Lái taxi thu nhập cũng được, chẳng phải trong thành phố có nhiều người kêu taxi sao? Dương Minh cười nói.

- Nói cũng đúng, thật ra cũng tại anh không ra gì, lại gặp phải công ty nộp phí cao như vậy, quả thật có chút ăn không tiêu! Tôn Côn cười khổ: - Con anh cuối năm nay phải đến trường, vậy mà học phí còn chưa lo được.

- Giá thuê cao gì chứ? Xe của anh không phải là bán đứt luôn rồi sao? Dương Minh có chút khó hiểu.

- Ừ, đúng là bán đứt rồi, hiện nay anh đã hết hạn hợp đồng nhưng công ty vẫn không cho đi, anh muốn chuyển đến công ty khác nhưng họ không chịu trả hồ sơ, bắt anh phải ký hợp đồng tiếp. Tôn Côn cười khổ:

- Trên hợp đồng có một khoản thế chân vô lý, nhưng anh chẳng có tiếng nói gì nên cũng không có biện pháp. Ông chủ công ty quyền cao thế lớn, anh muốn trêu chọc cũng chẳng nổi.

- Hết hạn hợp đồng mà không cho nghỉ sao? Công ty của anh tên gì? Dương Minh nhíu mày.

- Công ty Đại Đức Nhã Trí. Tôn Côn trả lời.

- Chưa nghe bao giờ. Dương Minh lắc đầu.

- Chú không phải dân trong nghề, chắc chắn không biết. Tôn Côn cười đáp.

- Cũng chẳng sao, trước tiên cứ để con anh vào học trường xa nhà một chút, khi nào có tiền sẽ chuyển sang trường tốt hơn.

- Công ty đó dựa vào đâu mà không cho anh đi? Trước đây có điều khoản ràng buộc gì không? Dương Minh hỏi tiếp.

- Vậy thì không, chỉ là công ty không chịu cho anh đi. Nếu mọi người đều đi hết thì kiếm tiền bằng cái gì? Tôn Côn nói.

- Người như anh thì trong công ty cũng không ít, nhưng họ có quan hệ đặc biệt, chỉ cần nhờ người đến nói một tiếng với lão chủ là được chuyển thôi.

- Vậy thì chiều nay em đi cùng anh xem sao. Dương Minh suy nghĩ rồi nói. Nếu không phải là Tôn Côn thì hắn cũng không nhúng tay vào. Mỗi ngành sản xuất kinh doanh đều có quy tắc ngầm riêng. Dương Minh cũng không phải là đại hiệp gì đó, trong tình thế không tổn hại đến lợi ích bản thân thì sẽ hạn chế va chạm với người khác. Điều này cũng giống như việc Dương Minh để Bạo Tam Lập dần dần thu thập thị phần, bằng lợi ích mua chuộc chứ không ép buộc người khác.

- Chú hả? Tôn Côn sửng sốt nhưng lập tức nhận ra Dương Minh đã khác xưa, biết đâu chừng còn có hy vọng:

- Vậy thì tốt quá, nếu thật sự có thể giúp anh chuyển đến công ty khác, anh sẽ đãi chú một bữa ra trò.

- Đi xem trước đã rồi nói. Dương Minh khoát tay áo.

Tôn Côn gật gật đầu, tuy biết Dương Minh không biết gì về ngành taxi này nhưng thấy hắn nhiệt tình như vậy thì trong lòng vô cùng cảm động.

Dương MinhTôn Côn ngồi chờ, cũng chẳng bao lâu sau Trương Tân, Triệu Tư Tư, Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cũng đi vào Hải Tân quán.

Tôn Côn thấy Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận cười nói với nhau thì sửng sốt. Nếu hắn nhớ không nhầm thì cả hai cô này đều có quan hệ tình cảm với Dương Minh, vậy mà các nàng cùng tới cười nói rộn ràng, chẳng lẽ trong hai người đã có một người bỏ cuộc, sau đó lại trở thành bạn sao?

- Lão đại à, xe của ông làm sao vậy? Sao lại tróc hết sơn một mảng lớn như vậy chứ? Trương Tân vừa vào cửa, nhìn thấy Dương Minh liền cất tiếng:

- Bên cạnh còn có một chiếc taxi cũng bị tróc sơn, không phải hai người tông vào nhau đấy chứ?

- Anh Côn.

Trần Mộng NghiênLâm Chỉ Vận trước đây đều đã gặp Tôn Côn, nhìn thấy hắn thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng chào hỏi.

- Trần Mộng Nghiên, Lâm.

Tôn Côn biết Trần Mộng Nghiên nhưng lại không nhớ tên Lâm Chỉ Vận. Lần trước Dương Minh chỉ là ngẫu nhiên cùng Lâm Chỉ Vận đi xe của Tôn Côn nên hắn không nhớ cũng là chuyện bình thường.

- Hà, anh Côn… cô này là Lâm Chỉ Vận, bạn gái của em. Dương Minh đứng ra giới thiệu.

- Bạn gái sao?

Tôn Côn tròn mắt nhìn Trần Mộng Nghiên, nhận thấy nàng không có vẻ gì khác thường thì càng thêm kỳ quái, Dương Minh có hai người bạn gái, mà cả hai lại cùng chung sống hòa bình sao? Chuyện này thực là thần thánh quá mức!

- Anh Côn!

Lâm Chỉ Vận cũng hòa nhã gật đầu chào Tôn Côn.

- À, chào em, Lâm Chỉ Vận. Tôn Côn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể ôm bụng nghi vấn gật đầu chào lại Lâm Chỉ Vận.

- Đây là Trương Tân, anh em tốt của em. Dương Minh kéo Trương Tân lại, vỗ vai hắn giới thiệu với Tôn Côn.

- Trước kia Dương Minh từng nói với anh về em, nhưng chưa có duyên gặp mặt.

- Anh Côn, em cũng nghe lão đại nói về anh, khi đó hắn chưa có xe, thường xuyên đi xe của anh đến nhà em. Trương Tân cười nói tiếp:

- Đây là bạn gái em. Triệu Tư Tư!

- Anh Côn. Triệu Tư Tư cũng gật đầu chào Tôn Côn.

Cả nhóm ngồi xuống thì thức ăn đã được dọn lên. Sau khi mọi người đều được rót bia rồi cùng nâng cốc. Ở đây toàn người thân, Dương Minh tiếp đồ cho ai cũng đều không ổn, hắn không khách khí dùng kéo một con càng cua biển to tướng, rồi gỡ thịt ra chấm mù tạt. Mọi người cũng sôi nổi hơn hẳn. Bất giác Dương Minh trở thành chủ tiệc.

Điều này khiến hắn có chút ái ngại nhưng cũng không thể khác đi, thân phận địa vị đã thay đổi, muốn như xưa là không thể. Tôn Côn dù quen biết Dương Minh nhưng cũng không thể thoải mái như trước.

Vì buổi chiều còn có chuyện, không ai uống rượu. Sau bữa, Dương Minh tiễn nhóm Trần Mộng Nghiên về lại trường rồi cùng Tôn Côn đến văn phòng công ty.

- Đi thôi anh Côn, anh đi trước dẫn đường. Sau khi ra khỏi Hải Tân Quán, Dương Minh nói với Tôn Côn.

- Ừm. Tôn Côn sẽ không bao giờ một mình đến công ty, hắn hiểu rõ lão chủ của mình là người thế nào. Lần trước chính mắt thấy một đồng nghiệp lái xe bị lão chủ cho người đuổi đánh ra khỏi cửa. Có thể nói những người này chẳng khác gì đám lưu manh, không thèm lí lẽ. Hiện có Dương Minh bên cạnh nên Tôn Côn mới có đủ can đảm.

Tôn Côn lái xe đi trước dẫn đường còn Dương Minh theo sát phía sau, rất nhanh đến trước một tòa nhà ba tầng sang trọng, trên đó treo tấm biển lớn: Công ty TNHH taxi Đại Đức Nhã Trí, thành phố Tùng Giang.

Tôn Côn dừng xe trước lầu, Dương Minh cũng dừng xe bên cạnh.

- Dương Minh, chính là chỗ này. Tôn Côn xuống xe nói với Dương Minh.

- Lát nữa khi vào trong em không cần lỗ mãng, ở đây không phải người tốt, so với hắc đạo thì cũng không khác mấy, phía trong có một đám giang hồ chờ sẵn, tốt nhất là tránh xung đột trực tiếp.

- Giang hồ sao? Dương Minh nhìn vào tòa nhà thầm cười lạnh. Nếu như là Dương Minh trước đây thì còn có thể bị dọa, nhưng hiện tại thì ngay cả tổng bộ Kim Ưng bang còn có thể san bằng. Sao lại có thể ngại đám giang hồ tiểu tử?

- Ừm, chốc nữa cậu sẽ thấy, nếu không thành công thì bỏ qua cũng không sao. Anh ở trong này làm lái xe cũng chỉ thiếu thốn chút đỉnh, dù sao cũng đủ sống. Tôn Côn nói.

Dương Minh biết gia cảnh Tôn Côn, hắn đã ly hôn vợ, thân gà trống nuôi con, quả thật cũng không dễ dàng gì, đây cũng là nguyên nhân Dương Minh muốn giúp hắn.

- Đi thôi, vào rồi mới nói. Dương Minh gật đầu.

Tôn Côn tiến vào công ty, nhân viên bảo vệ cổng nhận ra hắn thì cúi chào rồi đi luôn.

Dương Minh theo sát Tôn Côn lên lầu hai, vào một phòng treo biển

"Tiếp thu ý kiến về công việc".

Tôn Côn gõ cửa.

- Cửa không khóa! Vào đi. Bên trong truyền đến một giọng nam mất kiên nhẫn.

Tôn Côn nhẹ nhàng bước vào như đã thành thói quen, Dương Minh lại nhíu mày, thái độ thế này thật quá tệ. Trước đây nghe nói trong công ty taxi thì tài xế chỉ như tạp vụ, xem ra không ngoa chút nào.

Tôn Côn đẩy cửa cùng Dương Minh đi vào. Trong phòng làm việc, một người đàn ông đầu trọc dựa chân lên bàn, miệng phì phèo thuốc lá, đang chơi game trên máy tính. Nghe tiếng bước vào cũng không thèm ngẩng đầu, hỏi luôn:

- Ai? Có chuyện gì?

- Triệu ca, là tôi, Tôn Côn. Tôn Côn cung kính đáp.

- Tôn Côn? Tới đây làm gì? Ký hợp đồng tiếp hả? Gã đầu trọc giương mắt liếc Tôn Côn, giận dữ hỏi.

- Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một số chuyện thôi. Tôn Côn nhanh miệng đáp.

- Mày nói gì? Lặp lại tao nghe xem, mày muốn gì? Gã đầu trọc gầm lên, buông chuột xuống, vẻ mặt dữ dằn.

- Tôi đến đây bàn chuyện chuyển công ty, hợp đồng của tôi đã hết hạn rồi. Tôn Côn dè dặt nói, nếu không có Dương Minh đi cùng chắc chắn hắn đã rút lui.

- Chuyển công ty sao? Để tao chuyển ma túy cho mày hả? Không phải đã nói là không thể chuyển sao? Mày thích làm tài xế taxi nữa không? Tên trọc vỗ bàn rồi lại quệt mũi, giận dữ hét.

- Triệu Đại Tị Thế? Từ nãy Dương Minh đã thấy tên đầu trọc này quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ đã gặp ở đâu. Sau đó thấy hắn quệt mũi theo thói quen thì chợt nhớ ra: đây không phải là tên đã theo hắn đi bụi lúc còn học cấp hai sao? Tên hắn là Triệu Đại Bao, còn gọi là Triệu Đại Tị Thế.

Triệu Đại Bao đang gầm gừ bỗng nghe thấy có người gọi bí danh của hắn thì ngẩn ra, từ ngày xông pha giang hồ, sau này được công ty thuê làm quản lý nhân sự, rất ít người còn biết đến cái tên "Triệu Đại Tị Thế", toàn gọi là Triệu ca hoặc Triệu quản lý!

Lúc này lại có người biết bí danh khiến Triệu Đại Bao hơi ngẩn người. Trước đây hắn không để ý tới người bên cạnh, giờ mới đưa mắt đánh giá Dương Minh.

- Hả? Triệu Đại Bao kinh ngạc hô lên. Cái chân to bè đang gác trên bàn cũng bỏ xuống, đứng lên, nhìn cẩn thận một chút.

- Dương ca?

- Triệu Đại Tị Thế, vậy còn nhớ tao sao? Nhìn cũng không khác mấy anh chị giang hồ nhỉ? Cũng khá lắm!

Dương Minh cười như không, không nhìn Triệu Đại Bao. Nếu không phải là người quen cũ, hắn vừa gào loạn xong, sao có thể yên tâm đứng yên? Đã cho hắn một cú tát văng dính vào vách tường!

Triệu Đại Bao ưỡn ngực, mang theo chút đắc ý, cảm thấy trước mặt đại ca ngày xưa càng khiến hắn thêm tự hào.

- Dương ca, anh không phải đến vì cái hãng xe taxi này đúng không?

Tôn Côn trông thấy Dương Minh quen biết Triệu Đại Bao thì vui vẻ vô cùng! Ban đầu còn lo sợ chuyện hôm nay không thành, nhưng giờ thấy mọi việc thuận lợi, hắn hiểu rằng mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp. Thấy Dương MinhTriệu Đại Bao thân thiết, Tôn Côn biết rằng chuyện này chắc chắn xong rồi!

Dương Minh lắc đầu cười: - Không liên quan, tao đi cùng anh này tới đây.

Vừa nói, hắn vừa chỉ Tôn Côn.

- Đi cùng hắn? Tôn Côn? Dương ca, anh cùng hắn tới đây làm gì? Triệu Đại Bao nhìn Tôn Côn, vẻ mặt hơi khó chịu.

Thấy nét mặt của Triệu Đại Bao, Dương Minh nhận ra hắn đã quen với sự ngang ngược, quên mất trước kia từng có một đại ca.

- Nếu đã là người trong nhà, vậy thì dễ rồi. Triệu Đại Tị Thế, mày lấy hồ sơ của anh Côn, để anh rời đi. Dương Minh liếc nhìn Tôn Côn, nói với Triệu Đại Bao.

- Rời đi? Không thể nào! Triệu Đại Bao không đồng ý.

Triệu Đại Bao quả nhiên không nể tình, khiến Dương Minh hơi bất ngờ! Nguyên do là hắn nghĩ gã này sẽ đồng ý, không ngờ lại từ chối thẳng thừng như vậy.

Tôn Côn cũng sững sờ nhìn hai người, sao lại thân thiết như vậy mà không có chút nể nang gì chứ?

- Triệu Đại Tị Thế, ý mày là sao? Ngay cả thể diện tao cũng không coi? Mày đừng quên, trước kia mày bị đánh ai ra mặt giúp mày! Dương Minh lạnh lùng nhìn Triệu Đại Bảo.

- Ha ha, Dương Minh mày đúng là nói đúng, nhưng chuyện đó là quá khứ rồi. Chính vì nể mặt mày nên khi mày gọi tao là Triệu Đại Tị Thế, tao vẫn trả lời. Bí danh này ai muốn gọi thì gọi sao cũng được. Giữ thể diện cho mày, tao mới gọi mày một tiếng Dương ca! Nhưng mày nghĩ bây giờ vẫn còn là ngày xưa sao? Vẫn còn nghĩ mình là đại ca! Triệu Đại Bảo cười lạnh.

- Thật sự mày nghĩ vậy sao? Dương Minh cười mà không cười, hỏi lại Triệu Đại Bao.

- Tao đã không làm đại ca nhiều năm rồi, mái trường xưa cũng đã lâu rồi không về. Triệu Đại Bảo bịt mũi hát, đảo mắt trêu chọc Dương Minh, vẻ hết sức trào phúng.

- Dương Minh, mày không biết tao hiện tại là ai sao? Mày không biết đệ đệ của tao hiện tại là ai sao?

Nghe Triệu Đại Bảo vừa hát vừa chọc ghẹo, Tôn Côn thầm nghĩ chuyện không ổn, Triệu Đại Bao không thèm giữ thể diện mà còn đá đểu Dương Minh.

Dương Minh không giận mà lại cười, cảm thấy cảnh này sao quen quen, như là đã từng thấy qua trước đây không lâu. Khẽ vươn tay, không ngờ đã nắm cổ Triệu Đại Bao, xách lên như xách con gà nhép.

- Giọng của mày thật sự rất khó nghe, bài hát của mày cũng bị mày làm hỏng rồi.

- Khụ khụ… thả tao ra. Triệu Đại Bao không ngờ Dương Minh còn khỏe như vậy, hắn nặng hơn bảy mươi ký nhưng bị Dương Minh dùng một tay nhấc bổng.

- Trước tiên anh thả tôi ra đã.

- Vậy rõ hay không rõ? Dương Minh hỏi lạnh lùng.

- Bỏ tôi xuống, mọi chuyện tính sau. Triệu Đại Bảo thở dốc, mặt đỏ vì bị ôm cổ quá lâu.

- Dương Minh, đừng nóng, cứ thả hắn ra trước đi. Tôn Côn thấy sắc mặt Triệu Đại Bảo đổi màu tím kinh hãi vội cản lại, hắn không muốn Dương Minh gây chuyện liên quan đến mạng người.

Bịch một tiếng, Dương Minh đã ném Triệu Đại Bảo xuống đất. - Nể mặt anh Côn, tao tha cho mày một mạng! Tao không còn là đại ca của mày nữa, nhưng vẫn đủ sức dạy dỗ mày.

Triệu Đại Bao bắt đầu e dè Dương Minh, nhưng vừa nghe:

"Anh Côn" thì yên tâm trở lại! Hoàn cảnh của Tôn CônTriệu Đại Bao cũng biết ít nhiều. Dương Minh còn gọi Tôn Côn là anh Côn, không phải là nhân vật lợi hại sao?

- Dương Minh, mày dám ra tay với tao, biết hậu quả không? Triệu Đại Bao lập tức gân cổ, nhấn hệ thống trên bàn, lớn tiếng trong loa:

- Lượng ca, có người gây chuyện, mau dẫn người tới!

Nói xong, Triệu Đại Bao đắc ý nhìn Dương Minh. - Dương Minh, hiện tại quỳ xuống dập đầu lạy tao ba cái, tao sẽ tha mày một lần, còn không thì mày biết rõ đây là địa bàn của ai, cứ xác định mất hai chân đi!

- Xem ra mày thật hết thuốc chữa rồi! Dương Minh thở dài.

- Tao còn nhớ chuyện cũ với mày nên mới không nỡ! Giờ dám đối xử với tao như vậy, được rồi, mày cứ làm đi.

- Ha ha, Dương đại ca, Dương "điên", mày đến giờ vẫn nghĩ mày là vua đánh nhau? Một mình có thể chống lại cả bang chúng vũ khí tận răng sao?

Triệu Đại Bao thấy Dương Minh bình tĩnh, thì nhất thời cười nhạo. Dương Minh nhún vai, không để ý lời hắn.

Tóm tắt:

Tôn Côn, một tài xế taxi, gặp khó khăn khi công ty không cho anh rời đi dù hợp đồng đã hết hạn. Anh tâm sự với Dương Minh về áp lực tài chính và sự bất lợi trong công việc. Dương Minh quyết định giúp Tôn Côn chuyển công ty, nhưng họ đã gặp Triệu Đại Bao, một người từng là bạn cũ của Dương Minh. Cuộc đối thoại căng thẳng với Triệu Đại Bao về quyền lợi và địa vị trong ngành taxi diễn ra, làm nổi bật sự đấu tranh giữa quyền lực và tình bạn.