Chuyện của tôi cũng rất gấp.

Tiểu Trương nói:

— Lưu tổng, anh đưa đồ ăn vào cho Dương ca phải không? Hay là tôi đi cùng anh nhé?

Tiểu Trương thấy giám đốc Lưu đẩy xe đồ ăn nên hỏi.

— Cái này… được rồi.

Giám đốc Lưu thầm nghĩ, mình cũng không cần thiết phải đắc tội với Tiểu Trương. Cứ để hắn đi vào cùng, rõ ràng nếu Dương ca có hỏi thì cứ nói là hắn muốn đi cùng, không liên quan gì đến mình.

Mình là Giám đốc sảnh cũng không quản được hắn, dù là đội trưởng đội bảo an đi chăng nữa, về cơ bản là quan hệ đồng cấp. Hắn cứ nhất quyết đi vào, mình làm sao mà ngăn cản được? Hơn nữa, nếu thật sự có động thủ với người ta thì người ta là đội trưởng đội bảo an, mình làm sao là đối thủ của người ta đây.

Giám đốc Lưu gõ cửa, bên trong phòng truyền đến giọng nói của Bạo Tam Lập:

— Vào đi.

Giám đốc Lưu nhẹ nhàng mở cửa, đẩy xe đồ ăn vào, Tiểu Trương cũng bám sát theo sau.

— Dương ca, Bạo tổng, Hầu tổng, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, anh xem, nên để ở đâu đây?

Giám đốc Lưu cũng là người biết nhìn nhận sự việc. Từ sau khi biết thân phận thật của Dương Minh, anh đã gọi tên Dương Minh trước. Hắn cũng nhận ra Dương Minh không thích người khác gọi mình kiểu như "Dương chủ tịch hội đồng quản trị", nên đã bắt chước theo Bạo Tam LậpHầu Chấn Hám gọi Dương Minh là Dương ca.

— Không cần làm nữa, chúng tôi tự làm được rồi.

Bạo Tam Lập gật đầu rồi nhìn thấy Tiểu Trương, liền hỏi:

Tiểu Trương, sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì không?

— Bạo tổng, là tôi tìm Dương ca báo công tác.

Tiểu Trương do dự một chút rồi nói.

— Ồ? Cậu tìm Dương ca báo công tác á?

Bạo Tam Lập nghe xong hơi sững sờ:

— Cậu tìm Dương ca báo công tác gì?

— Tôi…

Tiểu Trương bị Bạo Tam Lập hỏi, liền ấp úng, mặt đỏ bừng đứng đó.

— Được rồi, Tiểu Trương, có việc gì thì nói đi.

Dương Minh thấy Tiểu Trương bị Bạo Tam Lập hỏi làm vẻ khó xử như vậy, liền vẫy tay ra hiệu, muốn giải thích rõ cho Tiểu Trương.

— Vâng.

Nghe Dương Minh nói, Tiểu Trương như trút được gánh nặng, thở phào một hơi rồi nói:

— Dương ca, là như thế này, từ sau hôm anh đến, tôi đã sai người theo dõi động tĩnh của tên gia hỏa Trần Trí Nghiệp.

— Ồ? Cậu cũng biết làm việc đấy à?

Dương Minh nghe xong cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Tiểu Trương này lại có đầu óc linh hoạt như vậy. Cũng nhận ra mình có mâu thuẫn với Trần Trí Nghiệp, nên mới theo dõi rồi báo lại.

Tất nhiên, Dương Minh hiểu rõ tâm tư của Tiểu Trương, nhưng không quá để tâm. Một ông chủ thì không sợ thủ hạ kích động, chỉ sợ những người ngày ngày chẳng làm gì lại rảnh rỗi gây chuyện.

Nghe Dương Minh khen, mặt Tiểu Trương đầy vui vẻ, nói:

— Tôi có điều kiện thuận lợi, đương nhiên phải cố gắng gánh vác bớt việc cho Dương ca.

— Cậu nói tiếp đi, Trần Trí Nghiệp làm sao rồi?

Dương Minh gật đầu hỏi.

Trần Trí Nghiệp hôm nay đón một người nước ngoài đến, lại còn đặt một phòng trong khách sạn của chúng ta.

Tiểu Trương nói.

— Người nước ngoài?

Dương Minh nhíu mày, tên Trần Trí Nghiệp này tìm một người nước ngoài đến làm gì? Có phải ngẫu nhiên hay có ý đồ xấu gì không? Lúc trước khi Dương Minh rời khỏi phòng hắn, cũng thấy trong mắt hắn có vẻ không cam lòng và thù hận, chắc không cam tâm từ bỏ.

— Đúng vậy, hơn nữa sau khi bọn chúng đến khách sạn, liền bắt đầu bình phẩm về trang thiết bị và nội thất của khách sạn. Không biết cuối cùng họ muốn làm gì nữa?

Tiểu Trương nói.

— Tôi nghĩ tình hình này khá khả nghi, nên mới báo với anh.

— Ừ, cậu làm đúng rồi.

Dương Minh khen Tiểu Trương một câu, tuy trong lòng không rõ ràng Trần Trí Nghiệp muốn chơi trò gì cuối cùng.

— Đây là chuyện tôi nên làm mà.

Tiểu Trương vẻ mặt vui vẻ, nói:

— Dương ca, Bạo tổng, Hầu tổng, vậy tôi xuống dưới trước, có việc gì, tôi sẽ báo lại ngay.

— Cậu không phải có số điện thoại của tôi sao? Có tin gì mới, cứ trực tiếp gọi điện cho tôi là được rồi.

Dương Minh nói.

— Được rồi, Dương ca, tôi biết rồi.

Tiểu Trương tất nhiên có số điện thoại của Dương Minh, nhưng chưa có sự đồng ý của Dương Minh để gọi lung tung. Nay được sự cho phép của Dương Minh, anh lập tức đồng ý.

Sau khi Giám đốc LưuTiểu Trương rời đi, Bạo Tam Lập mới hỏi nghi hoặc:

— Dương ca, anh với tên họ Trần, có thù hả?

— Có thù? Cũng không hẳn vậy, chỉ là tên này cứ bám lấy tôi không chịu buông thôi.

Dương Minh lắc đầu nhẹ nhàng nói.

— Có cần tôi dẫn người đến cảnh cáo hắn một trận không?

Bạo Tam Lập nghe vậy, liền nổi giận khi thấy tên Trần Trí Nghiệp cứ bám lấy không buông, hỏi.

— Vậy thì không cần thiết.

Dương Minh xua tay, từ chối.

— Hắn quen biết chú Trần, không tiện dùng thủ đoạn đó. Nhưng tôi nghĩ tên này cũng không gây ra chuyện gì lớn, hơn nữa đã có Tiểu Trương theo dõi hắn rồi, không có việc gì phải lo lắng. Cứ coi như là một con tép chỏng cũng được, không cần để ý đến hắn.

— Được rồi, vậy thì tha cho hắn một lần. Nếu hắn còn không thành thật, tôi sẽ chơi cùng hắn.

Bạo Tam Lập độc ác nói.

Hầu Chấn Hám, sau khi ăn xong, rót rượu cho Bạo Tam LậpDương Minh rồi ngồi xuống bên cạnh:

— Dương ca, tôi kính anh một ly.

Cơ hội để Dương Minh, Bạo Tam Lập, Hầu Chấn Hám cùng nhau uống rượu đã ít, Dương Minh đã lâu rồi không uống thoải mái. Lúc trước cùng Tôn Côn gặp mặt, nhưng chiều đó Tôn Côn còn phải lái xe nên không uống được, xem ra Dương Minh cũng đã lâu rồi không cùng bằng hữu thưởng thức rượu.

— Dương ca, tôi biết anh quen Hầu tử hơn. Chén này chúng ta uống trước.

Bạo Tam Lập cũng nâng ly, chắn trước mặt Hầu Chấn Hám.

Hầu Chấn Hám không giận mà cười khinh bỉ nói:

— Không thể tính như vậy, phải xem ai đi theo Dương ca lâu hơn.

— Nói bậy, tôi từ lúc ở trong tù đã biết Dương ca là nhân vật lớn rồi, bắt đầu theo dõi từ khi đó luôn.

Bạo Tam Lập vô liêm sỉ nói bừa.

— …

Hầu Chấn Hám thấy Bạo Tam Lập như trẻ con, không biết nói gì.

— Được rồi, đừng tranh nhau nữa! Hai người các cậu!

Dương Minh không chịu nổi, cầm ly rượu lên nói:

— Cạn một ly nào!

— Uống!

Lần này Bạo Tam LậpHầu Chấn Hám không phản kháng nữa, cùng nâng ly uống cạn.

Bạo Tam Lập hơi say, bắt đầu lắm mồm:

— Dương ca, anh là đặc công, sao mà cũng phải đi khám thế?

— Đặc công phạm pháp thì cũng phải ngồi tù thôi mà.

Dương Minh nghe vậy, vừa cười vừa nói:

— Tôi lúc đó—

hấp diêm—

— Chỉ Vận mới đúng. Đến mức phải vào đó.

— Khà, phải nói chị dâu Chỉ Vận là người có tình có nghĩa. Vốn muốn kiện Dương ca, vậy mà trở thành bạn gái của Dương ca rồi!

Bạo Tam Lập nghe Dương Minh nhắc đến chuyện của Lâm Chỉ Vận, liền cười hô hố.

— Đừng đùa nữa, tôi và cô ấy vốn đã quen biết từ trước. Chỉ là cô ấy không biết tôi là ai thôi.

Dương Minh vẫy tay:

— Thôi rồi, chuyện cũ qua rồi. Sau này đừng nhắc nữa. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hơn một năm rồi.

Nghe Dương Minh cảm thán, Bạo Tam LậpHầu Chấn Hám cũng động lòng, nhưng nét mặt Hầu Chấn Hám có vẻ cổ quái, cầm ly rượu lên nói với Bạo Tam Lập:

— Này Báo tử, nói đến chuyện hai chúng ta quen biết, đều có liên quan đến chị dâu Chỉ Vận. Chứng tỏ chị dâu Chỉ Vận chính là bà mối của chúng ta với Dương ca đó.

Nói đến đây, Hầu Chấn Hám không nhịn được đỏ mặt lên:

— Không ngờ lúc đó tôi đi cướp chị dâu Chỉ Vận, vẫn còn mồ hôi hột đó.

— Hô hô, Hầu tử, anh nói đúng. Có ngày hôm nay, chúng ta phải cảm ơn chị dâu Chỉ Vận đó.

Bạo Tam Lập cũng gật đầu đồng tình.

— Các cậu đừng cám ơn nữa. Sau khi tôi đi rồi, các cậu chăm sóc tốt các nàng, đừng để ai bắt nạt các nàng nhé.

Dương Minh thở dài nói.

— Dương ca, đừng nói vậy nữa.

Bạo Tam Lập lo lắng hỏi:

— Dương ca, anh cứ yên tâm. Chuyện của nhà anh cũng là chuyện của tôi và Hầu tử. Nếu hắn dám dọa nạt, tôi là người đầu tiên sẽ giết chết hắn! Đừng coi thường hắn, lão tử một súng là làm vỡ đầu dưa hấu của hắn ngay đó.

Bạo Tam Lập, anh nói bậy cái gì vậy?

Hầu Chấn Hám trừng mắt nhìn Bạo Tam Lập:

— Cái gì gọi là tôi có oán thán? Tôi còn muốn cậu mà quên chuyện Dương ca dặn dò thì tôi là người đầu tiên làm thịt cậu đấy.

— Hai người các cậu ấy à, ngày nào cũng tranh nhau như trẻ con vậy, sao mà quá đáng thế?

Dương Minh thấy hành động của hai người cũng bó tay.

— Hắc, hắc…

Bạo Tam LậpHầu Chấn Hám ngượng ngùng không cãi nhau nữa, chỉ cười khàn hai tiếng, rồi nhìn về phía Dương Minh lấy lòng.

Tóm tắt:

Tiểu Trương theo dõi Trần Trí Nghiệp và báo cáo với Dương Minh về việc hắn đang tiếp đón một người nước ngoài tại khách sạn. Dương Minh cùng với Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám bàn luận về tình hình, trong khi Tiểu Trương thể hiện sự nỗ lực để giúp đỡ Dương Minh. Mối quan hệ căng thẳng với Trần Trí Nghiệp tạo nên lo lắng cho Dương Minh, nhưng anh tin rằng đã có Tiểu Trương theo dõi nên tình hình sẽ được kiểm soát.