Kinh Tiểu Lộ tuy không ngẩng đầu lên nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Dương Minh đang nhìn mình, làm cho đầu của cô càng cúi thấp hơn nữa…

Lúc trước, khi còn khách khí với Dương Minh, cô vẫn đợi một ngày nào đó phát sinh chuyện gì đó ám muội để hai bên có thể tiến triển thêm một bước.

Kinh Tiểu Lộ suốt ngày trách ông trời không chịu giúp mình, sao không cho mình cơ hội thích hợp chứ? Nghe thấy lúc Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai nói chuyện, có lúc ngẫu nhiên nhắc đến chuyện Dương MinhChu Giai Giai hôn nhầm, chuyện ống nước bị nổ khiến Kinh Tiểu Lộ cảm thấy buồn cười và đồng thời cũng rất ngưỡng mộ. Các chuyện như thế này tại sao lại không xảy ra với mình chứ?

Đương nhiên, loại chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra ngẫu nhiên thì mới có hiệu quả; còn nếu cố ý sắp đặt thì sẽ mất đi ý nghĩa của nó. Kinh Tiểu Lộ cũng không cố ý làm như vậy, tuy cô có thể cố ý tạo ra một chuyện nhưng Dương Minh không thích người con gái có kiểu tâm cơ đó. Kinh Tiểu Lộ tin rằng Dương Minh không phải là kẻ ngốc, dù cô có che giấu tốt đến đâu thì cũng có lúc bị anh phát hiện ra.

Nhưng vào lúc này, Kinh Tiểu Lộ thật sự không biết phải làm sao, hơn nữa đang trong lúc còn xấu hổ như thế này, lại bị Dương Minh nhìn thấy khi cô đi vệ sinh. Thật là quá thảm rồi, Kinh Tiểu Lộ thà bị nhầm thành bị hôn nhầm hoặc ống nước bị nổ còn hơn.

Dương Minh lúc này cũng rất căng thẳng, dị năng vô tình phát sinh hiệu ứng, trong lúc vô ý nghe thấy ý nghĩ trong đầu của Kinh Tiểu Lộ.

Vốn dĩ, Dương Minh trong lòng đang tranh đấu quyết liệt xem có nên xem hay không. Nhưng trong lúc vô tình, anh nghe thấy ý nghĩ của Kinh Tiểu Lộ, ý nghĩ xấu trong đầu anh lập tức bị dập tắc.

Đối diện với một cô gái dè dặt và khó xử như vậy, Dương Minh thật sự không thể nghĩ xấu được. Kinh Tiểu Lộ vào lúc này còn nghĩ tới chuyện được mất trong việc phát triển mối quan hệ với anh, khiến Dương Minh cảm động và nghĩ rằng mình không thể làm kẻ tiểu nhân khi nhà đang cháy mà hôi của.

Hiểu rõ ý nghĩ của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh biết rằng dù anh có nhìn trộm đi nữa, hình bóng của cô cũng sẽ không nói gì. Tuy nhiên, anh không thể làm như vậy...

Nghĩ đến chính mình vừa rồi có ý nghĩ thối tha bỉ ổi, Dương Minh không khỏi đỏ mặt.

"Cái đó, anh định đi vào giúp em một tay, nhưng không ngờ em lại đi vệ sinh chứ."

Dương Minh hạ ý nghĩ xấu xuống, giải thích:

"Hơn nữa em lại không khóa cửa."

"Em không biết là anh sẽ đi vào à."

Kinh Tiểu Lộ ủy khuất nói:

"Nhưng em đã sập cửa rồi mà…"

"Nhưng mà không khóa."

Dương Minh nghĩ lại, đúng là cửa đã sập rồi, anh đẩy ra không mở được nên mới dùng lực đẩy mạnh vào mới mở được.

"Đây là văn phòng của em, em cũng không có thói quen khóa cửa a."

Kinh Tiểu Lộ nói:

"Hơn nữa em nghĩ là anh ngồi ở ngoài đó chờ em, ai biết được anh lại đi cùng vào chứ…"

Dương Minh thầm nghĩ, em nãy cũng không nói rõ là em muốn đi vệ sinh mà, nếu không, dù da mặt có dày đến mấy, anh cũng không dám theo vào. Thực tế, Kinh Tiểu Lộ cũng ngại không dám nói rõ với Dương Minh mình muốn đi vệ sinh, hai người vẫn chưa thân thiết đến mức có thể nói ra tất cả. Vì vậy, cô lấy lý do đi lau chùi và cầm giẻ lau đi vào nhà vệ sinh. Dương Minh không biết, ai cũng không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.

"Được rồi, anh xin lỗi, anh sai rồi."

Dương Minh cười khổ:

"Vậy anh phải làm thế nào để bù đắp tổn thất này cho em… Bất quá anh thật sự không nhìn thấy gì cả."

"Cái đó…"

Đầu Kinh Tiểu Lộ càng cúi thấp xuống, mặt nóng ran đến phát sốt.

"Có gì em cứ nói đi… không phải là bắt anh chịu trách nhiệm chứ?"

Dương Minh thấy không khí có phần không đúng liền trêu đùa:

"Cái đó…"

Kinh Tiểu Lộ vẫn lấp lửng, không nói rõ.

"Tiểu Lộ, em hàng ngày không phải như vậy mà, sao hôm nay lại trở nên mất tự nhiên thế chứ?"

Dương Minh thấy cô nói liền hai câu liền lo lắng, không phải Kinh Tiểu Lộ muốn làm khó anh bắt anh phải chịu trách nhiệm đó chứ.

Dù anh cũng có cảm tình với Kinh Tiểu Lộ, nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà hai người ở bên nhau thì trong lòng sẽ không thoải mái, mãi mãi cũng không có kết cục tốt.

"Cái đó, anh có thể ra ngoài trước được không? Em phải kéo quần lên."

Kinh Tiểu Lộ lấy hết dũng khí nói.

"Hả?"

Dương Minh mở to miệng, xấu hổ vô cùng. Thì ra, Kinh Tiểu Lộ nấp úng nửa ngày là muốn kéo quần lên, muốn anh ra ngoài. Anh cứ đứng đó không đi, sợ Kinh Tiểu Lộ hiểu nhầm rằng anh đứng đó để nhìn nữa. Nghĩ đến đây, mặt anh nóng bừng:

"Tiểu Lộ, cái đó… Anh không phải là muốn đứng đây để nhìn nữa mà là không nghĩ đến…"

"Ừ, em biết…"

Kinh Tiểu Lộ tự nhiên nghĩ rằng Dương Minh cố ý, tuy trong mắt cô, Dương Minh là người phong lưu, nhưng cũng là người đàn ông đứng đắn hẳn không làm chuyện đáng khinh đó.

"Vậy anh ra ngoài trước… Em làm xong rồi gọi anh."

Dương Minh vội vàng nói rồi rời khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lại, đồng thời nhắc nhở cô:

"Hay là em khóa cửa lại đi."

"Không cần đâu…"

Kinh Tiểu Lộ lúc này làm sao dám đi khóa cửa nữa? Như vậy chẳng phải cô nghi ngờ Dương Minh sao? Lại nữa, cô còn khá vui vì nghĩ rằng Dương Minh còn quan tâm đến thân thể của cô. Nếu Dương Minh không có hứng thú với thân thể cô, đó mới là bi ai.

Chờ một lúc, trong phòng vệ sinh nghe thấy tiếng xả nước, lại nghe thấy tiếng Kinh Tiểu Lộ:

"Xong rồi, Dương Minh, anh có vào không?"

"Ờ."

Dương Minh lần này không dám làm quá nữa, cẩn thận mở cửa, thò đầu vào nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ đã kéo quần lên rồi mới dám vào trong.

"Em giặt khăn rồi lau bàn… anh lau nhà nhé?"

Kinh Tiểu Lộ thấy Dương Minh đứng đơ ra, không khí còn ngại ngùng nên nói:

"Ờ… được."

Dương Minh nhìn quanh nhà vệ sinh, rồi lấy chổi lau nhà, xả nước rồi bước ra ngoài lau sàn.

Công việc này, Dương Minh trước đây từng làm nhiều lần trong nhà, nên rất quen thuộc. Kinh Tiểu Lộ giặt khăn xong cũng theo anh ra ngoài lau bàn ghế.

Nếu có ai trong công ty đi đến lúc này chắc chắn sẽ rất kinh ngạc: Chủ tịch hội đồng quản trị và Phó tổng tài tự mình lau dọn trong công ty. Tuy nhiên, nhiều người cũng nghĩ rằng chuyện này là một cách để tăng thêm tình cảm.

Vì chuyện vừa rồi, hai người cứ cắm cúi làm vệ sinh mà không nói câu nào, sau khi xong, từ trong nhà vệ sinh đi ra, văn phòng sạch bong, hai người ngồi trên ghế so-pha.

"Kha kha… bây giờ chúng ta nên nói chuyện chính đi."

Dương Minh cảm thấy không khí có phần nặng nề, thấy rõ trong đầu hình dung cảnh tượng hôm nãy. Trong tai anh, dường như nghe rõ tiếng nước chảy róc rách, khiến máu trong người anh rần rật, cuối cùng không nhịn được muốn dùng dị năng để nhìn xuyên qua quần áo của Kinh Tiểu Lộ.

"Ừ."

Kinh Tiểu Lộ lúc này cũng rất căng thẳng, trong lòng thấp thỏm. Qua chuyện này, cảm xúc của Dương Minh dành cho cô càng tăng, hay là vì sự xấu hổ này mà anh sẽ từ bỏ?

"Vậy, em xem cái bức tranh này đi."

Dương Minh đưa bức tranh do Phác Đại Ngưu fax đến cho cô.

"Tôi có một người bạn ở thành phố Biên Hải làm nghề đưa người vượt biên. Qua anh ta, tôi biết rằng sau khi Lưu Tiểu Lôi bỏ trốn, cô ấy đã cùng một người nữa đến tìm người bạn của tôi để vượt biên sang Nga. Nhưng khi trên tàu vượt biên, người đàn ông kia đã bắn chết Lưu Tiểu Lôi, ném xác xuống biển. Sau đó, hắn về lại thành phố Biên Hải rồi mất tích."

Dương Minh kể sơ lược cho Kinh Tiểu Lộ về thân phận của người đàn ông trong bức tranh. Khi nói, giọng điệu anh trở nên rất nghiêm trọng, khiến không khí xung quanh trở nên đỡ ngượng ngập hơn.

Tóm tắt:

Kinh Tiểu Lộ cảm thấy xấu hổ khi Dương Minh vô tình nhìn thấy mình trong tình huống khó xử. Dương Minh đồng cảm với cô và quyết định không làm cho tình hình thêm căng thẳng. Sau sự cố, cả hai cùng dọn dẹp văn phòng, giúp giảm bớt không khí ngượng ngùng và tạo cơ hội cho họ thảo luận về một vụ việc nghiêm túc liên quan đến một bức họa. Những cảm xúc dồn nén và tình cảm giữa họ dường như đang dần phát triển.