Lệ tiên sinh, ngài hiểu lầm.
Vầng trán Victor De Ruff nhăn nhó, nhất thời tỉnh lại. Bây giờ song phương không phải đang thỏa hiệp mà gần như là mệnh lệnh từ một phía. Con tin phải được thả vô điều kiện!
Dương Minh cười lạnh một tiếng nói:
"Hiểu lầm? Chuyện của mày với cảnh sát Tùng Giang không liên quan đến tao. Như vậy đi, bây giờ là một rưỡi sáng, nếu tao hẹn đến năm giờ sáng mà còn không giao người thì xin lỗi tình yêu đi, mày tự gánh lấy hậu quả!"
Lệ tiên sinh, thời gian như vậy thật gấp quá! Tôi còn phải qua làm việc với Mr. Dorodenkhông. Hắn mới là thủ lĩnh Hắc Ưng bang, tôi không thể quyết định được!
Victor De Ruff cười cầu xin nói.
"Mày đã mất thêm năm phút rồi, hiện tại đã là một giờ ba mươi lăm."
Dương Minh thản nhiên nói:
"Tao không quản mày dùng biện pháp gì, nếu năm giờ mà tao không thấy người thì đừng trách tao hạ thủ với người của Hắc Ưng bang!"
Lệ tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật sự muốn dồn chúng tôi tới bước đường cùng? Hiện con tin đang trong tay chúng tôi. Ngài nóng nảy cũng chẳng có lợi đâu!
Khẩu khí của Victor De Ruff trở nên uy hiếp.
"Thật sao?"
Dương Minh lạnh lùng nhìn đối phương nói:
"Nếu mày không thực tế hoặc còn giữ tâm lý may mắn, Nicolas Coloski chắc chắn sẽ chết. Tuy hắn đang trong tay cảnh sát Tùng Giang, nhưng mày nên biết, giết hắn với tao chỉ là trở bàn tay."
Vẻ mặt của De Ruff cuối cùng đã thay đổi. Cháu hắn buôn lậu heroin bên Trung Quốc bị bắt, sợ sẽ lĩnh án tử hình, nhưng Hắc Ưng Bang vẫn đang dùng thủ đoạn trục xuất về nước. Tuy nhiên, với thân thủ quỷ dị của Dương Minh, quyết định hạ thủ thì Coloski đương nhiên là phải bỏ xác nơi đất khách.
De Ruff thở dài, lấy điện thoại bấm số kết nối với Dorodenkhông.
Thế nào, De Ruff? Tất cả thuận lợi chứ?
Lúc này Dorodenkhông đang thư thái, thoải mái duỗi lưng trong một biệt thự chờ tin.
Anh rể, chuyện có một số cái ngoài ý muốn.
Victor De Ruff cười khổ nói. Trước đây hắn nghĩ đối phó với họ Lệ này dễ như trở bàn tay. Không ngờ lại bị đối phương áp chế.
Ngoài ý muốn là sao? Chẳng lẽ trong quá trình truy bắt không cẩn thận giết chết hắn?
Dorodenkhông ngạc nhiên hỏi:
Như vậy thì không tra ra nội tình kẻ đó, thật có chút tiếc nuối a!
Victor De Ruff trở nên ngập ngừng, anh rể cũng quá tự đại rồi!
Mr. Dorodenkhô, đối phương chưa chết mà đang ở trước mặt em… em đang bị hắn uy hiếp. Đối phương yêu cầu chúng ta phải trả hai con tin vào sáng ngày mai.
Cái gì? De Ruff, chú sao vậy? Đối phương chỉ có một người mà có thể uy hiếp chú? Chú nói mê sảng gì thế?
Dorodenkhông giận dữ.
Nghe anh rể nổi giận, De Ruff vội vàng giải thích:
Thân phận của đối phương không đơn giản, nếu sáng mai không thấy hai cô bé thì hắn sẽ hạ thủ chúng ta, đồng thời xử lý luôn cả Coloski trong nhà anh.
Thân phận không đơn giản? Muốn tiêu diệt chúng ta?
Dorodenkhông hét lớn:
Không quản hắn có thân phận gì! Khẩu khí thật lớn! Hắn có lầm địa điểm hay không? Trấn Meillat này là do ai làm chủ?
Điều này...
Victo De Ruff bất đắc dĩ nói:
Anh rể, hắn là một sát thủ!
Sát thủ? Chú nói hắn là sát thủ? Làm sao chú biết?
Dorodenkhông giữ nổi cơn giận, nhíu mày hỏi, giọng có chút do dự.
Anh rể, ngài biết sát thủ K001 khủng bố của tổ chức Nhãn Ưng chứ? Tên đó chính là do hắn giết.
Victor De Ruff giải thích:
Anh rể, người như vậy chúng ta không thể đắc tội!
Bên kia Dorodenkhông bắt đầu trầm ngâm:
Victor De Ruff, không phải dựa vào mấy câu nói của hắn mà chú tin điều này chứ?
Lúc đầu em cũng không tin, nhưng anh biết không! Krichenco bị hắn hạ sát ngay trước mặt em trong nháy mắt! Em chỉ thấy hắn tùy tiện búng tay một cái, kết quả Krichenco còn chưa kêu lên đã chết thảm!
De Ruff nói tới đây, giọng có chút hoảng sợ, mắt còn liếc xác người nằm trên đất.
Nếu hắn muốn, sợ rằng em cũng đã thành xác chết rồi! Anh vợ, người này đến từ gia tộc Hồ Điệp.
Gì? Gia tộc Hồ Điệp?!
Dorodenkhông vốn đang dựa trên salon thưởng thức cà phê bỗng sợ hãi, bật người lên, tách cà phê trên tay rơi xuống đất vỡ tan.
Anh vợ, em nói ngoài ý muốn là chuyện này.
Victor De Ruff thầm thở dài, nói:
Vậy chúng ta có giao người thì kẻ khác cũng chỉ nói Hắc Ưng bang chúng ta là thức thời, là hành vi của người thông minh. Nếu đối đầu với gia tộc Hồ Điệp thì mới là ngu ngốc.
Chú cứ chờ đó, anh sẽ tự qua đón tiếp vị Lệ tiên sinh này!
Dorodenkhông nghe đến gia tộc Hồ Điệp liền hoảng sợ. Thân là trùm mafia, lại là nghị sĩ thị trấn, nếu có tổ chức hắc đạo nào dám tới đây làm khó, thì dù đối phương có bao nhiêu thế lực, hắn cũng không e ngại.
Chỉ có điều, Lệ Mộc Dịch này không phải hắc đạo mà là sát thủ đến từ gia tộc Hồ Điệp, là tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới. Muốn trả thù bọn họ, cách tốt nhất là sớm giải tán bang, mấy thủ lĩnh tự sát hoặc bị ám sát sớm muộn cũng vậy.
Dorodenkhông cúp điện thoại, đi ra phòng bên ngoài, gã thư ký đang ngồi nghỉ trên ghế sofa, nghe tiếng cửa mở vội vàng cung kính:
Mr. Dorodenkhông, ngài có việc gì chỉ thị?
Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe tới bến tàu! Đúng rồi, hai người phụ nữ hôm qua đưa tới nhốt ở đâu?
Dạ, trong hầm ngầm của lâu đài tổng bộ. Mr. Dorodenkhông, có vấn đề gì ạ?
Thư ký hỏi cẩn thận.
Mau đưa hai người đó tới đây, phải nhanh chóng nhưng không được sơ xuất, cũng không được đắc tội với họ, rõ chưa!
Vâng.
Tay thư ký buồn bực rời đi. Bang chủ sao lại khách khí với hai con tin như thế?
Ài...
Nhìn theo bóng thư ký khuất đi, Dorodenkhông thở dài, kế hoạch đang thuận lợi bỗng nhiên gặp trục trặc bởi một sát thủ Hồ Điệp.
Hắc Ưng Bang hành động rất nhanh, chỉ chốc lát sau Trần Mộng Nghiên cùng Victoria đã được đưa tới biệt thự. Hai nàng ngồi trên chiếc xe Chrysler, lặng lẽ dừng phía ngoài.
Dorodenkhông không rời khỏi biệt thự, tay thư ký vội vàng chạy tới cung kính:
Mr. Dorodenkhông, xe đã chuẩn bị xong rồi, người cũng đã mang tới, đang ở trong xe công vụ, ngài xem này!
Chúng ta đi đến bến cảng!
Dorodenkhông gật đầu phân phó. Thư ký đáp một tiếng rồi chạy đi dặn dò lái xe Chrysler. Sau đó, cả hai lên chiếc Rolls-Royce xa hoa có rèm che.
Tại bến cảng, Victor De Ruff ngồi nhấp nhổm trong xe, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Dương Minh đang nhắm mắt dưỡng thần rồi lại nhìn qua cửa kính, sốt ruột nhìn đồng hồ. Anh vợ sao còn chưa tới? Trên bến cảng, đám thủ hạ Hắc Ưng bang đã rút về một cứ điểm để nghỉ ngơi. Ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ khiến đối phương thêm tức giận.
Chẳng bao lâu sau, một đoàn xe mới đến bến cảng. Gã thư ký nhanh chóng mở cửa cho Dorodenkhông. Victor De Ruff thở phào, xuống xe, vẻ mặt u sầu nói:
Rốt cuộc anh đã tới rồi.
Sao, Lệ tiên sinh sốt ruột chăng?
Dorodenkhông liếc nhìn De Ruff một cái, giọng trầm tĩnh:
Không có gì, chỉ còn đúng ba giờ sáng.
De Ruff cười khổ:
Anh vợ, Lệ tiên sinh đang ở trong xe.
Ừm! Chú cứ chờ trong xe của anh.
Dorodenkhông thể hiện rõ sự bình tĩnh, dù biết trong xe là sát thủ của gia tộc Hồ Điệp, nhưng vẫn giữ vững phong thái. Hắn đi tới mở cửa xe.
Lúc này, Dương Minh cũng mở mắt:
Nicolas Dorodenkh? Bang chủ Hắc Ưng bang?
Là tôi, Lệ tiên sinh đến từ chính gia tộc Hồ Điệp?
Dorodenkhông gật đầu, nhìn về phía Dương Minh. Tuy nhiên, điều làm hắn thất vọng chính là vẻ mặt đối phương bình thản, lạnh lùng không cảm xúc.
Dương Minh chậm rãi gật đầu:
Dorodenkhông, ông đến đây là để xác nhận thân phận của tôi? Nếu tôi đoán không lầm, hai người của tôi đang ở trong chiếc Chrysler kia?
Thực ra, khi nhóm người đến bến tàu, Dương Minh đã dùng dị năng để xem xét, thấy Trần Mộng Nghiên và Victoria an toàn, nên mới yên tâm. Nếu không, hắn cũng không có tâm trạng nói lời vô nghĩa với tên này.
Lệ tiên sinh, quả là người thông minh!
Dorodenkhông khỏi thốt, thấy Dương Minh đoán đúng, liền thẳng thắn thừa nhận:
Không sai, các hạ có thể chứng minh là người của gia tộc Hồ Điệp không?
Ông muốn tôi chứng minh thế nào?
Dương Minh cười như không cười:
Nếu các hạ xuất phát từ gia tộc Hồ Điệp, nhất định rất nổi tiếng trong giới sát thủ. Tôi cũng quen một người trong gia tộc sát thủ, quan hệ không tệ. Tôi sẽ gọi điện cho hắn. Nếu hắn biết anh, tôi sẽ thả người ngay lập tức.
Gia tộc nào?
Dương Minh nhíu mày:
Gia tộc sát thủ trên thế giới vô số, rất bí ẩn, ông nói gia tộc nào tôi sao biết?
Yên tâm, tổ chức sát thủ này chỉ đứng sau gia tộc Hồ Điệp, anh cũng không lạ gì!
Dorodenkhông nói:
Gia tộc đó chính là gia tộc Charles!
Dương Minh vẻ mặt có chút cổ quái.
Không sai! Tôi có mối quan hệ cá nhân với lão Charles, nếu lão thừa nhận thân phận anh thì tôi tin tưởng.
Hừ, tôi cần phải làm thế sao?
Dương Minh cười lạnh:
Bất quá, ông đã có ý đó thì cũng được. Tôi tuy không coi trọng Hắc Ưng bang, nhưng thực ra thì tôi cũng chẳng mấy động thủ!
Thật ra, Dương Minh không thật sự lười đánh nhau. Lần này liên quan đến cảnh sát Tùng Giang, nếu hắn diệt toàn bộ Hắc Ưng bang, Hạ Băng Bạc chỉ cần suy đoán cũng biết rõ, thực lực của hắn sẽ lộ ra trước mặt mọi người.
Trong cuộc thương thảo căng thẳng giữa Dương Minh và Victor De Ruff, yêu cầu trao trả con tin trở nên cấp bách khi Dương Minh, một sát thủ từ gia tộc Hồ Điệp, tạo áp lực cho kẻ địch. De Ruff, tuy ban đầu kiêu ngạo, nhưng nhanh chóng nhận ra sự nghiêm trọng khi biết Dương Minh không chỉ là một kẻ bình thường. Dorodenkhông, trùm mafia và anh rể De Ruff, phải làm hết sức để ứng phó với tình huống nguy hiểm này, thậm chí liên lạc với những đồng minh không ngờ tới trong thế giới ngầm.
Dương MinhTrần Mộng NghiênVictoriaVictor De RuffDorodenkhông