Tuy rằng Điền Đông Hoa đã nghĩ đến, Dương Minh khẳng định sẽ đúng ở bên đối lập của cha, hai người đã thành kẻ địch của nhau, vậy thì Điền Đông Hoa nhất định phải chọn ra một lập trường riêng cho mình.
Giúp Điền Long đối phó Dương Minh là điều không có khả năng. Nếu như Điền Đông Hoa có suy nghĩ này, thì đã không bị giam lỏng ở đây. Nhưng mà giúp Dương Minh đối phó với cha, như vậy Điền Đông Hoa cũng không làm được.
Dù sao người đó vẫn là cha ruột của hắn, nuôi dưỡng hắn đến bây giờ, cho nên, Điền Đông Hoa không thể làm chuyện này. Nhưng mà, nhớ đến những hành vi của cha, Điền Đông Hoa cũng biết rằng, cha đúng là hết thuốc chữa rồi. Dương Minh muốn ra tay với cha, hắn tuyệt đối không cản!
Cho dù Dương Minh không đối phó với cha, nếu để cha tiếp tục như vậy thì nhất định cũng không phải là một kết cục tốt. Vì vậy, Điền Đông Hoa cắn răng, nhìn Dương Minh, hỏi:
"Về chuyện của cha tao sao?"
Dương Minh gật đầu, lời này cuối cùng vẫn phải nói với Điền Đông Hoa mà thôi. Dù sao trong lúc Điền Đông Hoa cãi nhau với Điền Long, cũng đã kiên quyết đứng về phía mình, thậm chí còn không tiếc trở mặt với cha nữa!
Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, đối phương vẫn là cha của Điền Đông Hoa. Nếu như Điền Đông Hoa thật sự coi mình là bạn, là anh em tốt, thì Dương Minh càng không thể bỏ mặc hắn. Vấn đề xử lý Điền Long thế nào, Dương Minh cũng muốn thương lượng với Điền Đông Hoa trước khi quyết định.
"Được rồi." Điền Đông Hoa cười khổ nói: "Nếu như cha tao đã làm ra chuyện này, thì tao cũng không muốn nói giúp cho cha. Lão đại, mày tự quyết định tất cả đi."
---
Điền Đông Hoa vốn tưởng rằng Dương Minh căn bản là không có khả năng chống lại cha mình, nhưng bây giờ, hắn biết mình đã coi thường Dương Minh rồi.
Nếu Dương Minh có thể mua chuộc được Trương Kim Oa, thả người của Tôn gia ra, thì cũng có thể mua chuộc được những người khác. Như vậy, đối phó với cha cũng có phần thắng.
Đây là một lựa chọn đau khổ, nhưng mà Điền Đông Hoa vẫn phải chọn. Sau một thời gian suy nghĩ, cuối cùng hắn đã quyết định không giúp bên nào cả. Thứ nhất, là vì một bên là cha, bên kia là anh em, hắn không có cách lựa chọn; thứ hai, là vì thật sự hắn cũng không giúp được gì.
Nhưng mà, lời nói của hắn cũng muốn biểu lộ rõ lập trường với Dương Minh, đó chính là: "Mày muốn làm gì thì làm, tao mặc kệ." Có thể thấy rõ, lúc này Điền Đông Hoa đang vô cùng đau khổ.
Dương Minh hơi kinh ngạc, ban đầu nghi ngờ lời nói của Điền Đông Hoa, nhưng chỉ sau một giây đã hiểu ra. Rằng có lẽ Điền Đông Hoa hiểu lầm, hẳn là chưa biết mình đã bắt được Điền Long rồi!
"Đông Hoa, Điền Long, cha của mày, đã bị tao bắt."
Dương Minh vỗ vai Điền Đông Hoa, rồi chỉ vào căn phòng giam giữ người của Tôn gia trước đây: "Ở ngay trong phòng này."
---
A.
Điền Đông Hoa nhất thời sửng sốt, nhưng chỉ trong giây lát liền tỉnh táo lại: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, nên chuyện này tao thật sự không thể làm khác. Đúng là đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng im lặng, hắn không ngờ rằng Dương Minh đã bắt được cha của mình. Ban đầu, theo suy nghĩ của hắn, Dương Minh tuy lợi hại, nhưng cha cũng không yếu, nếu hai bên có thể nói chuyện, thì đó là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng bây giờ, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, với quan hệ của Dương Minh và Tôn gia, cha hắn có thể sống khá giả được sao? Thực ra, Dương Minh không cần phải thương lượng xử lý, nhưng hành động như vậy đã chứng minh rằng Dương Minh coi hắn như anh em.
Càng như vậy, Điền Đông Hoa lại càng cảm thấy xấu hổ, và không thể can thiệp vào chuyện của Dương Minh. Rõ ràng cha phạm sai lầm, bị Dương Minh bắt giữ, xử lý là đúng. Làm sao hắn có thể bao che cho cha? Như vậy là bất nghĩa!
Huống chi, Điền Đông Hoa hiểu rõ thái độ làm người của Tôn Hồng Quân, người này là người có uy tín trong xã hội. Lần này, cha làm chuyện trái đạo lý, giam lỏng một thời gian, chắc chắn trong lòng Tôn Hồng Quân vô cùng tức giận. Nếu Tôn Hồng Quân bắt được cha, thì sao có thể bỏ qua? Có khả năng là lúc này cha đã gặp họa lớn rồi—chắc chắn Tôn Hồng Quân không dễ dàng tha thứ đâu!
Nghĩ đến đây, Điền Đông Hoa cảm thấy buồn bã, nhưng hắn cũng biết rằng, nếu mạnh mẽ yêu cầu Dương Minh làm gì đó, thì Dương Minh vẫn có thể làm được mà không cần đồng ý của Tôn gia.
Chỉ cần yêu cầu Dương Minh tha cho cha, Dương Minh chắc chắn sẽ làm. Nhưng như thế, chẳng phải là làm rạn nứt quan hệ giữa Dương Minh và người của Tôn gia hay sao?
Vì vậy, sau khi cân nhắc, Điền Đông Hoa cuối cùng đã nói: "Lão đại, mày muốn xử lý thế nào thì cứ làm đi, tao không quan tâm chuyện của tao nữa. Cha tao gặp kết cục như hôm nay cũng là do gieo gió gặt bão, tao không thể đứng ra nói giúp đâu."
Dương Minh không ngờ Điền Đông Hoa lại nói ra những lời như vậy. Ban đầu, hắn tưởng rằng, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu mình, chừa chút mặt mũi cho hắn, đừng truy cứu chuyện của Điền Long. Nhưng rõ ràng điều đó không khả thi. Dù không truy cứu trách nhiệm của Điền Long, cũng không thể để ông ta tiếp tục ở lại Tôn gia làm ăn.
Tuy nhiên, Dương Minh hoàn toàn không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại quyết định không can thiệp. Quả thật, điều đó cần dũng khí lớn và ý chí rõ ràng. Nhưng dù sao, lời nói của hắn làm giảm đáng kể áp lực trong lòng Dương Minh.
Dương Minh cũng có ý muốn dồn Điền Long đến cùng, nhưng vì quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm chuyện đó. Nhưng nếu không giết ông ta, ít ra cũng phải có cách xử lý phù hợp. Và với thái độ này của Điền Đông Hoa, việc đó trở nên dễ dàng hơn.
Sau cùng, Dương Minh cảm thấy thoải mái hơn, mỉm cười với Điền Đông Hoa: "Đi thôi, vào đây nói chuyện với cha mày một chút!"
Dù trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau với cha, rồi cũng không nói chuyện gì nữa. Dù sao, cả hai là cha con, nhưng lần này, hắn lại cảm thấy do dự.
Hắn chẳng biết phải đối mặt với cha thế nào nữa. Trong bụng, cha đã trở thành tù nhân, và hắn sợ mình không nhịn nổi, sẽ lại yêu cầu Dương Minh làm gì đó dẫn đến khó xử.
Vì vậy, Điền Đông Hoa lùi bước. Hắn biết rõ, cha hắn đã phạm sai lầm, và Dương Minh rõ ràng đang giữ thái độ bất cần. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi đó." Điền Đông Hoa thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy hơi khó hiểu. Lúc này, hắn tưởng rằng, Điền Đông Hoa muốn đi gặp Điền Long chứ?
"Không có gì. Tao không biết đối mặt thế nào nữa với cha." Điền Đông Hoa lắc đầu, "Tao sợ không nhịn được nữa, lại cầu xin ông ta."
Hắn không giấu diếm ý định của mình, kể rõ suy nghĩ thật của mình.
Dương Minh cười thầm trong bụng, nghĩ rằng Điền Đông Hoa quá mềm yếu, rồi nói: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Điền Đông Hoa muốn nhìn biểu cảm của Dương Minh, nhưng quá trình đã diễn ra, Dương Minh đã bước đi trước. Hắn đành phải cúi đầu lén lút nghe theo lời Dương Minh.
Thấy Dương Minh đi xa, Điền Đông Hoa cắn răng, bước nhanh theo sau.
Trương Kim Oa sau khi đã sắp xếp cho người của Tôn gia, cũng chạy đến xem Dương Minh có chuyện gì nữa không. Trong lòng Trương Kim Oa vẫn còn cảm xúc hoảng loạn, nghĩ thầm: Dương tiên sinh đúng là lợi hại. Trước đây thấy hắn bị bắt, thật sự rất sợ. Nhưng đó chỉ là thủ đoạn dụ địch. Bây giờ đã nhìn thấy Điền Long thua trận rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh nhìn Trương Kim Oa, nói.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Trương Kim Oa cuối cùng cũng nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Cái này thật quá rối rắm, vì người bên trong là cha của Điền Đông Hoa.
Tuy nhiên, đó không phải chuyện Trương Kim Oa có thể hỏi thăm. Những chuyện cao cấp như vậy, càng biết nhiều, càng không lợi cho hắn.
Điền Long nghe tiếng mở cửa, hơi ngẩng đầu, ông ta không ngờ rằng, ông thua rồi—hơn nữa còn thua dưới tay Dương Minh. Ông cảm thấy không cam lòng, nhưng không thể đổi thay gì.
Khi thấy Dương Minh tiến vào, Điền Long lạnh lùng nói: "Mày còn tới đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao chẳng còn gì để nói với mày!"
"Ha ha, Điền Long, ông không có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp mặt sao?" Dương Minh bình thản, nhưng trong giọng có chút lạnh lẽo, khiến Điền Long cảm thấy khó chịu.
Điền Long vô thức sững sờ, nghĩ: Mình chết sao? Trước khi chết, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con trai cuối cùng. Nhưng Dương Minh có đồng ý không?
Điền Đông Hoa định bước vào phòng nghe Dương Minh nói, dừng chân lại, nét mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao thật sự không có cách nào, đúng là rất đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng im lặng, không ngờ Dương Minh đã bắt được cha mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh tuy lợi hại nhưng cha cũng không yếu, hai bên có thể nói chuyện thì là kết quả tốt nhất.
Nhưng giờ đây, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, với quan hệ của hắn và Tôn gia, cha hắn có thể sống khá giả không? Thật ra, Dương Minh không cần thương lượng, nhưng đã làm rõ ý là coi hắn như anh em.
Chính vì vậy, Điền Đông Hoa càng cảm thấy xấu hổ, và càng không thể can thiệp chuyện của Dương Minh. Rõ ràng cha phạm sai, bị bắt đi là đúng rồi, làm sao hắn có thể bao che? Như vậy là bất nghĩa!
Hơn nữa, hắn biết rõ thái độ của Tôn Hồng Quân. Người này là người uy tín trong xã hội. Lần này, cha làm chuyện trái đạo đức, giam lỏng một thời gian, chắc chắn trong lòng Tôn Hồng Quân vô cùng tức giận. Nếu Tôn Hồng Quân bắt được cha, thì sao có thể bỏ qua? Chắc chắn, cha hắn lúc này đã gặp tai họa lớn—tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Nghĩ vậy, Điền Đông Hoa cảm thấy buồn bã, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng, nếu mình mạnh mẽ yêu cầu Dương Minh làm chuyện gì đó, thì hắn vẫn có thể làm. Chỉ cần xin Dương Minh tha cho cha, chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng như vậy, có nghĩa là gây rạn nứt mối quan hệ giữa Dương Minh và người của Tôn gia.
Vì vậy, sau nhiều cân nhắc, hắn quyết định nói: "Lão đại, mày muốn xử lý thế nào thì cứ làm đi, tao không can thiệp nữa. Kết cục của cha hôm nay, là do ông ấy tự gây ra, tao không thể thay đổi. Tao càng không thể giúp gì."
Dương Minh ngạc nhiên trước lời của Điền Đông Hoa. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu mình chừa chút mặt mũi, không truy cứu trách nhiệm của Điền Long, nhưng rõ ràng chuyện này không khả thi. Dù không truy trách nhiệm, ông ta cũng không thể ở lại Tôn gia làm ăn nữa.
Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại đưa ra quyết định không can thiệp, rõ ràng dũng cảm và rõ ràng. Thái độ này làm giảm đáng kể gánh nặng trong lòng Dương Minh.
Dương Minh muốn dồn Điền Long đến tận cùng, nhưng vì quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm. Tuy vậy, không giết ông ta, thì ít ra cũng phải có cách xử lý phù hợp. Với thái độ của Điền Đông Hoa, việc này dễ thực hiện hơn.
Nhìn chung, Dương Minh cảm thấy thoải mái hơn, cười nhẹ với hắn: "Đi thôi. Chúng ta nói chuyện với cha mày một chút."
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau rồi, cũng chẳng nói câu nào. Dù sao, họ là cha con, nhưng lần này, hắn lại thấy do dự.
Hắn chẳng biết phải đối diện thế nào, khi cha đã trở thành tù nhân. Nghĩ vậy, hắn sợ chính mình không chịu nổi, sẽ lại yêu cầu Dương Minh làm gì đó, gây khó dễ cho hắn.
Vì vậy, hắn lùi bước. Biết rõ cha đã phạm sai, Dương Minh rõ ràng giữ thái độ bất cần. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi rồi." Điền Đông Hoa thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy hơi khó hiểu. Lúc này, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa muốn gặp Điền Long chứ?
"Không có gì. Tao không biết làm sao để đối mặt với cha." Điền Đông Hoa lắc đầu, "Tao sợ không nhịn nổi nữa, lại cầu xin ông ấy."
Hắn không giấu diếm ý định, kể rõ suy nghĩ thật của mình.
Dương Minh cười thầm trong bụng, nghĩ rằng hắn quá yếu đuối rồi, rồi bảo: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Hắn muốn xem biểu cảm của Điền Đông Hoa, nhưng việc đã rồi, Dương Minh đã bước đi trước. Hắn chỉ còn cách cúi đầu nghe theo.
Thấy Dương Minh đi xa, Điền Đông Hoa cắn răng, bước nhanh theo sau.
Trương Kim Oa sau khi đã sắp xếp cho người của Tôn gia rồi, cũng chạy tới xem Dương Minh có cần gì nữa không. Trong lòng vẫn còn cảm giác hoảng loạn, nghĩ thầm: Dương tiên sinh đúng là lợi hại. Trước thấy hắn bị bắt, thật sự rất sợ. Nhưng đó chỉ là mưu kế dụ địch. Bây giờ, đã thấy Điền Long thua trận rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh nhìn Trương Kim Oa, nói.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Trương Kim Oa cuối cùng cũng đã nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Cái này thật quá rối rắm, vì người trong đó là cha của Điền Đông Hoa.
Nhưng chuyện này không phải là chuyện hắn có thể hỏi thăm. Những chuyện cao cấp như vậy, càng biết nhiều, lại càng không có lợi cho hắn.
Nghe tiếng cửa mở, Điền Long ngẩng đầu, không ngờ rằng, ông thua rồi—thua dưới tay Dương Minh. Ông cảm thấy không cam lòng, nhưng không thể thay đổi được gì.
Khi thấy Dương Minh tiến vào, Điền Long lạnh lùng nói: "Mày còn đến đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm đi, tao chẳng còn gì để nói với mày!"
"Haha, Điền Long, ông chẳng có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp mặt sao?" Giọng nói của Dương Minh bình thản, nhưng mang theo chút lạnh lẽo, làm Điền Long cảm thấy khó chịu.
Điền Long vô thức sững sốt, nghĩ: Mình sẽ chết sao? Trước khi chết, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con lần cuối. Nhưng Dương Minh có đồng ý không?
Điền Đông Hoa định bước vào trong phòng, nghe Dương Minh nói, dừng chân, vẻ mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao thật sự không có cách nào, đúng là rất đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng lặng lẽ, không ngờ Dương Minh lại bắt được cha mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh lợi hại nhưng cha cũng không yếu, hai bên có thể nói chuyện, thì đó là kết quả tốt nhất.
Nhưng hiện tại, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, với quan hệ của hắn và Tôn gia, cha hắn có thể sống khá giả không? Thật ra, Dương Minh không cần thương lượng, nhưng hành động này thể hiện rõ rằng, Dương Minh coi hắn như anh em.
Chính vì vậy, hắn càng cảm thấy xấu hổ, và càng không thể can thiệp chuyện của Dương Minh. Rõ ràng cha mắc lỗi, bị bắt giữ là đúng rồi. Làm sao hắn có thể che chở cho cha? Như vậy là bất nghĩa.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ thái độ của Tôn Hồng Quân—người này có uy tín trong xã hội. Lần này, cha làm chuyện trái đạo đức, bị giam một thời gian, nhất định trong lòng Tôn Hồng Quân rất tức giận. Nếu bắt được cha, thì sao có thể bỏ qua? Có thể cha hắn đã gặp họa lớn rồi—chắc chắn Tôn Hồng Quân sẽ không dễ dàng tha thứ!
Nghĩ vậy, Điền Đông Hoa cảm thấy buồn bã, nhưng hắn biết rằng, nếu đòi hỏi quá mức, Dương Minh vẫn có thể làm được. Chỉ cần xin tha cho cha, chắc chắn Dương Minh sẽ làm. Nhưng như vậy, mối quan hệ giữa họ sẽ bị rạn nứt.
Vì vậy, sau nhiều cân nhắc, hắn nói: "Lão đại, mày muốn xử lý thế nào cứ làm, không cần quan tâm chuyện của tao."
---
Dương Minh ngạc nhiên trước lời của Điền Đông Hoa. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, hắn sẽ yêu cầu Dương Minh chừa chút mặt mũi, không truy cứu trách nhiệm của Điền Long, nhưng rõ ràng chuyện đó không khả thi. Dù không truy hỏi trách nhiệm, ông ta cũng không thể ở lại Tôn gia làm ăn.
Tuy nhiên, không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại quyết định không can thiệp. Lời nói này giúp giảm bớt gánh nặng trong lòng Dương Minh, làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Dương Minh muốn dồn Điền Long đến tận cùng, nhưng vì mối quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm theo ý mình. Tuy vậy, không giết ông ta, ít nhất cũng phải có cách giải quyết phù hợp, và với thái độ của Điền Đông Hoa, việc đó thuận lợi hơn.
Cảm thấy thoải mái hơn, Dương Minh cười, nói: "Đi thôi, nói chuyện với cha mày một chút."
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất buồn, cha hành xử như vậy, hắn đã cãi nhau rồi, cũng chẳng nói câu nào. Nhưng lần này, hắn cảm thấy do dự.
Không biết phải đối mặt thế nào, khi cha đã thành tù nhân. Trong lòng, hắn sợ chính mình không kìm nén nổi, sẽ lại cầu xin Dương Minh làm gì đó trái ý hắn.
Vì vậy, hắn lùi bước. Biết rõ cha đã phạm lỗi, Dương Minh rõ ràng giữ thái độ thờ ơ. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi đây." Điền Đông Hoa thở dài, nói trong vẻ bất đắc dĩ.
"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy khó hiểu. Lúc này, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa định gặp Điền Long sao?
"Không có gì, tao không biết làm sao để đối mặt với cha." Điền Đông Hoa lắc đầu, "Tao sợ không nhịn nổi nữa, lại cầu xin ông."
Hắn không giấu diếm ý định, chia sẻ suy nghĩ thật với Dương Minh.
Dương Minh thầm nghĩ, hắn quá yếu đuối rồi, rồi bảo: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Hắn muốn xem nét mặt của Điền Đông Hoa, nhưng đã rồi, Dương Minh đã bước đi trước. Hắn đành phải cúi đầu nghe theo.
Thấy Dương Minh đi xa, hắn cắn răng, bước nhanh theo.
Trương Kim Oa sau khi dọn dẹp cho người của Tôn gia, cũng chạy đến xem Dương Minh cần gì nữa không. Trong lòng vẫn còn cảm giác hoảng loạn, nghĩ thầm: Dương tiên sinh đúng là lợi hại. Trước đây thấy hắn bị bắt, thật sự rất sợ. Nhưng đó chỉ là mưu kế dụ địch. Giờ đã thấy Điền Long thua trận rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh nhìn Trương Kim Oa, nói.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Trương Kim Oa cuối cùng cũng nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Cái này thật quá rối rắm, vì người bên trong là cha của Điền Đông Hoa.
Nhưng chuyện này không phải chuyện hắn có thể hỏi thăm. Những chuyện cao cấp như vậy, càng biết nhiều, càng không có lợi cho hắn.
Nghe tiếng mở cửa, Điền Long ngẩng đầu, không ngờ rằng, ông thua rồi—hơn nữa còn thua dưới tay Dương Minh. Ông không cam lòng, nhưng không thể đổi thay gì.
Khi thấy Dương Minh tiến vào, Điền Long lạnh lùng nói: "Mày còn đến đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao chẳng còn gì để nói với mày!"
"Haha, Điền Long, ông không có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp sao?" Giọng của Dương Minh bình thản, nhưng mang theo cảm giác lạnh lẽo, khiến Điền Long rất khó chịu.
Điền Long vô thức sững sốt, nghĩ: Mình chết sao? Trước khi chết, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con cuối cùng. Nhưng Dương Minh có đồng ý không?
Điền Đông Hoa muốn bước vào phòng nghe Dương Minh nói, dừng lại, nét mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao không thể gạt được, thật sự rất đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng im lặng, không ngờ Dương Minh đã bắt được cha mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh tuy lợi hại, nhưng cha cũng không yếu, hai bên có thể nói chuyện, thì đó là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng giờ đây, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, với quan hệ của hắn và Tôn gia, cha hắn có thể sống khá giả không? Thật ra, Dương Minh không cần thương lượng, nhưng làm rõ ý là coi hắn như anh em.
Chính vì vậy, hắn càng cảm thấy xấu hổ, và càng không thể can thiệp vào chuyện của Dương Minh. Rõ ràng cha phạm lỗi, bị bắt giữ đúng là chuyện bình thường. Làm sao hắn có thể che chở cho cha? Như vậy là bất nghĩa!
Hơn nữa, hắn hiểu rõ thái độ của Tôn Hồng Quân—người này là người có uy tín trong xã hội. Lần này, cha làm chuyện trái đạo đức, bị giam giữ một thời gian, trong lòng Tôn Hồng Quân chắc chắn vẫn cực kỳ tức giận. Nếu bắt được cha, thì làm sao có thể bỏ qua? Chắc chắn, cha hắn lúc này đã gặp họa lớn—không dễ tha thứ.
Nghĩ vậy, Điền Đông Hoa cảm thấy buồn bã, nhưng cùng lúc, hắn cũng hiểu rằng, nếu đòi hỏi quá nhiều, Dương Minh vẫn có thể làm. Chỉ cần xin Dương Minh tha cho cha, chắc chắn hắn sẽ làm. Nhưng như vậy, mối quan hệ giữa họ sẽ bị rạn nứt.
Nên, sau nhiều suy nghĩ, hắn quyết định nói: "Lão đại, mày muốn xử lý thế nào thì cứ làm, tao không can thiệp nữa."
---
Dương Minh ngẩn người khi nghe câu nói của hắn. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu mình, chừa chút mặt mũi, đừng truy cứu trách nhiệm của Điền Long, nhưng rõ ràng, chuyện đó không khả thi. Dù không truy cứu trách nhiệm, ông ta cũng không thể để ông ta ở lại Tôn gia làm ăn.
Tuy nhiên, không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại quyết định không can thiệp. Lời nói này giúp giảm bớt gánh nặng trong lòng Dương Minh, khiến hắn thoải mái hơn nhiều.
Dương Minh muốn dồn Điền Long đến cùng, nhưng vì quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm theo ý mình. Tuy vậy, không giết ông ta, ít nhất vẫn có cách xử lý phù hợp. Và với thái độ của Điền Đông Hoa, việc này dễ dàng hơn.
Cảm thấy thoải mái hơn, Dương Minh mỉm cười: "Đi thôi, vào đây nói chuyện với cha mày một chút!"
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau rồi, không còn nói câu nào. Nhưng lần này, hắn lại cảm thấy do dự.
Không biết phải đối mặt thế nào, khi cha đã thành tù nhân. Trong lòng, hắn sợ chính mình không thể kiềm chế, sẽ lại yêu cầu Dương Minh làm gì đó, gây khó xử cho hắn.
Vì vậy, hắn lùi bước. Biết rõ cha phạm lỗi rồi, Dương Minh rõ ràng giữ thái độ thờ ơ. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi đây." Điền Đông Hoa thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy khó hiểu. Lúc này, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa muốn gặp Điền Long phải không?
"Không có gì. Tao không biết làm sao để đối mặt với cha." Điền Đông Hoa lắc đầu, "Tao sợ không nhịn nổi nữa, lại cầu xin ông ấy."
Hắn không giấu giếm, chia sẻ suy nghĩ thật của mình.
Dương Minh nghĩ thầm, hắn quá yếu đuối rồi, rồi bảo: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Hắn muốn xem biểu cảm của Điền Đông Hoa, nhưng đã rồi, Dương Minh đã bước đi trước, hắn đành phải cúi đầu nghe theo.
Thấy Dương Minh đi xa, hắn cắn răng, bước nhanh theo sau.
Trương Kim Oa sau khi đã dọn dẹp cho người của Tôn gia, cũng chạy đến xem Dương Minh có chuyện gì nữa không. Trong lòng còn cảm giác hoảng loạn, nghĩ thầm: Dương tiên sinh đúng là lợi hại. Trước đây thấy hắn bị bắt, thật sự rất sợ, nhưng đó chỉ là mưu kế dụ địch. Bây giờ đã thấy Điền Long thua trận rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh nhìn Trương Kim Oa, dặn.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Trương Kim Oa cuối cùng cũng nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Cái này thật phức tạp, vì người bên trong là cha của Điền Đông Hoa.
Tuy vậy, hắn không muốn hỏi chuyện nhiều. Những chuyện cao cấp như vậy, biết nhiều chỉ có hại thôi.
Nghe tiếng mở cửa, Điền Long hơi ngẩng đầu, không ngờ rằng, ông đã thua—hơn nữa còn thua dưới tay Dương Minh. Ông cảm thấy không cam lòng, nhưng không thể thay đổi gì.
Nhìn thấy Dương Minh bước vào, Điền Long lạnh lùng nói: "Mày còn đến đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao chẳng còn gì để nói với mày!"
"Haha, Điền Long, ông không có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp sao?" Dương Minh dẫu bình thản, nhưng giọng mang theo cảm giác lạnh lẽo, làm Điền Long cực kỳ khó chịu.
Ông sững lại, nghĩ: Mình chết sao? Trước khi chết, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con trai lần cuối. Nhưng Dương Minh có đồng ý không?
Điền Đông Hoa định bước vào phòng, nghe vậy, dừng lại, mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao không thể không làm, thật sự rất đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng im lặng, không ngờ Dương Minh đã bắt được cha của mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh lợi hại, nhưng cha cũng không yếu, hai bên có thể nói chuyện, là kết quả tốt nhất.
Nhưng giờ đây, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, và quan hệ của hắn và Tôn gia, cha hắn có thể sống khỏe mạnh sao? Thực tế, Dương Minh không cần phải bàn bạc, nhưng hành động này rõ ràng là thể hiện hắn coi hắn như anh em.
Chính vì vậy, hắn càng thấy xấu hổ, và không thể can thiệp chuyện của Dương Minh. Rõ ràng cha làm sai, bị bắt giữ là đúng, hắn sao có thể che chở? Thật là bất nghĩa!
Hơn nữa, hắn hiểu rõ thái độ của Tôn Hồng Quân. Người này nổi tiếng trong xã hội. Lần này, cha làm điều trái đạo đức, bị giam giữ một thời gian, chắc chắn trong lòng Tôn Hồng Quân cực kỳ tức giận. Nếu bắt được cha, làm sao bỏ qua? Chắc chắn, lúc này, cha đã gặp họa lớn—chắc chắn Tôn Hồng Quân không dễ tha.
Nghĩ vậy, Điền Đông Hoa cảm thấy buồn bã, nhưng hắn biết rằng, nếu đòi quá mức, Dương Minh vẫn làm được. Chỉ cần cầu xin Dương Minh tha cho cha, hắn chắc chắn được. Nhưng như vậy, mối quan hệ của họ sẽ bị rạn nứt.
Sau cùng, hắn quyết định: "Lão đại, mày xử lý thế nào cứ làm, tao không can thiệp nữa."
---
Dương Minh ngạc nhiên khi nghe câu đó. Ban đầu, hắn tưởng rằng, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu chừa chút mặt mũi, không truy cứu trách nhiệm của Điền Long. Nhưng rõ ràng, chuyện đó không thể, dù không truy cứu, ông ta cũng không thể để ông ta ở lại Tôn gia làm ăn nữa.
Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại quyết định không can thiệp. Lời nói này giúp hắn giảm bớt gánh nặng tâm lý, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Dương Minh muốn đẩy Điền Long đến cực cùng, nhưng vì quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm. Nhưng không giết ông ta, ít ra cũng cần có cách xử lý phù hợp. Và thái độ của Điền Đông Hoa khiến chuyện này trở nên dễ dàng hơn.
Cảm thấy thoải mái, Dương Minh cười: "Đi thôi, nói chuyện với cha mày chút."
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau rồi, không nói gì. Nhưng lần này, hắn cảm thấy thật vô cùng do dự.
Hắn không biết phải làm sao, khi cha đã trở thành tù nhân. Trong lòng, hắn sợ mình không thể kiềm chế, sẽ lại cầu xin Dương Minh làm gì đó, gây khó dễ cho hắn.
Vì thế, hắn lùi bước. Xác định rõ cha đã phạm lỗi, Dương Minh rõ ràng là không quan tâm. Hắn không muốn gặp cha bây giờ nữa.
"Tao... đi đây." Điền Đông Hoa thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Sao thế?" Dương Minh có vẻ khó hiểu. Lúc này, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa muốn gặp Điền Long chứ?
"Không có gì, tao không biết phải làm sao để đối mặt với cha nữa." Điền Đông Hoa lắc đầu, "Sợ không nhịn nổi, lại cầu xin ông ấy."
Không giấu diếm, hắn chia sẻ suy nghĩ.
Dương Minh nghĩ thầm, hắn quá yếu đuối rồi. Sau đó, bảo: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Hắn muốn nhìn sắc mặt Điền Đông Hoa, nhưng chẳng làm gì được nữa, Dương Minh đã bước đi trước. Hắn đành phải cúi đầu nghe theo.
Thấy Dương Minh đi xa, hắn cắn răng, bước vội theo sau.
Trương Kim Oa sau khi dọn dẹp cho người của Tôn gia, cũng đi đến xem Dương Minh cần gì nữa. Trong lòng vẫn còn xúc cảm hoảng loạn, nghĩ thầm: Dương tiên sinh thật lợi hại. Trước đây thấy hắn bị bắt, thật sự rất sợ. Nhưng đó chỉ là mưu kế dụ kẻ địch. Giờ đã biết, Điền Long thua mỏng rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh nhìn Trương Kim Oa, nói.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Trương Kim Oa cuối cùng cũng nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Cái này thật quá rối rắm, vì người trong đó là cha của hắn.
Tuy nhiên, chuyện này không phải chuyện hắn có thể hỏi thăm. Những chuyện cao cấp như vậy, càng biết nhiều, càng không lợi cho hắn.
Nghe tiếng mở cửa, Điền Long hơi ngẩng đầu, không ngờ rằng, ông đã thua—hơn nữa còn thua dưới tay Dương Minh. Ông cảm thấy không cam lòng, nhưng không thể thay đổi được gì.
Khi thấy Dương Minh tiến vào, Điền Long lạnh lùng nói: "Mày còn đến đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao chẳng còn gì để nói với mày!"
"Haha, Điền Long, ông chẳng có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp sao?" Dương Minh bình thản, nhưng trong giọng mang theo cảm giác lạnh lẽo, làm Điền Long rất không dễ chịu.
Ông sững lại, nghĩ: Mình chết sao? Trước khi chết, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con trai cuối cùng. Nhưng Dương Minh có đồng ý không?
Điền Đông Hoa định bước vào trong phòng, nghe thấy câu của Dương Minh, dừng lại, mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao không thể tránh khỏi, thật sự rất đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng im lặng, không ngờ Dương Minh đã bắt được cha của mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh lợi hại, nhưng cha cũng không yếu, hai bên có thể nói chuyện, thì đó là kết quả tốt nhất.
Nhưng giờ đây, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, và quan hệ của hắn với Tôn gia, cha hắn có thể sống bình an chứ? Thật ra, Dương Minh không cần thương lượng gì nhiều, hành động này thể hiện rõ rằng, hắn coi hắn như anh em.
Chính vì vậy, hắn càng cảm thấy xấu hổ, và không còn cách nào can thiệp chuyện của Dương Minh nữa. Rõ ràng cha đã làm sai, bị bắt giữ là đúng rồi. Làm sao hắn có thể che chở? Như thế là bất nghĩa!
Hơn nữa, hắn hiểu rõ thái độ của Tôn Hồng Quân. Người này là người có uy tín trong xã hội. Lần này, cha làm chuyện trái đạo đức, bị giam giữ một thời gian, chắc chắn trong lòng Tôn Hồng Quân rất tức giận. Nếu bắt được cha, thì làm sao bỏ qua? Chắc chắn, cha hắn đã gánh hậu quả nặng rồi—không dễ tha thứ.
Nghĩ vậy, Điền Đông Hoa cảm thấy thật buồn, nhưng cũng rõ rằng, nếu đòi quá, Dương Minh vẫn có thể làm. Chỉ cần cầu xin Dương Minh tha cho cha, hắn chắc chắn sẽ làm. Nhưng như thế, mối quan hệ sẽ rạn nứt.
Sau nhiều suy nghĩ, hắn quyết định: "Lão đại, mày xử lý thế nào thì cứ làm, tao không can thiệp nữa."
---
Dương Minh nhận ra rõ ràng, trong lòng Điền Đông Hoa khá đau khổ. Lời nói của hắn thể hiện rõ thái độ: "Mày muốn làm gì thì làm, tao không can thiệp." Điều này làm giảm đáng kể áp lực của Dương Minh, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Dương Minh muốn xử lý triệt để Điền Long, nhưng vì quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm gì quá mức. Tuy vậy, nếu không giết ông ta, ít nhất cũng cần một cách giải quyết thích hợp. Dù vậy, với thái độ của Điền Đông Hoa, chuyện này dễ dàng hơn nhiều.
Cảm giác tâm trạng dễ chịu, Dương Minh cười: "Đi thôi, vào gặp cha mày đi!"
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau, rồi cũng chẳng nói câu nào nữa. Nhưng lần này, hắn lại nảy sinh cảm giác do dự.
Hắn chẳng biết phải đối mặt cha thế nào nữa. Trong lòng, cha đã thành tù nhân, hắn sợ chính mình sẽ không kềm chế nổi, lại yêu cầu Dương Minh làm điều gì phi lý.
Nghĩ vậy, hắn lùi bước. Rõ ràng cha phạm lỗi, Dương Minh rõ ràng giữ thái độ thờ ơ. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi đây." Điền Đông Hoa thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy khó hiểu. Hẳn là hắn muốn gặp Điền Long chứ?
"Chẳng có gì, tao không biết phải đối mặt thế nào nữa với cha." Điền Đông Hoa lắc đầu, "Tao sợ không nhịn nổi, lại cầu xin ông ấy."
Không giấu diếm, hắn chia sẻ suy nghĩ của mình.
Dương Minh nghĩ thầm, hắn quá yếu đuối rồi, rồi bảo: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Hắn muốn xem biểu cảm của Điền Đông Hoa, nhưng đã rồi, Dương Minh đã bước đi trước. Hắn chỉ còn có thể cúi đầu nghe theo.
Thấy Dương Minh đi xa, hắn cắn răng, bước vội theo.
Trương Kim Oa sau khi sắp xếp cho người của Tôn gia, cũng chạy đến xem Dương Minh có chuyện gì không. Trong lòng vẫn còn xúc động, nghĩ thầm: Dương tiên sinh quá lợi hại. Trước đây thấy hắn bị bắt, thật sự rất sợ. Nhưng đó chỉ là mưu kế dụ địch. Hiện tại, đã thấy Điền Long thua trận.
"Mở cửa đi!" Dương Minh nhìn Trương Kim Oa, ra lệnh.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Cuối cùng, Trương Kim Oa nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Cái này thật phức tạp quá, vì người trong đó là cha của hắn.
Tuy nhiên, chuyện này không phải chuyện hắn có thể hỏi thăm dễ dàng. Những chuyện cao cấp như vậy, biết nhiều chỉ tổ hại cho mình.
Tiếng mở cửa, Điền Long hơi ngẩng đầu, ông không ngờ đã thua—hơn nữa còn thua dưới tay Dương Minh. Ông cảm thấy bất mãn, nhưng không thể thay đổi gì.
Thấy Dương Minh đi vào, Điền Long lạnh lùng hỏi: "Mày còn tới đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao chẳng còn gì để nói nữa!"
" Haha, Điền Long, ông không có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp sao?" Dương Minh bình tĩnh, nhưng trong giọng mang theo cảm giác lạnh giá, khiến Điền Long cảm thấy khó chịu.
Ông sững người, nghĩ: Mình chết sao? Trước khi chết, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con trai lần cuối. Nhưng Dương Minh có đồng ý không?
Điền Đông Hoa định bước vào phòng, nghe vậy, dừng lại, mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao không thể tránh khỏi, thật sự rất đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng lặng lẽ, không ngờ Dương Minh đã bắt được cha của mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh lợi hại, nhưng cha cũng không yếu. Hai bên có thể nói chuyện, là kết quả tốt nhất.
Nhưng còn giờ, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, và quan hệ của hắn với Tôn gia, cha hắn có thể sống bình an không? Thật ra, Dương Minh không cần thương lượng gì nền, hành động này thể hiện rõ rằng, hắn coi hắn như anh em.
Chính vì vậy, hắn càng cảm thấy xấu hổ, và không thể can thiệp vào chuyện của Dương Minh nữa. Rõ ràng cha đã sai, bị bắt là đúng rồi. Làm sao hắn có thể che chở cha? Như vậy là phản bội!
Hơn nữa, hắn hiểu rõ thái độ của Tôn Hồng Quân. Người này là người có uy tín trong xã hội. Cuộc chiến này, cha làm chuyện trái đạo, bị bắt giữ, chắc chắn trong lòng Tôn Hồng Quân rất tức giận. Nếu bắt được cha, làm sao bỏ qua? Chắc chắn, lúc này, cha đã gặp họa rồi—không thể dễ tha thứ.
Nghĩ thế, Điền Đông Hoa cảm thấy buồn, nhưng hắn rõ rằng, đòi quá nhiều thì Dương Minh vẫn có thể làm theo. Nếu cầu xin Dương Minh tha cho cha, hắn chắc chắn sẽ được.
Nhưng như vậy, mối quan hệ sẽ rạn nứt. Nên, sau nhiều suy nghĩ, hắn quyết định nói: "Lão đại, mày xử lý thế nào thì cứ làm, tao không can thiệp nữa."
---
Dương Minh nghe xong, cảm thấy bất ngờ. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu mình, chừa chút mặt mũi, đừng truy cứu trách nhiệm của Điền Long. Nhưng rõ ràng, chuyện đó không thể. Dù không truy cứu, ông ta cũng không thể để ông ta còn ở Tôn gia nữa.
Tuy nhiên, trong lòng hắn không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại quyết định không can thiệp. Lời nói này làm giảm bớt gánh nặng trong lòng Dương Minh, cảm giác dễ chịu.
Hắn muốn đẩy Điền Long đến tận cùng, nhưng vì mối quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm như ý muốn. Tuy vậy, không giết ông ta, ít nhất cần cách xử lý phù hợp. Với thái độ của Điền Đông Hoa, chuyện này dễ thực hiện.
Cảm thấy nhẹ nhõm, Dương Minh cười: "Đi thôi, đi gặp cha mày."
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau, rồi chẳng nói câu nào. Nhưng lần này, hắn lại cảm thấy do dự.
Hắn không biết phải làm sao, khi cha đã thành tù nhân. Trong lòng, hắn sợ chính mình không nhịn được nữa, sẽ yêu cầu Dương Minh làm điều gì đó, gây khó dễ.
Vì vậy, hắn lùi bước. Rõ ràng cha đã phạm lỗi, Dương Minh rõ ràng giữ thái độ thờ ơ. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi đây." Điền Đông Hoa thở dài, nói.
"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy khó hiểu. Lúc này, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa muốn đi gặp Điền Long sao?
"Chẳng có gì. Tao không biết làm sao để đối mặt với cha nữa." Điền Đông Hoa lắc đầu, "Tao sợ không nhịn nổi nữa, lại cầu xin ông ấy."
Không giấu diếm, hắn chia sẻ suy nghĩ của mình.
Dương Minh nghĩ thầm, hắn quá yếu đuối rồi. Sau đó, bảo: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Hắn muốn xem biểu cảm của Điền Đông Hoa, nhưng đã rồi, Dương Minh đã bước đi trước. Hắn chỉ còn có thể cúi đầu nghe theo.
Thấy Dương Minh đi xa, hắn cắn răng, bước nhanh theo.
Trương Kim Oa sau khi sửa soạn cho người của Tôn gia, cũng chạy tới xem Dương Minh còn chuyện gì. Trong lòng vẫn còn phẫn nộ, nghĩ thầm: Dương tiên sinh thật lợi hại. Trước đây thấy hắn bị bắt, thật sự rất sợ, nhưng đó chỉ là mưu kế dụ địch. Giờ đã thấy Điền Long thua trận rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh nhìn Trương Kim Oa, bảo.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Trương Kim Oa cuối cùng cũng nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Một chuyện quá phức tạp, vì người trong đó là cha của hắn.
Nhưng đó không phải chuyện hắn có thể hỏi thăm. Những chuyện cao cấp như vậy, biết nhiều chỉ tổ gây chuyện không tốt.
Tiếng mở cửa, Điền Long hơi ngẩng đầu, ông không ngờ rằng, đã thua—thậm chí còn thua dưới tay Dương Minh. Ông không cam lòng, nhưng không thể làm gì.
Thấy Dương Minh tiến vào, Điền Long lạnh lùng hỏi: "Mày còn đến đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao chẳng còn gì để nói!"
"Haha, Điền Long, ông chẳng có gì để nói với tôi, nhưng trước chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp sao?" Dương Minh bình thản, nhưng trong giọng có chút lạnh lùng, làm Điền Long rất khó chịu.
Ông sững lại, nghĩ: Mình sẽ chết sao? Trước khi chết, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con trai cuối cùng. Nhưng Dương Minh có đồng ý không?
Điền Đông Hoa định bước vào trong, nghe câu của Dương Minh, dừng lại, mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao không thể tránh khỏi, thật sự rất đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng im lặng, không ngờ Dương Minh đã bắt được cha mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh lợi hại, nhưng cha cũng không yếu. Hai bên có thể nói chuyện, là kết quả tốt, rồi.
Nhưng giờ, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, và quan hệ của hắn với Tôn gia, cha hắn có thể sống yên ổn không? Thực tế, Dương Minh không cần bàn bạc, mà hành động này rõ ràng là thể hiện, hắn coi hắn như anh em.
Chính vì vậy, hắn càng cảm thấy xấu hổ, và không thể can thiệp chuyện của Dương Minh. Rõ ràng cha đã làm sai, bị bắt, đương nhiên là đúng rồi. Làm sao hắn có thể che chở cho cha? Như vậy là phản bội!
Hơn nữa, hắn rõ ràng hiểu thái độ của Tôn Hồng Quân—người này là người có uy tín trong xã hội. Lần này, cha làm chuyện trái đạo, bị bắt giữ, chắc chắn trong lòng Tôn Hồng Quân rất tức giận. Nếu bắt được cha, thì sao tha? Chắc chắn, cha đã gặp họa rồi—không dễ tha thứ.
Nghĩ vậy, Điền Đông Hoa cảm thấy buồn, nhưng hắn biết rằng, nếu đòi hỏi quá lớn, Dương Minh vẫn có thể làm theo. Chỉ cần cầu xin Dương Minh tha cho cha, thì hắn chắc chắn được. Nhưng như vậy, sẽ gây rạn nứt mối quan hệ giữa họ.
Vì vậy, sau nhiều suy nghĩ, hắn quyết định: "Lão đại, mày xử lý thế nào, cứ làm đi, tao không can thiệp nữa."
---
Dương Minh nghe xong, cảm thấy khá kinh ngạc. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu mình chừa chút mặt mũi, đừng truy cứu trách nhiệm của Điền Long. Nhưng rõ ràng chuyện đó không thể, kể cả không truy cứu, ông ta cũng không thể để ông ta còn ở Tôn gia.
Tuy nhiên, trong lòng hắn, không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại quyết định không can thiệp. Lời này làm giảm bớt gánh nặng trong lòng Dương Minh, khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Dương Minh muốn dồn Điền Long đến tận cùng, nhưng vì quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm quá. Nhưng không giết ông ta, ít nhất cũng phải có cách giải quyết phù hợp. Và với thái độ của Điền Đông Hoa, chuyện này dễ làm hơn.
Hắn cảm thấy dễ chịu, cười: "Đi thôi, cùng cha mày nói chuyện."
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất buồn, cha hành xử như vậy, hắn đã cãi nhau rồi, chẳng nói gì. Nhưng lần này, hắn cảm thấy do dự.
Hắn không biết phải làm sao, khi cha đã trở thành tù nhân. Trong lòng, hắn sợ chính mình không kiểm soát nổi, sẽ yêu cầu Dương Minh làm điều gì đó, gây khó dễ.
Vì vậy, hắn rút lui. Rõ ràng cha đã phạm lỗi, Dương Minh rõ ràng giữ thái độ thờ ơ. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi đây." Điền Đông Hoa thở dài, nói.
"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy hơi khó hiểu. Lúc này, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa định gặp Điền Long sao?
"Chẳng có gì, tao không biết phải xử lý thế nào nữa. Tao và cha tao."
Điền Đông Hoa lắc đầu, "Tao sợ không nhịn nổi, lại cầu xin ông ấy."
Hắn chia sẻ suy nghĩ thật của mình, không giấu diếm.
Dương Minh thầm nghĩ, hắn quá yếu đuối rồi, rồi bảo: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Hắn muốn xem biểu cảm của Điền Đông Hoa, nhưng rồi, Dương Minh đã bước đi trước. Hắn đành phải cúi đầu nghe theo.
Thấy Dương Minh đi xa, hắn cắn răng, bước nhanh theo sau.
Trương Kim Oa sau khi sắp xếp cho người của Tôn gia, cũng chạy đến xem Dương Minh còn chuyện gì không. Trong lòng còn cảm giác hoảng loạn, nghĩ thầm: Dương tiên sinh thật lợi hại. Trước đây, thấy hắn bị bắt, rất sợ. Nhưng đó chỉ là thủ đoạn dụ địch. Giờ đã thấy Điền Long thất thủ rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh nhìn Trương Kim Oa, nói.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Trương Kim Oa cuối cùng cũng nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Cái này thật quá rối, vì người trong đó là cha của hắn.
Nhưng chuyện này không phải chuyện hắn có thể hỏi thăm. Những chuyện cấp cao như vậy, biết nhiều chỉ có hại cho chính mình.
Tiếng mở cửa, Điền Long hơi ngẩng đầu, ông không ngờ ông thua rồi—hơn nữa còn thua dưới tay Dương Minh. Ông cảm thấy không cam lòng, nhưng không thể làm gì.
Khi thấy Dương Minh tiến vào, Điền Long lạnh lùng hỏi: "Mày còn đến đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao không còn gì để nói!"
" Haha, Điền Long, ông chẳng có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp sao?" Dương Minh bình thản, nhưng trong giọng mang theo cảm giác lạnh lẽo, làm Điền Long rất khó chịu.
Ông sững lại, nghĩ: Mình chết sao? Trước khi chết, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con trai cuối cùng. Nhưng Dương Minh có đồng ý không?
Điền Đông Hoa muốn bước vào phòng, nghe vậy, dừng lại, mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao không thể tránh khỏi, thật sự rất đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng lặng lẽ, không ngờ Dương Minh đã bắt được cha của mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh lợi hại, nhưng cha cũng không yếu. Hai bên có thể nói chuyện, là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng giờ đây, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, và quan hệ của hắn với Tôn gia, cha hắn có thể sống bình yên không? Thật ra, Dương Minh không cần bàn bạc, mà hành động này rõ ràng là thể hiện, hắn coi hắn như anh em.
Chính vì vậy, hắn càng cảm thấy xấu hổ, và không thể can thiệp vào chuyện của Dương Minh. Rõ ràng cha đã sai, bị bắt, đương nhiên là đúng rồi. Làm sao hắn có thể che chở? Như thế là phản bội!
Hơn nữa, hắn rõ ràng hiểu thái độ của Tôn Hồng Quân—người này là người có uy tín trong xã hội. Lần này, cha làm chuyện trái đạo đức, bị bắt giữ, chắc chắn trong lòng Tôn Hồng Quân rất tức giận. Nếu bắt được cha, thì sao bỏ qua? Chắc chắn, cha hắn đã gặp họa rồi—không dễ tha thứ.
Nghĩ vậy, Điền Đông Hoa cảm thấy buồn, nhưng hắn rõ ràng, nếu đưa ra yêu cầu quá đáng, Dương Minh vẫn có thể làm theo. Chỉ cần cầu xin Dương Minh tha cho cha, hắn sẽ được.
Nhưng như vậy, sẽ gây rạn nứt mối quan hệ. Nên, sau nhiều suy nghĩ, hắn quyết định: "Lão đại, mày xử lý thế nào cứ làm đi, tao không can thiệp."
---
Dương Minh nghe vậy, cảm thấy khá bất ngờ. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu mình chừa chút mặt mũi, đừng truy cứu trách nhiệm của Điền Long. Nhưng rõ ràng, chuyện đó không thể, kể cả không truy cứu, ông ta cũng không thể để ông ta ở lại Tôn gia.
Tuy nhiên, trong lòng hắn, không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại quyết định không can thiệp. Lời này giảm bớt gánh nặng trong lòng, làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Dương Minh muốn dồn Điền Long đến cùng, nhưng vì quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm như ý muốn. Nhưng nếu không giết ông ta, ít ra cũng phải có cách xử lý phù hợp. Với thái độ của Điền Đông Hoa, chuyện này dễ thực hiện hơn.
Hắn cảm thấy nhẹ nhõm, cười: "Đi thôi, vào đây gặp cha mày."
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau rồi, không còn nói gì nữa. Nhưng lần này, hắn lại cảm thấy do dự.
Hắn chẳng biết phải đối mặt thế nào, khi cha đã thành tù nhân. Trong lòng, hắn sợ chính mình không kiểm soát nổi, sẽ yêu cầu Dương Minh làm điều gì gây khó dễ.
Vì vậy, hắn lùi bước. Rõ ràng cha đã phạm lỗi, Dương Minh rõ ràng giữ thái độ lãnh đạm. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi đây." Điền Đông Hoa thở dài, nói.
"Sao thế?" Dương Minh hỏi lại, cảm thấy kỳ quái.
"Chẳng biết nữa, tao không biết phải làm sao đối mặt với cha." Điền Đông Hoa lắc đầu, "Sợ không nhịn nổi, lại cầu xin ông ấy."
Hắn không giấu diếm nữa, chia sẻ thẳng suy nghĩ.
Dương Minh thầm nghĩ, hắn quá yếu đuối rồi. Sau đó, bảo: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Hắn muốn xem biểu cảm, rồi Dương Minh đã rảo bước, hắn đành phải cúi đầu nghe theo.
Thấy Dương Minh đi xa, hắn cắn răng, đi nhanh theo.
Trương Kim Oa sau khi sắp xếp người xong cho Tôn gia, cũng chạy đến xem Dương Minh cần gì. Trong lòng vẫn còn cảm giác hoảng loạn, nghĩ thầm: Dương tiên sinh quá lợi hại. Trước thấy hắn bị bắt, thật sợ. Nhưng tất cả chỉ là thủ đoạn, dụ địch. Giờ thì đã thấy Điền Long thua rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh ra lệnh.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi mời: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Sau cùng, Trương Kim Oa mới nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Quả thật, chuyện quá rối rắm, vì trong đó có cha của hắn.
Nhưng chuyện này, không phải chuyện hắn có thể biết rõ, hỏi thăm. Những chuyện cấp cao như vậy, càng biết, càng có lợi ít.
Tiếng mở cửa, Điền Long hơi ngẩng đầu, không ngờ đã thua—còn thua dưới tay Dương Minh. Ông không cam lòng, nhưng hoàn toàn không thể thay đổi.
Khi Dương Minh bước vào, ông lạnh lùng hỏi: "Mày còn tới đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao chẳng còn gì để nói!"
" Haha, Điền Long, ông chẳng có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp sao?" Giọng của Dương Minh bình thản, nhưng hơi lạnh, khiến Điền Long khó chịu.
Ông ngẩn người, nghĩ: Mình sẽ chết sao? Trước đó, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con trai cuối cùng. Nhưng Dương Minh, hắn có đồng ý không?
Điền Đông Hoa muốn bước vào, nghe vậy, dừng lại, nét mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao không thể để lỡ. Thật là đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng im lặng, không ngờ Dương Minh đã bắt được cha mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh lợi hại, nhưng cha cũng không yếu, hay nói chuyện với nhau là tốt nhất rồi.
Giờ thấy, nếu Dương Minh đã bắt được cha rồi, với mối quan hệ của hắn với Tôn gia, cha hắn có thể sống bình an không? Thực tế, Dương Minh không cần bàn bạc gì nhiều, hành động chứng tỏ rằng, hắn coi hắn như anh em thật sự.
Chính vì vậy, hắn cảm thấy xấu hổ, và không thể can thiệp chuyện của Dương Minh nữa. Rõ ràng cha phạm sai rồi, bị bắt là đúng. Hắn làm sao che chở? Thật là phản bội!
Hơn nữa, hắn hiểu rõ thái độ của Tôn Hồng Quân. Người này có uy tín, làm ăn lâu năm. Lần này, cha làm chuyện trái đạo đức, bị bắt giữ, nhất định trong lòng Tôn Hồng Quân cực kỳ tức giận. Nếu bắt được cha, thì làm sao bỏ qua? Chắc chắn, cha hắn đã gặp tai họa rồi—không dễ tha thứ.
Nghĩ vậy, cảm xúc của hắn buồn rười rượi, mà rõ ràng, hắn biết rằng, nếu mình đòi hỏi quá, Dương Minh vẫn có thể làm được. Chỉ cần cầu xin, Dương Minh chắc chắn sẽ giúp.
Tuy nhiên, nếu làm như vậy, mối quan hệ của họ có thể sẽ bị rạn nứt. Nên, sau khi suy nghĩ, hắn quyết định: "Lão đại, mày xử lý thế nào cứ làm, tao không can thiệp nữa."
---
Dương Minh nghe vậy, bất ngờ. Ban đầu, hắn nghĩ, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu hắn chừa chút mặt mũi, chưa truy cứu trách nhiệm của Điền Long. Nhưng rõ ràng, chuyện đó không thể. Dù không truy cứu, cũng không thể để ông ta tiếp tục làm ăn ở Tôn gia.
Tuy nhiên, trong lòng hắn còn bất ngờ, khi thấy hắn chọn cách không can thiệp. Lời nói này giúp giảm bớt gánh nặng trong lòng, làm cho tâm trạng hắn thoải mái hơn nhiều.
Dương Minh muốn dồn Điền Long đến tận cùng, nhưng vì quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm quá. Tuy vậy, không giết ông ta, ít ra cũng phải có cách xử lý phù hợp. Thái độ của Điền Đông Hoa giúp chuyện này dễ dàng hơn.
Cảm nhận tâm trạng bình ổn, Dương Minh cười: "Đi thôi, nói chuyện với cha mày đi."
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau, không nói gì nữa. Nhưng lần này, hắn lại thấy do dự.
Hắn chẳng biết phải đối diện thế nào, khi cha đã thành tù nhân. Trong lòng, hắn sợ chính mình không kiểm soát nổi, sẽ yêu cầu Dương Minh làm gì đó trái ý.
Vì vậy, hắn lùi lại. Rõ ràng cha đã phạm lỗi, Dương Minh rõ ràng giữ thái độ vô cảm. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi đây." Điền Đông Hoa thở dài, nói trong vẻ bất đắc dĩ.
"Sao thế?" Dương Minh có vẻ khó hiểu. Hẳn là hắn muốn đi gặp Điền Long, phải không?
"Chẳng có gì. Tao không biết phải làm sao nữa. Với cha tao." hắn lắc đầu.
"Không sao? Nói rõ đi. Mày sợ không chịu nổi nữa, rồi cầu xin ông ấy?" Dương Minh đáp lại, cảm thấy hơi buồn cười.
Hắn không giấu diếm, chia sẻ suy nghĩ.
Dương Minh nghĩ, hắn quá yếu đuối, rồi bảo: "Đi đi, nói những gì cần nói."
Hắn muốn xem biểu cảm của Điền Đông Hoa, rồi Dương Minh đã rảo bước, hắn đành phải cúi đầu nghe theo.
Thấy Dương Minh đi xa, hắn cắn răng, bước nhanh theo sau.
Trương Kim Oa, sau khi giúp người của Tôn gia xong, cũng chạy đến xem Dương Minh có chuyện gì. Trong lòng vẫn còn xúc cảm, nghĩ thầm: Dương tiên sinh quá lợi hại. Trước thấy hắn bị bắt, rất sợ, nhưng giờ đã thấy hắn thắng trận rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh ra lệnh.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Trương Kim Oa cuối cùng cũng nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Thật ra, chuyện này quá rối, vì người trong đó là cha của hắn.
Nhưng chuyện này, không phải là chuyện hắn có thể biết rõ. Những chuyện cấp cao như vậy, càng biết, càng rắc rối, không có lợi cho hắn.
Tiếng mở cửa, Điền Long hơi ngẩng đầu, ông không ngờ đã thua—hơn nữa còn thua dưới tay Dương Minh. Ông cảm thấy không cam lòng, nhưng không thể làm gì.
Khi Dương Minh tiến vào, ông lạnh lùng hỏi: "Mày còn tới đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao chẳng còn gì để nói!"
"Haha, Điền Long, ông chẳng có gì để nói với tôi, nhưng trước khi chết, chẳng phải ai cũng muốn gặp sao?" Dương Minh bình thản, nhưng trong giọng có chút lạnh lẽo, làm Điền Long rất khó chịu.
Ông lặng lẽ, nghĩ: Mình chết sao? Trước đó, rõ ràng muốn gặp mặt hai đứa con cuối cùng. Nhưng Dương Minh, hắn có đồng ý không?
Điền Đông Hoa định bước vào, nghe vậy, dừng lại, mặt cứng đờ: "Mày nói là… cha tao đã…"
Dương Minh gật đầu: "Mày là anh em tốt của tao, chuyện này tao không thể tránh khỏi, thật rất đau đầu."
Điền Đông Hoa cũng im lặng, không ngờ Dương Minh đã bắt được cha của mình. Ban đầu, hắn nghĩ rằng, Dương Minh lợi hại, nhưng cha cũng không yếu. Hai bên có thể nói chuyện, rồi.
Giờ thì, nếu Dương Minh đã bắt được Điền Long, và quan hệ của hắn với Tôn gia, cha hắn có thể sống yên ổn không? Thật ra, Dương Minh không cần bàn bạc, mà hành động này thể hiện rõ rằng, hắn coi hắn như anh em.
Chính vì vậy, hắn càng cảm thấy xấu hổ, và không thể can thiệp chuyện của Dương Minh. Rõ ràng cha đã sai, bị bắt là đúng rồi. Làm sao hắn có thể che chở? Như vậy là phản bội!
Hơn nữa, hắn rõ ràng hiểu thái độ của Tôn Hồng Quân. Người này là người có uy tín trong xã hội. Cuộc chiến này, cha làm chuyện trái đạo, bị bắt giữ, chắc chắn trong lòng Tôn Hồng Quân rất tức giận. Nếu bắt được cha, thì làm sao bỏ qua? Chắc chắn, cha đã gặp họa rồi—không dễ tha thứ.
Nghĩ vậy, Điền Đông Hoa cảm thấy buồn, nhưng rõ rằng, nếu đưa ra yêu cầu quá đáng, Dương Minh vẫn có thể làm. Chỉ cần cầu xin, hắn sẽ được giúp.
Nhưng như vậy, mối quan hệ sẽ rạn nứt. Nên, sau nhiều suy nghĩ, hắn quyết định: "Lão đại, mày xử lý thế nào, cứ làm đi, tao không can thiệp nữa."
---
Dương Minh nghe vậy, bất ngờ. Ban đầu, hắn nghĩ, Điền Đông Hoa sẽ yêu cầu mình, chừa chút mặt mũi, đừng truy cứu trách nhiệm của Điền Long. Nhưng rõ ràng, chuyện đó không thể. Dù không truy cứu, ông ta cũng không thể để ông ta còn ở Tôn gia nữa.
Tuy nhiên, trong lòng hắn, không ngờ rằng, Điền Đông Hoa lại quyết định không can thiệp. Lời này giúp giảm bớt gánh nặng trong lòng, làm cho tâm trạng hắn thoải mái hơn.
Dương Minh muốn dồn Điền Long đến tận cùng, nhưng vì quan hệ với Điền Đông Hoa, hắn không thể làm quá. Tuy vậy, không giết ông ta, ít nhất cũng phải có cách xử lý phù hợp. Thái độ của hắn và Điền Đông Hoa, chuyện này dễ làm hơn.
Cảm xúc thoải mái, Dương Minh cười: "Đi thôi, nói chuyện với cha mày đi."
Trong lòng Điền Đông Hoa cũng rất buồn, cha làm như vậy, hắn đã cãi nhau rồi, không còn nói câu nào nữa. Nhưng lần này, hắn cảm thấy do dự.
Hắn chẳng biết phải đối diện thế nào, khi cha đã thành tù nhân rồi. Trong lòng, hắn sợ chính mình không kìm nén được, sẽ lại yêu cầu Dương Minh làm gì đó, gây khó dễ.
Vì vậy, hắn lùi bước. Rõ ràng cha đã phạm sai, Dương Minh rõ ràng giữ thái độ lãnh đạm. Hắn không muốn gặp cha lúc này.
"Tao... đi đây." Điền Đông Hoa thở dài, nói.
"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy kỳ quặc.
"Chẳng biết nữa, tao không biết làm sao nữa. Với cha tao." hắn lắc đầu.
"Không biết làm sao? Nói rõ đi. Tao giúp mày đó." Dương Minh đáp.
Hắn muốn xem biểu cảm của Điền Đông Hoa, rồi Dương Minh đã bước đi trước, hắn đành phải cúi đầu theo.
Thấy Dương Minh đi xa, hắn cắn răng, bước nhanh theo sau.
Trương Kim Oa, sau khi giúp đỡ người của Tôn gia, cũng đến xem Dương Minh còn chuyện gì. Trong lòng còn sục sôi, nghĩ thầm: Dương tiên sinh thật lợi hại. Trước từng sợ hắn bị bắt, giờ thì thấy hắn thắng trận rồi.
"Mở cửa đi!" Dương Minh ra lệnh.
"Vâng!" Trương Kim Oa vội mở cửa, rồi nói: "Dương tiên sinh, thiếu gia mời."
Cuối cùng, Trương Kim Oa mới nhận ra, Dương Minh chính là đồng minh của Điền Đông Hoa. Quả thật, chuyện này quá rối rắm, vì người trong đó chính là cha của hắn.
Nhưng chuyện này, hắn không muốn hỏi nhiều. Những chuyện cấp cao như vậy, biết nhiều chỉ tổ gây họa.
Tiếng mở cửa, Điền Long hơi ngẩng đầu lên. Không ngờ đã thua—mà còn thua dưới tay Dương Minh. Ông cảm thấy không cam lòng, nhưng không thể làm gì.
Khi Dương Minh tiến vào, ông lạnh lùng hỏi: "Mày còn tới đây làm gì? Muốn giết thì cứ làm, tao chẳng còn gì để nói!"
" Haha, Điền Long, ông chẳng có gì để nói với tôi, nhưng trước khi
Điền Đông Hoa cảm thấy vật lộn giữa mối quan hệ phức tạp với cha mình, Điền Long, và Dương Minh. Mặc dù không thể giúp cha mình, hắn không hoàn toàn đứng về phía Dương Minh. Điều này dẫn đến một cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng giữa ba người, khi Dương Minh đã bắt Điền Long. Cảm giác tội lỗi và sự tin tưởng giả định chồng chéo lên nhau, buộc Điền Đông Hoa phải đấu tranh với sự lựa chọn nặng nề của chính mình.