Lý mập mạp lúc này khá hoảng hốt, vội vàng cùng Lão Khanh lên xe. Khuôn mặt Lý mập mạp tái mét. Khi lên xe, hắn mới lớn tiếng mắng chửi Hắc Lão Tam.
Hắc Lão Tam không thích nói chuyện, sau khi bị chém càng không nói gì nữa. Hắn vội vàng dùng vải băng lại vết thương, mặt không hề nhăn nhó, cứ như thể không phải mình bị thương vậy.
Lý mập mạp rất cảm kích Lão Khanh, sau khi cảm ơn tên này vài câu liền quay sang Dương Minh:
"Lão Khanh lại cứu tôi một lần. Chẳng qua hắn là người như vậy, làm việc cũng không bao giờ kể công."
Dương Minh cười cười, không nói gì hết.
Lão Khanh bị thương ở tay trái nhưng vẫn không ảnh hưởng nhiều đến việc lái xe.
Xe dừng trước một khách sạn, Lý mập mạp và Lão Khanh xuống xe.
"Đây là địa bàn của tôi, tạm thời đã an toàn. Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút, sau đó tôi sẽ gọi người tới."
Lý mập mạp tức giận nói:
"Chờ tôi đưa hai người lên máy bay rồi sẽ cho tên Hắc Lão Tam kia một trận."
Khách sạn này trang bị khá kém, chỉ là một ngôi nhà có ba tầng.
Chủ nơi này rất quen thuộc với Lý mập mạp, hắn đi vào cung kính chào hỏi. Tuy nhiên, Lý mập mạp đang căm tức chuyện Hắc Lão Tam gây ra, nên không cười.
Bốn người theo chủ quán lên tầng hai. Đến trước cửa một căn phòng khá lớn, chủ quán chờ mọi người vào rồi mới lui xuống chuẩn bị đồ ăn và nước nóng.
Lý mập mạp rút điện thoại ra, không rõ gọi cho ai, lớn tiếng nói chuyện. Dương Minh không nghe rõ hắn đang nói gì.
Lão Khanh đã đứng dậy, nói một câu với Lý mập mạp rồi đi ra ngoài.
Chờ Lý mập mạp gọi điện xong, Dương Minh mới hỏi:
"Lão Khanh đi làm gì thế?"
"Đi xuống lầu xử lý vết thương."
Lý mập mạp trả lời:
"Vừa nãy chỈ băng lại vết thương thôi, vết sâu quá nên phải đi rửa cho sạch, tránh nhiễm trùng."
"Lão Khanh không biết nói tiếng Trung Quốc sao?"
Dương Minh hỏi.
"Không, tôi đã dạy mấy lần rồi mà không được, chỉ là hắn có thể nghe hiểu đại khái."
Lý mập mạp nói:
"Hắn khá chất phát, đầu óc không nhanh nhẹn nhưng rất trung thành. Đây cũng là lý do tôi vẫn để hắn theo tôi."
"Hắn theo anh được bao lâu rồi?"
Dương Minh hỏi.
"Tính ra cũng đã 10 năm rồi."
Lý mập mạp thở dài, nói:
"Cũng hiếm có người như vậy, Lão Khanh không lấy vợ, theo tôi chẳng cần gì cả. Hắn chỉ cần ăn no mặc ấm là đủ. Tôi đưa tiền, hắn cũng không lấy nhiều, bảo đủ dùng là được rồi."
Chỉ sau một lúc, Lão Khanh đã đi lên, vết thương trên tay đã được băng bó cẩn thận. Lý mập mạp đề nghị Dương Minh đi băng bó lại vết thương, nhưng Dương Minh chỉ lắc đầu, cười nói vết thương của mình không đáng kể.
"Đói chưa?"
Lý mập mạp hỏi Lão Khanh vài câu rồi quay sang nói với Dương Minh và Vương Tiếu Yên:
"Tôi đã bảo chủ quán chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn. Bây giờ chúng ta đều mệt, cần phải nghỉ ngơi, tẩm bổ chút."
"Cũng được."
Dương Minh cười nói:
"Không cần khách khí như vậy. Dù sao chúng ta cũng chung hoạn nạn, tôi cũng không phải khách quý gì. Hơn nữa, còn cần anh giúp đưa đến Châu Phi nữa."
"Vậy không được, giúp hay không thì không thể nói trước."
Lý mập mạp xua tay:
"Lý mập mạp tôi đã nói rồi, nếu có thể thoát khỏi rừng, thì mạng này của tôi là do cậu cứu."
Có vẻ như Lý mập mạp đã khẳng định mình là người giữ lời. Dương Minh cũng không nói gì thêm, bọn họ đều là người có thân phận, chỉ có thể dựa vào lời nói để tồn tại; nếu không, rất nhanh sẽ bị loại bỏ.
"Vậy cũng được, chuẩn bị mấy món đơn giản thôi."
Dương Minh gật đầu đồng ý.
"Không có gì, chủ quán nơi này là người của tôi."
Lý mập mạp xua tay nói.
Không lâu sau, bên ngoài nghe tiếng gõ cửa. Lý mập mạp lớn tiếng nói vài câu bằng tiếng Lào rồi cửa mở ra. Chủ quán vừa nãy đẩy một xe đồ ăn có nhiều món ngon. Trong một thị trấn nhỏ như thế này, có thể chuẩn bị nhiều đồ ăn trong thời gian ngắn thế thật là không dễ.
Sau khi đặt đồ ăn lên bàn, Lý mập mạp vẫy tay ra hiệu cho chủ quán xuống.
"Nếu là người trong nhà thì bảo hắn ở lại ăn cùng đi."
Dương Minh nhìn bàn thức ăn thấy bốn người ăn không hết, liền đề nghị chủ quán ở lại cùng ăn.
Lý mập mạp có chút sửng sốt rồi lập tức vẫy vẫy chủ quán, nói vài câu tiếng Lào. Chủ quán vui vẻ ngồi xuống.
Dù sao, hắn chỉ là nhân viên của tổ chức Lý mập mạp, được ngồi cùng ăn là một vinh dự lớn rồi.
"Nếm thử đi, đây là một số món đặc sản của Lào. Ở Trung Quốc hiếm khi ăn được."
Lý mập mạp mỉm cười chỉ vào các món nói.
"Dương Minh, cậu thử xem?"
"Thứ này ăn ngon lắm ư?"
Dương Minh chưa từng thấy món này, trong nước không có.
Chủ quán nghe Dương Minh nói, cười cười, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
"Anh ta có thể nghe mọi người nói chuyện nhưng lại không biết nói tiếng Trung Quốc."
Lý mập mạp giải thích:
"Hắn nói món này rất nổi tiếng ở Lào, nhiều du khách khen không ngớt."
Dương Minh gắp một miếng định nhét vào miệng thì phát hiện có chuyện khác thường.
Chỉ thấy mặt chủ quán trở nên tái mét, hai mắt trợn trừng, trên trán đổ mồ hôi hột, hai tay ôm lấy cổ như bị nghẹn, miệng lẩm bẩm gì đó mà Dương Minh không hiểu.
Mặt Dương Minh lúc này cũng trắng bệch. Vương Tiếu Yên bên cạnh phản ứng rất nhanh, vung đũa đánh rơi phần thức ăn của Dương Minh.
Lý mập mạp và Lão Khanh có vẻ cũng nhận ra chuyện gì, không đợi Dương Minh lên tiếng, Lão Khanh đã tiến lên túm cổ chủ quán, lớn tiếng dùng tiếng Lào quát tháo.
"Không phải tôi làm… tao hiểu rồi, mày muốn giết người diệt khẩu. Mày là người duy nhất đã vào bếp."
Một âm thanh vang vào trong đầu Dương Minh. Dương Minh thầm thở dài, may mà dị năng không phân biệt tiếng nước ngoài. Dù không hiểu ngữ điệu, nhưng tư tưởng thì như nhau.
Chủ quán tự nhiên nghĩ tới điều gì đó, có thể hắn hiểu rõ. Trước đó, Dương Minh đã nghi ngờ ai đã hạ độc. Dù qua những phân tích kia, rõ ràng chuyện này không phải do hắn làm, vì nếu chủ quán chủ đích hạ độc, hắn sẽ không là người gắp thức ăn và ăn trước. Trừ phi hắn muốn tự sát.
Hơn nữa, qua vẻ mặt kinh hoàng của chủ quán khi bị trúng độc, không thể là giả.
"Thả hắn ra, không phải hắn làm."
Dương Minh lớn tiếng ngăn Lão Khanh. Nhưng đáng tiếc, chủ quán đã trúng thuốc độc, lại bị Lão Khanh túm cổ, nên lập tức sùi bọt mép rồi chết.
Lý mập mạp cũng trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hắc Lão Tam, tao với mày không đội trời chung!"
"Không phải do Hắc Lão Tam làm đâu."
Dương Minh đột nhiên đứng lên, lắc đầu nói với Lý mập mạp:
"Không phải Hắc Lão Tam à? Vậy là ai?"
Lý mập mạp sửng sốt một chút rồi nhanh chóng hiểu ý của Dương Minh, kêu lên:
"Ý của cậu là có người phản bội tôi?"
"Đúng thế?"
Dương Minh gật đầu. Trước đó, hắn từng nghi ngờ, chỉ là đoán mò, không thể khẳng định. Nhưng chuyện vừa rồi khiến hắn chắc chắn hơn.
Hắc Lão Tam chỉ là một lý do ai đó đưa ra để che giấu chân tướng, vấn đề chính là người của Lý mập mạp.
"Lão Khanh, anh đi xuống khống chế tất cả người trong quán cho tôi. Mẹ nó chứ, hôm nay tuyệt đối không tha thứ ai, không tha cả một ai!"
Lý mập mạp giận dữ ra lệnh.
Lão Khanh nghe lệnh định đi xuống thì bị Dương Minh ngăn lại:
"Chờ chút, việc này không gấp. Nghe tôi nói đã rồi đi cũng không muộn."
Lão Khanh có vẻ chưa hiểu, trong miệng thầm nói vài câu bằng tiếng Lào, vẻ mặt khó hiểu, có ý định lao ra ngoài.
"Bảo lão đợi một chút, nghe thấy chưa? Hả?"
Dương Minh cười lạnh, chặn đường Lão Khanh.
Mặc dù không rõ hắn định làm gì, nhưng Lý mập mạp rất tin Dương Minh nên cũng quát:
"Dương Minh, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi. Nói xong tôi phải thanh trừ nội bộ."
Lý mập mạp trầm giọng:
"Chuyện này tôi rất khó hiểu. Lý mập mạp, anh đã tới Trung Quốc đón tôi rồi nhập cư trái phép qua sông. Chuyện này chẳng mấy ai biết?"
Dương Minh nhìn hắn hỏi.
"Chuyện của Phương Tiên Sinh, tôi nhất định giữ bí mật. Đi tiếp, ngoài Lão Khanh ra, tôi không nói với ai khác. Nhưng tại sao Hắc Lão Tam lại biết?"
Lý mập mạp nói đến đây, giọng có vẻ hơi run:
"Dương Huynh đệ, cậu đừng nghi ngờ tôi muốn hại cậu, điều này không thể… tôi làm sao dám?"
Dương Minh xua tay:
"Lý mập mạp, anh cứ bình tĩnh đi. Tôi không nói anh muốn hại tôi, chỉ là muốn rõ chân tướng chuyện này thôi."
Lý mập mạp thở dài, hơi lúng túng, cười khổ:
"Chỉ là tôi lo lắng thôi. Thật ra chuyện này quá phức tạp, tôi cũng không biết rõ. Nhưng tôi cũng nhận thấy có điều gì đó không bình thường."
Dương Minh tiếp:
"Điều làm tôi nghi ngờ nhất chính là việc anh đến tiệm tạp hóa mua đồ rồi bị tập kích đột ngột như vậy. Không lẽ anh không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao?"
"Trùng hợp?"
Lý mập mạp suy nghĩ một lúc, rồi nghe Dương Minh tiếp:
"Dù là Hắc Lão Tam có thực lực mạnh đến đâu, cũng không thể kiểm soát toàn bộ các cửa hàng tạp hóa trong thị trấn. Có ít nhất bảy, tám cửa hàng, tất cả đều bị kiểm soát sao? Nếu hắn có thực lực lớn như vậy, cũng không cần phải dùng cách này để đối phó anh. Quán tạp hóa trên đường đó là do ai tìm? Phải chăng là do Lão Khanh? Tôi nghĩ đây chính là đề nghị của Lão Khanh."
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, Lý mập mạp ngón tay nhấn xuống bàn, mắt nhìn về phía Lão Khanh.
Vẻ mặt Lão Khanh lập tức trở nên mất tự nhiên, hắn lớn tiếng nói gì đó, nhưng Dương Minh không nghe rõ.
"Không phải do hắn, đó chỉ là trùng hợp thôi."
Lý mập mạp tin tưởng Lão Khanh, giải thích cho Dương Minh.
"Vậy ư?"
Dương Minh cười nói:
"Lão Khanh, lão có phải cũng nói chuyện hạ độc vừa rồi không phải do lão làm không?"
Lão Khanh định phản bác thì bị Dương Minh ngắt lời:
"Đừng vội phủ nhận. Nếu không phải do lão, thì ai có thể vu oan cho lão. Cũng đừng đổ tội cho Chủ quán. Tôi nghĩ, nếu chủ quán không quá ngu ngốc, hắn sẽ không tự hạ độc rồi ăn vào. Ánh mắt của hắn trước khi chết đầy vẻ hoảng sợ, như muốn nói rõ chuyện này không phải do hắn làm. Một người sắp chết thì ánh mắt không thể giả dối. Sao lão lại nóng vội muốn giết Chủ quán như vậy? Phải chăng là để trung thành với Lý mập mạp hay là để diệt khẩu? Người đã trúng độc, không thể gây nguy hiểm nữa, phải không? Nếu lão còn muốn giết Chủ quán, điều đó rõ ràng là muốn che dấu điều gì, đúng chứ?"
Các chi tiết Dương Minh đưa ra trước đó hoàn toàn không thể xem nhẹ: việc bị người của Hắc Lão Tam tập kích, Lý mập mạp bị người muốn chém trong tiệm tạp hóa, tất cả đều quá trùng hợp kỳ lạ.
Không có lý do gì để không nghi ngờ. Chính vì vậy, trước đó Dương Minh mới hỏi Lý mập mạp về chuyện của Lão Khanh. Chỉ khi nghe lời khai của Chủ quán trước khi chết vì trúng độc, Dương Minh mới chắc chắn rằng đó chính là do Lão Khanh giở trò.
Sau khi nghe phân tích của Dương Minh, mặt Lý mập mạp sa sầm. Ban đầu, hắn tin tưởng Lão Khanh, không nghĩ nhiều, nhưng giờ nghe xong, hắn mới nhận ra mọi việc quá quái lạ.
Chỉ có một người biết rõ thân phận thật của Lão Khanh, nếu không phải hắn, thì không thể giải thích.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lý mập mạp, Lão Khanh trở nên hoảng loạn, hét lớn phản bác:
"Hắn nói hạ độc là do người khác, không rõ ai ăn trước. Có thể là cậu, có thể là bạn gái của cậu, hoặc là tôi, hoặc là Chủ quán. Chỉ cần một người trúng độc, thì những người khác sẽ không ăn nữa. Cách hạ độc này về bản chất không có tác dụng, còn rất mạo hiểm."
Lý mập mạp lại làm phiên dịch:
"Đúng thế, đây chính là điểm thông minh của Lão Khanh."
Dương Minh gật đầu:
"Đúng vậy. Bởi vì không rõ ai ăn trước, nên mới có khả năng ai đó trúng độc. Có thể là tôi, Vương Tiếu Yên, hoặc anh. Trong đó, nếu tôi hay Vương Tiếu Yên chết, thì mục đích của Lý mập mạp cũng không thể thành công một cách chắc chắn. Nhưng dù là ai, thì kết quả cuối cùng cũng giống nhau."
"Giống nhau?"
Ngay cả Lý mập mạp còn chưa hiểu ý của Dương Minh, lớn tiếng hỏi:
"Đúng thế, dù ai chết, kết quả đều như nhau."
Dương Minh gật đầu:
"Lý mập mạp chết là may nhất, vì mục đích của tôi và Vương Tiếu Yên đều đạt được. Chúng ta còn có thể làm chứng cho anh, Lão Khanh. Anh biết chúng tôi còn phải đi sang Châu Phi, mà Lý mập mạp chết rồi, chỉ còn anh là người liên lạc duy nhất. Khả năng của anh là mang chúng tôi gặp nhóm đệ tử của Lý mập mạp, rồi qua lời chúng tôi, đổ tội lên đầu Hắc Lão Tam. như vậy, anh sẽ trở thành người thân cận nhất của hắn, có thể làm thủ lĩnh mới."
"Nhưng nếu tôi và Vương Tiếu Yên chết, thì mục đích của anh có thể vẫn hoàn thành, dù không trực tiếp. Vì anh biết thân phận của chúng tôi không đơn giản, người giới thiệu chúng tôi là ai cũng không đơn giản. Nếu có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối người đó sẽ không bỏ qua cho Lý mập mạp."
"Vậy tức là anh chỉ dùng tay người khác để giết hắn, đúng không?"
Lý mập mạp ngập ngừng:
"Chưa chắc đã vậy. Có thể là do Lão Khanh tự nói, hoặc có người giúp đỡ, chứ không nhất thiết phải là hắn."
Dương Minh nhìn hắn rồi nói:
"Không sai. Nhưng tôi nghĩ, nếu Lão Khanh có thể nói tiếng Trung thành thục như vậy, thì chắc chắn đã có âm mưu từ lâu rồi. Không thể như trước đây, chỉ là đi theo, không nghĩ gì sâu xa. Và vì sao Lão Khanh lại biết tiếng Trung tốt như vậy? Phải chăng đã có từ trước, hoặc là cố ý học để phục vụ mục đích đó?"
Nghĩ vậy, mặt Lý mập mạp sa sầm, trầm ngâm suy nghĩ. Hắn rõ ràng biết, Lão Khanh đã âm thầm phản bội, có thể đã từ lâu rồi chứ không phải đột ngột.
Trong ánh mắt nghi ngờ của hắn, Lão Khanh hoảng hốt, lớn tiếng phản bác:
"Hắn nói là do người khác, không phải do hắn. Đó chỉ là trùng hợp thôi."
Lý mập mạp tin tưởng Lão Khanh, cố gắng giải thích:
"Vậy ư?"
Dương Minh cười:
"Lão Khanh, lão cũng đã nói chuyện hạ độc vừa rồi không phải do lão làm, đúng không?"
Lão Khanh định phản bác, nhưng bị Dương Minh ngắt lời:
"Đừng vội phủ nhận. Nếu không phải do lão, thì ai có thể vu oan cho lão? Đừng quy trách cho Chủ quán. Tôi nghĩ, nếu chủ quán không quá ngu ngốc, hắn sẽ không tự hạ độc rồi ăn vào. Ánh mắt của hắn trước khi chết để lộ sự kinh hoàng, như muốn nói rõ chuyện này không phải do hắn làm. Người sắp chết thì ánh mắt thường chân thật, không thể giả dối. Tại sao lão lại sốt sắng muốn giết Chủ quán như vậy? Chẳng phải để trung thành với Lý mập mạp, hoặc diệt khẩu sao? Một người đã trúng độc mà còn gây nguy hiểm, đúng không? Nếu lão còn muốn giết Chủ quán, chứng tỏ có điều gì đó không ổn, đúng chứ?"
Các chi tiết Dương Minh đưa ra trước đó đều rất rõ ràng, không thể coi thường: việc bị người của Hắc Lão Tam tập kích, Lý mập mạp bị đâm trong tiệm tạp hóa, tất cả quá trùng hợp đến mức khó tin.
Chính vì thế, Dương Minh mới nghi ngờ. Trước đó, hắn đã hỏi Lý mập mạp về chuyện của Lão Khanh, và đến khi nghe lời khai của Chủ quán trước khi chết, thì mọi nghi ngờ đều rõ ràng hơn.
Mặt Lý mập mạp từ từ sa sầm. Ban đầu, hắn tin tưởng Lão Khanh, không để ý nhiều. Nhưng sau khi nghe phân tích của Dương Minh, hắn mới nhận ra mọi chuyện quá đáng ngờ.
Chỉ có một người biết rõ thân thế của Lão Khanh, nếu không phải hắn, thì không thể lý giải.
Thấy Lý mập mạp ngờ vực, Lão Khanh hoảng loạn, hét lớn:
"Hắn nói là do người khác, không rõ ai hạ độc, có thể là cậu, bạn gái của cậu, hoặc là tôi, hoặc Chủ quán. Chỉ cần một người trúng độc, thì những người còn lại không ăn nữa. Cách hạ độc này về bản chất vô hiệu quả, còn rất mạo hiểm."
Lý mập mạp lại làm phiên dịch:
"Đúng thế, đây chính là điểm trí tuệ của Lão Khanh."
Dương Minh gật đầu:
"Đúng vậy. Vì không biết ai ăn trước, mà chỉ có thể giả thiết ai đó trúng độc. Có thể là tôi, Vương Tiếu Yên hoặc anh. Giả như tôi hoặc Vương Tiếu Yên chết, mục đích của Lý mập mạp cũng không thể thành công 100%. Nhưng dù là ai, kết quả đều giống nhau."
"Giống nhau?"
Người trong phòng còn chưa hiểu rõ, Lý mập mạp hỏi lớn:
"Đúng vậy, dù ai chết, thì kết quả cũng như vậy."
Dương Minh gật đầu:
"Lý mập mạp chết là tốt nhất, vì mục đích của tôi và Vương Tiếu Yên đều đạt được. Chúng tôi còn có thể làm chứng giúp cho anh, Lão Khanh. Anh biết chúng tôi còn phải đến Châu Phi, mà Lý mập mạp chết rồi, chỉ còn anh là trung tâm liên lạc duy nhất. Khả năng của anh là đưa chúng tôi gặp nhóm người của Lý mập mạp, rồi qua lời chúng tôi, đổ tội cho Hắc Lão Tam. Như vậy, anh sẽ trở thành người thân cận nhất của hắn, có thể làm thủ lĩnh mới."
"Nhưng nếu tôi và Vương Tiếu Yên chết, thì mục đích của anh cũng có thể thành công gián tiếp. Bởi vì anh biết thực lực của tôi và Vương Tiếu Yên không đơn giản, người giới thiệu chúng tôi cũng không bình thường. Nếu có chuyện, người đó chắc chắn không bỏ qua cho Lý mập mạp."
"Vậy là anh chỉ dùng thủ đoạn của người khác để giết hắn, đúng không?"
Lý mập mạp ngập ngừng:
"Chưa chắc đã vậy. Có thể là do Lão Khanh tự nói, hoặc có người giúp đỡ, chứ không nhất thiết do hắn làm."
Dương Minh nhìn hắn rồi nói:
"Không sai. Nhưng tôi nghĩ, nếu Lão Khanh có thể nói tiếng Trung lưu loát như vậy, thì đã có âm mưu từ lâu rồi. Không thể chỉ là đi theo không có ý đồ gì sâu xa, hay là mới bắt đầu học để phục vụ mục đích của mình."
Nghĩ vậy, mặt Lý mập mạp trĩu xuống, trầm ngâm suy nghĩ. Hắn rõ ràng biết, Lão Khanh đã âm thầm phản bội, có thể đã từ lâu, chứ không phải đột ngột.
Trong ánh mắt hoài nghi, Lão Khanh hoảng hốt, lớn tiếng phản bác:
"Hắn nói là do người khác, không phải do hắn làm, chỉ là trùng hợp."
Lý mập mạp tin vào Lão Khanh, cố gắng giải thích:
"Vậy ư?"
Dương Minh cười:
"Lão Khanh, lão cũng đã nói chuyện hạ độc vừa rồi không phải do lão làm, đúng không?"
Lão Khanh định phản bác, thì bị Dương Minh ngắt lời:
"Đừng vội phủ nhận. Nếu không phải do lão, thì ai có thể vu oan cho lão? Đừng quy kết cho Chủ quán. Tôi nghĩ, nếu Chủ quán không quá ngu ngốc, hắn sẽ không tự hạ độc rồi ăn vào. Ánh mắt của hắn trước khi chết rất hoảng loạn, thể hiện rõ ràng chuyện này không phải do hắn. Người sắp chết thì ánh mắt thường chân thật, không thể giả dối. Sao lão lại sốt sắng muốn giết Chủ quán như vậy? Chẳng phải vì trung thành với Lý mập mạp hay là để che dấu nội gián? Một người đã trúng độc mà còn gây nguy hiểm, đúng không? Nếu lão còn muốn giết Chủ quán, chứng tỏ có điều gì đó không ổn."
Những chứng cứ của Dương Minh đưa ra trước đó vô cùng hợp lý, không thể coi thường: các lần tập kích của Hắc Lão Tam, chuyện Lý mập mạp bị đâm trong tiệm tạp hóa, tất cả đều quá trùng hợp, quá kỳ quái.
Vì vậy, Dương Minh không thể không nghi ngờ. Trước đó, hắn đã hỏi Lý mập mạp về mối quan hệ của Lão Khanh, và đến khi nghe lời khai cuối cùng của Chủ quán, thì mọi nghi ngờ đều rõ ràng hơn.
Khuôn mặt Lý mập mạp từ từ sa sầm. Ban đầu, hắn tin vào Lão Khanh, không để ý nhiều. Nhưng khi nghe các phân tích của Dương Minh, hắn mới nhận ra mọi chuyện quá đáng ngờ.
Chỉ có một người biết rõ thân thế của Lão Khanh, đó chính là hắn. Nếu không phải hắn, thì không thể giải thích.
Thấy hắn còn ngờ vực, Lão Khanh hoảng loạn, hét lớn:
"Hắn nói là do người khác, không rõ ai hạ độc, có thể là cậu, bạn gái, hoặc là tôi, hoặc Chủ quán. Chỉ cần một người bị trúng độc, còn những người khác không ăn nữa. Cách hạ độc kiểu này vốn không hiệu quả, lại mạo hiểm."
Lý mập mạp lại làm phiên dịch:
"Đúng vậy, đây chính là điểm mưu trí của Lão Khanh."
Dương Minh gật đầu:
"Đúng vậy. Vì không rõ ai ăn trước, nên mới có khả năng ai đó trúng độc. Có thể là tôi, Vương Tiếu Yên hoặc anh. Giả như tôi hoặc Vương Tiếu Yên chết, mục đích của Lý mập mạp cũng không thể thành công chắc chắn. Nhưng dù là ai, thì kết quả đều như nhau."
"Nguyên nhân là gì?"
Lý mập mạp vẫn chưa rõ ý của Dương Minh, hỏi lớn:
"Đúng vậy, dù ai chết, thì kết quả đều như nhau."
Dương Minh nói:
"Vụ việc này chứng tỏ rằng, Lý mập mạp chết là điều may mắn nhất, vì đó là mục đích của tôi và Vương Tiếu Yên đều đạt được. Thậm chí, chúng tôi còn có thể làm chứng giúp anh, Lão Khanh. Anh biết chúng tôi còn phải đi Châu Phi, mà Lý mập mạp chết thì anh là người duy nhất có thể liên lạc. Anh có thể đưa chúng tôi gặp nhóm người của Lý mập mạp, rồi qua lời khai của chúng tôi, đổ tội cho Hắc Lão Tam. Như vậy, anh sẽ trở thành người thân cận nhất của hắn, có thể làm thủ lĩnh mới."
"Nhưng nếu tôi và Vương Tiếu Yên chết, thì mục đích của anh cũng có thể thành công gián tiếp. Bởi vì anh biết thân phận của chúng tôi không đơn giản, người giới thiệu chúng tôi cũng không bình thường. Nếu có chuyện xảy ra, chắc chắn người đó sẽ không bỏ qua cho Lý mập mạp."
"Vậy là anh chỉ dùng tay người khác để giết hắn, đúng không?"
Lý mập mạp hoang mang:
"Chưa chắc. Có thể là do Lão Khanh tự nói, hoặc có người giúp, chứ không nhất thiết do hắn."
Dương Minh nhìn hắn, rồi nói:
"Không sai. Nhưng tôi nghĩ, nếu Lão Khanh có thể nói tiếng Trung thành thạo như vậy, thì đã có âm mưu từ lâu rồi, chứ không phải mới bắt đầu. Và tại sao Lão Khanh lại biết tiếng Trung tốt như vậy? Phải chăng đã có từ trước, hoặc là cố ý học để phục vụ mục đích đó?"
Hắn suy nghĩ, khuôn mặt Lý mập mạp từ từ tối sầm lại, lúng túng:
"Chắc chắn là có ai đó đã giúp hắn rồi."
Thấy hắn còn do dự, Dương Minh tiếp:
"Vấn đề chính là, ai quyết định tất cả chuyện này? Rốt cuộc, ai là người đứng sau tất cả?"
Hắn mỉm cười, nhìn thẳng vào mặt Lý mập mạp, rồi nói tiếp:
"Chuyện này quá phức tạp, nhưng tôi tin chắc một điều: Không ai có thể tự mình thực hiện tất cả những chuyện này, nếu không có ai giúp đỡ bên trong. Và người đó phải rất kín kẽ, rất thận trọng."
"Chắc chắn là có ai đó đứng sau."
Hình như Lý mập mạp bắt đầu ngẫm nghĩ, rồi gật gù:
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Trong lòng hắn đã hiểu rõ phần nào, nhưng vẫn còn do dự, bởi vì hắn tin tưởng Lão Khanh.
Tuy nhiên, giờ đây nhận thấy thì ra Lão Khanh đã phản bội mình, lại còn bí mật giúp đỡ kẻ khác, rõ ràng là một âm mưu đã được dàn xếp từ lâu.
Kỹ năng nói tiếng Trung của Lão Khanh rõ ràng đã thành thục, điều đó chứng tỏ hắn đã có dự tính từ lâu, không thể để lộ ra ngoài.
Chỉ có một điều rõ ràng: Lý mập mạp đã bị lừa. Nếu không, làm sao hắn có thể tin tưởng hoàn toàn vào Lão Khanh, rồi không phát hiện ra gì?
Hắn thầm nghĩ, “Chắc chắn là do Lão Khanh đã cố tình phản bội mình, hoặc có người giúp đỡ hắn.” Loại nguy cơ này khiến hắn phải cẩn thận hơn.
Trong lòng, hắn bắt đầu nghĩ rằng, từ lâu, Lão Khanh đã thủ đoạn rất tinh vi. Điều này khiến hắn phải đề phòng hơn bao giờ hết.
Sau cùng, hắn thầm nghĩ, “Mình phải cẩn thận hơn, đề phòng tất cả các khả năng.” Nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ, không biết thật sự chuyện này đến mức nào.
Trở lại với tình hình hiện tại, sau khi thấy Lão Khanh chết, Dương Minh thở dài, quay sang nói:
"Chuyện này thật phức tạp. Tôi nghĩ, có lẽ phải xem xét kỹ thêm những người có liên quan, nhất là thân phận của Lão Khanh."
Mặc dù trong lòng còn nhiều nghi ngờ, nhưng hắn biết rõ, chuyện này sẽ còn phải tiếp tục điều tra.
Trong hoàn cảnh này, điều duy nhất là hành động cẩn thận, không để lộ bất cứ dấu hiệu nào mà kẻ địch có thể lợi dụng để phản công.
Và cũng chính vì vậy, hắn càng thêm cảnh giác, đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra trong tương lai.
Một bữa ăn tưởng chừng bình thường đã trở thành thảm kịch khi Lão Khanh bộc lộ bộ mặt phản bội của mình. Trong khi Lý mập mạp tin tưởng Lão Khanh, Dương Minh đã nghi ngờ và phát hiện ra kẻ ám sát đã hạ độc. Cuối cùng, Lão Khanh không thể thoát khỏi sự trừng phạt khi bị Dương Minh vạch trần kế hoạch và chịu kết cục thảm khốc khi muốn bắt cóc Vương Tiếu Yên. Sự thật về kẻ phản bội được làm sáng tỏ khiến Lý mập mạp phải đối mặt với một cuộc chiến mới trong nội bộ.