Lấy tốc độ nói, rõ ràng kim mang do Hàn Lập phát ra so với Hồn Ti vẫn nhanh hơn một chút, ngay lập tức ba tiểu kim kiếm đã cắm vào lồng ngực của tam thi. Cùng lúc đó, Hồn Ti cũng đã đến ngay trước mặt Hàn Lập, chuẩn bị quấn lấy hắn. Nhưng Hàn Lập quát một tiếng, khiến một tầng thất sắc quang mang hiện ra, bụi ti đụng vào quầng sáng này lập tức bị ngăn lại.

"Thất sắc linh quang!" Hắc y mỹ phụ ở xa thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên.

Hàn Lập sắc mặt không đổi, lùi xa khỏi tam thi. "Ầm ầm ầm", ba tiếng sét vang lên, ba thanh tiểu kim kiếm đồng thời bắn ra một đạo kim hồ, trong khoảnh khắc hiện ra điện võng vây lấy tam thi, hồ quang (tia lửa điện) bắn ra bốn phía. Tam thi không phát ra một tiếng rên rỉ nào, ngay lập tức thân thể trong kim hồ bạo liệt, rồi hư ảo, sau đó ba đạo hắc khí xuất hiện.

Ba đạo khí này vừa bị kim hồ đánh tan lại tiến hành tự dung hợp. Dù bị Ích Tà thần lôi kìm chế nhưng chúng vẫn có khả năng tái sinh, như thể bất tử. Hàn Lập thấy thế thì nhướng mày. "Đó mới chính là bản thể của luyện thi, không ngờ bọn chúng lại có thể dung hợp sát khí thành một thể. Trong thời gian ngắn, có lẽ khó có thể diệt sát chúng, chỉ nên dùng phép cấm chế tạm thời phong ấn chúng."

Hắc y mỹ phụ thấy Hàn Lập đã có thành công bèn vui mừng thu lại quang mạc bay đến, nhưng khi thấy tình thế này, nàng lên tiếng đề nghị: "Cũng chưa ổn lắm, đám tà vật này còn không biết còn ẩn chứa thần thông quái dị gì, cấm chế bình thường chỉ sợ không thể phong ấn được. Hay là cứ làm cho xong thì hơn."

"Làm cho xong???" Mỹ phụ kinh ngạc, còn chưa kịp hiểu ý tứ thì Hàn Lập đã vỗ vào túi linh thú bên hông. Một đạo ô quang bắn ra, xoay một vòng rồi dừng lại trên mặt đất, hiện ra một hắc tiểu hầu.

Đề Hồn thú! Đề Hồn thú bị thi khí thu hút lập tức trở nên hưng phấn, không chờ Hàn Lập ra lệnh đã hiện hình, hướng về phía trước dùng mũi hừ một cái. Nhất thời một đạo hà quang từ mũi phóng xuất ra, hà quang đem cả kim hồ cùng hắc khí thu vào, sau đó thu nhỏ lại rồi chui vào miệng Đề Hồn thú.

Đề Hồn thú sau một hồi điên cuồng cắn nuốt, hai tay xoa bụng hưng phấn nhảy dựng lên như vô cùng vui mừng. Mỹ phụ đứng bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc. Linh thú có khả năng cắn nuốt linh hồn quỷ vật trên thế gian tuy không nhiều lắm nhưng không phải không có. Nhưng một tiểu hầu như trước mắt có khả năng dễ dàng đem quỷ vật sát khí nuốt vào thì nàng chưa từng nghe nói qua. Hơn nữa tiểu hầu này lại có thần thông cắn nuốt quỷ vật giống như linh thú, chỉ có Bích Tình Linh Viên mới có khả năng này, nhưng nhìn thế nào thì bộ dạng của tiểu hầu không giống.

Trong khi mỹ phụ còn đang run sợ, Hàn Lập liếc nhìn Đề Hồn thú, thấy nó vẫn vô sự nên yên lòng. Hắn không thu hồi linh thú ngay mà suy nghĩ một hồi rồi vẫy tay một cái. Đề Hồn thú lập tức lộn một vòng, nhu thuận ngồi xổm lên vai Hàn Lập.

"Đi thôi, không biết bọn Phú huynh truy bắt Âm Chi Mã ra sao rồi," Hàn Lập liếc mắt nhìn hắc y mỹ phụ, nói với giọng nhàn nhạt.

"Chắc cũng không mất thời gian lắm, Thi Lang đã bị Hàn huynh đánh bị thương không thể đi quá xa, hơn nữa còn có hai vị đạo hữu Nguyên, Bạch tương trợ," nữ tử họ Thường cố gắng áp chế tò mò về Đề Hồn thú, mỉm cười đáp.

Hàn Lập khẽ cười, đang muốn nói tiếp thì bỗng chấn động, mỹ phụ đối diện cũng biến sắc. Hai người thất kinh nhìn nhau, tay áo bào Hàn Lập run lên, mỹ phụ cũng động tay vào túi trữ vật, lật một cái lấy ra một cái trận bàn.

"Ấn ký của Nguyên đạo hữu đã biến mất, Thường đạo hữu, phần của ngươi thế nào?" Hàn Lập hít sâu một hơi, ngưng trọng hỏi.

"Ấn ký mà ta hạ trên người Nguyên đạo hữu cũng đã biến mất, chẳng lẽ đã gặp chuyện? Nhưng chúng ta mới chia tay không lâu!" Hắc y mỹ phụ lên tiếng, vẻ mặt khó tin.

"Không rõ lắm, có thể Phú huynh gặp phải cường địch hay Nguyên đạo hữu bị cấm chế vây khốn, có một số cấm chế có thể ngăn cản pháp thuật của chúng ta," Hàn Lập trấn định trả lời.

"Hàn đạo hữu đã nói vậy, hay là chúng ta mau nhanh qua đó xem sao. Theo tiêu ký mà nhìn, bọn họ hẳn là chưa đi quá xa," hắc y mỹ phụ có chút lo lắng nói.

Hàn Lập không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý. Sau đó hai người hóa thành hai đạo thanh quang bay về hướng thông đạo.

Sau khi đi qua liên tục bảy tám thông đạo, bay thêm mười dặm nữa, trước mặt hai người bỗng trở nên sáng ngời, nơi trước không ngờ lại là một vùng trống trải, khắp nơi đều là khoáng thạch. Hai người cẩn thận đi tới, độn tốc cũng dần chậm lại. Nhưng sau khi đi hơn trăm trượng, khoáng thạch cũng biến mất dần, lại xuất hiện một quảng trường nhỏ.

Giữa quảng trường có một thúy lục cự trúc (cây trúc lớn màu lục), đỉnh trúc phóng thẳng lên đỉnh động không thấy bóng dáng, phía dưới lại bố trí một cự trận gần như trải khắp quảng trường, bốn phía có hơn mười lăm cột đá, trên mỗi cột dùng xích sắt trói một hắc kiền thi (thây đã khô đen), giống dạng mà Hàn Lập trước đây đã thấy, tất cả đều bị mổ bụng phanh ruột.

Điều khiến Hàn Lập cùng mỹ phụ giật mình là, dưới thúy trúc xuất hiện một lục mao địa nhân (quái vật lông xanh hình người), quái vật này ngồi đó, bàn tay đang kéo theo một thi thể không đầu, đầu thì cúi xuống nhai thứ gì. Nhìn phục sức của thi thể rõ ràng là của một đại hán họ Nguyên. Cạnh lục mao quái vật còn có một quái vật to lớn, rõ ràng cùng loại với thi lang lúc trước.

Không ngờ trên tay của quái vật kia chính là đầu của đại hán họ Nguyên, giờ đã hoàn toàn vô hồn, không còn một tia sinh mạng. Âm Chi Mã thì đang nằm bất động cạnh thi lang. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hàn Lập lạnh như băng.

Sắc mặt hắc y mỹ phụ tái nhợt, đôi mắt khẽ đảo qua mọi nơi xung quanh, sau đó hốt hoảng kêu khẽ một tiếng: "Phú sư huynh!" Nàng đang nhìn chằm chằm vào không trung, thần tình vô cùng kinh hãi.

Hàn Lập nhìn theo, lúc này mới phát hiện tại không trung hai bên quảng trường có hai cái kén xám đang trôi nổi, mà bên ngoài là một tầng sợi tơ màu xám, chính là Sát Hồn Ti vừa mới được nghe đến. Trình độ kết thành một lớp dày đặc thế này, kiền thi (thây khô) trước đây không thể sánh được.

Hai kén này, một thì không ngừng bạo liệt vang lên tiếng "oanh long long", còn cái kia lại yên lặng đến kỳ lạ. Thoạt nhìn thì Phú lão giả cùng Bạch Dao Di đang bị nhốt tại đó, xem ra vẫn còn sống. Nhưng chỉ trong khoảng nửa khắc, ba gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đã một chết hai bị bắt. Tuy Hàn Lập vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng sợ.

Hắc y mỹ phụ mặc dù quan tâm đến tình hình của lão giả họ Phú nhưng cũng biết đây không phải lúc thích hợp để cứu người. Sau khi nhìn qua cái kén xám, nàng thu ánh mắt lại nhưng tay áo lại lơ đãng run lên, cầm lấy phật môn pháp luân.

Nhưng lục mao quái vật đó vẫn không để ý đến hai người, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn không ngừng. "Rắc.rắc" hai tiếng giòn giã vang lên, một cánh tay trên thi thể đã bị quái vật kéo xuống, thuần thục bỏ vào miệng. Nhìn thấy phần huyết nhục mơ hồ còn lại trên thi thể của đại hán họ Nguyên, đồng tử Hàn Lập co rụt lại, hai mắt nổi lên lam mang.

Lúc này, Đề Hồn thú đang ngồi trên vai hắn phát ra tiếng thét bén nhọn, cả bộ lông trên người dựng đứng lên, gắt gao nhìn lục mao quái vật, bày ra tư thế chiến đấu. Hàn Lập thông qua minh hồn châu trong cơ thể, khẽ cảm ứng được sự kích động của linh thú, không ngờ phần lớn trong đó là sợ hãi, bộ dáng như gặp phải thiên địch. Hàn Lập càng cẩn trọng.

Lục mao quái vật vừa nghe tiếng thét của Đề Hồn thú, động tác trong tay dừng lại, sau đó "Sưu" một tiếng, tàn thi của đại hán lập tức bay thẳng ra ngoài hơn hai mươi trượng mới đập mạnh xuống đất. Hàn Lập cùng mỹ phụ thấy vậy sắc mặt khẽ biến. Không ngờ khí lực quái vật này lại lớn như vậy.

Lục mao quái vật không chút hoang mang, ngẩng đầu đi tới. Lúc này Hàn Lập mới thấy rõ bộ dáng của nó. Lục mao quái vật này khuôn mặt xấu xí, phảng phất như khỉ và vượn, nhưng khi nhìn kỹ lại hoàn toàn khác xa. Răng nanh của nó không những dài hơn tấc mà còn sắc nhọn vô cùng. Hơn nữa trên miệng quái vật đầy máu tươi, đôi mắt ngân bạch lóe sáng phảng phất như không có đồng tử, hình tượng quả thật vô cùng quỷ dị.

Hàn Lập lưu tâm ở chỗ, thân hình sau quái vật không ngờ lại loáng thoáng hiện lên hai khối thịt nhô cao, nhìn như hai cái bánh bao. Lục mao quái vật nhìn hai người ánh mắt không ngừng đảo qua lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Đề Hồn thú trên vai Hàn Lập, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái, thoáng như kinh ngạc, lại giống như mê hoặc.

Đề Hồn thú bị lục mao quái vật nhìn chăm chú, cả người co lại, lông trên thân cũng không tự chủ chổng ngược lên. Sau đó nó trực tiếp nhảy đến trước người Hàn Lập, hai tay vỗ vào trước ngực, hắc mang quanh thân đại phóng, thân hình phóng đại lên. Trong nháy mắt, một con vượn lớn to hơn mười trượng hiện ra, trên lưng mang đồ án huyết sắc ác quỷ vô cùng rõ nét, trông sống động như thực sự tồn tại.

Sau khi Đề Hồn thú biến thân, lục mao quái vật tựa hồ cảm giác được điều gì, thân hình bỗng lùi lại vài bước đồng thời hai vai run lên. "Phần phật," hai tiếng, hai cái bánh bao sau lưng vươn dài ra thành một đôi cánh, ngân quang chói lòa.

"Ngân Sí dạ xoa!" Hắc y mỹ phụ bật thốt, gọi tên của lục mao quái thú, đôi mắt cbeautiful lại lộ ra vẻ kinh hoàng. Sắc mặt Hàn Lập cũng trắng bệch. Ngân Sí dạ xoa, đây chính là cấp bậc luyện thi gần đến kim thân nguyệt thi tồn tại trên nhân giới. Nói cách khác, đây là một loại quái vật khủng bố có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Nghe đồn rằng, nếu một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường cùng nó tranh đấu thì hơn phân nửa sẽ chịu thất bại. Bởi vì luyện thi đã đạt đến mức này có thể dùng ngân sí phi thiên lên ngoài chín tầng trời hoặc lui xuống hoàng tuyền âm giới, lại được trời cho hai loại thần thông phong và thổ. Hơn nữa, chẳng những thân thể rắn chắc vô cùng mà còn tinh thông ảo thuật. Một đôi vô đồng ngân mục (mắt bạc không tròng) nhưng có thể khiến tu sĩ thần thức không đủ mạnh bị mê hoặc, ngoan ngoãn chịu lệnh nó mà không biết.

Các tư liệu về Ngân Sí dạ xoa nhanh chóng lướt qua đầu Hàn Lập, cứ mỗi lần nhận thêm một tin là môi hắn lại cắn chặt hơn. "Không ngờ sau ba tên kia lại có thêm hai người dẫn xác đến. Ta cũng không còn nhớ rõ đã bao nhiêu năm không được nếm mùi huyết nhục tươi sống, hôm nay có thể một lần ăn thống khoái rồi." Ngân Sí dạ xoa hay cánh sáng ngời vung lên, không hề sợ hãi khí tức của Đề Hồn thú, ngược lại còn nói một câu tiếng người, nhưng lời nói lại vô cùng dị thường, cơ hồ khác xa nhân loại.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hàn Lập đối đầu với những con thi thể bất tử và phát hiện khả năng tái sinh của chúng. Hắn cùng Hắc y mỹ phụ tìm cách phong ấn chúng, nhưng nhận ra tình hình nghiêm trọng khi phát hiện hai đồng đội đã gặp nạn. Hàn Lập triệu hồi Đề Hồn thú, một linh thú có khả năng cắn nuốt ác quỷ, nhưng trong khi đó, họ phát hiện một lục mao quái vật - Ngân Sí dạ xoa - một quái thú mạnh mẽ mà tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng khó lòng đối phó. Ác quỷ này thể hiện sự đáng sợ và yêu thích máu tươi, tạo ra một tình huống nguy hiểm cho Hàn Lập và đồng sự.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập và đồng hành đối mặt với những thây khô đáng sợ đã sống lại sau khi được quấy rối bởi sát hồn ti. Hắc y mỹ phụ đã cố gắng dùng pháp bảo của Phật môn để bảo vệ họ, nhưng sức mạnh khủng khiếp của thi sát khí khiến họ dần rơi vào thế bí. Hàn Lập, thông qua sự kết hợp của linh quang và hỏa lực, lên kế hoạch đối phó với những thây khô khát máu, họ cần nhanh chóng vượt qua mối đe dọa này để truy đuổi Âm chi mã. Tình huống trở nên hồi hộp với khả năng hồi sinh của những thây khô và áp lực từ sát hồn ti.