Đằng Trùn là cửa ngõ tập trung phỉ thúy lớn, cách quốc cảnh Myanmar khoảng 80 km.
Vào thập niên 70, quốc gia công bố chính sách đối ngoại, ngọc thạch Mao Đằng Trùng: Khi sự phồn vinh phát triển, trong vài thập niên trở lại đây, Đằng Trùng nổi lên nhờ có tác dụng giao dịch cùng lượng phỉ thúy tập trung rất lớn. Đó là thời kỳ hoàng kim của phỉ thúy ở Đằng Trùng. Năm 1996, chính phủ Myanmar tuyên bố không cho phép tư nhân tiến hành giao dịch phỉ thúy, ngăn chặn thương nhân Myanmar buôn lậu ra ngoài. Đại đa số giao dịch đều được tiến hành trong nước Myanmar. Đây là thời kỳ suy tàn của giao dịch phỉ thúy.
Những thương nhân có thực lực trực tiếp lấy hàng khỏi Myanmar, còn Đằng Trùng biến thành nơi giao dịch của các tiểu thương. Cỡ như Trương Giải Phóng cũng phải mò đến Đằng Trùng để xem và lấy hàng. Ở Myanmar, tiền thật ra không đủ, cần phải có kinh nghiệm.
Ví dụ như phòng đấu giá: đá được đổ thành đống rồi bán, một đống đá đó có thể bán được mười vạn, thậm chí hơn trăm vạn. Nếu Trương Giải Phóng là người không có kinh nghiệm, đi đến đây ăn cú lừa, giá cả có thể lên đến vài chục triệu, chắc chắn sẽ tán gia bại sản nếu mua trúng một đống đá vụn.
Cho nên, Trương Giải Phóng chỉ dám mua ngẫu nhiên loại 500 đồng một ký, hành bình thường, cũng không dám chơi trò cá cược vào đống đá đó.
Tối ngay hôm qua, Ngô Phát Tài đã chạy về Đằng Trung. Vì Trương Giải Phóng vừa đến Vân Nam, nên nghỉ ngơi tại Côn Minh. Từ Côn Minh đến Đằng Trung không có máy bay, chỉ có thể đi xe. Sáng tám giờ xuất phát, tám giờ tối mới đến, nên khi đám Dương Minh đến đây, khách sạn bên Côn Minh đã liên hệ trực tiếp với nơi này.
Trên xe khách, Dương Minh bắt đầu hỏi chuyện kinh nghiệm của Trương Giải Phóng:
"Chú Trương, một ký phỉ thúy 500 đồng có thể hồi vốn không?"
"Cái này khó mà nói, vận khí tốt thì có thể kiếm lời rất nhiều. Vận khí quá đen thì không thể thu hồi vốn, thậm chí còn mất tiền. Cũng có lúc đưa tiền rồi mới khai ra là tất cả chỉ là ngọc nán vụn. Tỷ lệ này rất thấp. Mua một hòn đá mấy ngàn đồng, chung quy có thể lấy được vài cục ngọc tốt."
Trương Giải Phóng cười nói:
"Con thấy mấy cái ngọc bội bán trên đường giá mấy chục đồng, thật ra chúng cũng là ngọc, nhưng tạp chất quá nhiều, chỉ thuộc loại hạng bét. Sau khi chú thu mua xong đá, liền chuyển về cho nhà xưởng gia công. Bọn họ gia công xong, chú đều giữ lại hàng loại A, còn lại bán ra để thu hồi vốn!"
"Không thể nhìn ra bên trong từ vẻ ngoài của hòn đá sao?"
Dương Minh hỏi.
"Đương nhiên là không nhìn được! Đừng nói là mặt ngoài, ngay cả chiếu tia X vào cũng không đoán đúng chất lượng. Phải khai ra mới biết! Đương nhiên, nếu ai có kỹ thuật nhìn thấu, có thể trực tiếp xem! Ha ha, chỉ đùa chút thôi!"
Trương Giải Phóng cười nói:
"Nếu có người có dị năng này, thì hắn không cần khai ngọc!"
"Sao không khai ngọc? Tại sao?"
Người nói vô tình, người nghe cố ý, trái tim Dương Minh đập mạnh! Ngày hôm qua hắn đã nghe chuyện đánh cược vào việc khai ngọc, hắn biết cơ hội của mình đã đến. Hắn không rõ dùng dị năng của mình để kiếm tiền ra sao, cho đến hôm qua mới quyết định. Chuẩn bị nghiên cứu kỹ quy tắc đánh cược khai ngọc, nay nghe thấy ý của Trương Giải Phóng, còn có cách kiếm nhiều tiền hơn so với khai ngọc, làm cho Dương Minh rất tò mò!
" Có gì đâu mà kỳ, con không biết rồi. Nếu có năng lực này thì cần gì đi khai ngọc? cứ trực tiếp đến Thái Bình Dương hay rừng già núi cao, nhìn thấu bên trong, xem có bảo tàng nào không, có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với khai ngọc nhiều!"
Trương Giải Phóng nói.
Dương Minh nghe xong, đổ mồ hôi lạnh. Trước đó, Trương Giải Phóng nói như đúng rồi, dù có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng không thực tế lắm! Đi săn bảo vật ở Thái Bình Dương! Đầu tiên, đừng nói là có thể hay không, vấn đề chính là tiền đầu tư – hoàn toàn không phải là con số nhỏ! Vật đầu tiên cần có chính là thuyền, rồi còn phải thuê nhiều người, sau đó mò mẫm cũng là một chuyện… Càng nghĩ càng đau đầu. Ít nhất hiện tại, Dương Minh không thể thực hiện nổi!
Đi tìm bảo vật trong rừng? Vậy cũng phải có thiết bị đào bới, hơn nữa chính phủ địa phương không cho phép thì sao…
"Nói vậy cũng được!"
Dương Minh cười trừ đáp.
"Còn nữa, ví dụ như châu Phi, cũng có cược thạch. Vật phẩm là khoáng thạch kim cương, tuy khó khăn như lời nói, nhưng chỉ một đồng khoáng thạch cũng có thể làm giàu trong một đêm – từ ăn mày thành phú ông!"
Trương Giải Phóng tiếp tục nói.
Mẹ, đi châu Phi! Dương Minh lắc đầu. Cược thạch trước mắt còn thực tế hơn. Hơn nữa, giá tiền bản thân cũng có thể chịu đựng được. Ít ra bây giờ, Dương Minh cũng đã có chút vốn.
Vì tối qua nói chuyện phiếm với Trương Tân đến khuya, hai người đều cảm thấy buồn ngủ. Nhưng Trương Giải Phóng rất hưng phấn, hắn còn háo hức nhìn các hành khách trên xe.
Buổi tối, ba người đến Đằng Trùng, Ngô Phát Tài đã chuẩn bị cơm và chỗ nghỉ chân. Dù sao sáng mai mới đi đến nơi khu đá.
Vì Dương Minh và Trương Tân đã ngủ vào chiều, sau khi ăn xong, tinh thần rất tỉnh táo, còn Trương Giải Phóng uống hơi nhiều nên quay về phòng ngủ.
"Dương Minh, đi ra ngoài chơi chút đi!"
Trương Tân đã không muốn ở trong khách sạn này nữa, bây giờ mới chín giờ.
Đằng Trùng thuộc khu ôn đới, nhiệt độ trung bình khoảng 14.8 độ C. Mùa đông không lạnh lắm, mùa hè cũng không quá nóng, khí hậu vô cùng dễ chịu. Dương Minh nhìn cảnh đêm phồn hoa nơi đây, không khỏi thầm than: một thành phố cổ mà phồn hoa quá!
Nơi này cũng có vài chỗ bán ngọc bội nhỏ, nhà Trương Tân cũng làm loại này, nên rất xem thường chúng vì chưng những thứ đó căn bản không phải đồ tốt.
"Hai anh đẹp trai, có muốn đi chơi thoải mái chút không?"
Một bà dắt khách đứng chắn trước mặt hai người.
"Không cần…"
Dương Minh chưa kịp nói hết câu thì Trương Tân đã kéo người phụ nữ kia lại gần rồi đàm phán.
"Bao nhiêu tiền một lượt?"
Trương Tân hỏi.
"Một giờ thì 400, cả đêm là 800, bao gồm toàn bộ phục vụ!"
Thấy có người mắc câu, bà mối vội vàng nhấn mạnh.
"Một giờ 400? Cô nghĩ tôi là thằng ngu hả?"
Trương Tân nói:
"200, giá chung của cả nước."
"Bây giờ chỉ 200 thôi, nhưng phải mang bao!"
Bà mối thấy khách sành đời, đành phải nói:
"Mẹ kiếp, tôi còn chẳng dám dùng bao, ai biết có rách hay không!"
Trương Tân nói:
"Dẫn đường!"
"Dương Minh!"
Dương Minh vội túm lấy áo Trương Tân:
"Mày muốn đi à?"
"Đi chơi mà, phải sảng khoái một chút, đừng nói mày còn trinh nha!"
Trương Tân cười nhìn Dương Minh.
"Đương nhiên là không!"
Dương Minh đại quẫn. Thời đại bây giờ vậy đó, gái thì sợ nhất bị nói không còn trinh, nhưng đàn ông thì lại sợ bị nói còn trinh! Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực tế là vậy đó!
"Ồ, tao hiểu rồi!"
Trương Tân giả bộ làm ra vẻ hiểu rồi:
"Yên tâm đi, tao sẽ không nói cho đại tẩu Mộng Nghiên biết đâu, đây là bí mật của hai ta!"
Dương Minh bó tay, hắn không phải người tùy tiện, dù cũng có lúc thoải mái, nhưng với người con gái mình thích thì không có cảm tính thật sự. Hắn còn có chút mâu thuẫn trong lòng.
Thấy Trương Tân hăng hái, Dương Minh đành bất đắc dĩ đi theo, cùng vào khu tắm trung tâm.
Bà kia cũng bước vào, hình như đã quen biết, đi thẳng vào trong. Những người khác chỉ thu phí của Dương Minh và Trương Tân.
Trương Tân ôm một cô gái xinh chút đi ra, nhìn rõ, hắn thường xuyên đến các khu này, còn Dương Minh, người của xã hội cũ, cảm thấy ngượng ngùng.
"Sao vậy Dương Minh?"
Trương Tân nhìn Dương Minh đang đứng trơ ra đó, ghé tai hắn thì thầm:
"Bạn thân, có vẻ như mày còn trinh đó!"
"Tao…"
Dương Minh không biết trả lời thế nào. Về mặt sinh lý, quả thật hắn đã có quan hệ với một cô gái tên Lâm Chỉ Vận, nhưng không nhớ rõ cảm giác lúc đó ra sao, nên xét về tâm lý, hắn vẫn còn trinh.
Trương Tân khá lão luyện trong chuyện này, nhìn dáng vẻ của Dương Minh, trong lòng đã đoán chắc. Nói:
"Yên tâm đi, tao đảm bảo mày sẽ hài lòng!"
Chưa kịp để Dương Minh phản ứng, Trương Tân đã buông cô gái kia ra, nói với người quản lý, thật ra là mụ dắt khách.
"Tiên sinh, có vấn đề gì không?"
Hai người quản lý đến, thấy Trương Tân là người lão luyện, còn Dương Minh thì mới nhập cuộc, nên không dám xem thường.
"Bạn của tôi lần đầu đến đây, có loại nào sạch sẽ một chút không?"
Trương Tân hỏi.
Đằng Trùng, khu vực nổi tiếng về phỉ thúy, đã trải qua thời kỳ thịnh vượng vào thập niên 70 nhờ giao dịch đá quý. Tuy nhiên, từ năm 1996, chính phủ Myanmar đã siết chặt quản lý, dẫn đến sự suy tàn của ngành phỉ thúy. Các thương nhân phải đối mặt với những khó khăn trong việc giao dịch, và Trương Giải Phóng chia sẻ kinh nghiệm với Dương Minh về việc mua đá quý, đặc biệt là giá trị không thể nhìn thấy từ bên ngoài. Chuyến đi này được chuẩn bị kỹ lưỡng, bao gồm cả những kế hoạch mạo hiểm về những cơ hội tiềm năng trong tương lai.