Thường thì trên đời có vài chuyện là như thế, có nhà vui có nhà buồn, cũng có người sướng, có người khổ, cũng đôi khi lợi dụng sự đau khổ của người khác để thỏa mãn niềm vui riêng. Ít nhất là trong tình huống của Dương Minh và thằng tóc vàng kia.
Trong chớp mắt, bóp tiền của Dương Minh đã có thêm hai nghìn đồng, hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, mặc dù gần đây đã quyết tâm làm giàu
"chân chính"
, nhưng trong khoảng thời gian này, toàn bộ số tiền thu vào đều là do cướp đoạt mà có. Đầu tiên là lấy mấy nghìn đồng trong tay của Cơ Thủy Sanh, lần thứ hai là đánh cuộc với thằng kia trước cổng trường, còn lần này là do thằng ku kia xui xẻo.
Thật ra thì... hắn không có hứng thú với cách kiếm tiền này, nên lần đầu tiên lấy được cũng tặng cho một cô gái, thậm chí bản thân còn không biết cô ta là ai. Lần thứ hai tiện tay cho Lý Đại Cương một nửa, riêng lần này chẳng có ai bên cạnh, đành phải nhét vào bóp.
Dương Minh không phải là người keo kiệt, vì là chuyện lớn không thể là người keo kiệt. Điều này rất phù hợp với tính cách của Dương Minh.
Đi đến nhà Trương Tân, Trương Tân lập tức oán trách:
"Sao đến trễ vậy? Từ nhà mày đến đây cùng lắm là mười phút, còn cái này hơn bốn mươi phút, mày có lê lết đến đây cũng không chậm vậy."
"Hồi nãy tao có đến nhà một người bạn, không phải đã nói với mày rồi sao? Hơn nữa tao đi tàu điện đến, không phải đón xe!"
Dương Minh nói.
"Trời ạ, trong người mày cũng có mấy chục vạn, mà lại còn đi tàu điện, sao mà keo quá vậy!"
Trương Tân biểu môi nói.
Keo kiệt? Cho đến giờ, Dương Minh vẫn không nghĩ rằng bản thân mình là người keo kiệt. Tiêu tiền đúng mục đích thì hắn không bao giờ tiếc, chỉ là hắn không muốn lãng phí, vì vậy mới tiết kiệm. Mẹ kiếp, điều này là tiết kiệm, chứ không phải là keo kiệt.
"Thứ nhất, ở nhà của bạn tao không thể đón xe đến đây, thứ hai, dù có đón xe đi nữa, cũng không nhanh bằng tàu điện. Lần trước tao đi nhờ xe người khác đến đây cũng mất hơn nửa giờ."
Dương Minh cười khổ đáp:
"Thứ ba, tao làm sao có mấy chục vạn trong người?"
"Phỉ thúy của mày…"
Trương Tân sửng sốt, lập tức nhớ ra khối phỉ thúy kia đã bị lấy mất, không khỏi ngượng ngùng nói:
"Thì để ba tao bồi thường lại cho mày, hơn nữa, không phải mày đi cược thạch kiếm được nhiều đá như vậy sao, chắc cũng có chút giá trị chứ."
Được Trương Tân nhắc nhở, Dương Minh mới nhớ ra, mình còn rất nhiều đá gửi ở công ty Trương Giải Phóng, mà tất cả đều là tiền cả. Không có tiền, không có cửa đấu với Vương Chí Đào!
"Ờ, khi nào đi đến công ty của ba mày?"
Dương Minh lập tức nhớ ra và muốn biết ngay đống đá của mình có giá trị bao nhiêu.
"Chiều đi thôi, trời nóng quá trời! Đúng rồi, nãy tao online mới quen với một em, nói là trưa nay sẽ show hàng cho tao xem. Sao, lát nữa cùng xem không?"
Trương Tân cười dâm.
Dương Minh là người từng trải trong lĩnh vực này, lại có tiểu yêu tinh Lam Lăng bên cạnh, nên cũng không còn hứng thú với mấy vụ đi săn gái kiểu này nữa. Nhưng mà... đàn ông đều là những động vật thích đi săn, vì vậy khi nghe Trương Tân nói, trong lòng hắn lập tức nổi lên sự hứng thú.
"Show hàng hả? Không chút kích thích. Thôi kệ, chẳng có gì làm, xem cho vui thôi."
Dương Minh giả vờ nghiêm trọng.
"Cút con mẹ mày đi, làm như tao mới quen mày vậy!"
Trương Tân nhìn bộ dạng của Dương Minh bằng ánh mắt khinh miệt.
"He he!"
Dương Minh cười gian hai tiếng, không biết nói gì hơn, từ thời trung học hắn và Trương Tân đã biết bao nhiêu lần ngồi tán gẫu về chuyện
"sex"
rồi.
Máy tính của Trương Tân sau khi thi đại học xong được tặng, Dương Minh nhìn màn hình LCD 22 inch mà không khỏi ghen tị, nhìn xuống hệ thống máy cũng cảm thấy chóng mặt, CPU Q6600, thẻ nhớ 4G, card đồ họa HD, ổ cứng 500G, còn có chuột wireless, càng nhìn càng thấy thèm. Chẹp, sau này mà bán được đá lấy tiền rồi, chắc cũng phải mua một chiếc máy tính để bàn giống vậy, rồi đặt ở chỗ Lam Lăng nữa! Cứ như vậy đi, vì bình thường buổi tối Lam Lăng cũng rất buồn chán, tối có lên mạng online nói chuyện với mình.
"Lão đại, tao còn chưa mở Yahoo nữa!"
Trương Tân thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Dương Minh, kỳ quái nói.
"Cái máy của mày còn hấp dẫn tao hơn là đi săn gái đấy!"
Dương Minh chỉ vào máy tính nói.
"Không phải mày đã mua một chiếc MacBook rồi sao?"
Trương Tân hỏi.
"Cái kia tao dùng để học tập, lên mạng với đủ thứ, so với máy của mày còn kém xa!"
Dương Minh nói trong sự hâm mộ.
"Mày không chơi game thì mua máy làm gì, có lợi ích gì đâu!"
Trương Tân lắc đầu:
"Thật ra các cửa hàng máy tính bây giờ đều đáp ứng được nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của chúng ta. Mày xem:"
"Cái máy này Pentium 4, đầu đọc 8G cũng chẳng nhanh hơn đâu, chiếc máy trước của tao Pentium 3 cũng chẳng chậm hơn bao nhiêu. Nếu mày mua về nhà mà không chơi game, thì cũng không cần thiết phải mua máy xịn."
"Cũng đúng."
Dương Minh gật đầu, với mặt bằng này hắn không có nghiên cứu nhiều, nghe Trương Tân nói xong cũng thấy đúng. Đôi khi hắn cũng chơi CS 1.6, nhưng với linh kiện của nhà mình thì đủ rồi.
Trương Tân mở Yahoo, có đến bảy tám mươi người đang online!
Dương Minh tùy tiện xem qua vài lần, trời ơi, bạn của Trương Tân toàn là nữ, hơn nữa nickname cũng khá đặc biệt:
"dâm tiện tiểu tao phụ",
"phong tao điểm tâm",
"sắc tình bảo bối",
"đại hung nữ hài",
"thục phụ hữu điểm nhi sắc", ...
Trương Tân kiểm tra tin nhắn xong, nhìn danh sách bạn bè, rồi bắt đầu chat với một nick tên là
"mị lực bảo bối": "Tiểu bảo bối của anh, đại Tân ca ca đến rồi..."
Nickname của Trương Tân là
"Tân ca": "Tân ca ca, anh đến trễ..."
Mị lực bảo bối trả lời:
"Thì coi rồi, bắt đầu đi, cho anh xem ngực của em một chút…"
"Ưi trời, làm gì sốt ruột vậy, từ từ thôi…"
"Sao lại vội! Đại Tân ca ca đã bị dục hỏa đốt chết rồi nè."
Trương Tân nhập lệnh mở webcam.
"Không được đâu…"
Mị lực bảo bối tuy vậy, nhưng vẫn chấp nhận yêu cầu của Trương Tân.
Sau khi kết nối thành công, trên màn hình máy tính của Trương Tân hiện ra hình ảnh một bộ ngực còn mặc đồ của cô gái.
"Nhanh lên một chút, ca ca không ổn rồi…"
Trương Tân thúc giục.
Mị lực bảo bối không làm gì, mà trực tiếp hỏi:
"Sao anh không mở webcam lên?"
"Webcam của anh bị hư rồi, đang chuẩn bị ngày mai đi mua!"
"Không công bằng, em muốn nhìn thấy cậu nhỏ của anh!"
Dương Minh thấy vậy, cảm thấy trời đất như quay cuồng, cô gái với nickname
"mị lực bảo bối"
cũng thật quá ghê gớm! Có thể nói ra những lời khiến một người đàn ông như Dương Minh đỏ mặt!
Có lẽ do đã thành thói quen, Trương Tân lập tức trả lời:
"Không phải lần trước em đã xem rồi sao? Vậy ngày mai nhất định cho em xem!"
"Mày cho nó xem cậu nhỏ rồi hả?"
Dương Minh hỏi.
"Không, hôm qua mới cho nó xem hình của thằng ngoại quốc thôi."
Trương Tân cười nói.
"Vậy, ngày mai mày định làm gì?"
"Ngày mai? Nếu nó muốn xem, tao cho nó xem. Nếu không được, thì đưa nó vào danh sách đen."
Trương Tân thản nhiên đáp.
"Tao không muốn bị lộ mặt trên chapwave.com ."
"Mẹ kiếp, sao mày hèn thế!"
Dương Minh giơ ngón giữa lên, nói.
"Hèn? Mày không hèn thì đừng nhìn!"
Trương Tân nhếch miệng, khinh thường đáp.
"Như vậy cũng được, ngày mai nhất định rồi đó!"
Việc chat sex và show hàng trên chapwave.com hiện nay khá phổ biến, có thể gọi là những thứ này khá có hại cho thanh thiếu niên, nhưng từ góc độ pháp luật, khó có thể truy cứu trách nhiệm. Mặc dù ảnh hưởng đến văn hóa, nhưng cũng không thể cấm hoàn toàn.
Dương Minh không phải là người sùng đạo, rõ ràng không quan tâm chuyện này. Có mỡ dâng đến miệng, sao lại không ăn?
Trương Tân thỉnh thoảng vẫn gõ vài câu khích lệ, cổ vũ nàng ta thoát y, còn hắn từ từ thưởng thức.
Cuối cùng, mị lực bảo bối đã cởi sạch đồ trên người, bắt đầu giang hai chân ra, sờ xuống và...
Khi mị lực bảo bối xoay người lại, mặt nàng cũng hiện lên trên màn hình.
"Hả?"
Dương Minh nhìn rõ mặt mạo của mị lực bảo bối, bất giác đứng hình.
Sao lại là cô ta?
Dương Minh đang vật lộn với những cách kiếm tiền không chính đáng, cùng lúc đó trải qua mối quan hệ bạn bè với Trương Tân. Mặc dù dính líu đến những trò cờ bạc và chiêu trò để kiếm lời, Dương Minh vẫn giữ vững tinh thần và không cho rằng mình là người keo kiệt. Cuộc trò chuyện với Trương Tân đan xen nhiều tình huống hài hước, thể hiện sự khác biệt trong cách nhìn nhận về tiền bạc và nữ giới của họ, trong đó ẩn chứa những căng thẳng và khát khao riêng của mỗi người.
Dương MinhVương Chí ĐàoLý Đại CươngTrương TânCơ Thủy SanhLam Lăng