Đã hơn năm vạn rồi, không phải nhiều lắm sao?
Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói, cũng hiểu ra chuyện này nên nghĩ dừng lại là tốt hơn, miễn cho Vương Chí Đào cảnh giác với hắn.
Vương Chí Đào tưởng rằng Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên nhắc nhở như vậy, ý nghĩ điên cuồng sẽ giảm đi, có chút nuối tiếc nói:
"Được rồi, tất cả mọi người hạ bài! Thật ngại, cảm ơn mọi người!"
Vương Chí Đào hạ bài trong tay xuống, Trần A Phúc cùng Tất Vân Đào xem bài xong:
"Chậc, như vậy cũng được à, còn tưởng bài của bạn không tốt!""Mẹ kiếp, giả heo ăn thịt hổ! Tôi có ba lá đủ hai mươi mốt điểm mà cũng thua bạn…"
An Đào Quyền buồn rầu hạ bài.
"Dương Minh, sao không hạ bài?"
Trần A Phúc thấy Dương Minh không hạ bài, tưởng hắn sợ thua, nên cố ý châm chọc nói:
"Nam tử hán đại trượng phu, thua là thua, thắng là thắng, sợ gì?""Đúng đó, nên cam chịu đi!"
An Quyền Đào cũng phụ họa theo.
"Ai, ngại quá, bài của tôi lớn nhất…"
Dương Minh hạ bài trong tay, cũng có mười tám điểm…
"Cái gì!"
Trần A Phúc sợ ngây người:
"Bài của bạn lớn như vậy sao? Bạn giỡn với tụi tôi hả?"
Vương Chí Đào nhíu mày, chuyện này Trần A Phúc nói chuyện rồi mà không suy nghĩ, sao lại cứ nói:
"Tụi tôi"
mà không nói thẳng ra luôn là mọi người thông đồng với nhau!
"A, nhìn không ra đấy… Có thể giả heo ăn thịt cọp, đúng là Dương Minh nha!"
Vương Chí Đào nói, lòng trong sôi máu, năm vạn ngoại trừ một vạn Dương Minh đặt trước, còn bốn vạn đều do hắn chung hết! Tuy nhà hắn giàu có, nhưng tiền tiêu vặt cũng có giới hạn, bốn vạn tiêu hết rồi thì xem như xong!
"Dương Minh, bạn cũng không đúng rồi, bài tốt như vậy sao lại do dự lúc đấu?"
An Quyền Đào cố giữ thể diện.
"Tôi không thể nào được mười chín điểm, ban đầu cứ nghĩ là 1. Tôi cầm 11 điểm, rất thấp, sau đó bốc bài đấy."
Dương Minh nói như rất có lý, những người mới chơi thường hay phạm sai lầm như vậy.
Vậy tại sao lại muốn bỏ? Thật giả bộ nha, bài lớn như vậy còn lo lắng cái gì?
Trần A Phúc bực mình nói.
"Tôi không giả bộ, tôi chỉ là người mới biết chơi, sao có thể giả vờ trước những tay chơi sành sỏi chứ?"
Dương Minh cẩn thận nói.
Vương Chí Đào nghe xong mồ hôi toát ra. Dương Minh nói nghe có lý, nhưng không phải quá cẩn thận rồi sao? Không còn biện pháp, Vương Chí Đào đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nói:
"Hiện tại tiền mặt không còn nhiều, còn ít tôi đưa cho cậu trước, còn thiếu chúng tôi sẽ quay về trả sau."
Dương Minh cũng không cần năm vạn đồng này, hắn làm vậy chỉ muốn Vương Chí Đào khó chịu thôi. Vì thế vẫy tay nói:
"Không vấn đề gì, không cần vội."
Vương Chí Đào biết nếu tiếp tục ở lại, chỉ thêm xấu hổ. Vì vậy hậm hực cùng mấy người thủ hạ đi khỏi.
"Dương Minh, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Vương Chí Đào đi rồi, Trần Mộng Nghiên suy nghĩ, mặt lạnh lùng hỏi:
"Cậu học đánh bài ở đâu thế? Cậu không biết đó là thói xấu sao?"
Trương Tân thấy tình hình trước mắt, vội kéo Triệu Tư Tư, ý bảo nàng đi cùng mình.
"Cậu làm gì thế?"
Triệu Tư Tư bất mãn khi Trương Tân chạm vào mình, nhỏ giọng hỏi.
"Cậu không thấy hai người họ có chuyện cần nói sao? Hai ta ở đây không tiện lắm!"
Trương Tân đáp.
Triệu Tư Tư nhìn Trần Mộng Nghiên và Dương Minh, thấy Trương Tân nói đúng, nên cùng đi với chàng.
"Cậu không nhìn ra sao? Rõ ràng Vương Chí Đào cùng đám đó cấu kết, nhằm hại tôi mà!"
Dương Minh thản nhiên nói:
"Mộng Nghiên, cậu không tự biết mình sao? Nói thật, thời trung học mình đã lăn lộn hai năm ngoài rồi, có gì mà chưa thấy? Nếu mê cờ bạc thì đã mê lâu rồi, không phải đợi đến bây giờ!"
Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh giải thích, thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ sợ hắn mê cờ bạc. Nàng cũng không phải ngốc, nghe hắn nói mới nhớ lại thái độ của Vương Chí Đào và đám người vừa rồi, liền đoán ra được âm mưu bên trong.
Nhưng vì nàng thường nhắc nhở Dương Minh:
"Cậu với Vương Chí Đào có mâu thuẫn, mình biết rõ…"
Nói đến đây, Trần Mộng Nghiên đỏ mặt, dù sao nguyên nhân sâu xa cũng vì nàng!
"Nhưng, cậu làm như vậy, không phải càng làm mâu thuẫn thêm nghiêm trọng sao?"
Trần Mộng Nghiên tiếp tục nói:
"Tương lai cũng muốn lên đại học Tùng Giang, mọi người đều là bạn học, quan hệ như vậy sao được?" "Cậu xem hắn như vậy, lúc nãy sắp đặt hại mình, nếu như lần này mà mình không biết trước thì tính sao?"
Dương Minh căn bản không phải muốn Vương Chí Đào buông tha hắn, mà là hắn không muốn bỏ qua cho Vương Chí Đào! Lúc trước biến hắn thành đồ chơi, hắn sao dễ dàng bỏ qua như vậy!
"Sau này chắc chắn là không còn nữa đâu."
Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng nói:
"Hắn cũng biết mình và cậu bây giờ… Hắn làm gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa." "Ha ha, mình và cậu bây giờ ra sao đây?"
Dương Minh biết rõ ý của Trần Mộng Nghiên, chỉ cố ý hỏi cho vui.
"Đáng ghét! Biết rõ còn hỏi, mình và cậu ở cùng nhau, Vương Chí Đào không có cơ hội, hắn còn gây phiền phức cho cậu làm gì."
Trần Mộng Nghiên nghiêm giọng.
"Ha ha, tốt quá, nếu hắn chủ động gây chuyện với mình, vậy mới tính tiếp."
Dương Minh thầm nghĩ, Vương Chí Đào có gây chuyện với mình thật không? Đáp án là không, hắn cũng chẳng để ý gì, nên không thèm tranh luận gì thêm.
Đúng vậy, chuyện của đàn ông, phụ nữ không thể hiểu được, chỉ vì vấn đề mặt mũi, mà Vương Chí Đào tự cho rằng mình mất mặt, còn Dương Minh có khả năng gì mà ôm mỹ nhân? So với Dương Minh, điều kiện của hắn tốt hơn nhiều, sao lại không được?
"Ừ."
Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói cũng thấy hợp lý, chỉ lo là sau khi đậu đại học, gặp Dương Minh mỗi ngày, có thể tránh được một số chuyện không hay xảy ra.
"Mộng Nghiên, chúng ta đi dạo chút nha?"
Dương Minh nhặt tiền trên mặt đất, rồi nói.
"Cũng được!"
Trần Mộng Nghiên vui vẻ đáp lời. Nếu là lần trước, nàng sẽ còn do dự vì hiểu lầm, nhưng bây giờ, khúc mắc đã được tháo gỡ, nàng toàn tâm toàn ý bên cạnh hắn, không còn lo lắng gì nữa.
Hai người đi dạo bên nhau, gió thổi mát rượi, cảm giác thật dễ chịu. Gió làm mái tóc Mộng Nghiên bay bay, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Trần Mộng Nghiên mỗi lần ở bên Dương Minh, trái tim nàng đập thình thịch. Nàng không rõ hắn nghĩ gì, nhưng nàng thích cảm giác này, nhất là khi hắn nắm tay nàng, cảm giác càng mạnh mẽ hơn.
Dương Minh muốn ôm Trần Mộng Nghiên, nhưng khi vừa định thì nàng đã cự tuyệt. Vì cô Lý đứng cách đó không xa, Trần Mộng Nghiên là học sinh mẫu mực, không muốn cô Lý thấy. Hiện tại chưa vào đại học, có lẽ nàng còn e thẹn.
Dương Minh cũng hiểu ra, liền nhỏ giọng hỏi:
"Mộng Nghiên, cậu nghĩ nếu biết chúng ta đang đi cùng nhau, cô ấy có vui không?"
"Hả? Làm sao mình biết…"
Trần Mộng Nghiên đỏ mặt lắc đầu.
"Có lẽ cô ấy sẽ tiếc nuối lắm đây. Mình biết mình là học sinh cá biệt, còn cậu là lớp phó học tập…"
Dương Minh cố ý thở dài.
"Người nào nói cậu là học sinh cá biệt? Không có đâu, đừng nghĩ nhiều quá."
Trần Mộng Nghiên vừa nói vừa kéo tay Dương Minh lên, rồi nhìn hắn một cái, hắn liền vui vẻ ngay.
"Hắc hắc, mình còn chưa nói hết. Mình là học sinh cá biệt, còn cậu là lớp phó học tập, đã từng thi vào đại học rồi, mình sẽ làm cho cô Lý tự hào. Cậu làm gì còn coi mình là học sinh cá biệt nữa!"
Dương Minh thấy tương lai rộng mở, phấn chấn nhéo tay Trần Mộng Nghiên một cái.
"Xấu xa, không để ý đến cậu nữa!"
Trần Mộng Nghiên lắc lắc tay, như muốn Dương Minh buông ra. Thật ra, tay nàng đã nắm chặt tay hắn rồi.
"Ha ha!"
Dương Minh cười, chỉ vào phía trước cách đó không xa nói:
"Mộng Nghiên, cậu xem phía kia kìa!"
"Hả? Là Triệu Tư Tư và Trương Tân! Hai người bọn họ… như thế…"
Trần Mộng Nghiên mở to hai mắt, có chút ngượng ngùng nói:
"Hai người kia tốt thật…"
Cũng không trách nàng ngượng, vì lúc này, Trương Tân đang đặt tay trên người Triệu Tư Tư…
Dương Minh cũng mở to hai mắt, nhìn xem, thằng nhãi này sao quá giỏi vậy? Thu phục nhanh như vậy sao?
Khi tham gia một trận đấu bài, Dương Minh đã phải đối mặt với Vương Chí Đào và sự thông đồng của bạn bè. Anh thể hiện khả năng chơi bài của mình một cách thông minh, khiến mọi người ngạc nhiên. Trần Mộng Nghiên bày tỏ sự lo lắng về hành động của Dương Minh, nhưng cũng nhận ra âm mưu của Vương Chí Đào. Cả hai cùng nhau đi dạo, thể hiện tình cảm ngày càng sâu sắc trong khi quan sát sự phát triển của bạn bè xung quanh họ.
Dương MinhVương Chí ĐàoTrương TânTrần Mộng NghiênTrần A PhúcTriệu Tư TưAn Đào Quyền