A? Phần cứng còn có thể nhập thông tin sao?
Trước giờ điện thoại di động đối với Dương Minh chỉ có tác dụng nghe, gọi và nhắn tin thôi, không ngờ nó còn có nhiều vấn đề như vậy. Lúc này mới hiểu được hèn chi loại điện thoại mã hóa này rất được các tổ chức chọn dùng, thì ra là giải mã lại phức tạp như vậy.
"Đương nhiên có thể."
Chu Giai Giai gật đầu nói:
"Không chỉ những điện thoại quân dụng được mã hóa, ngay cả điện thoại di động thông thường, ví dụ như điện thoại của anh, vẫn có thể mã hóa được nguồn điện."
"Nguồn điện?"
Dương Minh nghe mà cứ như đang ở một nơi xa lắm.
"Mạch quản lý điện UEM ở giữa. Trong mỗi điện thoại đều có. Cái này anh có biết không?"
Chu Giai Giai nói:
"Mã LMEL không chỉ có trong vi mạch, mà còn trong nguồn địch nữa. Nó là loại mã nhị phân, có nó thì điện thoại mới có thể vận hành bình thường, bằng không sẽ gặp nhiều hạn chế. Hơn nữa, mã nguồn chỉ có thể nhập vào, không thể thay đổi. Nói cách khác, nếu anh dùng kỹ thuật tương tự để mã hóa điện thoại thì mỗi lần lại gặp lỗi dữ liệu khác nhau trong từng vi mạch. Hơn nữa, nếu loại trừ luôn cái này thì phương pháp nãy giờ sẽ không có ý nghĩa gì cả."
Dương Minh gật đầu, những lời của Chu Giai Giai hắn có thể hiểu sơ sơ (còn em thì chẳng hiểu gì cả). Tuy hắn không rõ mạch UEM có tác dụng gì, nhưng mà mã hóa dữ liệu và nhập số liệu vào thì hắn vẫn có thể hiểu được:
"Còn phương pháp kia?"
"Phương pháp thứ hai tương đối tin cậy hơn, nhưng lại phức tạp khi thực hiện."
Chu Giai Giai giải thích:
"Phương pháp này thật ra là em chỉ nghe nói, là phối hợp với máy tính, bắt đầu mô phỏng phần cứng của điện thoại. Nhưng để chuyển đổi dữ liệu từ điện thoại qua máy tính thì tương đối phức tạp, vì nếu không điều chỉnh liên tục thì chỉ lấy được dữ liệu đã sử dụng. Nếu có thể tìm chính xác cổng vào phần cứng thì mới mô phỏng thành công. Còn thao tác cụ thể thì được kiểm chứng trong quá trình chuyển đổi. Máy tính là điểm đến của dữ liệu, làm gián đoạn trình tự hoạt động của phần cứng. Nói cách khác, trước khi trình tự nhập dữ liệu của phần cứng điện thoại gặp lỗi thì có thể can thiệp vào trình tự đó. Đương nhiên, cũng có thể đảo ngược lại tính năng của trình tự, như vậy chỉ có thể cưỡng chế việc nhập dữ liệu của phần cứng. Nếu sử dụng đúng, phương pháp này có thể bẻ khóa luôn mật mã mà không cần mã hóa như phương pháp đầu tiên, đây cũng là phương pháp em định thử."
"Được, vậy cứ làm theo phương pháp của em đi!"
Dương Minh gật đầu nói:
"Mong rằng có thể thành công!"
"Em sẽ công bố hình ảnh cùng tư liệu của chiếc điện thoại này trong vòng tròn hacker của bọn em để mọi người cùng nghiên cứu, hy vọng sớm có kết quả. Anh không ngại chứ?"
Chu Giai Giai hỏi.
"Cái này không thành vấn đề, nhưng người khác sẽ hỏi em có nguồn gốc của cái này không đó. Rắc rối đấy."
Dương Minh nhắc nhở.
"Cái này thật ra thì không."
Chu Giai Giai lắc đầu nói:
"Tổ chức hacker này vốn là tổ chức ngoài vòng pháp luật, nên người trong tổ chức thường lấy ra những thứ kỳ quái để cùng nhau nghiên cứu, mà mọi người cũng sẽ không hỏi thứ này từ đâu mà có."
Dương Minh gật đầu, cũng yên lòng. Hắn không rõ quy tắc trong giới hacker là gì, hơn nữa mỗi tổ chức đều có quy định riêng. Cũng giống như Chu Giai Giai không hiểu quy tắc của giới sát thủ.
Điện thoại di động đặt ở chỗ Chu Giai Giai, dì Lý cũng gọi điện bảo là cơm nước đã xong, gọi Dương Minh và Chu Giai Giai xuống ăn. Vì vậy hai người sửa sang lại quần áo rồi đi xuống lầu.
Tay nghề của dì Lý thật sự không vừa. Bà nói đã từng học qua một khóa nấu ăn trước khi làm bảo mẫu, nên không có gì là không làm được.
Tuy nhiên, Dương Minh cũng cho rằng, nếu dì Lý không có thiên phú thì cũng chẳng học được gì nhiều. Nhiều người đi học nấu ăn, nhưng để trở thành đầu bếp giỏi thì chỉ có vài người. Cũng chính vì vậy, cùng học là để mỗi người phát huy ngộ tính của riêng mình.
Măng, thịt và bắp cải vốn là món rất phổ biến, nhà nào cũng có. Nhưng dưới tay của dì Lý, chúng trở thành những món ăn vô cùng hấp dẫn. Dù vậy, tay nghề của Trần Mộng Nghiên cũng không tệ, có phong cách khác biệt so với dì Lý. Dì Lý thiên về trường phái cay, còn Trần Mộng Nghiên thì ưa lạt, mỗi người một vẻ.
Dương Minh và Chu Giai Giai ăn xong đều không ngừng khen.
Hôm nay không phải ngày cuối tuần, dù Dương Minh rất muốn giữ Chu Giai Giai lại, nhưng trong thời gian gần đây, việc kiểm tra phòng ở của trường rất nghiêm ngặt. Sau khi ăn cơm xong, Dương Minh lái xe đưa Chu Giai Giai trở về trường.
"Chuyện điện thoại di động có gấp không?"
Lúc xuống xe, Chu Giai Giai hỏi.
"Không gấp, em cứ làm từ từ cũng được, không cần phải vội vàng nghiên cứu."
Dương Minh nói. Dù ban đầu không hy vọng nhiều, nhưng Chu Giai Giai lại nói có thể giải quyết được. Dương Minh cũng không muốn gây áp lực cho cô về chuyện này, để cô sống bình thường.
Nhìn Chu Giai Giai đi vào ký túc xá nữ, Dương Minh mới khởi động xe, chưa biết sẽ đi đâu tiếp.
Điền đại thiếu gia đang đi chơi cùng Vương Tuyết rồi. Chu Giai Giai là cán bộ lớp, cần gương mẫu, còn Vương Tuyết thì không cần, dù không ở trong phòng cũng không bị trách phạt nhiều.
Trong trường, Điền Đông Hoa rất có tiếng tăm. Bạn gái hắn là Vương Tuyết, các thầy cô đều biết, nên không quá khắt khe.
Trương Tân, Triệu Tư Tư, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đều đang bận rộn với chuyện của công ty châu báu. Các cô đã xin phép trường, không có mặt trong phòng cũng không sao. Hiện nay, nhiều trường học khuyến khích sinh viên tự lập nghề nghiệp để tạo dựng tương lai, giúp giảm áp lực do dư luật, còn nâng cao uy tín trường. Chính vì vậy, Trần Mộng Nghiên và các bạn đều được lãnh đạo nhà trường chấp thuận khi xin nghỉ để lao vào công việc kinh doanh.
Dương Minh trở về phòng trong trường cũng chẳng làm gì, cũng như về nhà. Tiêu Tình bận làm việc rồi. Lần đầu Dương Minh cảm nhận rõ cảm giác cô đơn khi không có người phụ nữ bên cạnh.
Anh lấy điện thoại gọi cho Tôn Khiết, muốn hỏi nàng có nhà hay không. Do chuyện của ba tên điên kia khiến tâm trạng Dương Minh không tốt, quên mất chuyện tặng trang sức cho Tiếu Tình, để quên trong xe, và cũng quên luôn tặng Chu Giai Giai.
Nhưng, Chu Giai Giai và Tiếu Tình đều là người quen, có thể tặng bất cứ lúc nào.
"Tiểu Khiết Khiết thân ái, em đang ở đâu vậy?"
Dương Minh gọi trực tiếp.
"A… ặc… e hèm, Dương Minh à. Tôi là Tôn Hồng Quân…"
Tôn Hồng Quân thấy điện thoại của con gái trong phòng khách reo, cầm lên nhìn thấy là Dương Minh gọi tới, nghe rồi mới nhận ra. Tâm trạng thoáng rối rắm, ông thầm nghĩ, mình thật không nên nghe máy. Giới trẻ bây giờ nói chuyện tình cảm quá sến, mình làm sao hiểu nổi!
"AAA?"
Dương Minh kinh ngạc, lập tức xấu hổ. Lần trước gọi Tôn Khiết cũng là Tôn Hồng Quân bắt máy, lần này cũng vậy, khiến Dương Minh cảm thấy xấu hổ vô cùng:
"Chú Tôn à, cái kia… a. Tiểu Khiết đâu rồi?"
"Tiểu Khiết chiều nay đã lái xe về, nói chuyện với tôi rồi, cảm thấy mệt nên lên phòng nghỉ trước, để quên điện thoại trong phòng. Có chuyện gì không?"
Tôn Hồng Quân hỏi.
"Ặc… cũng không có chuyện gì gấp, chỉ gọi để hỏi thăm thôi."
Dương Minh nghĩ thầm, mình làm sao dám nói là gọi con gái ông để đi ngủ với cô ta! Hơn nữa, Tiểu Khiết đã về Đông Hải rồi, muốn ngủ cũng chẳng được.
"À… đúng rồi, Tiểu Khiết đã về Đông Hải, anh không biết sao?"
Tôn Hồng Quân nghe Dương Minh nói vậy, dường như không biết chuyện cô ấy trở về.
"Mấy ngày nay con bận chuyện triển lãm châu báu tại Tùng Giang, nên không liên lạc được với Tiểu Khiết. Giờ triển lãm đã kết thúc, con mới gọi điện cho nàng."
Dương Minh nói.
"Haha, vậy à, ta cũng nghe nói. Buổi triển lãm này do công ty bảo vệ danh tiếng của con phụ trách, mọi việc đều xử lý tốt, khá lắm!"
Tôn Hồng Quân khen.
"Dạ, mọi chuyện cũng thuận lợi. Con gọi điện cho Tiểu Khiết cũng muốn nói chuyện này."
Dương Minh đáp:
"Nếu nàng còn ngủ thì thôi."
"Chờ nó tỉnh dậy, ta sẽ chuyển lời cho con."
Tôn Hồng Quân nói.
"Khi nào rảnh, đến Đông Hải chơi nhé!"
"Chú Tôn, chú thấy đấy, con ngày nào cũng rất bận, làm sao có thời gian…"
Dương Minh cười khổ.
"Cũng đúng, mỗi ngày chúng ta đều có chuyện phải lo."
Tôn Hồng Quân đáp.
Dương Minh thầm nghĩ, mình ngồi cùng chỗ với ông ta, chẳng phải là địa vị đã được nâng cao sao? Là cha chú của Tôn Khiết?
"Vậy được rồi, khi nào Tiểu Khiết tỉnh lại, nó sẽ liên lạc với con."
Dương Minh nói.
"Được, khi nào nó tỉnh, ta sẽ bảo nó gọi cho con."
Tôn Hồng Quân gật đầu.
Dương Minh cúp máy rồi bắt đầu nghĩ xem còn ai khác có thể giúp đỡ. Hiện tại, chỉ còn Vương Tiếu Yên và Triệu Oánh, nhưng cả hai đều không khả thi—chưa rõ thực hư chuyện lúc trước. Khi định gọi điện cho Vương Tiếu Yên thì đột nhiên điện thoại reo.
Nhìn màn hình, là số của Bạo Tam Lập. Dương Minh nhấn nghe.
"Có chuyện gì vậy?"
Dương Minh hỏi.
Bạo Tam Lập dường như gấp gáp:
"Dương ca… có chuyện rồi…"
"Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, Dương Minh cảm thấy bất ổn.
Lời của Bạo Tam Lập ngay sau đó làm hắn rúng động:
"Là Trầm Vũ Tích, cô ấy đang đứng ngoài hành lang, nhảy lầu tự sát…"
"Dì! Trầm Vũ Tích? Là ai?"
Dương Minh sửng sốt, hình như đã nghe tên rồi, nhưng chưa rõ cô là ai.
"Là tiếp viên của Bất Dạ Thiên, sau đó được bổ nhiệm làm quản lý… chính là cô gái ngày đó bị bắt làm con tin…"
Bạo Tam Lập kể lại. Nghe xong, Dương Minh chấn động, trong lòng bắt đầu căng thẳng. Nhớ đến cô gái xinh đẹp ngày đó, bây giờ lại rơi vào tình cảnh này, cảm xúc trong lòng hắn dâng trào. Dương Minh vốn không phải người xấu, nhưng nếu ai đó làm tổn thương người của hắn, hắn sẽ không bỏ qua. Trong lòng, hắn cảm thấy tức giận vô cùng:
"Nhảy lầu tự sát? Nhà cô ấy tố cáo Bất Dạ Thiên sao?"
Dương Minh nhíu mày, cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn. Một nhân viên nhảy lầu tự sát liên hệ gì đến Bất Dạ Thiên? Dường như có điều gì đó bí ẩn tiềm ẩn. Nhớ đến dung mạo đẹp đẽ của cô gái kia, trong lòng hắn căng thẳng, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ bên trong Bất Dạ Thiên còn có người âm mưu chơi trò ngầm?”
Thần sắc Dương Minh trở nên nghiêm trọng:
"Báo tử, chuyện này rốt cuộc là sao? Có phải nội bộ của chúng ta đã xuất hiện vấn đề? Ai đó muốn chơi trò quy tắc ngầm phải không?"
Bạo Tam Lập càng thêm hoang mang, trong lòng thầm nghĩ, Dương Minh rõ ràng không biết Trầm Vũ Tích là ai, là bạn gái của hắn, ai dám làm chuyện này? Cứ tưởng là muốn chết luôn rồi chứ!
Nhưng nghe Dương Minh kết luận, tâm trạng của Bạo Tam Lập dần bình tĩnh lại, nếu Trầm Vũ Tích không phải bạn gái của Dương Minh thì tốt rồi.
Thấy Bạo Tam Lập vẫn giữ im lặng, Dương Minh lại hỏi:
"Báo tử, chuyện này là sao… ai dám to gan làm chuyện như vậy… chẳng lẽ là anh?"
Bởi vì Bạo Tam Lập cứ im lặng, Dương Minh lại càng tin rằng chính hắn là thủ phạm. Tại sao lại giữ im lặng thế kia?
"Dương ca, ngài hiểu lầm rồi… chuyện không phải vậy…"
Bạo Tam Lập cười khổ.
"Nguyên nhân tôi khẩn trương là vì trong Bất Dạ Thiên có đồn rằng Trầm Vũ Tích là bạn gái của ngài…"
"Bạn của tôi?"
Dương Minh kinh ngạc, nói:
"Chẳng lẽ thành của tôi rồi hay sao?"
"Khả năng là vì ngày đó ngài cố gắng cứu Trầm Vũ Tích, đấu đá với cướp rồi bị ai đó hiểu nhầm… rồi thành tin đồn, rồi dần dà trở thành như vậy…"
Bạo Tam Lập giải thích.
Xem xét lời của Bạo Tam Lập, Dương Minh thở dài:
"Nhưng nếu là bạn gái của tôi, thì sẽ không thể để bị bắt chơi quy tắc ngầm như vậy. Anh nói xem, rốt cuộc chuyện này là gì?"
"Ngày hôm qua, sau khi Trầm Vũ Tích tan làm, về nhà… chúng tôi nhận được điện thoại của cảnh sát, nói rằng cô ấy đang nằm dưới hành lang nhà mình, rơi từ trên lầu hai xuống, trong tình trạng mê man bất tỉnh, đang nằm viện."
Bạo Tam Lập kể tiếp:
"Nguyên nhân chưa rõ, nhưng cảnh sát dựa theo hiện trường và kiểm tra thân thể của bác sĩ, phán đoán rằng cô ấy có khả năng bị ai đó đẩy xuống. Trên người còn có nhiều vết bầm, hẳn là bị đẩy mạnh xuống…"
"Án hình sự?"
Dương Minh nghe vậy, trong lòng bỗng cảm thấy nghiêm trọng. Không rõ nguyên nhân sâu xa, hắn nghĩ về vẻ đẹp của cô gái ngày đó, giờ lại rơi vào cảnh này, cảm xúc tức giận bùng lên dữ dội. Không phải hắn có ý xấu, nhưng nếu ai đó tổn thương người của hắn, hắn sẽ không tha thứ. Trong lòng hắn nổi giận vì phẫn nộ.
Chưa rõ ràng, hành lang là nơi qua lại, chưa có chứng cứ cụ thể nào. Cảnh sát chỉ dựa trên dấu vết và góc ngã để phán đoán. Một người bình thường không thể bị quăng từ trên xuống như vậy; khả năng có hai: một là bị đẩy xuống, hai là tự nhảy xuống. Nhưng cần điều tra rõ ràng.
Bạo Tam Lập thở dài:
"Trầm Vũ Tích hiện đang ở bệnh viện nào? Để tôi đi thăm nàng."
Dương Minh suy nghĩ rồi nói:
"Được!"
Sau đó, Bạo Tam Lập chuyển điện thoại cho Hạ Tuyết:
"Hạ đội trưởng, điện thoại của ngài."
"Tôi?"
Hạ Tuyết nghi hoặc, cầm lấy điện thoại, nghe rồi mới hiểu ra.
"Là cậu à? Có chuyện gì vậy? Tôi đang làm việc."
"Dương Minh hỏi về chuyện của Trầm Vũ Tích. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có tiến triển gì không?"
Hạ Tuyết biết, những tình tiết mới của vụ án cô nhất định không tiết lộ cho Bạo Tam Lập. Nhưng Dương Minh thì khác, cô biết thân phận của anh, nên không giấu giếm.
"Bạn?"
Nghe xong, Hạ Tuyết cười như không cười, giọng có chút kỳ quặc.
"Bạn gì thế?"
Chẳng trách, Trầm Vũ Tích xinh đẹp như vậy, mà Dương Minh lại nói là bạn, không khiến cô cảm thấy nghi ngờ sao!
"Là bạn bình thường thôi."
Dương Minh đáp.
"Mau nói về vụ án đi."
"Theo phán đoán sơ bộ, nguyên nhân là do tranh chấp thân thể giữa cô ấy và người khác. Trên quần có dấu vết bị xé."
"Hạ Tuyết nói."
"Nhưng chỗ bị thương vẫn hoàn hảo, chắc chưa bị xâm phạm."
"Cũng có thể cô ấy đã nhảy xuống trước?"
Hạ Tuyết nói đơn giản, nhưng Dương Minh vẫn nghe ra ý khác.
"Cũng khả năng, hiện tại cô ấy đang phẫu thuật, chưa xong. Phải chờ cô ấy tỉnh lại mới rõ."
"Ngay bây giờ tôi đến đó."
Dương Minh nghe vậy, vội vã hỏi.
"Được rồi."
Dương Minh khám phá khả năng mã hóa của điện thoại di động qua cuộc trò chuyện với Chu Giai Giai. Cô giải thích về việc nhập mã và những phương pháp bẻ khóa. Hai người thảo luận về việc công bố thông tin trong cộng đồng hacker để tìm ra giải pháp nhanh chóng. Sau đó, Dương Minh trở về và nhận cuộc gọi khẩn cấp về Trầm Vũ Tích, một tiếp viên bị nghi ngờ tự sát. Bầu không khí căng thẳng bao trùm khi những mối liên hệ giữa các nhân vật dần hiện ra.
Dương MinhTrần Mộng NghiênHạ TuyếtBạo Tam LậpChu Giai GiaiTôn KhiếtDì LýTrầm Vũ Tích