Ngoài là họ hàng xa thì Trương Bảo thường ngày đối với Trương Vũ Lượng cũng có những điểm tốt nên hắn vẫn cố gắng giải thích, nếu như là người khác thì đã sớm mặc kệ rồi.

- Bạo Tam Lập, Hầu Chấn Hám. Trương Bảo vừa nghe tên này thì mặt tái đi, men rượu cũng bốc hơi hơn nửa.

- Tiểu Lượng, mày nói cái gì? Nói lại xem? Hắn là người quen của Báo ca sao?

- Đúng vậy. Tứ gia, chúng ta...

Trương Vũ Lượng cười khổ. - Tên khốn khiếp nhà ngươi sao lại không nói sớm, chuyện lớn như vậy sao lại không báo tao biết?

Tim Trương Bảo như muốn khỏi lồng ngực, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

Trương Bảo luôn muốn hợp tác làm ăn cùng với Bạo Tam Lập nhưng không có cơ hội. Hôm nay, cơ hội tự nhiên đến thì chỉ vì say rượu mà hắn lại lấy gậy đuổi đi, hắn sao lại không hận bản thân mình chứ? Cơ hội thỏa hiệp ngàn năm có một lại bị mờ mắt bỏ qua, lại còn tạo cho người khác ác cảm!

- Tứ gia, trước đó tôi đã muốn nói nhưng ngài...

- Tôi vừa mới nói được một chút thì ngài đã cắt lời.

Trương Bảo nghẹn họng trân trối nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

- Chuyện lớn như vậy thì dù tao cấm cũng phải mày nói!

Chẳng phải đã nói rồi sao?! - Trương Vũ Lượng nghĩ thầm, nếu không phải vì ông vừa tới đã làm loạn lên thì mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.

Sắc mặt Tôn Côn cũng biến đổi, hắn đã từng nghe danh Bạo Tam LậpHầu Chấn Hám ở Tùng Giang, không ngờ Dương Minh lại có quan hệ với hai người này.

Chứng kiến sự biến đổi chóng mặt của tình hình khiến cảm xúc của Tôn Côn vô cùng phức tạp! Tuy nhiên, xem ra kết quả vẫn rất tốt rồi!

- Dương tiên sinh, khi nãy tôi không rõ, là tại tôi say quá. Thật là rượu làm hỏng việc, là lỗi của tôi. Trương Bảo mặt kinh hãi nhìn Dương Minh.

- Lúc trước không phải ông nói dù có là Thiên Vương lão tử đến thì cũng phải làm cho tôi tàn phế sao? Dương Minh nhìn Trương Bảo hỏi vặn.

- Nếu Thiên Vương lão tử đến đây thì tôi mới dám còn thế này, còn không đến thì sẽ không dám. Thực ra Thiên Vương lão tử làm sao mà tới nổi? Trương Bảo mau lẹ giải thích.

Dương Minh suýt nữa cười rộ lên, còn có người vô liêm sỉ đến vậy sao? Còn có người có thể giải thích như thế thật là hiếm có!

- Ha ha, nếu Thiên Vương lão tử tới thì tôi mới dám gọi là tiên sinh, còn nếu không đến thì tôi phải tự đánh mình vậy.

Thấy Dương Minh bật cười, Trương Bảo liền nhanh chóng lùi ra, lắp bắp nói.

- Vì lão già ấy không thể tới nên những gì tôi đã nói ra cũng phải thi hành. Trương Vũ Lượng, mau thực hiện đi! Còn đứng nhìn nữa làm gì!

- Thi hành cái gì chứ? - Trương Vũ Lượng kinh ngạc, chẳng lẽ Tứ gia đã phát điên rồi, như thế này còn thi hành cái gì nữa?

- Đến đánh tao đi! Mày không nghe thấy à? - Trương Bảo vội la lên.

- Hả? Trương Vũ Lượng sững sờ, không ngờ Trương Bảo lại có ý này.

Cách giải thích và cách thi hành của Trương Bảo khiến Dương Minh hơi ngạc nhiên, vừa làm khó hắn một chút nhưng như vậy thì Dương Minh không còn cách nào khác để ra tay.

Đối với loại tiểu nhân này, Dương Minh tuy không ưu nhưng cũng ghét bỏ. Đây chính là chiêu giữ mạng chốn giang hồ, biến nguy thành an, chỉ cần không biết xấu hổ thì tai hoạ cũng sẽ qua!

- Đánh đi! Nhanh lên! - Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng ngây ra chưa xuống tay thì nóng ruột quát.

- Vâng! - Trương Vũ Lượng chỉ còn cách gật đầu, giơ tay định tát Trương Bảo nhưng lại dừng lại. Dù sao cũng là bậc cha chú, lại còn là cấp trên của hắn. Trương Vũ Lượng làm sao đánh nổi?

- Ngươi sờ cái gì đó? Đánh đi! - Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng bỏ tay xuống thì lại quát.

Lúc này y chỉ mong Dương Minh nguôi giận, nếu không thì sau này ở Tùng Giang này chẳng còn chỗ trú thân, hãng xe này cũng đóng cửa luôn.

- Đắc tội. - Trương Vũ Lượng cuối cùng cũng vung tay đánh một cái.

Trương Bảo sợ hắn lại rụt tay, liền đưa mặt lên đỡ, chỉ nghe bốp một tiếng vang lên, thêm một cú đấm đúng địa chỉ!

Hành động này diễn ra ngay mặt khiến Dương Minh sửng sốt, quả thật là ngưu, rất ngưu là khác!

- Sao lại nhẹ như vậy chứ? - Trương Bảo vuốt chỗ đau rát, mặt có chút bất mãn.

- Đánh lại, mạnh tay một chút, đánh chết càng tốt! - Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng vung tay, liền hò hét.

- Hả? Cái gì? - Vâng! - Trương Vũ Lượng hơi do dự rồi cũng gật đầu, lần này vung mạnh hơn, một cú nữa.

Bốp một tiếng, lại một cú tát vỗ vào mặt, khiến Trương Bảo thấy trước mắt hoa mắt, đầu váng tai ù.

- Không được, mạnh hơn nữa đi, còn chưa xi nhê gì! - Trương Bảo dù đầu óc choáng váng vẫn hò hét.

- Vậy được rồi! - Trương Vũ Lượng cắn răng, giơ tay lần này dùng hết mười phần sức lực, một cú đấm vào mặt Trương Bảo và một tiếng phanh lớn vang lên.

Khâu miệng Trương Bảo trào máu tươi, quai hàm sưng phồng, áo quần xộc xệch, nhìn Dương Minh, thấy hắn vẫn không nói gì, liền bước lại gần Trương Vũ Lượng:

- Bên này, làm lại lần nữa! - Nói rồi, Trương Bảo xoay mặt còn lại về phía Trương Vũ Lượng.

Trương Vũ Lượng đang muốn vung tay đánh tiếp thì Dương Minh đã nhíu mày:

- Đủ rồi!

Trương Bảo sợ hắn không hài lòng, lo lắng nhìn hắn.

- Tôi có mắt mà như mù, thế nào cũng phải dùng máu để đền tội, để nhớ mãi không quên.

- Cũng đủ rồi, không cần đánh nữa, chuyện này cứ thế là xong. - Dương Minh nhìn vẻ mặt thê thảm của Trương Bảo.

Dương Minh đúng là muốn dạy cho hắn một bài học, nhưng Trương Vũ Lượng làm thật rất tốt.

Nghe câu nói của Dương Minh, Trương Bảo trút được gánh nặng, nghĩ rằng Dương Minh đã tha thứ. Hành động này nếu Dương Minh chưa mở miệng thì Trương Vũ Lượng vẫn tiếp tục đánh. Nếu chưa xong, thì phải dùng đến ông tứ, làm sao khiến Dương Minh tha cho, dù vậy thì trước đó Trương Bảo đã chuẩn bị tinh thần rồi, sẵn sàng vào bệnh viện nửa năm cũng không thành vấn đề.

Ai ngờ Dương Minh lại dễ dàng tha thứ như vậy khiến Trương Bảo phấn chấn đến mức ngây ngất, cảm giác đau trên mặt liền biến thành cảm giác khoan khoái.

Xem ra bị đánh cũng có thể khiến người ta cao hứng!

- Dương tiên sinh, ngài thật sự hiểu cho tôi quá tốt rồi! - Trương Bảo vui vẻ nói.

- Ngài cứ yên tâm, chuyện của vị Tôn tiên sinh này tôi sẽ xử lý ngay! Trương Vũ Lượng, còn không mau dẫn Tôn Côn đi rút hồ sơ?

- Hồ sơ đương nhiên phải rút, nhưng tôi muốn nhắc ông một câu. - Dương Minh nói.

- Tuy tôi không rõ các hãng taxi khác làm ăn ra sao, nhưng qua vụ việc của ông Côn lần này, xem ra những công ty khác không giống như ở đây.

Trương Bảo nghe vậy mồ hôi trên trán lại đổ ra như mưa.

- Dương tiên sinh, tôi...

- Ông không cần phải nói. - Dương Minh khoát tay.

- Chuyện trước kia tôi cũng không muốn truy cứu, nhưng từ giờ trở đi, tôi mong ông đừng làm ăn đường tắt nữa. Làm ăn chân chính có gì không tốt? Có danh tiếng thì tài xế cũng chẳng bỏ đi. Lợi ích phải tính theo dài hạn, đừng chỉ ham lợi trước mắt.

- Dạ vâng, Dương tiên sinh nói rất đúng. Tôi nhất định sẽ thay đổi! - Trương Bảo không ngờ Dương Minh lại nói lý lẽ như vậy, vội vàng đáp ứng.

Dương Minh thấy Trương Bảo đồng ý sớm, biết rằng hắn coi trọng mình. Còn hắn có hiểu hay không thì còn chưa rõ, cười nói.

- Tất nhiên ông cũng có thể không nghe tôi, nhưng sau một thời gian, tôi vẫn thấy công ty ta làm ăn như vậy là ổn. Tôi cũng chẳng ngại nói với Báo ca một tiếng để lấn sang ngành taxi cạnh tranh, đến lúc đó thì chuyện ra sao tôi không biết, ông có ra sao cũng chẳng liên quan đến tôi.

Trương Bảo nghe Dương Minh nói thế thì rùng mình! Những lời này mới thực sự làm hắn lo lắng! Nếu Bạo Tam Lập gia nhập ngành taxi, nhân viên dưới quyền muốn chuyển sang công ty Báo ca, làm sao ngăn được? Đành phải gật đầu đồng thuận, giả vờ vui vẻ dẫn đi rút hồ sơ.

- Dương tiên sinh, hãng xe taxi thực ra cũng chẳng kiếm được nhiều, Báo ca là người làm lớn, sao lại để ý lợi nhỏ vậy? - Trương Bảo cố gắng nài nỉ.

- Ngài cứ yên tâm, công ty chúng tôi sẽ thay đổi ngay hôm nay. Phải thay đổi lộ trình và giá cước, thậm chí bỏ luôn những khoản tiền thế chân bất hợp pháp. Mong Dương tiên sinh suy nghĩ kỹ.

Lúc này, Trương Bảo đã rõ ràng, nếu cứ tiếp tục thì chắc chắn là đi đến chỗ chết. Tay chân không nổi nữa rồi, với Dương MinhBạo Tam Lập, không thể không nghe lý lẽ. Thà vui vẻ làm theo còn hơn liều lĩnh.

Dù lợi nhuận có giảm chút, nhưng theo góc độ đầu tư lâu dài, không phải là không hợp lý. Quan trọng là vẫn tiếp tục làm ăn mà không gây chuyện với Bạo Tam Lập.

- Được, để thời gian trả lời vậy đi. - Dương Minh gật đầu.

- Không thành vấn đề. Dương tiên sinh, tôi lập tức tổ chức họp, trình bày phương thức làm ăn mới, đầu tư lâu dài! - Trương Bảo vội cam đoan.

Dương Minh cũng gật đầu: - Hy vọng vậy.

- Trương Vũ Lượng, không phải bảo mày đi cùng Tôn Côn tiên sinh rút hồ sơ sao, còn đứng đó hóng hớt làm gì?

Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng còn không đi làm việc, mất kiên nhẫn quát.

- Tôi đi ngay đây! - Trương Vũ Lượng than thầm, Tôn Côn không đưa giấy tờ, làm sao rút hồ sơ được? Thế là quay sang nói với Tôn Côn: - Côn ca, ngài đưa hợp đồng hết hạn cho tôi, tôi đi rút hồ sơ giúp ngài!

- Không cần đâu! - Tôn Côn khoát tay.

- Tôi không muốn bị đánh gần chết đâu! - Trương Vũ Lượng sững sờ, ngay cả Trương BảoDương Minh đều há hốc miệng.

- Tôn Côn tiên sinh, có phải ngài còn giận chuyện trước đây, thật xin lỗi. - Trương Bảo sửng sốt, nhưng thầm nghĩ chắc Tôn Côn còn bất mãn?

Trước thì khác, nhưng hiện tại, Tôn Côn cùng đi với Dương Minh, thân phận cũng như thuyền theo nước, không thể xử lý theo lẽ thường.

- Tức giận gì chứ? Tôi chưa bao giờ giận. - Tôn Côn cười, khoát tay.

- Tôi không chuyển công ty nữa, cũng không phải vì rách việc, mà là vì Trương tổng vừa nói công ty sẽ thay đổi. Vậy sao tôi phải đi? Coi như tôi ở lại làm chứng cũng tốt!

- Vậy sao? - Trương Bảo hơi ngạc nhiên rồi vui mừng.

- Quá tốt rồi, Tôn Côn tiên sinh! Anh cứ yên tâm, vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại để bàn hợp đồng. Tôi cam đoan sẽ không làm anh thất vọng, không thua kém các công ty khác!

Trương Bảo đã quyết định thay đổi, không còn sợ Tôn Côn giám sát nữa. Ngược lại, để Tôn Côn ở lại làm chứng cho việc công ty đổi thay, có khi còn tốt hơn, thậm chí sẵn sàng nói vài câu lấy lòng Dương Minh.

Trương Bảo mờ miệng bắt tay Tôn Côn: - Tôn Côn, cảm ơn anh đã tin tưởng!

- Được rồi, Trương tổng, đừng khách sáo. Anh Côn quyết định ở lại cũng là chuyện tốt. Sau này tôi sẽ để ý chuyện này thường xuyên hơn.

Dương Minh sợ Trương Bảo còn oán giận Tôn Côn, dù ngoài mặt hoan nghênh, ai biết lòng hắn nghĩ gì? Tri nhân tri diện bất tri tâm, lỡ hắn làm gì đó gây mếch lòng, Tôn Côn sẽ thành cái gai trong mắt. Dương Minh âm thầm cảnh cáo.

- Nếu vậy, sau này Báo ca cũng không đánh nhầm người. Công ty của anh có anh Côn làm nhân chứng sẽ yên tâm hơn!

Đánh nhầm sao? - Trương Bảo giật mình, than khổ, đến chính hắn còn bị đánh nhầm. Nghe vậy, nếu Bạo Tam Lập muốn “giết” hắn lần nữa, Tôn Côn đứng bên sẽ trở thành ân nhân cứu mạng!

Nghĩ vậy, Trương Bảo thầm than nguy hiểm, về sau phải xem Tôn Côn như đại gia, để hắn nói đỡ giúp tránh bị “đánh nhầm”, thoát khỏi cảnh khổ sở!

Tôn Côn thực ra cũng nghĩ như vậy. Nếu Dương Minh đã dọa được Trương Bảo, thì hắn ở lại hãng Đại Đức Nhã Trí cũng dễ dàng hơn, Trương Bảo chỉ có thể dùng lễ đãi để lấy lòng hắn. Dù có chuyển công ty khác, cũng khó có ai đãi ngộ như vậy.

- À vâng, đúng vậy! - Trương Bảo ngẩn ra một chút rồi nói.

- Cứ như vậy đi, hiện tại tôi quyết định bổ nhiệm Tôn Côn làm giám sát viên công ty Đại Đức Nhã Trí, có thể góp ý về chế độ quản lý và phí thuê xe, còn thông báo lại cho Dương tiên sinh. Như vậy, việc thay đổi của chúng ta có thêm tính thuyết phục và khách quan.

Trương Bảo nhanh chóng nghĩ ra một chức vụ chính thức cho Tôn Côn, để hắn danh chính ngôn thuận làm trung gian. Trương Bảo sợ nếu sau này có thay đổi, Dương Minh không vừa lòng, rồi nhân cơ thoái lui, gây khó dễ, thì công ty sẽ gặp tai họa. Có Tôn Côn dự, dù Dương Minh không đồng thuận chế độ mới, vẫn còn có phần của Tôn Côn trong đó. Dương Minh luôn gọi hắn là “anh Côn”, quan hệ hai người không tầm thường, yên tâm rằng Dương Minh sẽ giữ thể diện cho Tôn Côn, không làm quá mức.

Tóm tắt:

Trương Bảo gặp khó khăn khi tìm cách hợp tác với Bạo Tam Lập, nhưng do say rượu đã để tuột mất cơ hội. Sau khi nhận ra sai lầm, hắn tìm mọi cách để trốn tránh sự giận dữ của Dương Minh. Trương Vũ Lượng buộc phải thực hiện lời yêu cầu của Bảo, dẫn đến một tình huống dở khóc dở cười. Cuối cùng, Dương Minh quyết định không truy cứu, tạo điều kiện cho Trương Bảo sửa chữa sai lầm, dù hắn vẫn lo sợ những hậu quả có thể xảy ra.