“Phu nhân Dĩ Lặc, bà nói là cặp vợ chồng nhà khoa học Hà Lan đó?”

“Phu nhân đúng là tài giỏi, việc nhà việc nước đều lo toan, chẳng có gì thoát khỏi mắt bà cả.”

Diệp Thu cười nói.

Quốc phu nhân nhanh chóng đi vào trọng tâm vấn đề.

“Nghe nói cặp vợ chồng nhà khoa học này là do cậu mời từ Hà Lan về nước, quan hệ giữa cậu và họ rất tốt sao?”

Diệp Thu thấy quốc phu nhân hỏi câu này thì biết bà không hiểu rõ về vợ chồng Dĩ Lặc, càng không biết được sự sắp xếp công phu của Bành Chí Đức.

“Người là tôi đưa về nước, nhưng không phải tôi mời về, tôi chưa có bản lĩnh đó.”

Diệp Thu nói đùa, tiện thể giới thiệu về việc Bành Chí Đức đã mời vợ chồng Dĩ Lặc nhập quốc tịch, trở thành cư dân thường trú của Thâm Thành, và xây dựng một căn biệt thự cho họ.

Thì ra là vậy!

Quốc phu nhân chợt vỡ lẽ.

Bà quả thực không hỏi kỹ những chi tiết này, chỉ quan tâm đến vấn đề phân bổ cổ phần của Vĩnh Đằng Khoa Kỹ.

Khi bà nghe nói Bành Chí Đức chỉ cho bà tối đa 10% cổ phần, mà còn phải liên kết với quỹ đầu tư của Lý Doanh, khiến bà vô cùng bất mãn.

Gọi điện cho Bành Chí Đức nhưng không liên lạc được, đối phương không ở trong vùng phủ sóng, điều này khiến quốc phu nhân nổi giận đùng đùng.

Bà đang định gặp Diệp Thu, nên tạm thời quyết định đi chuyên cơ đến Thâm Thành.

Một là muốn tìm Bành Chí Đức hỏi tội, kết quả lại đi hụt.

Bành Chí Đức đã đi xe chuyên dụng ra ngoài từ sáng sớm, nghe nói là đi khảo sát một căn cứ quân sự tuyệt mật nào đó, không thể liên lạc được.

Quốc phu nhân ngồi không yên trong khách sạn, lúc này mới đến nhà họ Diệp, muốn gặp Diệp Thu để hỏi rõ tình hình.

“Phu nhân, từ đầu đến cuối tôi không hề có ý định góp vốn vào Vĩnh Đằng Khoa Kỹ, là ông Bành cứ nhất quyết muốn tôi góp vốn, thưởng cho tôi vì đã mời ông Dĩ Lặc từ Hà Lan đến Thâm Thành, mà phu nhân tôi lại rất hứng thú với dự án này, tôi mới nhận 9% cổ phần.”

Diệp Thu nói nhẹ nhàng.

Anh chỉ muốn vợ mình vui vẻ, cũng là để thưởng cho Giang Tuyết Tùng đã luôn tận tâm tận lực quản lý Chúng Sinh Dược Nghiệp, không để anh phải bận tâm chút nào, còn có thể hưởng thụ cổ tức dồi dào, nên mới tặng Lý Doanh một ân huệ thuận nước.

Dù sao thì mỡ nó rán nó. (Người Việt hay dùng “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài” nhưng dùng câu thành ngữ này trong trường hợp này không hợp lắm, vậy nên dùng câu “Mỡ nó rán nó” )

Có lợi cho Lý Doanh, cũng coi như là thưởng cho anh em nhà họ Giang.

“Vợ chồng Dĩ Lặc dựa vào đâu mà chiếm 30% cổ phần, Bành Chí Đức làm như vậy có phải là lấy tài sản nhà nước để làm ân huệ không?”

Quốc phu nhân hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

10% cổ phần của Trung Đầu, Bành Chí Đức ra giá mười tỷ, mà vợ chồng Dĩ Lặc không cần bỏ ra một xu nào, lại chiếm 30% cổ phần, khiến bà cảm thấy có điều gì đó mờ ám.

Thêm vào đó, phu nhân của Lỗ Chí Thâm, tối qua đã tìm bà nói chuyện, mắng Bành Chí Đức là một kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm.

Hắn ta thâm sâu khó lường, đặc biệt giỏi dùng tài sản nhà nước để làm ân huệ cho bản thân.

Khả năng thu phục lòng người là hạng nhất, nhưng thực ra chẳng có bản lĩnh thật sự nào.

Quốc phu nhân không dám hỏi chồng mình những chuyện này, vì chồng bà không thích bà hỏi chuyện công.

Ở nhà, bà chỉ nói chuyện gia đình và tình cảm, đành hỏi Diệp Thu tình hình.

Nếu Bành Chí Đức thật sự lợi dụng quyền thế tư lợi, bà nhất định sẽ tố cáo lên cấp trên, bãi nhiệm chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của hắn.

“Bành Chí Phi có cổ phần trong Phi Đằng Khoa Kỹ không?”

Diệp Thu cười hỏi, anh cũng hơi tò mò anh em nhà họ Bành rốt cuộc là người như thế nào.

Luôn cảm thấy họ không đơn giản.

Nhưng cho đến nay, thật sự không thể tìm ra chút sai sót nào của họ.

“51% cổ phần còn lại đều do Bành Chí Đức nắm giữ thay, thực ra là do nhà nước kiểm soát, hắn ta chỉ là chủ tịch hội đồng quản trị được công ty cổ phần cử đến mà thôi.”

Quốc phu nhân đã tìm hiểu được, Bành Chí Đức không để Bành Chí Phi chiếm cổ phần, mà chỉ thuê hắn làm tổng giám đốc công ty.

“Vì họ không tham ô tư lợi, vậy còn vấn đề gì nữa sao? Nếu phu nhân cảm thấy 10% cổ phần quá ít, tôi không ngại để Giang Tuyết NghiênLý Doanh nhượng lại 9% cổ phần mà họ đang nắm giữ.”

Diệp Thu khẽ mỉm cười.

Anh thực sự không mấy hứng thú với phần cổ phần này.

Dưới trướng anh có quá nhiều dự án kiếm tiền lớn.

Ví dụ như Thuốc Trú Nhan Phu Nhân Quý vừa được niêm yết trên thị trường chứng khoán喀秋莎 gần đây, hiệu quả rõ rệt, nổi tiếng toàn cầu, lợi nhuận ròng hàng năm lên đến hàng chục tỷ.

Tất cả những thứ này đều là những vụ làm ăn một vốn bốn lời.

Vĩnh Đằng Khoa Kỹ chơi trò vận hành vốn, giai đoạn đầu chỉ có thể đốt tiền.

Bành Chí Đức huy động 1,9 tỷ, cũng chỉ đủ cho việc lắp đặt và thử nghiệm thiết bị.

Việc sản xuất hàng loạt tiếp theo, cùng với đầu tư nghiên cứu khoa học, ít nhất cũng phải hàng trăm tỷ.

Anh thực sự không mấy hứng thú với loại đầu tư này.

Để vài người phụ nữ đầu tư dài hạn, để họ có một chút chỗ dựa tinh thần, đó mới là mục đích ban đầu của anh.

Những lời này, Diệp Thu không tiện nói quá thẳng thừng, sợ quốc phu nhân mất mặt.

Quốc phu nhân nghe Diệp Thu muốn nhượng lại 9% cổ phần thuộc về Giang Tuyết Nghiên, lo lắng anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không chê ít, mà là cho rằng giá chào mua mười tỷ quá đắt.”

“Vấn đề này, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. Cá nhân tôi không thấy đắt, dù sao cũng là đầu tư dài hạn, còn phải nhìn vào tương lai, nếu đầu cơ ngắn hạn thì quả thật có vẻ đắt, nếu không có gì bất ngờ, ba năm đầu tiên sau khi công ty thành lập, có thể sẽ tái huy động vốn, còn phải bổ sung đầu tư.”

Diệp Thu cười gian xảo.

Anh đây không phải là dọa quốc phu nhân.

Quốc phu nhân bỏ mười tỷ để mua 10% cổ phần, điều này có thể còn lâu mới đủ, một khi Trung Đầu trở thành cổ đông ban đầu của công ty, việc tái huy động vốn sẽ phải bổ sung đầu tư theo tỷ lệ huy động vốn, nếu không cổ phần sẽ bị pha loãng, còn vợ chồng Dĩ Lặc thì không cần, họ sở hữu cổ phần công nghệ, không cần bổ sung đầu tư, mà được hưởng vĩnh viễn 30% cổ phần ban đầu của công ty.

Sau lời nhắc nhở của Diệp Thu, quốc phu nhân càng cảm thấy đầu tư vào Vĩnh Đằng Khoa Kỹ đúng là gân gà.

Chẳng trách Bành Chí Đức ban đầu không đồng ý cho bà góp vốn, còn đưa ra rất nhiều lý do.

Bây giờ thái độ đột nhiên thay đổi, có lẽ chính là đang thiếu tiền.

Diệp Thu không muốn tiếp nhận, 10% cổ phần thừa ra không ai mua, lúc này mới nghĩ đến bà.

Càng nghĩ, quốc phu nhân càng tức giận với Bành Chí Đức.

Bà và vợ của Lỗ Chí Thâmbạn thân, bình thường không có gì là không nói, bạn thân quả nhiên không lừa bà, nói toàn những lời chân tình.

Cái tên Bành Chí Đức này, bà nhất định phải tố cáo hắn lên cấp trên, tống cổ hắn đi.

Dám giở trò lừa bịp.

Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của quốc phu nhân, Diệp Thu vui vẻ.

Phụ nữ quả nhiên là tóc dài, kiến thức nông cạn.

Ban đầu cứ nghĩ quốc phu nhân có chút khác biệt so với phụ nữ bình thường, ít nhất là tầm nhìn phải rộng hơn, kiến thức phải phong phú hơn nhiều.

Bây giờ xem ra, cũng chẳng khác là bao.

Chẳng qua là bà ta may mắn thôi, sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại còn gả được một người chồng tốt.

Diệp Thu không muốn quốc phu nhân sau này phải hối hận vì hôm nay đã từ bỏ việc mua cổ phần của Vĩnh Đằng Khoa Kỹ, tránh để đến lúc đó lại oán trách anh.

“Phu nhân, Vĩnh Đằng Khoa Kỹ là một kỳ lân, tương lai vô cùng sáng lạn, một khi tái huy động vốn, đó sẽ là một cơ hội tốt để tăng tỷ lệ sở hữu cổ phần, nhìn vào đầu tư dài hạn, vẫn rất có giá trị đầu tư.”

Diệp Thu nhắc nhở quốc phu nhân.

Vĩnh Đằng Khoa Kỹ dưới sự dẫn dắt của vợ chồng Dĩ Lặc, chắc chắn sẽ thay thế nhà máy máy in thạch bản của Hà Lan.

Đến lúc đó, công ty không chỉ hoạt động trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển máy in thạch bản, mà còn trở thành trung tâm nghiên cứu bán dẫn và nhà cung cấp chip lớn nhất thế giới.

Sau một thời gian tích lũy và chịu đựng, hiệu suất của công ty sẽ đột nhiên bứt phá, đứng đầu thế giới.

“Con ơi, sao con lại nói chuyện úp mở thế? Con có thể cho mẹ biết, rốt cuộc có đáng để đầu tư vào Vĩnh Đằng Khoa Kỹ không?”

Quốc phu nhân trách mắng Diệp Thu.

Bà bị Diệp Thu nói cho rối tinh rối mù, có chút không tìm thấy phương hướng.

Phát hiện ra cái miệng của tên này, đúng là ma lừa người.

Tóm tắt:

Quốc phu nhân tìm hiểu về mối quan hệ giữa Diệp Thu và cặp vợ chồng nhà khoa học Hà Lan, Dĩ Lặc. Diệp Thu giải thích rằng anh không có ý định góp vốn vào Vĩnh Đằng Khoa Kỹ mà chỉ muốn đảm bảo vợ mình vui vẻ. Quốc phu nhân tức giận khi biết Bành Chí Đức chỉ cho bà giữ 10% cổ phần và nghi ngờ việc làm ăn không minh bạch của ông này. Cuộc trao đổi giữa hai người xoay quanh mối quan hệ phức tạp của cổ phần và nghi vấn về sự công bằng trong phân chia tài sản.