MC Tiểu Ngư chờ mãi mà không thấy Trương Khai Viễn lên sân khấu, tiếng cười dưới sân vẫn như cũ, khiến Tiểu Ngư rất lo lắng. Chuyện này mà kéo dài thì cũng không phải là chuyện tốt.
"Trương tổng, anh xem có nên lên đây không đây?"
MC Tiểu Ngư không nhịn nổi nữa gọi Trương Khai Viễn một câu:
"Anh cũng không chịu lên sân khấu là có ý gì đây? Tôi lát nữa còn phải đi làm MC cho một đám cưới nữa đấy."
Nếu ý nghĩ có thể giết người được thì Trương Khai Viễn đã giết Tiểu Ngư vài lần rồi. Hắn thầm nghĩ: Tao không lên, mày lại tiếp tục cái tiết mục chết tiệt này, chuyện này làm sao mà kết thúc đây?
MC Tiểu Ngư gọi một tiếng mà vẫn không thấy Trương Khai Viễn đi lên, rất lo lắng nói:
"Trương tổng, chuyện này là thế nào đây? Lúc trước không phải đã nói rồi sao? Anh lên sân khấu diễn thuyết, sao giờ này lại không lên?"
"Ha ha ha…"
Các bạn học ở dưới vừa bình ổn lại tâm trạng, giờ đây lại không nhịn nổi nữa cười ầm lên.
"Chuyện này cuối cùng là ý gì đây?"
MC Tiểu Ngư không vui nói:
"Chuyện này là đổi người lâm thời hay là sai sót? Đổi thành Kinh Tiểu Lộ cũng không thông báo với tôi một câu! Tôi vẫn nghĩ là Trương Khai Viễn chứ? Đúng là dở hơi."
"Ha ha ha…"
Tiếng cười vẫn rất sôi nổi dưới sân.
"Đủ rồi!"
Trương Khai Viễn cuối cùng cũng không nhịn nổi, vỗ bàn đứng lên, chỉ thẳng vào Tiểu Ngư hét:
"Mày có ý gì đây? Có ai MC nào như mày không? Mày muốn lấy tiền của tao đúng không?"
"Tao thế nào hả?"
Tiểu Ngư cũng không cam chịu, cãi lại Trương Khai Viễn:
"Mày đã đặt sẵn chương trình, tao chỉ làm theo chương trình của mày thôi. Mày còn định bùng tiền của tao à?"
"Cái gì là theo ý của tao? Đừng có nói lung tung, nhanh cút xuống đi, ở đây không còn chuyện của mày nữa."
Nghe Tiểu Ngư nói vậy, Trương Khai Viễn càng nói càng lộ rõ, đem chuyện mình đã sắp đặt từ trước kể hết ra, khiến hắn lo lắng hơn.
"Nói loạn cái gì mà nói loạn! Lúc trước không phải mày nói để tao lên trước, cùng với bạn học của mày chơi một trò chơi, bảo tao để cho họ đoán xem ai thành công nhất trong lớp, rồi mày sẽ đi lên? Mày không muốn thừa nhận sao?"
"Con mẹ mày nói lung tung cái gì đấy? Tao đi tìm ông chủ của mày tố cáo. Mày nói lung tung."
Trương Khai Viễn tức đến mặt tái mét gầm lên:
"Tố cáo? Được thôi! Mày làm sao biết ông chủ tao tên là Hồ Thuyết? Ông chủ tao họ Hồ, gọi là Thuyết, tên là Hồ Thuyết."
Tiểu Ngư nói: (Hồ Thuyết: nói lung tung. DG)
"Mày…"
Trương Khai Viễn tức đến nỗi không nói ra lời, hắn không ngờ mồm mép Tiểu Ngư lại nhanh như vậy, nhưng hắn quên mất một chuyện: làm MC mà mồm mép không nhanh nhảu thì làm sao được? (Haha! Ngu hết chỗ nói!)
"Tao? Tao làm sao? Tao thấy mày muốn bùng tiền của tao, đúng không? Nhưng cũng không sao, lão Ngư này cũng đếch* thèm. Thấy mày ưỡn mặt to như vậy, Trương tổng, cái đếch gì, tổng cái đít tao ấy, còn bắt tao nói mày là người thành tựu nhất trong lớp nữa? Thành tựu cái c gì? Mày cũng tự sướng quá đi!"
"MC Tiểu Ngư cũng kích động quá rồi, xem ra mình cũng không lấy được tiền rồi, vậy còn cần gì phải để Trương Khai Viễn mặt mũi nữa?"
Tao thấy các bạn học ở dưới vẫn còn sáng suốt, đều nói Kinh Tiểu Lộ mới là người có thành tựu cao nhất. Tao nghĩ cũng đúng vậy.
(*mấy chỗ này bác Thanhco79 dịch hăng quá! Đúng=đếch là được rồi!)
"Mày… Mày…"
Trương Khai Viễn bị Tiểu Ngư nói trúng chỗ đau trong lòng, tim co thắt lại, suýt nữa thì lăn ra ngất.
"Mày... Cút con mẹ mày đi."
"Mày muốn tao ở đây, tao cũng không thèm." Tiểu Ngư hừ một tiếng nói:
"Mày tự sướng đi nhé, ông mày không tiếp mày đâu, mày thích đi tố cáo thì đi đi. Bai bai, sayonara, ciao."
(^?^)
Nói xong, Tiểu Ngư liền tiêu sái quay người rời đi, để lại Trương Khai Viễn với khuôn mặt tức giận đứng đó. (Sao không đấm cho nó một phát nhỉ? (*_*) )
MC Tiểu Ngư đi rồi, không khí trong nhà ăn liền đóng băng, chỉ còn lại Trương Khai Viễn ngây người đứng tại chỗ, còn các bạn học ở dưới thì lúc trước chỉ là hành động vô tâm, nghĩ là chơi đùa vui vẻ thôi, không ngờ chuyện lại lớn đến vậy. Trương Khai Viễn cũng không thể đùa nổi nữa. Nếu hắn không có lời, thì người ta cũng sẽ không sắp xếp như vậy. Bó tay! Không biết có bạn học nào ở dưới bỗng nhiên gào lên:
"Để Trương Khai Viễn nói vài lời đi, mọi người nghĩ sao?"
"Mấy bạn đồng ý, đều bảo Trương Khai Viễn lên nói vài câu đi."
Tuy nhiên, khi nghe những lời này, rõ ràng còn gì châm chọc hơn nữa không? Hắn cảm giác như được bố thí, như thể mọi người đang lấy lòng hắn. Ban đầu không muốn để hắn nói, muốn để Kinh Tiểu Lộ nói, giờ lại để hắn nói, khiến Trương Khai Viễn cảm thấy thế nào?
"Hay là để Kinh Tiểu Lộ nói vài lời với chúng ta."
Trương Khai Viễn hít sâu, nói:
"Tên Tiểu Ngư đó lúc nãy bị bệnh, mọi người đừng để tâm, coi như là một vở hài kịch thôi. Thực ra, tôi muốn mời người có thành tựu nhất trong lớp lên phát biểu vài lời, nhưng thằng oắt đó muốn lấy lòng tôi để nhận thêm thù lao, nên mới tự ý đổi chương trình. Không ngờ sau khi bị tôi vạch trần, nó xấu hổ rồi sinh tức, nói lung tung…"
"Ha ha, chúng tôi biết rồi…"
Dù bên ngoài mọi người nói vậy, nhưng trong lòng ai cũng rõ, tên Trương Khai Viễn này giải thích quá giả tạo, chẳng ai tin nổi lời của hắn là thật cả.
"Tôi đã nói rồi sao? Chuyện này tôi không có chuẩn bị trước, cơ hội này để ai chuẩn bị từ trước đi."
Kinh Tiểu Lộ đứng dậy thản nhiên nói:
"Có đúng không, Trương ủy viên tổ chức đại nhân?"
Lời nói của Kinh Tiểu Lộ khiến mặt Trương Khai Viễn đỏ như đít khỉ! Dù Kinh Tiểu Lộ không nói rõ, nhưng cũng ngầm ý rằng Trương Khai Viễn đã có sự chuẩn bị từ trước. Mình chẳng có gì để nói, muốn phát biểu thì cứ để hắn nói đi.
Lời của Kinh Tiểu Lộ rất buồn cười, nhưng những người có mặt lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không dám cười, tránh làm phá vỡ không khí hòa bình vừa mới lập lại. Ai cũng chỉ lặng lẽ cười thầm trong bụng.
"Trương ủy viên tổ chức, nói vài lời đi."
Mọi người đều đói bụng, muốn nhanh chóng ăn xong, không còn quan tâm xem Trương Khai Viễn có phải là người thành tựu nhất hay không. Ai thích ai thì cứ thích, Kinh Tiểu Lộ còn không so đo, mình làm gì phải so đo làm gì?
Khi lời của Kinh Tiểu Lộ vừa dứt, mọi người lập tức bắt đầu kiến nghị ầm ĩ.
"Được rồi, nếu mọi người đã trao vinh dự này cho tôi, vậy tôi xin nói vài câu."
Lúc này, Trương Khai Viễn chỉ biết giả vờ hồ đồ. Có những lúc làm rõ quá cũng không tốt, nếu người khác đã giả vờ không biết, hắn cũng vui vẻ theo.
Trương Khai Viễn bước lên sân khấu, vừa đi được nửa chừng thì nghe từ xa vọng lại giọng nói:
"Giả bộ, cuối cùng cũng không phải là tự đi lên sân khấu sao? Chơi kiểu gì đấy?"
Trương Khai Viễn bị câu nói này làm trống rỗng trong đầu, suýt nữa thì lăn ra đất. Thì ra, Tiểu Ngư lúc nãy đã đi rồi, mà từ lúc nào đứng ở cửa không hay.
"Tao bảo mày lên sân khấu thì mày không lên, rồi tự đi lên. Theo tao nghĩ, chắc mày muốn bùng tiền tao đúng không? Đồ ăn cướp." Giọng của Tiểu Ngư vọng tới lần nữa.
"Mày…"
Trương Khai Viễn định nói gì thì Tiểu Ngư quay người bỏ đi mất. Trương Khai Viễn hết thuốc, chỉ đành coi như không nghe thấy gì, tiếp tục bước lên sân khấu.
Chẳng qua mấy bước ngắn ngủi đó như chinh phục hai vạn dặm, khiến Trương Khai Viễn phải cố gắng hết sức mới đến được nơi. Sau đó, hắn nói:
"Cảm ơn mọi người đã trao cho tôi cơ hội, để tôi đại biểu cho các bạn học phát biểu vài lời trong buổi họp lớp này…"
Vừa nhắc đến những lời đã chuẩn bị suốt mấy đêm, Trương Khai Viễn liền hưng phấn. Hắn như quên hết chuyện không vui lúc nãy, hoàn toàn nhập tâm vào bài phát biểu.
Tuy nhiên, những người dưới sân không nhịn được nữa. Bởi vì chuyện hiểu lầm của MC và chuyện của Kinh Tiểu Lộ đã mất khá nhiều thời gian rồi, bây giờ Trương Khai Viễn còn nói dài dòng, không biết đến bao giờ mới được ăn cơm đây?
Như đúng theo lời Kinh Tiểu Lộ, Trương Khai Viễn đã chuẩn bị từ trước, nếu không thì sao lại nói dài như vậy? Trong lòng mọi người càng thêm khó chịu; vốn chỉ định cho hắn lên nói vài câu để cho mặt mũi, vậy mà hắn cứ nói dài lê thê, không hết giờ thế này, thật quá phiền!
"Rõ ràng Trương Khai Viễn đã có sự chuẩn bị từ trước rồi đó."
MC Tiểu Ngư chờ Trương Khai Viễn lên sân khấu nhưng anh ta không xuất hiện, dẫn đến một cuộc cãi vã căng thẳng giữa hai người. Tiểu Ngư chất vấn Trương Khai Viễn về việc thay đổi chương trình và cáo buộc anh ta có ý định bùng tiền. Sự phản kháng của Tiểu Ngư khiến không khí trở nên căng thẳng trong khi các bạn học dưới khán đài không thể nhịn cười. Cuối cùng, Trương Khai Viễn từ từ lên sân khấu để phát biểu, nhưng lại bị xem là giả dối và không được lòng mọi người.