nghĩ chu đáo.”

Đại Diễn Thần Quân cười một tiếng, không khỏi khen ngợi.

“Chẳng qua mấy ngày nay ngươi sử dụng huyết ảnh độn quang khiến tinh nguyên tiêu hao cũng không sai biệt lắm, hay bắt đầu luyện chế khôi lỗi đi.”

Đại Diễn Thần Quân thay đổi đề tài, có chút hy vọng nói.

“Ừm, tiền bối không nói ta cũng đã chuẩn bị. Sau khi tiêu diệt ác giao, lập tức bắt đầu luyện chế khôi lỗi. Dù sao vảy của Xích Hỏa Giao nhất định phải thu vào tay, còn Ô Phượng Linh thì không vội, khi luyện chế khôi lỗi xong vẫn có thể làm sau.”

Hàn Lập tựa hồ đã sớm có kế hoạch, không hề lưỡng lự nói.

“Ha ha, thế là được rồi. Đại nạn của lão phu cũng sắp đến, có thể chứng kiến khôi lỗi này cũng không còn gì tiếc nuối.”

Đại Diễn nghe xong, cười to.

Hàn Lập nghe xong mỉm cười, không nói gì, tay áo bào run lên.

Vài lá trận kỳ từ cổ tay áo bắn ra, sau đó xoay nhanh rồi phân tán ra bốn phía, hào quang lóe lên, trận kỳ lập tức biến mất. Một cấm chế màu xanh nhạt hiện lên, phủ cả tầng vào trong.

Tuy rằng trong lòng suy nghĩ đối phương không thể bất chợt xuống tay nhưng vì cẩn thận, hắn cũng hạ một cấm chế phòng hộ.

Sau khi làm xong hết thảy, Hàn Lập mới yên tâm bước đến, tiện tay lấy một ngọc giản mà Hướng Chi Lễ để lại trên giá gỗ đem thần thức dò xét.

Tóm tắt:

Trong chương này, Hàn Lập tình cờ gặp lại Hướng Chi Lễ, một nhân vật từ quá khứ mà anh từng biết. Qua cuộc trò chuyện, Hàn Lập nhận ra Hướng có điều bí mật mà không phải ai cũng nhìn thấy. Hướng xuất hiện với tư cách là một đệ tử bình thường, khiến Hàn Lập nghi ngờ về tu vi thực sự của ông ta. Cả hai nhân vật bắt đầu căng thẳng khi Hàn Lập nhận thấy sự khác thường trong tu vi của Hướng, cùng lúc Đại Diễn Thần Quân cảnh báo về khả năng Hướng có thể đã đạt đến cấp độ Hóa Thần kỳ. Điều này làm tăng thêm mức độ nguy hiểm trong cuộc gặp gỡ này, khiến Hàn Lập phải thận trọng và quyết định giữ nguyên kế hoạch của mình tại Thiên Phù Môn.