Lưu lại tên này hậu hoạn vô cùng, tất nhiên cháu sẽ không bỏ qua rồi.

Dương Minh cười nói, nhưng trong lòng lại thầm than, phiền toái nhỏ được giải quyết nhưng chỉ sợ lại mang đến một đại phiền toái khác. Thế lực Trung tâm gì đó sau lưng Jetson chỉ e không đơn giản.

Trung tâm có thể chế tạo người máy Jetson mạnh như Kẻ Hủy Diệt này thì đương nhiên để dùng cho mưu đồ nào đó. Dương Minh đã thủ tiêu hắn khiến trung tâm không hận hắn mới là lạ. Tuy vậy, Dương Minh đoán rằng chế tạo được một người máy công nghệ cao như Jetson phải tốn rất nhiều nhân lực cùng tiền vốn. Dương Minh cũng không nói cho Vương Tung Sơn khiến lão thêm phiền não. Hiện tại, toàn bộ đương sự biết chuyện đều đã bị thủ tiêu. Tốt nhất là bí mật này cứ để mình hắn biết.

"Dương Minh, xem ra chú thật sự là nhìn nhầm, cháu còn lợi hại hơn lão gia hỏa Phương Thiên kia rất nhiều a!"

Vương Tung Sơn hít sâu một hơi, nói.

"Chú Vương nói đùa rồi, công phu của cháu vốn là do sư phụ dạy dỗ một tay, thời gian tập huấn khi trước tại gia tộc Hồ Điệp cháu cũng học được rất nhiều."

Dương Minh cười nói. Nếu Vương Tung Sơn là bố vợ tương lai, thì trước mặt lão hắn đương nhiên phải khiêm tốn một chút. Về công phu vuốt mông ngựa, Dương Minh cũng nào kém ai.

"Trường giang sóng sau sô sóng trước. Đúng là hậu sinh khả uý mà!"

Vương Tung Sơn cảm thán một tiếng rồi lại có chút kỳ quái hỏi:

"Đúng rồi, Jetson đã chết rồi, nhưng Dương Minh Tiểu hữu cháu còn gây ra vụ nổ kia làm gì? Đây không phải thừa sao? Ngược lại không phải khiến bọn chúng chú ý sao!"

"Chú Vương gọi cháu là Dương Minh Tiểu hữu thật khiến cháu ngượng quá."

Dương Minh cười nói:

"Ông bà già ở nhà vẫn gọi cháu là Đại Minh."

"Ha ha, được rồi, từ này ta sẽ gọi cháu là Đại Minh, giống như ba mẹ cháu vậy."

Vương Tung Sơn gật đầu thản nhiên nói:

"Mà cháu cũng đừng gọi ta là chú Vương nữa. Con đã cùng Yên Yên đính hôn thì cũng nên gọi là ta một tiếng ông già vợ mới phải!"

Dương Minh vui vẻ nói:

"Vậy sau này con sẽ gọi người là Nhạc phụ đại nhân."

"Đại nhân cái gì... ha ha!"

Vương Tung Sơn cười to, khoát tay áo nói:

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, hãy nói vì sao con gây ra vụ nổ lớn kia?"

"Nổ lớn, ha ha... Bất quá là đem toàn bộ người của gia tộc Lancer nổ cho tan xác pháo mà thôi."

Dương Minh thản nhiên nói:

"Nếu không diệt cỏ tận gốc, chẳng lẽ còn để bọn họ lớn lên rồi đi báo thù chúng ta sao?"

"Toàn bộ là sao? Chẳng lẽ Thomas cùng Keweitan đều đã chết?"

Trong lòng Vương Tung Sơn rùng mình. Lão thật không ngờ Dương Minh đã đem người gia tộc Lancer nổ cho chết sạch.

"Thomas, Keweitan, Greenwich cùng Gould đều được con cho đi đoàn tụ dưới suối vàng rồi."

Lúc này, âm thanh Dương Minh thản nhiên, nhẹ nhàng như lấy đồ trong túi:

"Còn những người khác thì con trực tiếp cho ăn một quả rốc két nổ chết sạch."

"Cái gì! Đều chết hết!"

Vương Tung Sơn là gia chủ gia tộc Hồ Điệp, một siêu cấp sát thủ lãnh huyết, nhưng khi nghe Dương Minh diệt sạch người gia tộc Lancer thì không khỏi thầm rúng động! Nhớ bộ dạng xấu hổ đỏ mặt của Dương Minh mấy ngày trước khi Vương Nhược Thủy tìm hắn tỷ thí, thật không ngờ hắn lại là người quyết đoán, máu lạnh đến vậy.

"Nhạc phụ, người chết vô đối chứng, kẻ khác có hoài nghi thì cũng chẳng làm gì được chúng ta."

Dương Minh cẩn thận nói:

"Gia tộc Lancer vốn là một đại gia tộc, tối nay chết nhiều người như vậy thì lực lượng chính của họ đã bị tiêu diệt, sau này còn lấy ai mà ra mặt báo thù cho gia tộc này nữa."

"Con nói có lý!"

Vương Tung Sơn gật đầu. Dương Minh tàn khốc như thế là sợ sau này lưu lại hậu hoạn cho gia tộc Hồ Điệp:

"Song, ta vẫn không hiểu. Lực lượng chủ chốt của bọn này sao lại tụ tập ở một chỗ để con cho một phát chết sạch như thế?"

"Ha ha..."

Dương Minh mỉm cười nói:

"Nhắc tới cũng vô tình, gã Jetson đó rất tự cao. Sau khi có được tin tức con tới giải cứu Nhạc phụ, hắn bảo gia tộc Lancer chuẩn bị đại tiệc chúc mừng. Đợi sau khi làm thịt con, bọn chúng sẽ chúc mừng một phen."

"Sao bọn chúng biết con sẽ đến? Chẳng lẽ tin tức đã bị lộ?"

Vương Tung Sơn nghe tới đây thì sững sờ. Điều này thật sự rất nguy hiểm đối với gia tộc.

Dương Minh cười khổ nói:

"Bên trong gia tộc chúng ta có tay chân của gia tộc Douglas cài vào, tin tức của con lọt vào tai bọn chúng, rồi gia tộc này lại bắn tin đến gia tộc Lancer!"

"Thì ra là thế!"

Vương Tung Sơn gật đầu nói:

"Lần này trở về, nhất định ta phải thanh lọc nhân sự trong gia tộc. Bằng không, sau này chúng có thể phá hỏng đại sự của chúng ta bất cứ lúc nào!"

"Việc này nhạc phụ đại nhân cũng không cần lo lắng. Gia tộc Lancer đã bị xóa sổ, chắc gia tộc Douglas sẽ vô cùng hoang mang. Con đoán lần này trở về, chắc không cần nhạc phụ động thủ, chúng sẽ truyền lệnh cho tay chân rút lui."

Dương Minh cười nói:

"Bọn chúng đương nhiên không ngốc, sẽ đoán ra đây là do chúng ta làm."

Vương Tung Sơn cũng gật đầu đồng ý.

"Đúng là ý trời. Gia tộc Lancer từng huy hoàng một thời, nay đã tan thành mây khói. Vài năm sau, còn ai nhớ đến gia tộc này nữa đâu?"

Vương Tung Sơn có chút cảm khái, nói:

"Thế sự vô thường, có nhân ắt có quả."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất nhanh, ra khỏi trang viên Lancer tới thị trấn nhỏ. Một lát sau, tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi truyền đến. Là người hầu gia tộc Lancer đã báo cảnh sát. Dương Minh tin tưởng rằng cảnh sát địa phương dù hoài nghi gia tộc Hồ Điệp thì cũng không dám hành động, có gia tộc Buffon tạo áp lực thì ai dám đương đầu?

Dương Minh lấy một chiếc xe đường trường gần trấn nhỏ chạy biến mất trong bóng đêm, chở Vương Tung Sơn.

Tại gia tộc Hồ Điệp, sau khi Dương Minh đi, không khí trở nên trầm lặng hơn nhiều.

Hiện tại, Phương Thiên, Vương Nhược Thủy, Vương Tiếu Yên cùng Mộc quản gia đang ngồi trong phòng lớn. Cơm trưa và bữa tối của họ đều do người hầu trong gia tộc chuẩn bị, nhưng bốn người chỉ ăn qua loa vài miếng.

Về thực lực của Dương Minh, Phương Thiên và Vương Tiếu Yên đều rõ, nên không dám hy vọng quá nhiều. Vương Tung Sơn đã bị bắt, Dương Minh còn có thể tốt hơn sao?

Vương Tiếu Yên lo lắng cho sự an nguy của cha, cũng không muốn Dương Minh gặp chuyện không may. Lúc này, nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện cho hai người bình an trở về.

"Yên Yên, bữa trưa cháu đã không đụng đũa, bây giờ còn thế này thì không tốt, như vậy không tốt cho sức khỏe!"

Vương Nhược Thủy khuyên nhủ cháu gái.

"Cháu không đói."

Vương Tiếu Yên gượng cười một chút, nói:

"Mọi người ăn đi, cháu không ăn nổi, vì không có tin tức của ảnh, nuốt không vô..."

Vương Nhược Thủy thở dài, cũng không khuyên nữa. Lúc này, nàng đang lo lắng cho an nguy của Vương Tung Sơn. Tâm tư Mộc quản gia cũng không khác lắm; vì sự an nguy của Vương Tung Sơn hay hạnh phúc của đại tiểu thư, lão đương nhiên không muốn Dương Minh xảy ra chuyện.

"Còn chưa có tin tức gì sao?"

Mộc quản gia bấm điện thoại gọi cho gã đệ tử trực ban phụ trách tình báo, hỏi.

"Không có."

Đệ tử trực ban trả lời:

"Người của ta đã chờ ở quốc lộ trấn Gaara. Chỉ cần thấy xe của Dương Minh tiên sinh, sẽ lập tức hồi báo."

Mộc quản gia thở dài. Do không có thông tin từ gia tộc Lancer, nên gia tộc Hồ Điệp đành phải chờ tại quốc lộ.

"Chúng ta đành phải chờ thôi."

Mộc quản gia nhìn sang Vương Tiếu Yên, gượng cười nói:

"Mọi người muốn xem tivi xem tối nay có gì hay không."

"TV cái gì cũng chẳng có hay..."

Vương Tiếu Yên lắc đầu, không hứng thú. Phương Thiên và Vương Nhược Thủy cũng thờ ơ.

Nhưng, để đổi không khí, Mộc quản gia mở TV. Trong màn hình đang trình chiếu một bộ phim truyền hình, nhưng chẳng ai còn tâm trạng để xem. Lão đành tùy ý bấm sang một kênh tin tức.

"Sau đây là một tin tức quan trọng: Tối nay, tại gia tộc Lancer ở trấn Ô Đình, đã xảy ra vụ nổ lớn khiến nhiều người tử vong. Hiện nguyên nhân và số người chết đang được cảnh sát địa phương điều tra làm rõ!"

Trong phòng, mọi người lập tức hướng ánh mắt về TV khi nghe tới gia tộc Lancer. Sau khi nghe xong, khuôn mặt ai nấy đều biến sắc.

Đương nhiên, vụ nổ này có liên quan đến Dương Minh. Không rõ lúc này hắn và Vương Tung Sơn có an toàn hay không?

"Không biết Dương Minh có cứu được lão đầu Vương không, hay là nó có trốn thoát được không..."

Ánh mắt Phương Thiên căng thẳng dán chặt vào màn hình, hy vọng có thể nhìn ra manh mối gì đó.

"Hy vọng hai người bình an trở về..."

Vương Nhược Thủy thầm mong.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa mạnh, dồn dập cắt đứt tất cả những lời bàn luận.

"Là ai?"

Mộc quản gia nhíu mày hỏi. Ai gõ cửa vậy? Đệ tử và người hầu có việc muốn vào sẽ liên lạc qua điện thoại, không dám tùy tiện gõ cửa.

"Là tôi, Buffon, có tin tức trọng yếu, mau mở cửa."

Giọng nói truyền vào mang theo vẻ hưng phấn.

Chân mày của Mộc quản gia lập tức giãn ra, lão đứng dậy mở cửa cho Buffon vào.

"Có tin tốt lành!"

"Cái gì?"

Mọi người đều sửng sốt rồi cùng nhìn lão Buffon không chớp mắt. Sau khi Dương Minh rời đi, hắn luôn chú ý đến an nguy của sư phụ, trong phòng khách không ngừng đón nghe điện thoại.

Vương Tiếu Yên cũng đi vào cùng lão, nhưng Buffon lại từ chối, nghĩ rằng có người ngoài ở trong này sẽ không tiện.

Về thái độ của lão Buffon, Vương Tiếu Yên rất vui mừng. Rõ ràng, hắn thực sự rất kính trọng và lo lắng cho Dương Minh.

"Lão Buffon, có tin tốt lành sao?"

Vương Tiếu Yên biết rõ hắn không bao giờ nói lời giả dối, vội hỏi.

"Sư nương, sư tổ…"

Lão Buffon vấn an mọi người, rồi mới nói:

"Sư nương, từ cục cảnh sát trấn Ô Đình tôi đã nhận được tin tức chính xác. Trong thi thể đám người gia tộc Lancer, không có nhân dạng xa lạ, nghĩa là..."

"Nghĩa là Dương Minh và cha của cháu vẫn bình an vô sự sao?"

Vương Tiếu Yên nghe xong, trong mắt lóe lên một tia hưng phấn cùng vui sướng.

"Hắc hắc, hẳn là như vậy!"

Lão Buffon cười hì hì nói:

"Sư nương! Sư phụ ta cũng thực quá bá đạo! Cảnh sát bên đó đã xác nhận toàn bộ người chết đều là gia tộc Lancer, trong đó có gia chủ Keweitan, trưởng lão Thomas, Cable Ranked, Clough, cùng một đám con cháu. Toàn bộ đều chết sạch, ha ha!"

"Cái gì? Toàn bộ đã chết?"

Vương Tiếu Yên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lão Buffon, có vẻ như còn chưa tin lời hắn.

"Diệt tộc?"

Phương Thiên cũng nhấp nha nhấp nhổm, lão biết rõ thực lực của Dương Minh, sao hắn có thể nhanh chóng tiêu diệt gia tộc Lancer như vậy? Sự việc này thật quá kinh hãi!

"Không hổ là sư phụ a, so với Vương sư tổ thì đỉnh hơn nhiều! Gia tộc Lancer từ nay về sau tan thành gạch vụn!"

Lão Buffon vốn thành thạo văn hóa Hoa Hạ, Hán ngữ cũng rất chuẩn, một người mới học sẽ không dùng từ quá đỉnh cấp.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng nhìn nhau. Theo lời lão Buffon, Dương Minh thực sự rất đỉnh cấp, là một siêu cấp mãnh nhân, trực tiếp tiêu diệt cả nhà địch nhân!

"Chuyện lần này có gây động tĩnh lớn hay không?"

Sau khi cảm xúc lắng xuống, Mộc quản gia đã bình tĩnh lại:

"Tuy rằng Dương Minh và gia chủ không thể lưu lại chứng cứ, nhưng ân oán giữa chúng ta và bọn họ, xã hội thượng lưu đều biết rõ. Cảnh sát tất nhiên sẽ hoài nghi chúng ta."

Mọi người lại lâm vào trầm tư. Gia tộc Hồ Điệp, dù là gia tộc sát thủ không thuộc quản lý pháp luật địa phương, nhưng lần này, cả một gia tộc khác bị tiêu diệt, nếu các gia tộc khác phát hiện có sự liên quan, gây áp lực với cảnh sát thì tình hình gia tộc Hồ Điệp cũng rất khó khăn.

"Điều này có gì đáng lo?"

Lão Buffon mỉm cười, nói:

"Các vị cứ yên tâm, tôi đã thương lượng với cục cảnh sát. Chuyện này chỉ là một tai nạn thôi, sau này, ai dám đụng đến sư phụ hoặc gia tộc Hồ Điệp chứ?"

Tóm tắt:

Dương Minh và Vương Tung Sơn thảo luận về vụ nổ lớn tại gia tộc Lancer, nơi Dương Minh đã thủ tiêu toàn bộ thành viên của gia tộc này. Sự thật về vụ việc khiến Vương Tung Sơn cảm thấy kinh ngạc trước quyết đoán và tàn nhẫn của Dương Minh. Họ nhận thấy nguy cơ từ gia tộc Douglas có thể sẽ gây bất lợi cho họ, nhưng Dương Minh tự tin rằng tình hình sẽ không còn đáng ngại. Cũng tại gia tộc Hồ Điệp, mọi người lo lắng cho sự an toàn của Dương Minh và Vương Tung Sơn, đặc biệt là khi có thông tin về vụ nổ xuất hiện trên TV.