Hắc hắc, xem ra em cũng hiểu anh.

Liễu Ky Phi đắc ý nói:

— Lệ Hà, em yên tâm, lúc này đều là của anh. Chúng ta trở về thêm lần nữa, anh khẳng định còn lợi hại hơn trước!

— Cái này đương nhiên, người ta tin tưởng anh!

Giọng nói của Vương Lệ Hà ngọt ngào, khiến đầu khớp xương của Liễu Ky Phi như muốn mềm ra.

— Đừng để lần sau, bây giờ chúng ta thử đi!

Liễu Ky Phi đã nổi dục vọng lên.

— Ai da, anh không mệt, nhưng người ta mệt lắm!

Vương Lệ Hà làm nũng, lắc đầu.

— Anh muốn giết chết người ta luôn à?

— Được được, vậy chờ lần sau, chờ lần sau!

Nhìn mỹ nhân trong lòng có ý kiến, Liễu Ky Phi làm sao dám không nghe theo?

— Cái này mới được!

Vương Lệ Hà gật đầu:

— Thật ra, việc nam nữ phải do hai bên tự nguyện mới được.

— Nói cũng đúng!

Liễu Ky Phi thấy Vương Lệ Hà cởi mở, trong lòng vui vẻ không kịp, làm sao mà phản đối?

— Đúng rồi, anh nói cho em biết, vừa rồi anh dùng thủ thuật che mắt gì vậy? Vì sao em nhìn anh lại là Hứa Tiểu Bân?

Vương Lệ Hà tò mò hỏi, nhưng thực chất đây mới chính là mục đích thật sự trong lòng nàng, nàng muốn biết nguyên nhân!

— Haha, có lẽ em nhìn nhầm cũng không chừng!

Liễu Ky Phi trả lời có lệ, không phải vì sợ Vương Lệ Hà biết sự thật, mà là sợ mỹ nhân xem thường, nên không muốn nói ra thủ đoạn đê tiện này.

— Không có khả năng!

Vương Lệ Hà nói:

— Thật ra, khi chúng ta làm chuyện đó, em đã phát hiện không thích hợp rồi. Bởi vì anh lợi hại hơn Tiểu Bân, nhưng khi nhìn anh, thì anh lại chính là Hứa Tiểu Bân. Không phải là anh thật sao?

Vương Lệ Hà nói những lời này rõ ràng là vô nghĩa, căn bản là muốn lừa Liễu Ky Phi, nhưng nàng không nói như vậy, có lẽ Liễu Ky Phi sẽ không có khả năng nói ra sự thật.

Nghe Vương Lệ Hà khen mình mạnh, Liễu Ky Phi nhất thời sung sướng không tả nổi. Nếu Vương Lệ Hà muốn biết, thì Liễu Ky Phi cũng không muốn giấu nữa. Nếu chỉ vì chuyện nhỏ như vậy bị Vương Lệ Hà chán ghét, thì có lẽ cái được chưa chắc đã bù đắp nổi cái mất!

Hứa Tiểu Bân bên ngoài cũng há to miệng. Hình như hắn đã hiểu được ý đồ của Vương Lệ Hà! Hắn đã nghi ngờ cô ta!

Trước đó, khi Liễu Ky Phi làm chuyện này với Vương Lệ Hà, Hứa Tiểu Bân đứng ngoài cửa nhìn, muốn nói Liễu Ky Phi lợi hại hơn, nhưng đó chỉ là vô nghĩa. Tối đa cũng chỉ là làm cho tình hình thêm phức tạp hơn, vì tên Liễu Ky Phi căn bản là một thằng bị liệt, so với hắn thì thua xa. Vương Lệ Hà không có khả năng khen hắn liên tục.

Bây giờ, xem ra, Vương Lệ Hà làm như vậy đều là bước đệm cho vấn đề này. Hứa Tiểu Bân cũng đã hiểu, lúc đầu nàng không phản kháng, mà còn phối hợp với Liễu Ky Phi, thực ra là vì nàng không nhìn thấy chính mình trong đó. Trong lòng Vương Lệ Hà không có phản bội, chắc chắn nàng bị Liễu Ky Phi hãm hại. Nghĩ đến đây, Hứa Tiểu Bân không còn giận nữa, trái lại còn cảm thông cho nàng. Trong tình huống này, nàng còn có suy nghĩ như vậy về trí tuệ và dũng khí, khiến hắn rất khâm phục.

Cô gái này, nãy giờ đang giả vờ, chỉ để biết rõ sự thật!

— Được rồi, được rồi, anh nói cho em biết đi!

Liễu Ky Phi quyết định không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói ra luôn. Hiện tại, hắn muốn tạo dựng tình cảm sâu đậm với Vương Lệ Hà, nên lấy lòng nàng còn chưa kịp.

— Ừ, anh nói đi, không ngờ anh lợi hại như vậy, ngay cả thuật cải trang cũng biết!

Vương Lệ Hà nói.

— Đúng rồi, em thích nam diễn viên trong phim Vượt Ngục (chắc đang nói thằng Mai Cồ cốp phiêu — haha), lần sau khi anh làm em, có thể biến thành hắn được không?

— Cười chết tôi! Cái này không phải là cải trang!

Nghe Vương Lệ Hà tùy tiện nói chuyện, Liễu Ky Phi càng không nghi ngờ gì, nói:

— Thật ra, đây chỉ là một thủ thuật che mắt thôi!

— Thủ thuật che mắt? Có ý gì?

Vương Lệ Hà hỏi.

— Anh có một loại hủ thơm kỳ diệu, của một ông già bên Thái Lan, trong lúc đi qua Ấn Độ, mua được từ một bộ tộc. Sau đó, bán lại cho anh một ít!

Liễu Ky Phi nói:

— Loại hủ thơm này, sau khi châm, sinh ra ảo giác, làm cho đầu óc bị rơi vào thế giới ảo, khiến những gì trong đầu trở thành sự thật. Đây là một thủ thuật che mắt!

— Ảo giác? Anh nói em nhìn anh thành Hứa Tiểu Bân là một ảo giác sao?

Vương Lệ Hà thắc mắc:

— Tại sao em lại nhìn anh thành Hứa Tiểu Bân? Tại sao không phải người khác?

— Haha, tục ngữ nói rất đúng: ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy cái đó. Trước đó trong đầu em toàn nghĩ về Hứa Tiểu Bân. Khi hai người làm xong, em chắc chắn muốn hắn trở về nhanh. Nên khi em thấy anh bước vào, không tự chủ mà nghĩ anh chính là Hứa Tiểu Bân trong đầu em. Vì vậy, anh mới có thể nằm bên em, còn em không phản kháng!

Liễu Ky Phi đắc ý nói.

— Nói cách khác, hủ thơm của anh có thể lợi dụng ký ức của con người, khiến họ không còn phân biệt được thực hay ảo?

Vương Lệ Hà thầm nghĩ, quả thật đúng vậy. Thủ đoạn này thật đê tiện.

— Cũng vậy đó, loại hủ thơm này dùng ảnh hưởng trong ký ức qua con mắt truyền vào não, làm cho những gì nhìn thấy bị ảnh hưởng.

Liễu Ky Phi nói:

— Lệ Hà, em thật thông minh!

— Anh cũng không thể để một người ngu làm tình nhân của anh được chứ?

Vương Lệ Hà cười, nhưng trong lòng rất giận Liễu Ky Phi! Hắn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, làm em tưởng hắn là Hứa Tiểu Bân, rồi vô thức quan hệ, điều này tuyệt đối không thể tha thứ!

— Đúng vậy, bây giờ chúng ta làm thêm lần nữa nhé?

Liễu Ky Phi thấy Vương Lệ Hà đã hoàn toàn thuần phục mình, trong lòng hả hê.

— Không được, Hứa Tiểu Bân sắp trở về rồi, anh không muốn bị bắt quả tang trên giường!

Vương Lệ Hà đẩy Liễu Ky Phi ra:

— Còn nhiều thời gian, từ từ đi.

— Nói cũng đúng, còn nhiều thời gian!

Liễu Ky Phi nghe Vương Lệ Hà nói vậy, cũng rùng mình, vui vẻ quên mất thời gian và địa điểm. Khi nhớ ra, mới gật đầu:

— Em yêu, anh đi trước đây!

— Đi đi!

Vương Lệ Hà gật đầu:

— Em không tiễn!

— Không cần tiễn, anh tự đi là được.

Liễu Ky Phi nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Hứa Tiểu Bân đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, nắm chặt tay rồi thả ra từ từ. Lúc này chạy vào không phải ý hay. Tuy Liễu Ky Phi đã tiết lộ nguyên nhân, nhưng muốn làm gì với hắn thì chưa đủ chứng cứ.

Nhưng hắn đã quyết tâm, sẽ không bỏ qua Liễu Ky Phi. Hiện tại chưa phải lúc thích hợp hơn, Hứa Tiểu Bân quyết định chưa làm gì, tạm thời vẫn đứng ngoài quan sát.

Ngoài ra, vẫn còn một dự định khác: muốn thử xem xe của Vương Lệ Hà thực sự là gì. Dù suy đoán Vương Lệ Hà chỉ muốn lật mặt Liễu Ky Phi, nhưng trong lòng nàng vẫn còn chút nghi ngờ.

Dù sao chuyện như vậy, đàn ông nào có thể không để ý? Vì vậy, đây cũng là cơ hội để Vương Lệ Hà thẳng thắn hơn. Nếu nàng thật sự thành thật và nói rõ về thủ đoạn của Liễu Ky Phi, thì hắn sẽ tha thứ. Dù sao, đây không phải lỗi của Vương Lệ Hà, hắn cũng không thể trút giận lên nàng.

Nhưng nếu Vương Lệ Hà giấu diếm điều gì, thì Hứa Tiểu Bân chắc chắn sẽ không còn tin nữa. Nghe tiếng Liễu Ky Phi chuẩn bị mặc quần áo, Hứa Tiểu Bân nhanh chóng vượt ra khỏi phòng làm việc, đến một siêu thị nhỏ gần đó.

— Hứa tổng, đi mua đồ à?

Ông chủ siêu thị nhận ra Hứa Tiểu Bân, biết hắn là quản lý phòng làm việc của Tùng Giang trong tập đoàn Giang Duyên. Không rõ sức mạnh của Hứa Tiểu Bân, nhưng danh tiếng của tập đoàn Giang Duyên thì ai cũng biết, nên ông rất kính trọng.

— Mua thuốc lá.

— Thuốc gì? — Ông chủ hỏi lại.

— Tùy ý.

Hứa Tiểu Bân cứ nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy Liễu Ky Phi đi ra khỏi phòng làm việc. Trong lòng đau như dao cắt, hắn hận không thể giết chết thằng chó đẻ kia, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Tóm tắt:

Liễu Ky Phi tự tin khoe với Vương Lệ Hà về một thủ thuật che mắt đã khiến cô nhầm tưởng anh là Hứa Tiểu Bân. Mặc dù trong lòng Vương Lệ Hà đang giận dữ vì bị lừa, nhưng cô tỏ ra thấu hiểu và cởi mở. Hứa Tiểu Bân, lại đứng ngoài cửa, bắt đầu nghi ngờ và cảm thấy đồng cảm cho Vương Lệ Hà. Sự mờ ám và tâm lý phức tạp giữa các nhân vật trở nên căng thẳng khi cảm xúc và lòng tin đang bị thử thách.