Oa... Cái đó… Phòng này hình như hơi nóng? Hay là chúng ta mở cửa sổ ra nhỉ?
Dương Minh không biết phải trả lời thế nào nên đành chuyển đề tài.
Một người ăn nói lanh lợi như Dương Minh, hôm nay cũng phải ăn quả đắng. Xem ra mình cũng không phải là thiên hạ vô địch, gặp phải đối thủ như Kinh Tiểu Lộ đúng là lực bất tòng tâm.
Nghĩ lại những đối thủ trước đây của mình… Trần Mộng Nghiên là một học sinh tốt, những lý do mình bịa ra để trốn học thì Trần Mộng Nghiên không phải là đối thủ của mình. Nhưng đối với người đã từng lấy việc đi quan hệ người khác làm thú vui như Kinh Tiểu Lộ, mình đúng là có cảm giác như kình địch với cô ấy.
Dương Minh không định tiếp tục đề tài này với Kinh Tiểu Lộ nữa. Cứ tiếp tục như vậy e rằng mình sẽ bị cuốn vào trong đó mất.
Dương Minh đứng dậy ra mở cửa sổ, một trận gió lạnh ùa vào khiến cả người anh run rẩy, ý nghĩ nhỏ mọn trong đầu cũng theo gió mà tan biến.
- Không khí ở đây thật tốt, so với trong thành phố còn dễ chịu hơn.
Dương Minh hít sâu một hơi rồi nói.
- Anh làm gì đấy? Em vừa cởi áo khoác ra thì anh mở cửa sổ, muốn em lạnh chết à?
Kinh Tiểu Lộ cũng bị hành động bất ngờ này của Dương Minh làm cho rùng mình, những ý nghĩ không trong sáng lúc nãy cũng tan biến đi.
Có chút tức giận vì Dương Minh không hiểu phong tình, nhưng cũng có chút vui mừng vì Dương Minh không phải loại người lợi dụng người khác để chiếm tiện nghi. Tuy vậy, trong lòng vẫn còn chút cảm xúc mất mát.
- Oa...
Dương Minh xấu hổ vội đóng cửa sổ lại:
- Xong rồi, lần này thì sao?
- Không sao, em chỉ nói tiện thôi, em cũng không quá lạnh đâu.
Kinh Tiểu Lộ cảm thấy, có phải mình quá buông thả rồi không? Không thể để Dương Minh ghét mình, nên vội vàng đổi giọng.
…
Dương Minh thở dài rồi nhún vai:
- Không biết Tất Hải bọn họ làm gì nữa? Hay là anh gọi điện hỏi thử xem sao?
- Ừ…
Tâm trạng của Kinh Tiểu Lộ rất phức tạp, gật gật đầu. Cơ hội cứ thế mà trôi qua sao?
Dương Minh nhìn đồng hồ, đã hơn 20 phút rồi mà bên Tất Hải vẫn chưa có động tĩnh gì. Lúc nãy không phải đã nói đến phòng mình sao, vậy mà đã lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy đến?
Anh nhìn quyển hướng dẫn sử dụng điện thoại đặt trên bàn cạnh giường, gọi sang phòng của Tất Hải.
- Tút… Tút… Tút…
Điện thoại gọi được rồi nhưng chưa có người nghe.
- Không có người nghe máy?
Kinh Tiểu Lộ nghi hoặc hỏi.
- Hay là anh bấm nhầm số?
Âm thanh của điện thoại trong khách sạn khá lớn, tín hiệu vang lên rõ ràng, ngay cả Kinh Tiểu Lộ đứng cạnh cũng có thể nghe thấy.
- Không thể nào? Anh gọi theo hướng dẫn mà?
Dương Minh chỉ vào quyển hướng dẫn trước mặt nói.
Đang nói thì bên kia có người nhấc máy, chưa kịp để Dương Minh nói gì, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hổn hển của Tất Hải:
- Mày đã nói rồi, bố mày không cần gái, bố mày tự mang vợ đến rồi.
Tất Hải nói xong câu này, trong điện thoại lại truyền đến tiếng rên rỉ của Cát Hân Đào, như cố ý phù hợp với lời nói của Tất Hải, âm thanh này thật sự gây rợn.
Dương Minh bị sự kiện bất ngờ làm cho sững sờ. Tất Hải đang làm trò gì vậy?
- Cái đó…
Dương Minh vừa định nói gì thì đầu bên kia đã tắt máy.
- Bị tắt máy rồi…
Dương Minh lộ vẻ khó chịu, quay lại phía Kinh Tiểu Lộ, phát hiện mặt cô ấy đỏ bừng đang nhìn mình. Dương Minh lập tức tỉnh ra, hóa ra do tiếng điện thoại quá lớn, Kinh Tiểu Lộ cũng đã nghe thấy hết rồi.
- Ừ.
Kinh Tiểu Lộ xấu hổ gật gật đầu.
- Tất Hải làm trò gì vậy?
Dương Minh lắc đầu bó tay, không khí trong phòng vừa mới bớt căng thẳng thì lại bị chuyện này làm náo động, anh không khỏi thở dài.
- Cát Hân Đào không phải đến ngày sao? Chuyện này là ý gì vậy?
- Làm sao em biết được?
Kinh Tiểu Lộ cười khổ, xấu hổ nói:
- Có lẽ đã xong rồi chăng?
- …
Dương Minh chỉ nghĩ là nói đùa, không ngờ Kinh Tiểu Lộ lại trả lời thật, khiến anh cảm thấy hơi ngượng.
- Làm sao anh không chửi thằng ranh đó mới phải.
Dương Minh tức giận lấy điện thoại gọi lại lần nữa.
Lần này bên kia cũng nhanh chóng bắt máy, nhưng Dương Minh không để cho Tất Hải kịp nói gì, lập tức hét lớn:
- Tất Hải, mày đang làm cái quái gì thế?
- A? A? Dương ca?
Tất Hải nghe thấy giọng của Dương Minh liền hoảng sợ, nói lắp:
- Em… Em làm gì chứ… Em làm Cát Hân Đào mà…
- Ặc ặc...
Dương Minh nghe xong suýt chết cười. Tất Hải này đúng là cực phẩm, trả lời như vậy làm cơn giận của anh trước đó cũng giảm đi rất nhiều:
- Tôi hỏi anh làm gì đâu, vừa rồi tôi gọi điện sang, cậu có chuyện gì vậy?
Kinh Tiểu Lộ nghe câu trả lời của Tất Hải cũng không nhịn được cười, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm trọng để không bật thành tiếng, vì sợ làm lộ cảm xúc.
Câu trả lời của Tất Hải quả thật có phần hạ lưu, là một cô gái như Kinh Tiểu Lộ thì cũng không thích hợp cười thành tiếng trước mặt.
- Hả? Dương ca, người vừa gọi điện là anh… Em… Chuyện này…
Tất Hải nghe Dương Minh hỏi liền vã mồ hôi, vội vã nói:
- Dương ca, em không biết là anh gọi điện, em cứ nghĩ là…
Nói rồi Tất Hải dừng lại, không dám nói tiếp.
- Cậu nghĩ là cái gì? Sao lại không nói nữa? Nhanh lên, rõ ràng một chút!
Dương Minh hừ một tiếng hỏi.
- Em… Cái đó…
Tất Hải xấu hổ, nói:
- Lúc nãy có một cô gái gọi tới, thủ thỉ hỏi em có cần gọi hàng không, em bảo không cần… Kết quả một lúc sau, cô ấy lại gọi đến, hỏi em có cần gọi hàng không…
- Sau đó tôi gọi điện, cậu lại nghĩ tôi là người bảo cậu gọi gái đó đúng không?
Dương Minh nghe vậy vừa tức vừa buồn cười, nhưng cũng hiểu tâm lý của Tất Hải. Lịch sử từng có lần lớp mình sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, đi nghỉ dưỡng, cũng từng có cuộc gọi như vậy. Khi đó trong cơn tức giận, mình chửi một tràng vào điện thoại, rồi phát hiện ra đó là của Trần Mộng Nghiên gọi đến. Lúc đó, cả người run lên vì bất ngờ.
Vì vậy, sự hiểu nhầm này của Tất Hải là dễ hiểu, Dương Minh cũng không trách cứ, còn lại phần nào tức giận vừa rồi cũng theo đó mà dịu xuống.
- Hắc hắc…
Tất Hải cười khẽ hai tiếng, thừa nhận lời Dương Minh.
- Nhưng Cát Hân Đào không phải đến ngày sao? Cậu vừa rồi…
Dương Minh cuối cùng cũng bắt đầu nghi ngờ trong lòng.
- Vừa xong rồi… hắc hắc.
Tất Hải ngượng ngùng đáp.
- Câu nói lúc nãy của em khiến em nóng như lửa, mà Cát Hân Đào lại sợ em làm chuyện mờ ám, nên hai người đã…
- Vậy hai người đã làm xong rồi à?
Nghe Tất Hải giải thích, Dương Minh đổ mồ hôi hột, không ngờ Kinh Tiểu Lộ lại đoán đúng như vậy.
- Chuyện này…
Tất Hải có chút do dự:
- Anh muốn bọn em kết thúc, hay là tiếp tục?
- …
Dương Minh suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất. Sao Tất Hải lại chơi trò này vậy? Kinh Tiểu Lộ vừa hỏi xong, anh còn chưa kịp trả lời thì đã hỏi tiếp:
- Vậy anh muốn em cởi hết? Hay là cởi áo ngoài?
Giờ Tất Hải lại hỏi.
Lời của Tất Hải và câu của Kinh Tiểu Lộ đều rõ ràng. Kinh Tiểu Lộ vừa xấu hổ vừa không nhịn được cười.
- Cái gì gọi là tôi muốn?
Dương Minh giận dữ hỏi.
- Cậu kết thúc hay không, tôi có thể kiểm soát được sao?
- Oa… Vậy là có thật một chút.
Tất Hải cẩn thận nói.
- Được rồi, cậu cứ tiếp tục đi, làm xong rồi báo lại.
Dương Minh nói rồi tức giận cúp máy, quay sang nhìn Kinh Tiểu Lộ rồi nói:
- Thằng quỷ này thật là quá quắt.
- Kha kha.
Kinh Tiểu Lộ cuối cùng cũng không nhịn nổi cười phá lên, cười đến cong cả người:
- Lần này em có chuyện để ép chị Hân Đào rồi!
- Reng…
Chuông điện thoại trên đầu giường vang lên.
- Chẳng lẽ là Tất Hải gọi đến?
Dương Minh nghi hoặc nhìn cái điện thoại, lẩm bẩm.
Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ đang trò chuyện thì Dương Minh gọi điện cho Tất Hải, nhưng cuộc gọi trở nên bất ngờ khi Tất Hải vô tình tiết lộ thông tin riêng tư trong một tình huống dở khóc dở cười. Kinh Tiểu Lộ nghe thấy tất cả, khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng và hài hước. Cuộc gọi này không chỉ làm Dương Minh ngượng ngùng mà còn khiến Kinh Tiểu Lộ cười không ngừng, tạo ra những khoảnh khắc vui vẻ trong tình huống khó xử.