Hắn vốn đến đây để gây chuyện, cho rằng mình vừa nói xong, Dương MinhKinh Tiểu Lộ sẽ có phản ứng, nhưng thấy hai người vẫn ngồi yên ở đó, không nói gì, tức đến nỗi trùng xông lên não! Như thế này là người ta coi mình ra cái thể thống cống rãnh gì sao? Thế này cũng quá coi thường người khác rồi! Xem ra mình không độc ác nữa thì không được rồi.

Cho nên Mã Lão Tứ liền chạy thẳng đến bàn của Dương Minh, đập mạnh một cái, làm bát đĩa trên bàn suýt nữa thì rơi xuống đất:

"Nhìn… nhìn hai đứa mày… Chẳng ra cái gì hết, nói mau, cái xe ngoài… ngoài cửa… có… có phải là của… của chúng mày không?"

Kinh Tiểu Lộ vừa định nói, nhưng bị Dương Minh dùng ánh mắt ngăn lại, mấy người này thật là cổ quái, vừa vào cửa đã hỏi xe của ai, sau đó không ai trả lời, liền chạy thẳng đến bàn của mình. Chuyện này khiến Dương Minh cảm thấy nghi ngờ.

Linh cảm của sát thủ không phải chỉ để chơi, nếu Dương Minh đoán không nhầm thì mấy người này nhắm vào mình mà tới.

"Anh… anh đang… đang nói với tôi cái… cái gì?"

Dương Minh cũng không rõ đám người này lai lịch thế nào, nên quyết định chơi đùa với bọn chúng một lúc, liền bắt chước kiểu lắp bắp như Mã Lão Tứ trả lời:

"Cái xe nát… nát con mẹ nó ngoài cửa… không… không phải là của chúng tôi."

"Mày… mày dám bắt… bắt chiếc tao?"

Mã Lão Tứ trợn mắt, tay chỉ vào Dương Minh như muốn động thủ.

"Tôi không bắt chiếc anh."

Dương Minh vô tội nhún vai nói:

"Cái xe con mẹ nó nát ngoài kia, đúng là không phải của tôi."

"Không… không phải của mày, vậy… vậy thì của ai?"

Mã Lão Tứ thầm nghĩ, mày chơi tao, cũng không tồi. Mày đã cố ý bắt chiếc của tao, để xem tao chơi chết mày như thế nào.

Nhưng Mã Lão Tứ không ngờ Dương Minh lúc nãy nói lắp như vậy mà bây giờ lại nói lưu loát như thế này.

"Làm sao tôi biết của thằng khốn nạn nào."

Dương Minh lắc đầu:

"Lúc chúng tôi đến ăn cơm thì chiếc Nissan đó vẫn chưa tới."

"Tao… tao… con mẹ mày… tao không hỏi cái xe Nissan là của ai. Tao hỏi… hỏi chiếc… chiếc BMW là của ai?"

Mã Lão Tứ cuống lên.

"Đúng rồi, tôi không biết cái xe nát kia của ai."

Dương Minh tiếp tục lắc đầu.

"Tao… tao… con mẹ mày… không hỏi cái xe nát đó! Con mẹ nó, mày… mày chẳng hiểu tiếng người sao?" Mã Lão Tứ tức đến điên tiết, hay là thằng này đầu óc có vấn đề hay năng lực giải thích kém, mình đã nói rõ rồi mà nó còn hỏi đi hỏi lại.

Nhưng, lúc Dương Minh nói, đa số người trong cửa hàng đều hiểu rõ, không nhịn được cười mỉm, chỉ những người hung thần ác sát của Mã Lão Tứ mới dám không cười thành tiếng. Ngay cả chủ quán cũng không nhịn nổi cười, cảm thấy đã xả được cơn giận lúc nãy.

"Tứ ca, là nó chửi anh đấy. Chửi anh là thằng khốn nạn."

Một người đi theo Mã Lão Tứ chạy từ đằng sau lên giải thích:

"Thằng này làm trò đấy, nghe hiểu rồi nhưng giả vờ không hiểu."

"Cái gì? Nó… nó chửi tao là thằng khốn… khốn nạn?"

Mã Lão Tứ lúc này mới nghĩ lại, nó nói vòng vòng cũng chỉ là nói cái xe nát, ra là có ý đó, chửi xéo mình là thằng khốn nạn. Vậy cũng được sao? Làm sao mà tao tha cho mày được?

Hôm nay, dù không có sự dặn dò của Đức Ca, mình cũng phải chơi chết thằng này mới xả được cơn giận.

"Tôi không chửi anh con mẹ nó là thằng khốn nạn."

Dương Minh vô tội nói:

"Thật sự là không chửi."

"Mày không chửi tao… Vậy mày chửi ai?"

Mã Lão Tứ thấy Dương Minh nói thế, liền hỏi lại.

"Ai da, Tứ ca, anh lại phí lời với thằng này rồi, trong lời nói của nó có ý đó, hắn nói không chửi anh, nhưng chính là chửi anh đó."

Đám người đi theo Mã Lão Tứ đều là người tinh minh, chỉ một lát đã nhận ra Dương Minh có ý chửi xéo Mã Lão Tứ.

"Được, được lắm… Mày quả nhiên là chửi tao."

Mã Lão Tứ nói xong liền xông tới túm cổ áo Dương Minh:

"Mày… mày đứng lên cho tao."

Dương Minh coi thường, lắc người một cái rồi tránh được tay của Mã Lão Tứ. Mã Lão Tứ chụp vào khoảng không, vì dùng lực quá mạnh nên không giữ được, suýt nữa ngã sấp xuống đất, nhưng tay lại vồ vào bát bánh bao thịt dê của Dương Minh làm hắn bị bỏng, vẫy tay không ngừng.

"Vị đại ca này, cuối cùng là anh muốn làm cái gì? Anh hỏi tôi cái gì, tôi đã trả lời rồi, anh còn muốn làm gì nữa?"

Dương Minh vẻ vô tội, nhưng trong lòng vui như mở hội.

Với thân thủ của mày mà muốn thể hiện trước mặt tao? Lúc trước Mã Lão Tứ bị như vậy, nhìn thì như vô tình bị ngã, nhưng thực ra là Dương Minh đã dùng tay nhẹ nhàng huých vào huyệt đạo ở chân hắn, kết quả Mã Lão Tứ vừa nhấc chân liền mất thăng bằng.

Đương nhiên Mã Lão Tứ không nghĩ Dương Minh có khả năng gì, chỉ là do mình khinh thường mới có kết quả đen đủi như vậy.

Dương Minh vừa hỏi vậy, liền cảnh tỉnh Mã Lão Tứ. Mình tới đây gây chuyện chỉ là tìm cái cớ thôi, nên nói:

"Con mẹ mày… mày biết mày sai ở đâu không?"

"Không biết."

Dương Minh lắc đầu:

"Mày… mày đỗ xe ở đó quá… quá láo rồi… tao không có chỗ đỗ."

Mã Lão Tứ nghĩ một lúc rồi nói liên tục:

"Vị đại ca này, hay là anh để đàn em của anh nói thay anh đi."

Dương Minh thấy Mã Lão Tứ nói vậy, cảm thấy hắn thật đáng thương, liền bảo:

"Anh nói như vậy, tôi nghe thấy cũng mệt rồi, mà anh nói cũng phí sức quá, đúng không?"

Mã Lão Tứ nghe vậy, cảm thấy đúng thật, liền chỉ vào một tên đàn em:

"Cường Tử, mày đi."

Mấy tên đàn em của Mã Lão Tứ đều đã cuống lên, nghe lời hắn, Cường Tử lập tức chỉ vào Dương Minh nói:

"Con mẹ mày, tao ghét nhất bọn nhiều tiền như mày! Đi xe đẹp thì chẳng biết cái gì tốt, đỗ xe cũng đỗ nghênh ngang, mày muốn thể hiện mình rất ngưu sao? Đù má mày, tao nói cho mày biết, ông chủ của tao không có chỗ đỗ xe, mày chiếm mất chỗ của ông ấy, có biết không?"

"Ờ."

Dương Minh gật gật đầu, không rõ là giả ngu hay thật ngu nữa, chuyện này quá bình thản, như thể không sợ vậy.

"Mày xem, chuyện này tính thế nào đây?"

Cường Tử cũng bó tay, đành phải nói tiếp:

"Vậy thì thế nào, anh nói xem làm thế nào?"

Dương Minh hỏi.

"Hắc, hắc, coi như thằng nhóc mày biết điều."

Cường Tử thấy Dương Minh hỏi vậy, trong lòng mới yên tâm, xem ra thằng này đã gặp qua đủ loại bạo lực rồi, nên mới điềm đạm như vậy, trực tiếp đặt vấn đề luôn đến điều kiện.

"Như vậy đi."

Dương Minh gật đầu.

Cường Tử thấy Dương Minh nghe lời như vậy, vui mừng nói:

"Bây giờ, để mày chọn một trong hai ứng, một là đem xe của mày tặng cho ông chủ của tao, rồi tự mình chặt hai chân, hai tay."

"Ồ? Còn cách nào khác không?"

Dương Minh nghe xong, vẫn bình thản hỏi.

Cường Tử nghe vậy, càng thấy nắm bắt được tâm lý Dương Minh, đã biết điều kiện đầu tiên khó chấp nhận, chắc chắn còn có điều kiện thứ hai, chỉ là phải hi sinh chút gì đó.

Tuy nhiên, thái độ bình tĩnh của Dương Minh khiến Cường Tử cảm thấy không thoải mái, nên quyết định dọa tiếp:

"Còn một điều kiện nữa, bọn tao sẽ gãy hai tay hai chân của mày rồi lái xe của mày đi."

"Ừ, tôi hiểu rồi."

Dương Minh gật đầu.

"A?"

Lần này Cường Tử thật sự ngây người ra! Dương Minh vẫn điềm nhiên như vậy, chẳng có gì đáng sợ sao? Sao tao dọa hắn như vậy, hắn vẫn ừ được?

Trong chiếc xe Nissan nát bét ngoài cửa, Đức Ca thở gấp, tay vừa thả lỏng rồi nắm chặt lại:

"Cậu nói thằng ôn đó chính là hắn?"

Trương Khải Viễn chỉ vào Dương Minh qua cửa kính xe hỏi.

"Chính là hắn, Đức Ca, sao vậy, có chuyện gì không ổn sao?"

Trương Khải Viễn cũng cảm thấy Đức Ca có gì đó khác thường, liền cẩn thận hỏi.

Tóm tắt:

Một cuộc xung đột bất ngờ diễn ra khi Mã Lão Tứ đến đòi hỏi Dương Minh về chiếc xe đỗ không đúng chỗ. Dương Minh khéo léo lừa đối thủ, tạo ra căng thẳng trong không gian quán ăn. Khi Mã Lão Tứ và đàn em của hắn càng lúc càng sốt ruột, Dương Minh lại giữ thái độ bình tĩnh và châm chọc, khiến cho tình huống trở nên hài hước và hấp dẫn. Cuối cùng, bất ngờ, Đức Ca nhận ra được Dương Minh, làm cho kịch tính của cuộc đối đầu đẩy lên cao.