Lại nói, Lam Lăng có đẹp không? Trần Mộng Nghiên có đẹp không.
Chẳng qua những lời này không thể nói ra miệng. Bỏ đi, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, coi như không nghe thấy.
"Anh, chị từ nhỏ đã như vậy. Anh không nên giận."
Dương Tiểu Ba thấy Dương Minh hơi trầm ngâm liền nói.
"Không có gì. Đúng, thành tích của em có thể vào trường trung học tốt hơn, sao lại đăng ký vào Tứ Trung?"
Dương Minh cười, thản nhiên nói.
"Anh, không phải anh cũng có thể đỗ trường đại học tốt hơn sao? Tại sao lại đăng ký vào Đại học Tùng Giang?"
Dương Tiểu Ba hỏi ngược lại.
"Anh thích."
Dương Minh đáp.
"Em cũng thích."
Dương Tiểu Ba đáp.
Hai anh em nhìn nhau cười.
Vài ngày sau, Dương Phụ muốn Dương Minh đi hỏi Dương Lệ về mấy vấn đề cần chú ý của tân sinh viên. Dương Minh rất không muốn, nhưng không chịu nổi bố nói suốt ngày, đành phải ngồi xe đến nhà bác cả.
Cũng không phải chuyện gì cấp bách, Dương Minh không đi thẳng đến, mà chậm rãi vừa đi vừa đọc tờ báo mới mua. Nhà bác ở rất gần nhà lão già Phương Thiên.
Không thể không nói trên đời này có rất nhiều chuyện buồn cười. Ở gần khu lao động là khu đô thị mới, cũng chính là nơi dành cho nhà giàu. Nơi này rất gần bờ biển, phong cảnh rất đẹp.
Ông bác Dương Đại Sơn mua phòng ở đây, lúc ấy tốn chín mươi lăm vạn, bây giờ mà bán đi ít nhất cũng được hơn ba trăm vạn.
Lúc trước, Dương Đại Sơn cũng là công nhân nhà máy đóng tàu Tùng Giang, giống như bố Dương Minh trông chờ vào tiền lương. Nhưng cơn bão tài chính những năm chín mươi làm cho Dương Đại Sơn bỏ nghề cơ khí, thuê một vùng muối cạnh biển. Những năm qua, coi như đã tích lũy được một chút tiền.
Phòng này rất đẹp, làm cho Dương Minh rất ngưỡng mộ. Dương Minh quyết định sau này có tiền nhất định phải mua nhà ở đây để bố mẹ hưởng phúc.
Dương Minh bình thường rất ít đến nhà bác cả. Bác cả sau khi phát tài đã không còn thân thiết với hai người em. Thực ra, Dương Minh cũng có thể hiểu. Bác cả sợ hai ông em nghèo của mình mở miệng vay tiền.
Dương Đại Sơn nghĩ gì, Dương Minh nhìn thoáng qua là biết. Đó là bản tính chung của con người. Chỉ có điều, Dương Đại Sơn làm hơi quá đáng. Ông có tiền thì mặc ông, chúng tôi không vay tiền ông là được. Sao ông suốt ngày xem thường người khác?
Nhất là Dương Lệ, luôn lấy thân phận công chúa lên mặt. Dù là năm mới hay lúc gia đình đoàn tụ, Dương Lệ luôn cho rằng mình cao quý hơn người, khi nói chuyện thường muốn lộ ra vẻ siêu việt. Điều này khiến Dương Minh rất khó chịu.
"Đại Minh tới rồi, mau vào nhà."
Một người phụ nữ đứng tuổi nhiệt tình gọi Dương Minh. Đó chính là bác dâu cả của Dương Minh, là một người rất ôn hậu, đối xử hòa khí với mọi người. Trong nhà bác cả, chỉ có bà là không có thành kiến gì với bà con thân thích, thật hiếm có.
"Cháu chào bác. Cháu đến tìm chị Dương Lệ."
Dương Minh cười nói với bà.
"Ồ, Dương Lệ đang trên tầng nói chuyện với bạn. Cháu lên tìm nó đi."
Đại nương đưa một đôi dép trong nhà cho Dương Minh, rồi nói:
"Đại Minh rảnh rỗi thì đến chơi, không phải người ngoài."
"Vâng, bác."
Dương Minh gật đầu lấy lệ, không có việc gì thì tuyệt đối sẽ không đến đây.
Dương Minh lên tầng, từ xa đã nghe thấy tiếng con gái cười. Dương Minh nhíu mày, không phải đã hẹn với mình rồi sao, sao còn có khách nữa chứ?
Gõ cửa rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào. Dương Minh vốn đang khó chịu, làm vậy đã quá lễ phép. Hắn rất muốn xoay người bỏ đi.
Vào trong nhà, Dương Minh thấy người trong phòng không khỏi kinh ngạc. Một cô gái tuổi tương đương hắn, đang mặc một chiếc yếm, bên trong hiển nhiên không mặc áo lót, hai núm trái cây như ẩn như hiện.
Dương Minh ngượng ngùng vội vàng xoay người đi chỗ khác:
"Xin lỗi."
"Lệ Lệ, em làm gì vậy? Chị cho em vào sao? Phòng con gái mà em tùy tiện vào như vậy sao?"
Dương Lệ tức giận, lớn tiếng trách.
"Lệ Lệ, đây là em họ của bà nói sao? Đẹp trai thật, không giống như bà nói."
Cô gái nói.
"Nó? Hừ, bà không thấy ánh mắt vừa rồi của nó sao, tròng mắt sắp rơi ra đó."
Dương Lệ hừ lạnh nói.
"Tôn Khiết, bà đừng để ý đến nó."
"Không có đâu. Cậu ta vẫn đang xấu hổ kìa. Tôi đoán cậu ta tám phần còn zin."
Tôn Khiết nhìn Dương Minh đầy quyến rũ, cười khúc khích.
Dương Minh vốn đang áy náy vì vô tình nhìn thấy của Tôn Khiết. Bây giờ nghe Tôn Khiết nói, trong lòng chỉ nghĩ khinh bỉ. Thì ra là một đứa ăn chơi, không biết sao chị họ lại chơi với người như cô ta. Chẳng lẽ Dương Lệ cũng là người phụ nữ dâm đãng?
Ừ, rất có khả năng. Dương Minh nghĩ thầm.
Dương Minh không tránh nữa, trực tiếp xoay người lại, đĩnh đạc ngồi trên giường của Dương Lệ, nhìn từ trên xuống dưới toàn bộ người Tôn Khiết.
Không thể không nói, Tôn Khiết này đúng là một vưu vật. Hai bộ ngực lớn, dọa người, có cảm giác như muốn nổ tung. Người phụ nữ này toát lên vẻ quyến rũ phóng đãng, mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều như muốn dẫn người vào tội.
Theo kinh nghiệm của Dương Minh, thì thấy Tôn Khiết này tuyệt đối không còn trinh. Sự quyến rũ thỉnh thoảng lộ ra chỉ có ở những người phụ nữ đã trải qua nhiều chuyện.
Cho nên, Dương Minh không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào Tôn Khiết. Vú lớn, ưa nhìn. Trời ạ, Dương Minh chưa từng thấy người phụ nữ có vú to như vậy. Triệu Oánh là một ví dụ, nhưng chỉ khoảng cúp. Còn người này thì khác, thật sự cực lớn.
"Cậu đang nhìn gì vậy?"
Tôn Khiết không chút xấu hổ, cắn môi cười nhìn Dương Minh.
"Sao, còn không cho người khác xem sao? Cô nghĩ khép chân lại là có thể giả vờ còn trinh sao?"
Nếu là người khác, Dương Minh có thể sẽ không nói thẳng ra như vậy. Nhưng Tôn Khiết là bạn của Dương Lệ, nên Dương Minh tự nhiên không có cảm tình với cô ta.
"Khép chân lại?"
Tôn Khiết kinh ngạc, rồi nhìn Dương Minh đầy quyến rũ, nói:
"Tôi không mặc quần lót, cậu muốn xem không?"
Dương Minh rõ ràng không tin lời cô ta, bĩu môi không đáp lại. Nếu là lúc khác, chắc chắn Dương Minh còn đùa cô ta vài câu. Dù vú cô ta quá hấp dẫn. Nhưng hôm nay có Dương Lệ ở đây, Dương Minh không có tâm trạng đùa giỡn.
"Dương Minh, sao em lại nói như vậy với bạn chị?"
Dương Lệ hết sức mất hứng, chỉ vào Dương Minh nói:
"Em lưu manh từ bao giờ? Cẩn thận chị nói cho chú Hai biết đó."
Tôi lưu manh? Bên cạnh cô chính là một đứa con gái lưu manh. Không biết chừng cô cũng vậy, còn dám nói tôi. Dương Minh thản nhiên đáp:
"Tùy."
"Dương Minh!"
Dương Lệ giận đến trợn trừng mắt:
"Chị muốn tôi nói cho biết mấy vấn đề cần chú ý của tân sinh viên không?"
"Chị nói đi."
Dương Minh thản nhiên nói. Nếu không phải Dương Phụ bắt phải đi, chắc chắn hắn cũng chẳng buồn nghe mấy chuyện này.
Dương Lệ định lợi dụng cơ hội để làm cho hắn khổ sở một chút. Tất nhiên, điều quan trọng là để cho Dương Minh thấy cuộc sống thượng lưu của cô, cũng để cho thằng em họ quê mùa chút xao động.
Dương Lệ rất thích khoe khoang, thích nhìn thấy bộ mặt hâm mộ của người khác khi nhìn mình. Nhưng Dương Minh hơn lần này đến lần khác vẫn tỏ vẻ không quan tâm. Càng nghĩ, Dương Lệ càng giận, nên muốn tìm cách dạy cho Dương Minh một bài học.
Không rõ từ bao giờ, khoe khoang đã trở thành một nét văn hóa của xã hội. Có rất nhiều người thích khoe mình trên mạng.
Dĩ nhiên, trên mạng như vậy, ngoài đời cũng thế. Một số người dựa vào nhà có tiền để thích khoe khoang, phô trương bản thân với bạn bè.
Dương Lệ rõ ràng cũng là một người như vậy. Dương Minh mặc dù không hiểu hành vi này, nhưng không có nghĩa hành vi đó không tồn tại. Giả làm heo ăn thịt hổ có thể rất thích, nhưng suốt ngày huyễn hoặc, làm ra vẻ ta đây, không biết mệt mỏi sao?
Dương Minh phải đến hỏi Dương Lệ về vấn đề cho tân sinh viên. Tại nhà bác cả, Dương Minh gặp Tôn Khiết, một cô gái hấp dẫn nhưng cũng không kém phần phóng đãng. Cuộc gặp gỡ diễn ra trong không khí căng thẳng giữa Dương Lệ và Dương Minh khi tình huống trở nên khó xử khi Dương Minh vô tình xâm phạm không gian riêng tư của Tôn Khiết. Câu chuyện phản ánh sự phân chia tầng lớp và áp lực của sự khoe khoang trong gia đình.
Dương MinhDương PhụDương LệDương Tiểu BaTôn KhiếtDương Đại Sơn