Kiểm tra và sửa lỗi chính tả, ngữ pháp, cách dùng từ trong đoạn văn bản tiếng Việt sau đây. Đảm bảo văn bản mượt mà, tự nhiên, đúng ngữ pháp, và phù hợp với văn phong của một chương truyện. Chỉ sửa những lỗi rõ ràng, giữ nguyên ý nghĩa và phong cách của tác giả.

Hướng dẫn cụ thể:

* Kiểm tra lỗi chính tả (ví dụ: "nghỉ ngơi" thay vì "nghĩ ngơi").

* Sửa lỗi ngữ pháp (ví dụ: đảm bảo chủ ngữ và vị ngữ đồng nhất, đúng thì của động từ).

* Điều chỉnh cách dùng từ không tự nhiên hoặc không phù hợp ngữ cảnh.

* Đảm bảo dấu câu đúng và nhất quán (ví dụ: dấu phẩy, dấu chấm, dấu gạch ngang).

* Nếu có câu văn lủng củng, đề xuất cách viết lại để rõ ràng và mạch lạc hơn, nhưng không làm mất ý nghĩa gốc.

* Văn bản trả về phải giữ nguyên định dạng ban đầu (phân đoạn, dấu câu, v.v.) trừ những chỗ cần sửa.

* Loại bỏ các nội dung quảng cáo (bạn đang đọc truyện tại...., truyện được copy tại ..., nguồn chapwave.com , chapwave.com , truyện full, www.truyện full, truyệnfull, www. chapwave.com ...)

* Loại bỏ lời tác giả, lời dịch giả mà không liên quan tới nội dung truyện.

* Dữ liệu trả về là bản dịch thuần tuý không lời dẫn để tôi có thể lưu trực tiếp vào database, không chứa các câu như: Dưới đây là bản dịch bạn yêu cầu ...

Dưới đây là nội dung cần sửa:

---

Kaike nhìn kiến trúc và cách phục vụ của nhân viên Khách sạn quốc tế Tùng Giang ở trước mặt, thầm nghĩ về cơ bản không giống như lời của Trần Trí Nghiệp. Tuy không thể đạt tới đẳng cấp của khách sạn 5 sao, nhưng đạt được đẳng cấp của khách sạn 3 sao.

Về tổng thể của cả tòa nhà Khách sạn quốc tế này thì có vẻ cũ, là kiểu xây dựng của 4, 5 về trước, hiện đã không theo kịp được với trào lưu phát triển của nghề kinh doanh khách sạn hiện nay. Bên trong đã được sửa chữa lại 1 lần cũng gần giống với các khách sạn hào hoa bây giờ, chỉ là do bị hạn chế bởi kiến trúc và bố cục của tòa nhà, nên lần sửa chữa sau này chỉ có thể có tác dụng bổ cứu thôi chứ không thể làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của khách sạn được.

"Ở 1 thành phố cấp 2 như Tùng Giang, có được khách sạn như thế này cũng xem như không tồi rồi."

Trong thang máy, Kaike nói với Trần Trí Nghiệp đứng ở bên cạnh.

"Cái khách sạn này lúc trước không phải của thằng nhóc này mà là của 1 người bạn làm ăn của tôi. Lần này trở về không biết vì nguyên nhân gì mà người bạn của tôi phải ngồi tù, còn khách sạn này lại thuộc về thằng nhóc đó."

Trần Trí Nghiệp nói đến đây trong lòng liền tức giận:

"Thằng nhóc đấy xuất thân là thằng lưu manh, chắc là nó đã dùng đến thủ đoạn bỉ ổi gì đó."

"Anh hùng không hỏi xuất thân."

Kaike cười cười nói:

"Ở chỗ này, có thể sở hữu 1 khách sạn như thế này xem ra cũng rất đỉnh rồi. Bất quá, so với ông chủ thì còn kém xa."

Trần Trí Nghiệp vội vàng tiếp lời nói.

Thực ra, Kaike cũng có cái ý này, muốn đem cái khách sạn này ra để thể hiện thân phận tôn quý của mình, nhưng chỉ là không tiện mở mồm, nên ám thị cho Trần Trí Nghiệp nói tiếp, cũng thật không ngờ Trần Trí Nghiệp cũng thật là thông minh.

"Chuyện này không có tính so sánh. Ta là sức mạnh của cả 1 gia tộc, hắn chỉ là lực lượng của 1 người."

Kaike đắc ý nói.

"Ông chủ, ông xem, lúc nào thì chúng ta bắt đầu nghiên cứu đến chuyện đầu tư khách sạn?"

Trần Trí Nghiệp gấp đến không nhịn được nữa hỏi, hắn muốn trước tiên công kích Dương Minh một phát đã, nếu đem thông tin này truyền ra ngoài, tin rằng Dương Minh sẽ lo lắng đến phát sầu:

"Chuyện xây khách sạn, cũng phải cần 1 thời gian dài, chúng ta có phải là nên tính toán thời gian cho hợp lí không?"

"No no no."

Kaike cười to xua xua tay:

"Với kỹ thuật xây dựng tối tân nhất, không cần xi măng, hoàn toàn dùng thép, chỉ cần 2 ngày cũng có thể xây xong 1 tòa nhà 15 tầng rồi."

(phét quá)

"A? Thật hay giả vậy?"

Trần Trí Nghiệp không thể tin vào tai mình, nghi ngờ hỏi.

"Trần, cậu giỏi làm mậu dịch, nếu nói về kinh doanh khách sạn và xây dựng thì gia tộc chúng ta là chuyên gia rồi."

Kaike đắc ý nói:

"Rất nhiều khách sạn của chúng ta ở nhiều nơi trên thế giới đều sử dụng công nghệ này, mà loại kỹ thuật này lại do các nhà nghiên cứu xây dựng ở nước các cậu phát minh ra. So với cách sử dụng bê tông truyền thống thì nó có tính chống rung động cao hơn, không khí trong phòng trong lành hơn, từ 20 đến 100 lần, hơn nữa tường có thể cách nhiệt và duy trì nhiệt độ trong phòng…"

Lời nói của Kaike làm Trần Trí Nghiệp vô cùng kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng kích động vô cùng! Nếu chỉ trong vòng vài ngày mà có thể xây xong một khách sạn, vậy thì ngày chết của Dương Minh cũng không còn xa nữa rồi.

"Ông chủ, những lời ông nói đều là thật? Nếu vậy thì bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Trần Trí Nghiệp kích động hỏi.

"Bây giờ, trước tiên phải đi liên hệ với chính quyền địa phương, tìm một mảnh đất rồi mới nói tiếp."

Kaike nói qua loa, nhưng Trần Trí Nghiệp lại không cảm thấy Kaike nói quá.

Nếu người bình thường muốn kiếm một mảnh đất để xây khách sạn, đương nhiên là không đơn giản, các thủ tục phức tạp và quan hệ trong đó cũng đủ làm người ta đau đầu. Nhưng Kaike thì khác, thân phận của anh là người nước ngoài đến làm ăn, hơn nữa lại thuộc một gia tộc hàng đầu thế giới về kinh doanh khách sạn. Muốn đầu tư xây khách sạn ở đây cũng là một vinh hạnh của thành phố rồi.

Có vị lãnh đạo nào không muốn địa phương của mình thêm phồn hoa? Các nơi mà gia tộc Kaike đầu tư thường là các thành phố cấp 1 phồn hoa. Lần này có thể đến Tùng Giang đầu tư, cũng coi như giúp cho Tùng Giang, địa phương chắc chắn sẽ rất hoan nghênh.

Tại Tùng Giang, hiện chưa có khách sạn nào vượt quá tiêu chuẩn 3 sao. Kaike có thể đầu tư xây dựng một khách sạn 5 sao như thế này, cũng có thể nâng cao hình tượng của thành phố, vì vậy Kaike mới tin tưởng như vậy.

"Chuyện này để tôi lo, tôi phụ trách quan hệ."

Trần Trí Nghiệp vỗ ngực nói.

"Ừ, cậu làm việc, tôi rất yên tâm."

Kaike gật gật đầu đồng ý.

………………………………………………..

Dương Minh mấy ngày nay thông qua luật sư đã chuyển nhượng 90% cổ phần của Giải trí Danh Dương và 40% cổ phần của Bảo An Danh Dương sang tên cho Kinh Tiểu Lộ, còn lại 10% của Giải trí Danh Dương và 60% của Bảo An Danh Dương thì chuyển cho Bạo Tam LậpHầu Chấn Hám. Không uổng công hai người họ đã đi theo mình bấy lâu.

Cầm lấy bản chuyển nhượng cổ phần, Bạo Tam LậpHầu Chấn Hám cảm thấy rất kỳ quái, một mực không chịu nhận, nhưng dưới sự kiên quyết của Dương Minh, hai người không còn cách nào khác đành phải nhận lấy.

"Dương ca, đây là anh ý gì? Có phải chúng tôi có chỗ nào làm không đúng nên anh không cần đến chúng tôi nữa?"

Bạo Tam Lập cầm lấy sổ chuyển nhượng cổ phần, lo lắng hỏi.

"Đúng vậy, Dương ca, từ lúc tôi theo anh làm việc đến giờ cũng không có hai lòng. Nếu tôi nói sai, chắc chắn bị thiên lôi đánh chết."

Hầu Chấn Hám cũng lo lắng, bắt đầu thề thốt.

"Hai người đấy đừng kích động."

Dương Minh thấy Bạo Tam LậpHầu Chấn Hám có tình nghĩa như vậy, rất cảm động, rồi mỉm cười nói:

"Thật ra, phần này tôi dành cho hai người, cũng chính là phần mà các cậu đáng được nhận. Tôi cảm ơn hai người đã bên tôi, làm việc hết mình lâu như vậy."

"Dương ca… Chẳng lẽ anh thật sự không cần chúng tôi nữa rồi?"

Bạo Tam Lập vừa nghe Dương Minh nói xong, trong lòng liền buồn bã. Vẻ mặt hờn oán như một người phụ nữ bị tổn thương vậy.

"Không phải tôi không cần các cậu nữa. Mà là…"

Dương Minh trầm ngâm một lúc, vốn không muốn nói ra chuyện này sớm vậy, nhưng bọn họ đã hỏi, mình không còn cách nào giấu được nữa, nếu không thì bọn họ chắc chắn sẽ bám lấy mình.

"Dương ca, chẳng lẽ anh còn có nguyên nhân nào khác?"

Hầu Chấn Hám nghi ngờ hỏi. Đầu óc của hắn khá thông minh hơn Bạo Tam Lập, đã nghe ra trong lời nói của Dương Minh có điều gì đó bất thường.

"Đại Hầu, Báo tử, một khi các cậu đã hỏi thì tôi cũng không giấu nữa."

Dương Minh thở dài nói:

"Hoặc là, hai cậu từ đầu đã cảm thấy thân phận của tôi không chỉ đơn thuần là những gì thể hiện bề ngoài…"

Bạo Tam Lập nghe thấy lời Dương Minh thâm sâu như vậy, gật gật đầu nói:

"Dương ca, tôi cảm thấy anh quả thật là một người độc ác."

Thật ra, khi Bạo Tam Lập đầu phục Dương Minh, vì thân phận lúc đó của Dương Minh là "Y tiên sinh", sau này khi nhìn thấy con người của Dương Minh, cứ cảm thấy thế lực của anh e là không đơn giản.

"Thật ra, tôi là một đặc công của quốc gia."

Dương Minh cũng chỉ có thể dùng từ này để hình dung chức vụ của mình, mình thì không chính thức là đặc công, nhưng đã đúng đến chín phần mười rồi.

"Đặc công? Dương ca, không phải vậy chứ? Anh là đặc công?"

Bạo Tam LậpHầu Chấn Hám đều kinh ngạc đến không thể thốt thành lời.

Hầu Chấn Hám vốn xuất thân là bộ đội đặc chủng nên rất khâm phục tính chất nguy hiểm cao của chức vụ đặc công. Lúc còn trong quân đội, cũng có tuyển chọn đặc công, nhưng đó là những người đặc biệt ưu tú, mới có thể được chọn vào để thực hiện các nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao.

Nếu không phải vì vi phạm kỉ luật, chắc chắn Hầu Chấn Hám cũng phụ trách trở thành đặc công. Vì vậy, đối với hai từ này, hắn vô cùng quen thuộc, không thể ngờ lại được nghe Dương Minh xác nhận.

Dương Minh gật đầu:

"Đại Hầu, cậu xuất thân là bộ đội đặc chủng, chắc hiểu rõ thật giả của giấy chứng nhận quân đội. Đây là giấy xác nhận thân phận của tôi trong quân đội, cậu xem thử nhé."

Dương Minh đưa cho Hầu Chấn Hám giấy chứng nhận thân phận trong quân đội của mình.

"Giấy chứng nhận đặc công phải bảo mật, tôi không thể cho cậu xem cái này. Cậu cũng đừng để ý."

Hầu Chấn Hám nhận lấy giấy, gật gật đầu:

"Kỷ luật là trên hết, Dương ca. Chúng tôi sẽ không làm khó anh."

Ban đầu, Bạo Tam Lập cũng muốn xem giấy chứng nhận đặc công ra sao, nhưng sau khi nghe Hầu Chấn Hám nói, hắn lập tức bỏ ý định, không muốn làm khó Dương Minh.

Hầu Chấn Hám là bộ đội xuất thân, vừa cầm giấy chứng nhận của Dương Minh đã nhận biết được thật giả, rồi đưa cho Bạo Tam Lập:

"Dương ca, thì ra anh vốn là đặc công! Lúc đầu theo anh làm việc, tôi còn cảm thấy có chút tự ti. Sau này quen rồi, nhưng vì anh cứu mẹ tôi, tôi là người thật thà nên đã thề cả đời này sẽ trung thành theo anh. Hôm nay tôi mới biết tôi đã đi theo một người tôi vô cùng khâm phục. Vì vậy, Đại Hầu, tôi cả đời này sẽ không hối hận."

"Đừng kích động quá vậy."

Dương Minh cười nói:

"Các cậu đã rõ thân phận của tôi rồi, chuyện tôi sắp nói chắc chắn Đại Hầu cũng đoán ra được."

Tóm tắt:

Kaike và Trần Trí Nghiệp thảo luận về khách sạn quốc tế Tùng Giang, nhấn mạnh sự khác biệt giữa nó và tiêu chuẩn 5 sao mà họ kỳ vọng. Kaike đề xuất xây dựng một khách sạn mới với công nghệ hiện đại, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, nhằm nâng cao hình ảnh thành phố. Trong khi đó, Dương Minh thông báo cho Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám về thân phận thật sự của mình là một đặc công, tạo ra sự ngạc nhiên và kính nể từ họ.