Ra đi, xem sướng chưa vậy?

Dương Minh chờ bọn người Tiểu Trương đi ra liền hướng vào trong phòng, nói đầy vẻ trào phúng. Trước đó, hắn đã dùng dị năng để nhìn thấy Trần Trí Nghiệp đứng nấp sau cánh cửa phòng trong qua "mắt mèo" trên cửa, nhìn trộm mọi việc xảy ra bên ngoài. Lúc này mới châm chọc nói.

Nấp sau cửa mà Trần Trí Nghiệp toát đầy mồ hôi lạnh, hắn không ngờ Dương Minh lại cho một đám người nấp ở ngoài cửa xông vào bắt hai gã vệ sĩ mang đi. Khi trước, gã vệ sĩ khiêu khích mượn cớ để giáo huấn Dương Minh, đương nhiên là Trần Trí Nghiệp sai khiến. Hắn nấp trong phòng xem kịch hay, dù Trần Phi có bất mãn thì hắn cũng có lý do để thoái thác là hắn không có ở đó, hai gã vệ sĩ tự ý hành động.

Trong lúc đang xem kịch hay, đột nhiên Dương Minh lại đề cập đến chuyện tối qua khiến Trần Trí Nghiệp giật mình. Và xem hai gã vệ sĩ căm giận Dương Minh như vậy, chúng tỏ đây là sự thật.

Trần Trí Nghiệp cũng biết qua con trai mình rằng, Dương Minh vốn là một kẻ lưu manh, nên không mấy ngạc nhiên. Chỉ là những lời tiếp theo của Dương Minh khiến hắn hoảng sợ, ra là chuyện xe bị mất phanh cũng do tên Dương Minh độc ác làm. Hắn không sợ hai tên vệ sĩ bị tai nạn chết mà không chịu trách nhiệm trước pháp luật sao? Chẳng lẽ có bố vợ tương lai là cục trưởng cục công an, thì hắn có thể làm càn sao?

Đương nhiên, Dương Minh không hề lỗ mãng như Trần Trí Nghiệp nghĩ. Hắn dám làm càn vì dựa vào thân phận thần bí ở cục điều tra. Hai người kia mà theo dõi hắn rồi chết đi thì Hạ Băng Bạc cũng không thể nói gì được.

Lúc thấy đám Tiểu Trương mặc quần áo bảo an khách sạn rồi dùng chìa khóa mở phòng, Trần Trí Nghiệp mới nhận ra đây là đám người ở Tùng Giang, chứ không thể ngờ khách sạn này thuộc về Dương Minh.

"Sao lại ồn ào như vậy...?"

Trần Trí Nghiệp ngáp một cái, mơ màng đi ra ngoài:

"Vừa ngủ một giấc, sao lại thế này... Ồ, Bạn học Dương Minh đến rồi hả?"

"Trần Trí Nghiệp, ông cần phải giả bộ mới ngủ dậy như vậy."

Dương Minh cười lạnh nói:

"Lúc nãy khi ông ghé vào cánh cửa đã tạo ra tiếng động, ông không ngờ tôi đã nghe thấy phải không?"

"Cái này... ha ha..."

Trần Trí Nghiệp cười ngượng ngùng:

"Bạn học Dương Minh, hai gã vệ sĩ đấy tối hôm qua bị ông chơi đùa như vậy thì họ tức giận, đó không phải là ý của tôi."

"Ồ, vậy ý của ông là gì?"

Dương Minh hừ lạnh một tiếng:

"Ý của tôi là muốn chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện..."

Trần Trí Nghiệp hiện có chút kiêng dè Dương Minh. Đối phó với những người úp úp mở mở như thế này rất đau đầu. Ở phương nam, hắn cũng không muốn gây chuyện với loại người này.

"Nói chuyện gì?"

Dương Minh hỏi:

"Liệu ông có thể mang lại lợi ích nào cho tôi không?"

"Đúng vậy."

Trần Trí Nghiệp tự tin hơn hẳn khi nói:

"Dương Minh, theo cậu thì con người sống trên thế giới này vì cái gì?"

"Nói chuyện nhân sinh với tôi? Thế theo ông thì sao?"

Dương Minh nhún vai hỏi lại.

"Tôi cảm thấy con người sống thì phải hưởng thụ, nhưng muốn hưởng thụ thì phải có tiền. Không có tiền làm sao có thể hưởng thụ?"

Trần Trí Nghiệp tự tin tiếp tục:

"Vì vậy, tôi nghĩ rằng con người trước tiên phải kiếm tiền rồi mới hưởng thụ. Cậu thấy tôi nói có đúng không?"

"Xin lỗi, tôi và ông có quan điểm khác nhau, nên tôi không thể nói ông đúng hay sai."

Dương Minh thản nhiên lắc đầu.

"Ô..."

Trần Trí Nghiệp sửng sốt:

"Ông không muốn kiếm tiền?"

Đa số những người nghe hắn nói vậy đều tán thành; con người sống trên đời nếu không hưởng thụ thì làm sao sống nổi? Muốn hưởng thụ chắc chắn phải có tiền.

"Tiền đương nhiên ai mà chẳng phải kiếm, nó là điều kiện cần của hạnh phúc nhưng chưa đủ."

Dương Minh rất bình thản nói:

"Với tôi, cuộc sống của những người thân và bạn bè cũng quan trọng không kém."

Vậy tôi hỏi, muốn kiếm tiền hay không? Không có tiền, cậu có thể lo nổi cho ai không?"

Trần Trí Nghiệp nhíu mày hỏi.

"Ông sao biết tôi không có tiền?"

Dương Minh hỏi ngược lại:

"Giá trị của hạnh phúc không chỉ dựa vào tiền bạc; có khi không có tiền cũng là một loại hạnh phúc."

Nói đến đây, Dương Minh có chút cảm khái, nhớ lại thời còn trung học, cùng Trần Mộng Nghiên, Triệu Oánh và Lam Lăng. Từng đó, hắn không nhiều tiền nhưng vẫn rất tiêu sái, tự tại.

"Dương Minh không vòng vo nữa, tôi nói thẳng luôn."

Trần Trí Nghiệp đã hết lời, nhưng Dương Minh vẫn vòng vo, chính hắn cũng mệt mỏi khi bị quay vòng liên tục.

"Sớm nên làm như vậy."

Dương Minh bĩu môi nói:

"Cùng loại người chỉ biết có tiền như ông nói chuyện nhân sinh thì thật là đàn gảy tai trâu."

"A! Ai mới là đàn gảy tai trâu vậy?"

Trần Trí Nghiệp mắng thầm: "Dương Minh, mày cũng chỉ là loại đầu bò, đầu bướu, côn đồ mà thôi."

"Cậu rời bỏ Trần Mộng Nghiên, tôi sẽ cho cậu một triệu."

Dương Minh không đáp lời, chỉ nhếch mắt đánh giá Trần Trí Nghiệp một phen, khiến hắn có chút sợ hãi.

"Cậu nhìn gì? Tôi cho cậu một triệu, có đồng ý không?"

Trần Trí Nghiệp hỏi lại một cách miễn cưỡng.

"Tôi đang xem ông có phải bị thiểu năng không?"

Dương Minh trào phúng, "Ông nghĩ một triệu là nhiều lắm sao?"

"Cậu... định làm giá à?"

Trần Trí Nghiệp tức muốn điên lên, gầm lên:

"Vậy cậu muốn bao nhiêu?"

"Tôi cho ông một triệu, bảo ông nhường vợ cho người khác, ông có làm không?"

Dương Minh chợt vỗ gáy:

"Ồ, tôi nhớ ra rồi, vợ ông đã theo người khác rồi, không muốn làm cũng chẳng được."

"Dương Minh, mày đừng khinh người quá đáng."

Trần Trí Nghiệp không nhịn nổi nữa, cuối cùng cũng phát hỏa. Dương Minh chạm vào nỗi đau sâu thẳm của hắn, khiến hắn phẫn nộ nói:

"Mày tưởng rằng tao sợ mày hả? Thấy tao ngồi đây bàn chuyện chính nghĩa, đàm phán với mày thì mày lên mặt hả? Mày nghĩ mày là ai? Một triệu còn là ít sao?"

"Ồ, nếu ông cảm thấy nhiều thì giữ lại mà tiêu đi. Nếu không có chuyện gì, tôi xin phép về trước."

Tối qua, Dương Minh cảm thấy Trần Trí Nghiệp tuy đáng ghét nhưng vẫn có chút phong thái quí tộc. Bây giờ xem ra đều là giả bộ.

Kỳ thật, Trần Trí Nghiệp học theo KaiKe, nhưng vừa làm Chủ tịch hội đồng quản trị mấy ngày đã không thể bồi dưỡng khí độ trầm ổn như vậy. Trước mặt KaiKe, hắn đều cố tỏ vẻ ôn hòa, nhưng sau khi bị Dương Minh làm lộ chân tướng, hắn mới lộ rõ bộ mặt thật. Dù có rất nhiều tiền, nhưng tiêu tiền cũng không dám phung phí, phải tiết kiệm phòng khi thất nghiệp còn có của để dành.

Cái giá hắn đưa ra với Dương Minh, so với một tỷ phú như hắn thì chẳng là gì. Nhưng với một gã lưu manh như hắn, đó đã là rất nhiều rồi.

"Mày chờ đấy!"

Trần Trí Nghiệp không cam lòng để Dương Minh bỏ đi.

"Còn việc gì nữa không?"

Dương Minh cũng chẳng thèm quay lại hỏi.

"Được rồi... Vừa rồi coi như tao đã nhìn nhầm mày. Năm triệu thì sao?"

Trần Trí Nghiệp hít sâu một hơi, tạm thời kiềm chế lửa giận, chờ khi tên tiểu tử này rời khỏi Trần Mộng Nghiên mới tính chuyện sau.

"Năm triệu, ông bỏ ra năm triệu, vợ ông có quay về không?"

Dương Minh tiếp tục khiêu khích:

"Ông nghĩ đồng tiền là vạn năng sao?"

"Ngương Minh, chuyện nào ra chuyện đó, sao mày cứ nhắc mãi chuyện của vợ tao vậy?"

Trần Trí Nghiệp tức điên hỏi.

"Dương Minh, mày nói nhiều quá rồi đó. Nhanh nói xem năm triệu có đủ không? Nếu không đủ thì thêm nữa, đừng nhắc lại chuyện đó!"

"Cũng được. Vậy tôi hỏi ông, nếu dùng tiền có thể đổi lấy vợ ông về không?"

Dương Minh tiếp tục dồn dập.

"Tao đã nói đây là hai chuyện khác nhau. Thứ nhất, vợ tao hiện tại không biết tao có nhiều tiền như vậy. Thứ hai, cô ta đã tái hôn rồi, còn ràng buộc nhiều thứ, chứ không phải kiểu quan hệ bạn trai bạn gái mà có thể chia tay dễ dàng."

Trần Trí Nghiệp cảm thấy đầu nóng bừng, cố gắng kiềm chế, giải thích:

"Ha ha, sợ rằng vợ ông biết ông là tỷ phú thì cũng chẳng buồn. Vì người cô ấy chọn sau này cũng nhiều tiền. Có thể không bằng ông về mặt tiền bạc, nhưng đã đến mức dãy số rồi. Những gì ông có thể mua, hắn cũng có thể mua. Dù ông nhiều tiền hơn, cũng không mua hết mọi thứ trên thế giới này để để trong nhà đâu?"

Dương Minh cười nói:

"Mày... cái đ*m này..."

Trần Trí Nghiệp cuối cùng không chịu nổi, gầm lên:

"Dương Minh, mày nói nhiều như vậy làm gì? Ngửa bài đi, mày muốn bao nhiêu thì mới rời Trần Mộng Nghiên?"

"Sao ông không hỏi Trần Mộng Nghiên xem nàng cần bao nhiêu tiền mới bỏ tôi?"

Dương Minh hỏi ngược lại.

"Tao..."

Trần Trí Nghiệp nhất thời lạnh người, hắn biết qua Tiểu Long rằng, Trần Mộng Nghiên cũng không thể mua chuộc bằng tiền.

"Mày đừng nói những chuyện không liên quan, cho một con số đi."

Dương Minh lắc đầu:

"Thằng con thiểu năng kia, bố nó cũng không tài giỏi hơn mấy, bảo sao mẹ nó không bỏ đi theo trai."

Lời này của Dương Minh thật sự tổn thương quá lớn, vừa dứt lời, liền chửi liên tiếp ba người. Sắc mặt Trần Trí Nghiệp biến thành tím ngắt; nếu không phải sự kiềm chế của mấy thủ hạ của Dương Minh đứng ngoài cửa, hắn sớm đã xông tới đánh kẻ lêu lổng này một cái rồi.

"Dương Minh, mày có ý gì? Mày muốn giỡn tao hả?"

Trần Trí Nghiệp tức tối, hỏi.

"Tôi không trêu đùa ông. Từ đầu đến cuối, chính ông không muốn hiểu ý tôi."

Dương Minh thở dài:

"Tôi đã nói rồi, tôi không thiếu tiền. Những con số một triệu, năm triệu... Tôi không cần ông hiểu, có hiểu không?"

"Mày..."

Trần Trí Nghiệp tức đến không nói nổi.

"Mấy lần tôi định rời đi, ông cứ nhất định không cho. Vậy sao lại bảo tôi muốn trêu đùa ông?"

Dương Minh lắc đầu, nói.

"Mày có tiền sao? Tao đã điều tra rồi. Dương Đại Hải, bố mày chỉ là một công nhân thất nghiệp. Trước đây, trong nhà máy, tao còn là lãnh đạo của hắn. Bây giờ, nhà xưởng đã đóng cửa rồi."

Trần Trí Nghiệp khản cả giọng, đột nhiên cười to:

"Mẹ mày chỉ là công nhân tạm thời. Những điều này Tiểu Long đã nói hết rồi. Há há. Mày có tiền sao? Có mà cái con...!"

"Ờ, ông nói không sai." Dương Minh gật đầu:

"Tôi không phủ nhận những gì bố mẹ tôi đã từng làm. Tôi thấy có người bố thất nghiệp cũng không phải là điều gì mất mặt. Nhưng ông quên mất một điều: Trong nhà tôi, ngoài bố mẹ tôi, còn có một người rất quan trọng, chính là tôi."

Tóm tắt:

Dương Minh và Trần Trí Nghiệp có một cuộc đối thoại căng thẳng về tiền bạc và giá trị của hạnh phúc. Trần Trí Nghiệp cố gắng thuyết phục Dương Minh rời bỏ Trần Mộng Nghiên bằng tiền, nhưng Dương Minh không đồng ý, cho rằng hạnh phúc không chỉ đơn thuần là tiền bạc. Cuộc trò chuyện hé mở những mâu thuẫn sâu sắc giữa hai nhân vật, cũng như bản chất của các mối quan hệ xã hội trong bối cảnh hiện tại.