Mẹ kiếp! Lão tử giết mày!

Thằng thứ hai không phải là thiện nam tín nữ gì, rõ ràng so với tên ngu kia thì trầm ổn hơn nhiều. Nó kéo thằng đầu tiên lại, nói:

– Mày thấy con nhỏ kia không? Đừng để nó chạy thoát, để tao đối phó với thằng nhóc này!

Thằng số hai đột nhiên nhảy tại chỗ, cụng cụng hai nắm tay, làm ra bộ dáng của tuyển thủ quyền anh. Nhìn động tác của hắn rất có chuẩn mực, như một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Vẻ mặt của Dương Minh không khỏi khẩn trương. Thật ra thì… lúc đầu hắn không để ý hai tên này, nhưng giờ không khỏi cẩn thận ứng phó. Người này có thể là một bạn học của Kim Cương tại trường thể thao, hiện tại có thể là tuyển thủ quyền anh không chuyên hoặc là huấn luyện viên.

Tên thứ hai đột nhiên tấn công, một quyền đấm ngay vào đầu Dương Minh. Dương Minh lúc này không dám khinh thường, thân hình lùi lại tránh né cú đấm, nhưng không ngờ đây là hư chiêu. Khi thấy Dương Minh lui về, hắn lập tức thu hồi nắm tay, hướng vào bụng Dương Minh đấm tới.

Dương Minh không kịp tránh, ăn trọn cú đấm đó. Một trận đau nhức từ bụng truyền đến, bất quá Dương Minh ngay cả hừ cũng không phát ra, cái này thì thấm gì, so với gậy sắt còn thua xa! Năm đó, Dương Minh bị đám xã hội đen dùng gậy sắt đập cho một trận, mà hắn vẫn còn có thể đứng dậy đập bể đầu từng tên, làm cho đám lưu manh đó sợ đến lòi ruột.

Một chút thương tích này Dương Minh vẫn có thể chịu đựng được.

– Xem bộ dạng của mày chắc là quyền thủ chuyên nghiệp. Chẳng qua thực lực cũng bình thường!

Dương Minh cười lạnh, nói:

– Hèn chi phải đi làm cướp!

Tên thứ hai đương nhiên hiểu rõ sức nặng của một cú đấm này. Nhìn thấy Dương Minh không có vấn đề gì, không khỏi giật mình! Nếu là người khác, chắc đã đau đến mức ói cá mật xanh.

– Tốt, đến lượt tao!

Dương Minh còn chưa dứt lời, đã hung hăng đá một cú về phía tên kia. Tên số hai vội vàng che chắn phần thân trên, nhưng hắn thấy hai chân Dương Minh rời khỏi mặt đất. Cước đá trên không trúng, nhưng cước thứ hai lại nhắm vào giữa đũng quần!

Một chiêu hai cước này do Dương Minh năm đó dựa trên trò Street Fighters mà luyện thành. Dù chỉ luyện không có kỹ xảo, lực sát thương rất lớn! Dương Minh gọi đó là Dương Thị Phi Thối!

Năm đó, đã có không biết bao nhiêu đối thủ gục dưới chiêu này. Nhưng Dương Minh cũng biết, chiêu này có khuyết điểm là sau mỗi lần ra đòn, thân thể theo quán tính rớt xuống, mông chạm đất, như một đống thịt vô dụng.

Nếu thành công, thì không thành vấn đề; thừa dịp đối phương bị thương, Dương Minh có thể đứng dậy. Nhưng nếu không trúng đòn, thì nhược điểm của bản thân sẽ bị lộ ra.

Vì vậy, Dương Minh không bao giờ dễ dàng dùng chiêu này trừ khi nắm chắc phần thắng. Như lần này, tên kia căn bản không tránh khỏi, nên Dương Minh mới khẩn cấp tung cước thứ hai.

Dương Minh ngồi dưới đất, đã rất nhanh đứng dậy. Dù chỉ trong vòng một hai giây, nhưng nếu để đối thủ chiếm được lợi thế, thì chỉ còn nước nhận lấy đòn.

Hiển nhiên, tên thứ hai bị thương không nhẹ, đang ôm quần ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

– Cương ca, cứu với!

Tên thứ nhất thấy quyền thủ phe mình bị thương nặng, lập tức hô lớn.

– Mẹ nó!

Kim Cương mắng thầm, không ngờ tên tiểu tử này lại ra tay với hai bằng hữu của mình. Hắn cũng không tin Dương Minh có thực lực. Chiêu đá bay của Dương Minh hắn căn bản không xem là kỹ thuật, trong lúc cấp bách chỉ dùng tạm. Hắn nào biết, Dương Minh năm đó đã luyện chiêu này mất mấy tháng trời.

Tuy nhiên, khi tên đầu tiên gọi tên hắn, điều này khiến hắn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Nếu ra tay, thì giống như tự làm tổn thương uy tín, chứng minh cho Triệu Oánh thấy do một tay hắn bày ra. Còn nếu không ra tay, thì thằng nhóc chạy thoát mất.

Kim Cương cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định không lộ diện, để lần sau tiêu diệt nó.

Dương Minh thấy Kim Cương không ra tay, liếc về phía thùng rác, cười lạnh hai tiếng, rồi nói với Triệu Oánh:

– Chị Oánh, chúng ta đi!

– Không cần báo cảnh sát sao?

Triệu Oánh nhìn thấy hai tên bắt cóc đều bị Dương Minh đánh ngã, nên cũng bớt lo lắng hơn trước.

– Không cần. Nếu báo cảnh sát, thì phải đi đến sở cảnh sát lấy lời khai, rồi này nọ nữa. Chúng ta đi về thôi. Bọn họ chắc chắn sẽ không chờ cảnh sát đến bắt họ đâu.

Dương Minh rất ngại phiền phức. Vất vả lắm mới có cơ hội ở cùng một chỗ với mỹ nữ sư phụ, hắn không muốn chạy đến sở cảnh sát để lấy lời khai.

– Nhưng như vậy…

Triệu Oánh muốn nói, nhưng nghĩ lại cũng thấy không gây hại gì, nên đành thôi.

Hai người đi vào trong trường. Triệu Oánh nói:

Dương Minh, em về trước đi. Chị không sao rồi!

– Vậy sao được! Lỡ gặp tụi cướp thì sao?

Dương Minh lúc này cũng muốn vào trong ngồi, nhưng chỉ dám thế. Bây giờ đã đến cổng rồi, không thể bắt người ta mời vào nhà nữa!

Triệu Oánh nhìn căn lầu tối như mực, liên tưởng đến hai tên đạo tặc hung thần ác sát, trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Vì vậy gật đầu nói:

– Vậy làm phiền em!

– Người ta nói, hộ tống người đẹp về nhà là thiên chức!

Dương Minh chạy vọt vào, cố ý kiểm tra một chút, từ lầu một đến lầu tám. Không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại. Tuy nhiên, lời này tốt nhất không nên nói ra kẻo làm mất công lao của chính mình.

Triệu Oánh đi phía sau Dương Minh, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn rất nhiều. Người ta nói, hoạn nạn gặp chân tình, xem ra là thật. Ít nhất bây giờ, Triệu Oánh không còn xem Dương Minh chỉ là học trò nữa, mà là bằng hữu, là đệ đệ của mình.

– Tốt rồi, đến nơi rồi!

Triệu Oánh nhìn thấy căn lầu mình sống. Thấy Dương Minh còn muốn tiếp tục đi lên, vội nói:

– Sao? Đến rồi hả?

Dương Minh không nghĩ Triệu Oánh lại sống ở lầu hai. Trời ạ, chưa kịp thể hiện gì đã đến rồi sao?

– Ừ!

Triệu Oánh gật đầu, lấy trong túi ra chùm chìa khóa mở cửa.

Dương Minh thấy Triệu Oánh không mời mình vào nhà, trong lòng hơi khẩn trương. Khi thấy nàng mở cửa, vẫy tay chào từ biệt, hắn đột nhiên hét lớn:

– Chị Oánh, nhà chị có WC không? Em nhịn hết nổi rồi!

Tóm tắt:

Dương Minh bị tấn công bởi hai tên cướp, nhưng với sự khéo léo và kinh nghiệm, hắn đã nhanh chóng phản công, khiến một trong hai tên bị thương nặng. Trong lúc đó, Kim Cương, người đứng sau, do dự không can thiệp, dẫn đến quyết định không gọi cảnh sát, mà cùng Triệu Oánh rời đi. Tình thế gay cấn đã khiến mối quan hệ giữa Dương Minh và Triệu Oánh trở nên gần gũi hơn.