Tại sao anh trước đây không nói với em?

Vương Tiếu Yên dựa vào lòng Dương Minh, cầm chặt tay hắn như sợ rằng nếu buông tay ra, hắn sẽ đi mất:

"Anh che giấu mọi người, đừng nên che giấu em. Chúng ta đã trải qua nhiều lần sinh tử…"

"Sợ em lo lắng…"

Dương Minh thở dài:

"Nếu như nắm chắc được vài phần, anh sẽ nhẹ nhàng xử lý với em, nhưng kẻ địch anh phải đối mặt lần này còn chưa biết…"

"Chưa biết?"

Vương Tiếu Yên không hiểu ý của Dương Minh:

"Đối phương rất lợi hại?"

"Lợi hại… Cứ xem là thế đi."

Dương Minh gật gật đầu:

"Em biết, rất nhiều tình huống chỉ cần nằm trong phạm vi của quy luật tự nhiên thì dù kẻ địch có cường đại đến mấy, anh cũng không sợ hãi. Cuối cùng, chúng ta vẫn có thể tìm ra điểm sơ hở để đột phá. Nhưng kẻ địch của anh lần này lại vượt qua quy luật của tự nhiên, năng lực của đối phương vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta."

"Tại sao nghe mà có cảm giác kẻ địch của anh như có siêu năng lực vậy?"

Vương Tiếu Yên nghi hoặc.

"Siêu năng lực… Cũng không hẳn là vậy, chỉ gần như vậy thôi."

Dương Minh cười khổ giải thích:

"Đối phương xuất thân là người của Lam Miêu trại, là phản đồ của Lam Miêu trại, luyện được một thân tà công, dựa vào hút máu người chết để tăng cường công lực. Có thể nói người này rất tà môn, không những đao thương bất nhập mà còn tinh thong sử dụng cổ độc."

"A."

Vương Tiếu Yên nghe Dương Minh nói mà không khỏi kinh hãi, tròn mắt nhìn Dương Minh. Lời này nếu đổi lại người khác mà không phải từ miệng Dương Minh nói ra, Vương Tiếu Yên chắc chắn sẽ không tin, bởi lời nói của Dương Minh quá sức tưởng tượng: cổ độc, tà công, hút máu người… Cái này thực sự không bình thường, nằm ngoài phạm vi những gì con người có thể tưởng tượng.

"Lúc đầu, mới tiếp xúc, anh cũng không tin… nhưng một người bạn gái của anh là cháu gái tộc trưởng của Lam Miêu trại, sau khi quen biết nàng, anh mới biết cổ độc là có thật, thực sự tồn tại. Chỉ là, bây giờ chỉ vài người của Miêu Tộc mới biết cách sử dụng, và cũng không thể tùy tiện hạ cổ người bình thường."

Dương Minh giải thích cho Vương Tiếu Yên:

"Tên Hữu trưởng lão này là phản đồ của Lam Miêu trại, không những luyện môn công phu bị cấm mà còn tùy tiện hạ cổ người bình thường. Vì vậy, bất kể thế nào, nhân vật nguy hiểm này phải bị tiêu diệt."

"Anh đối địch với hạng người như vậy?"

Vương Tiếu Yên trợn tròn mắt nhìn Dương Minh:

"Vậy thì chẳng phải là một phần thắng cũng không có sao?"

"Không thể nói là không có… Nếu như có kỳ tích xuất hiện, có lẽ vẫn còn hy vọng."

Dương Minh cười nhẹ.

"Anh nói thế chẳng khác nào là không? Không được, em không cho anh đi."

Vương Tiếu Yên ôm chặt lấy Dương Minh:

"Nếu đã như vậy, dù nói gì đi nữa, em cũng không cho anh đi."

"Yên Yên, em hiểu anh mà…"

Dương Minh không nói nhiều, chỉ đơn giản một câu, vì hắn biết Vương Tiếu Yên hiểu rõ ý trong lời nói của hắn.

Quả nhiên, vừa dứt lời, Vương Tiếu Yên rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, nàng mới hỏi:

"Anh thực sự đã quyết định rồi?"

"Ừ."

Dương Minh trả lời.

"Vậy thì cẩn thận một chút… Thật hy vọng đây chỉ là nằm mộng."

Vương Tiếu Yên thở dài, nàng biết rõ rằng dù mình có nói thêm gì nữa, thì cũng không thể thay đổi quyết định của Dương Minh.

Giống như lúc trước, khi Dương Minh đi đến Lan Sắt gia tộc giải cứu cha mình, Vương Tiếu Yên là người phản đối đầu tiên, vì nàng đã mất đi cha, không muốn lại mất đi Dương Minh. Song dưới sự kiên quyết của hắn, nàng cũng không thể không để Dương Minh đi.

Lúc đó, Dương Minh rất tự tin, trước khi đi còn chêu chọc mọi người, nói rằng mọi người hãy chờ hắn thắng lợi trở về. Nhưng lần này, Dương Minh tự mình cũng không nắm chắc… Điều này khiến tâm trạng của Vương Tiếu Yên rơi vào trạng thái lo lắng.

"Ha ha, vậy em hãy xem nó như một giấc mộng đi."

Dương Minh cười nói:

"Nếu như anh trở về, thì em xem như đó chỉ là một giấc mơ, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu anh không trở về, thì em cũng có thể xem đó như một giấc mộng, như là mơ thấy anh trong mơ, rồi sau khi tỉnh lại, tất cả đều kết thúc rồi."

"Nói nhảm!"

Vương Tiếu Yên cấu một cái vào Dương Minh:

"Không cho anh nói những lời kiểu đó, thủi thui cái mồm anh đi."

"Chúng ta là sát thủ, đâu có nhiều kiêng kị như vậy."

Dương Minh cười khổ:

"Không ngờ em cũng biết cấu người đấy."

"Đương nhiên rồi, em cũng là con gái mà."

Vương Tiếu Yên hừ một tiếng.

"Mộng Nghiên chắc cũng đã tan học rồi, anh cũng nên về đây."

Dương Minh nhìn đồng hồ nói với Vương Tiếu Yên.

"Ừ."

Vương Tiếu Yên không nỡ buông tay Dương Minh ra:

"Anh sau này, không cần ngày nào cũng phải theo quy luật như vậy, đến lúc đó Trần Mộng Nghiên và các nàng cũng sẽ nghi ngờ đấy."

"Anh biết rồi."

Sau khi Vương Tiếu YênVictoria phát hiện ra vấn đề, Dương Minh đã quyết định sau khi quay về, sẽ thay đổi phương thức sinh hoạt hàng ngày. Một khi họ đã nghi ngờ, các nữ nhân bên cạnh hắn cũng không phải là người ngốc. Ai dám đảm bảo rằng trong thời gian dài như vậy, không có chuyện xảy ra? Hình như hắn đã quá lý tưởng hóa, nên quên mất vài vấn đề nhỏ nhặt.

Xuống dưới lầu, Victoria vẫn ngồi trên ghế sô pha, thấy Dương Minh đi xuống liền lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi đưa cho hắn.

"Đây là cái gì?"

Dương Minh cầm lấy chiếc hộp hỏi.

"Đây là cái mạch lấy ra từ trong người tôi."

Victoria nói:

"Đây là hệ thống định vị vệ tinh GPS hiện đại nhất thế giới, có thể định vị toàn cầu. Dù ở nơi bị che khuất, hệ thống cũng có thể tự động khởi động để theo dõi sự chuyển động của mục tiêu. Từ khoảng cách mất tín hiệu có thể xác định được phạm vi trong khoảng một cách đại khái."

Victoria giải thích:

"Anh mang theo người, hoặc để trong giày cũng được."

"Không cần phải quá khoa trương như vậy."

Dương Minh nhìn chiếc hộp:

"Nếu tôi thật sự gặp chuyện, cô định dựa vào cái này để cứu tôi? Tôi không phải là đối thủ của nó, thì cô đi có tác dụng gì chứ?"

"Anh cầm đi."

Victoria miễn cưỡng nói.

"Được rồi, vậy tôi sẽ mang theo trên người."

Dương Minh gật gật đầu nhận lấy chiếc hộp trong tay:

"Trong này không còn cài thiết bị phát nổ chứ?"

"Không có, tôi đã lấy ra rồi."

Victoria cười nhẹ:

"Sợ tôi làm nổ chết anh để rồi tôi được tự do à?"

"Tôi đã nói rồi, cô muốn đi thì cứ đi, bất cứ lúc nào cũng được. Hơn nữa, chuyến đi Vân Nam này, tôi chưa chắc đã trở về, cô không cần làm vậy để giết tôi. Tôi thấy đã đủ rồi."

Dương Minh nhún vai.

Victoria cười nhẹ:

"Tôi chờ anh trở về, cả đời này, anh là chủ nhân của tôi."

Lời nói của Victoria nghe có vẻ hời hợt nhưng lại làm trong lòng Dương Minh rúng động. Dương Minh hiểu rõ, Victoria là người rất cố chấp.

Vừa về đến nhà, điện thoại liền vang lên. Nhìn số hiển thị thì ra là của Hạ Băng Bạc gọi đến.

"Alo, anh Hạ, có chuyện gì? Thời gian làm nhiệm vụ đã được quyết định chưa?"

Dương Minh theo bản năng hỏi.

"Thời gian làm nhiệm vụ?"

Hạ Băng Bạc cũng sửng sốt, rồi nói:

"Chưa… còn phải chờ một thời gian nữa. Bên này chúng tôi vẫn đang thương lượng để tìm ra phương án ổn thỏa nhất. Các anh đều là những quân bài quan trọng của Cục, không thể để các anh mạo hiểm một cách mù quáng hoặc gặp tổn thất lớn."

"Ha ha, ra vậy…"

Cảm giác được coi trọng khiến Dương Minh cảm thấy rất tốt, ít nhất là không còn cảm giác như đi bán mạng nữa.

"Đúng rồi, suýt nữa thì quên chuyện chính. Tôi gọi cậu về vụ cậu nhờ tôi tìm người tên Lưu Tiểu Lôi kia."

Hạ Băng Bạc nói:

"Vì chuyện của cậu, tôi đã huy động toàn bộ thế lực của Cục trong cả nước."

"Làm phiền anh rồi, anh Hạ."

Dương Minh cảm thấy ngại ngùng. Hạ Băng Bạc làm như vậy có chút liên quan đến những gì họ trao đổi, nhưng cô không ngại phiền để giúp hắn xử lý chuyện này. Điều đó cũng đủ khiến Dương Minh cảm kích.

"Không có gì."

Hạ Băng Bạc cười nhạt:

"Kết quả có thể làm cậu thất vọng đấy."

"Không tìm thấy?"

Dương Minh hỏi.

"Tìm thấy rồi, nhưng chỉ là một xác chết."

Hạ Băng Bạc nói:

"Ở bờ biển thành phố Biên Hải, người ta phát hiện một xác chết. Qua khám nghiệm, xác thực là của Lưu Tiểu Lôi, đội phó đội vận chuyển của Công ty Áp vận Danh Giang."

"Chết rồi?"

Dương Minh nhíu mày theo bản năng. Chẳng lẽ chuyện này còn ẩn tình gì? Dương Minh vốn chẳng nghĩ nhiều, chỉ giả định rằng Lưu Tiểu Lôi tự lấy tiền trốn thoát. Nhưng giờ xem ra, có thể còn có chuyện bên trong, có người muốn giết người diệt khẩu.

Lúc này, vì phải đi làm nhiệm vụ, Dương Minh không có tâm trạng để đi điều tra. Chi tiết bên Kinh Tiểu Lộ, hắn cũng không hỏi rõ. Bây giờ nghe Hạ Băng Bạc nói vậy, mới sinh ra nghi vấn:

"Chết thế nào?"

"Bị bắn chết."

Hạ Băng Bạc nói:

"Trên người có tổng cộng sáu phát đạn, trong đó có hai phát chí mạng, một phát ngay trán, một phát ở ngực trái."

"Là loại súng gì bắn vậy?"

Dương Minh nghe Hạ Băng Bạc nói, càng khẳng định ý nghĩ ban đầu của mình: nhất định có ẩn tình phía sau.

Tóm tắt:

Dương Minh phải đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ, người sở hữu tà công độc nhất. Sau khi chia sẻ mối lo ngại với Vương Tiếu Yên, Dương Minh xác nhận quyết định chiến đấu dù không chắc chắn về kết quả. Cảm xúc lo lắng và tình yêu của Tiếu Yên càng khiến Dương Minh thêm nặng trĩu. Thông qua cuộc trò chuyện với Hạ Băng Bạc, một cái xác được tìm thấy và Dương Minh nhận ra rằng sự việc phức tạp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.