- Ảnh hướng tới tình chị em sao? Tôn Khiết buồn cười, chớp mắt đáng yêu nhìn Dương Minh.

- Anh cũng đừng có tự tin thái quá vào năng lực của mình như vậy chứ? Ảnh có thể ảnh hưởng được sao? Triệu Oánh, có gì thì nói đi chứ!

Triệu Oánh bị Tôn Khiết hỏi cho bí đường, lắc nhẹ đầu, thấp giọng. -…Không.

- Ha ha, vậy là tốt rồi.

Dương Minh cũng không để ý nữa, sờ gáy rồi nở nụ cười. Trong lòng thầm phục Tôn Khiết, quả nhiên không đơn giản, chỉ với một câu nói đã xua tan xấu hổ lẫn tức giận.

Hắn âm thầm liếc mắt về phía Tôn Khiết để động viên, khiến nàng mũi nở to, mặt vênh lên tràn ngập tự hào.

- Dương Minh, vậy thì người bạc tình trong miệng Triệu Oánh chính là anh đó hả?

Tôn Khiết đã chuyển mũi nhọn trở lại về phía Dương Minh.

Dương Minh nghe xong nhíu mày có chút xấu hổ, hắn không rõ nàng hỏi câu này là ủng hộ hay phản đối Triệu Oánh đây chứ? - Kẻ bạc tình, anh không tệ đến vậy chứ?

- Không tệ sao? Triệu Oánh nói anh đối với nàng tuy gần mà xa, mãi cũng không tỏ ý là sao? Tôn Khiết gặng hỏi.

- Tiểu Khiết, không phải do Dương Minh, là do mình sai. Triệu Oánh thấy Tôn Khiết chất vấn hắn thì ngượng ngùng giải thích hộ.

Không rõ vì sao Triệu Oánh biết chuyện giữa Tôn KhiếtDương Minh thì trong lòng chỉ hơi khó chịu rồi lại khôi phục như thường.

So với lúc nhìn thấy Dương Minh và Vương Tiếu Yên bên nhau thì nhẹ nhõm hơn nhiều, bực dọc như làn khói. Chẳng lẽ vì đã trải qua trường hợp Vương Tiếu Yên nên lực miễn dịch tăng lên?

Có thể là vậy. Trong lòng Triệu Oánh lúc này rất loạn nhưng lại không có cảm giác mất mát như trước.

- Bạn đó, cứ tính cách này thì làm sao tiến bộ được chứ? Tôn Khiết có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Oánh.

- Có cơ hội như vậy thì cả hai chị em ta cùng xử lý hắn, bạn giúp vây cho hắn thì sau này bạn biết tính sao bây giờ? Tôn Khiết thì thầm vào tai Triệu Oánh.

- Mình, mình. Triệu Oánh cứng họng, ngày trời, sự tình hôm nay hoàn toàn nằm ngoài ý nghĩ của nàng! Lúc này Triệu Oánh cũng có cảm giác mắc tội với Tôn Khiết, chẳng còn tâm trạng nói chuyện tình cảm với Dương Minh nữa.

- Tiểu Khiết, cảm ơn bạn nhưng mình đang rất khó nghĩ, cho mình thêm chút thời gian được không?

- Bạn đó! Tôn Khiết tiếc nuối, rèn sắt chẳng thành thép. Triệu Oánh không thể gây uy hiếp gì cho nàng. Dù là Trần Mộng Nghiên luận về cơ mưu cũng không phải đối thủ. Chỉ vì địa vị Mộng Nghiên trong lòng Dương Minh quá cao mà thôi. Chính vì vậy chuyện Triệu OánhDương Minh, Tôn Khiết lại muốn ủng hộ.

Triệu Oánh cúi đầu, không dám nhìn Tôn KhiếtDương Minh. Không khí trở nên nặng nề trong giây lát.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

- Mời vào.

- Dương tiên sinh, có thể mang đồ ăn lên chưa ạ? Một nam bồi bàn lễ phép hỏi.

- Ừ, được rồi. Dương Minh gật đầu.

- Xin hỏi còn có yêu cầu gì không? Bồi bàn mang đồ ăn vào.

- Không có. Cảm ơn anh. Dương Minh khoát tay.

Bồi bàn mỉm cười bước lùi ra khỏi phòng, suýt nữa đã ngã vào Phạm Kim Triết đang lén lút đứng phía sau!

- Anh là ai? Bồi bàn khựng lại ở cửa phòng, hỏi Phạm Kim Triết, giọng nói không mấy thiện cảm.

Phạm Kim Triết nhân cơ hội bồi bàn đi vào trong phòng, nhanh chóng theo sau nhìn trộm. Thấy trong đó chỉ có ba người, hắn quyết định đi vào.

Vì vậy, đối với câu hỏi của gã bồi, Phạm Kim Triết cũng ra vẻ.

- Phòng tôi chính là đây, anh đi sao vậy? Không nhìn đường à?

Gã bồi bị Phạm Kim Triết dọa cho sửng sốt, hình như đây là khách trong phòng. - Thật xin lỗi, vì có quy định khi ra khỏi phòng thì lễ tân phải đi lùi nên không thấy tiên sinh ngài.

- Bỏ đi! Phạm Kim Triết phất tay, lại quay vào trong phòng.

Gã bồi cũng không để ý, nhanh chân rời khỏi chỗ này.

- Có chuyện gì? Dương Minh còn tưởng là gã bồi lúc nãy, trong giọng nói mang theo chút bực dọc.

- Chào! Phạm Kim Triết đẩy cửa bước vào lễ phép, gật đầu chào Dương Minh rồi hỏi.

- Anh là bạn trai của Tôn Khiết?

- Anh là ai? Dương Minh nhìn hắn, nghi hoặc, sao hắn lại biết điều đó?

- Tôi là bạn học của Tôn Khiết, cũng là bạn tốt của Triệu Oánh! Lời nói của Phạm Kim Triết mang theo ẩn ý, còn liếc mắt nhìn về phía Dương Minh ra dấu.

Phạm Kim Triết nghĩ rằng, Dương Minh đã là bạn trai của Tôn Khiết thì có thể giúp hắn đuổi Triệu Oánh về. Xem như hai gã đàn ông cùng có lợi.

- Bạn tốt sao? Dương Minh cau mày, theo ánh mắt của Phạm Kim Triết, hình như hắn đang theo đuổi Triệu Oánh, lại còn có gan tới đây!

- Đúng vậy! Phạm Kim Triết không để ý thấy tia bực trong mắt Dương Minh, còn cười lấy lòng hắn.

- Người anh em đã ôm được người đẹp, tôi còn phải cố gắng nhiều lắm.

- Khách khách.

Tôn Khiết nhịn không được bật cười, Phạm Kim Triết nói ra những lời này với Dương Minh chẳng phải muốn tìm chết sao?

Nhìn Tôn Khiết mỉm cười, lộ ra nét thành thục đáng yêu khiến Phạm Kim Triết mê tít cả mắt! Nhưng hắn cố gắng kiềm chế dục vọng trong lòng, giả vờ như không để ý tới nàng.

- À, đây là danh thiếp của tôi. Phạm Kim Triết đưa danh thiếp cho Dương Minh.

- Sao? Dương Minh nhìn qua thì thấy trên đó viết rõ: Phạm Kim Triết chính là tổng giám đốc công ty Mậu Dịch Kim Triết.

- Thì ra là Kim Tổng, kính nể đã lâu, nhưng tôi không có danh thiếp, thật ngại quá. Tôi hiện đang thất nghiệp.

- Không sao cả, không sao.

Phạm Kim Triết liên tục xua tay, càng khẳng định rằng Dương Minh chính là con nhà giàu. Nhưng rồi sau một lúc, hắn lại lấy lại tinh thần, vội sửa lại:

- À, tôi không phải họ Kim mà là họ Phạm.

- À, tôi nhìn nhầm rồi, thấy công ty Mậu Dịch Kim Triết còn tưởng là anh họ Kim.

Dương Minh nhận ra mình đã nhìn nhầm.

- Vậy thì, Phạm tổng, cũng là chữ tổng, kính nể đã lâu!

- Không sao cả!

Phạm Kim Triết lại xua tay, nhưng trong lòng có chút oán hận. Hắn có thiện ý, vậy mà tên này lại đắc tội với hắn trắng trợn như vậy! Trước Kim Tổng đã kính nể lâu rồi, bây giờ Phạm Tổng lại bị xem thường như thế, đúng là nhục mạ người quá đáng!

Tuy nhiên, Phạm Kim Triết vẫn kiên nhẫn, hỏi:

- Xin hỏi anh xưng hô thế nào?

- Tôi tên là Dương Minh.

- Kính nệ đã lâu. Ra là Minh Tổng. Phạm Kim Triết cũng bắt chước câu của Dương Minh.

- Sao? Anh biết tên thường của tôi là Minh Tổng sao? Dương Minh giả vờ ngạc nhiên, vừa vỗ vai Phạm Kim Triết vừa lớn tiếng.

- Bạn cũ của tôi cũng gọi tôi như vậy, tôi đáng được bọn họ gọi là Minh Tổng.

- Thật vậy sao? Phạm Kim Triết thấy bộ dạng thật lòng của Dương Minh, thì tức tới mức muốn phun máu, xem ra Dương Minh này quá cao hứng rồi.

- Đúng vậy, anh thật là giỏi mới đoán ra được điều này. À, nhắc đến bạn bè làm tôi tự dưng nhớ quá.

Dương Minh cười rồi đưa tay xuống vai Phạm Kim Triết.

- Nhớ lại sao, tôi hiểu rồi, nhất định là phải nhớ bạn cũ rồi.

- Đúng vậy, mỗi năm tôi đều đốt tiền vàng bạc cho họ. Dương Minh thở dài.

- Đốt giấy tiền vàng bạc? Là sao? Có ý gì? Phạm Kim Triết giật mình, nhảy dựng.

- Không có gì, những người bạn từng gọi tôi là Minh Tổng đều đã chết hết rồi. Dương Minh mang theo chút bi thương.

- Cái gì? Đều đã chết?

Phạm Kim Triết như vịt gặm trái bắp, miệng nhấp nháy không ngừng.

- Đúng vậy, tôi rất nhớ những người từng gọi mình là Minh Tổng, không hiểu sao họ lại chết hết rồi.

Dương Minh nói xong còn giả vờ đau lòng lau lau mắt, như đang khóc.

- Hả?

Phạm Kim Triết có chút khó xử, nhìn bộ dạng bi thương của Dương Minh, không lẽ chuyện này là thật?

Phạm Kim Triết thật muốn tát vào miệng mình một cái, sao lại xui xẻo như vậy? Lỡ gọi Minh Tổng rồi lại còn gọi là như vậy, chẳng phải đang tự rủa chính mình sao?

Nếu những người kia đều chết sạch, thì chẳng phải hắn sắp gặp nạn rồi sao?

Suy nghĩ vậy, sống lưng Phạm Kim Triết chợt run lên nhẹ một cái.

- Thật là có lỗi quá, tôi đã vô ý gợi lại chuyện buồn của anh. Tôi không nên gọi anh là Minh Tổng. Phạm Kim Triết tự trách.

- Cũng không sao, dù sao thì cũng chẳng có gì. Tuy anh gọi thế khiến tôi nhớ chuyện xưa, nhưng tôi cũng thích lắm.

- Thật sao? Khụ khụ.

Phạm Kim Triết có chút bất đắc dĩ.

- Đúng vậy, nhưng tốt nhất anh đừng gọi nữa. Sau khi bạn tôi chết, tôi có đi bốc quẻ, thầy phán rằng trên người tôi có oán linh gọi là Minh Tổng, ai gọi tôi như vậy sẽ đắc tội với nó và bị nguyền rủa tới chết. Bộ dạng Dương Minh trở nên nghiêm trang vô cùng.

- Vì tính mạng của mình, anh đừng gọi tôi là Minh Tổng.

- Sao?

Phạm Kim Triết hoàn toàn ngây người, không phải chứ? Sao hắn lại đen đủi như vậy? Tùy tiện gọi một tên đã bị nguyền rủa!

- À, không tốt rồi, Phạm Tổng, oán linh vừa nghe anh gọi, tưởng anh muốn đắc tội với nó, xem ra nó sẽ nguyền rủa anh.

Dương Minh đột nhiên lên tiếng.

- Sao? Nó còn nói chuyện được sao? Phạm Kim Triết ngạc nhiên nhìn Dương Minh, sắc mặt trở nên khó coi, hét lên:

- Anh đùa với tôi đó hả? Oán linh sao biết nói chứ?

- Tôi cũng không biết, chỉ cảm giác như oán linh muốn báo cho tôi biết là nó muốn trừng phạt anh! Dương Minh không cãi lại, vẫn nghiêm trọng nói.

- Thật vậy sao? Phạm Kim Triết nhíu mày.

- Biết đâu anh cố tình đùa tôi? Sao mà tin được chứ?

Phạm Kim Triết tuy hoảng hốt nhưng, là nghiên cứu sinh sắp có bằng thạc sĩ, sao lại dễ tin chuyện hoang đường như vậy?

Trong lòng hắn thầm cười, Dương Minh chỉ vẽ rắn thêm chân! Có lẽ vì đối phương hận gọi hai tiếng Minh Tổng trong khi lại đang thất nghiệp, nên cố tình trêu chọc hắn.

- Tôi làm gì có chuyện lừa anh? Dương Minh vẫn giữ vẻ như một nhà sư thuần khiết, không có vẻ nào là đang giả bộ.

- Vậy anh nói lại xem oán linh đã nói gì? Phạm Kim Triết hừ lạnh rồi hỏi.

- Oán linh nói với tôi rằng anh vừa rồi nghĩ sao lại đen đủi như vậy? Tùy tiện gọi một cái tên thì đã bị nguyền rủa. Dương Minh đáp.

- Sao, chuyện đó không thể nào! Phạm Kim Triết mặt tái, mắt mở trừng trừng trong hoảng loạn.

- Sao lại như vậy? Làm sao anh biết tôi vừa nghĩ gì? - Dương Minh thầm cười, có dị năng rồi thì phải dùng chứ. Khi đó, Phạm Kim Triết vô cùng căng thẳng, khiến Dương Minh biết được chuyện đó không sót chữ nào.

- Tôi đã nói rồi, là oán linh nói với tôi. Dương Minh nhún vai, vẻ vô tội.

Lúc này, Phạm Kim Triết không còn dám không tin nữa, cảm giác cả người như nhũn ra, hỏi dồn:

- Oán linh đó nói gì nữa? Nó muốn làm gì tôi?

- Nó nói anh đắc tội nó, nó nguyền rủa anh. Dương Minh giả vờ thương tiếc, đồng cảm nói. - Thật là đáng tiếc, vừa gặp đã gặp chuyện phiền phức, ngại quá.

- Nguyền rủa sao? Phạm Kim Triết nhớ tới bạn bè của Dương Minh đều đã chết hết, mắt trắng dần, suýt nữa đã xỉu tại chỗ, may mà thần kinh còn vững vàng, cố gắng hỏi:

- Tại sao lúc nãy anh không nói sớm? Không báo trước một tiếng, còn không cản tôi? Sao lại để tôi gọi là Minh Tổng? Tôi với anh có cừu oán gì sao? Sao lại hại tôi?

Nói dứt câu, Phạm Kim Triết liền ra tay, bộ dạng như muốn liều mạng.

- Anh nghĩ lại đi, tôi sao biết anh lại gọi Minh Tổng rồi cản lại chứ! Dương Minh vô tội nói.

- Chuyện này... - Phạm Kim Triết cứng họng, đầu óc cũng bình tĩnh trở lại. Chính hắn làm ra chuyện đó, còn có thể oán trách ai nữa chứ?

- Chuyện này thật là ngại, tôi cũng không biết phải làm sao. Dương Minh thở dài.

- Vậy bây giờ tôi phải làm gì? Phạm Kim Triết lo lắng.

- Tôi cũng không biết. Dương Minh lắc đầu.

- Vậy thì, bạn bè anh chết thế nào?

- Kiểu nào cũng có: bệnh hiểm nghèo, bị xe tông, ngã cầu thang không cẩn thận, say rượu rồi chết, chơi gái nhiễm HIV. Dương Minh giơ ngón tay đếm.

Tóm tắt:

Mối quan hệ giữa Dương Minh, Tôn Khiết và Triệu Oánh trở nên căng thẳng khi có sự xuất hiện của Phạm Kim Triết. Tôn Khiết thể hiện sự quan tâm đến Dương Minh, trong khi Triệu Oánh cảm thấy áp lực và khó xử. Phạm Kim Triết, bạn của cả hai cô gái, cố gắng khiến tình hình phức tạp hơn bằng cách thăm dò thái độ của Dương Minh. Cuộc trò chuyện giữa họ dần hé lộ những bất ổn trong tình cảm và những hiểu lầm đầy mơ hồ.