Đúng là lời nói thừa, chúng ta đều chưa ăn gì, lại ở đây làm cái vận động cao độ như vậy, có lẽ không đói sao?
Dương Minh cười khổ nói.
Hay là đi ra ngoài ăn đêm.
Kinh Tiểu Lộ kiến nghị.
Lần này chắc là không gặp phải bọn người đến gây sự chứ?
Được, anh cũng đang đói đây, để anh gọi điện cho Tất Hải xem bọn họ đã xong chưa?
Dương Minh cười nói.
Lâu như vậy rồi, chắc là cũng xong rồi nhỉ.
Dương Minh nói xong liền cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường bấm số phòng của Tất Hải.
Tất Hải và Cát Hân Dao đang tiến hành chiến đấu lần hai, đột nhiên chuông điện thoại lại reo làm cả hai giật mình:
Điện thoại sao lại cứ kêu lên nữa vậy?
Kệ nó đi.
Cát Hân Dao đang sướng quá, hơi đâu mà để ý ai gọi đến.
Không phải là Dương ca gọi đến chứ? Hay là, anh cứ nghe xem sao?
Tất Hải lo lắng hỏi.
Không thể nào, lúc nãy đi đến phòng của Dương ca, anh cũng không phải là không nghe thấy Dương ca và Tiểu Lộ đang làm gì đó chứ, sao có thể là họ gọi được chứ?
Cát Hân Dao phủ định.
Cũng đúng.
Tất Hải gật gật đầu, không nghe điện thoại nữa mà tiếp tục chiến đấu với Cát Hân Dao.
Không ai nghe máy.
Dương Minh cau mày nghi ngờ nói:
Hay là bọn họ đã đi ra ngoài rồi?
Ai mà biết được chứ?
Kinh Tiểu Lộ nói:
Hay là gọi vào điện thoại di động thử xem sao?
Cũng được.
Dương Minh tắt điện thoại rồi lấy điện thoại di động bấm số của Tất Hải.
Nhưng sau khi máy chuyển sang tín hiệu bận, Dương Minh phát hiện ra rằng trong khu biệt thự này không có sóng. Máy của mình đã không có sóng thì chắc chắn máy của Tất Hải cũng vậy.
Di động của em có sóng không?
Dương Minh quay sang hỏi Kinh Tiểu Lộ.
A? Không có sóng à? Đợi em xem đã.
Kinh Tiểu Lộ lấy túi nằm trên đầu giường ra, mở điện thoại và nhìn một chút rồi nói:
Của em cũng không có sóng, hình như trong biệt thự này không có sóng.
Được rồi, để anh gọi thử sang phòng lần nữa xem sao.
Dương Minh đành phải gọi sang phòng của Tất Hải lần nữa.
Tất Hải và Cát Hân Dao không ngờ điện thoại lại cứ tiếp tục đổ chuông như thế, vừa mới hết giờ lại reo tiếp.
Phiền thế, Tất Hải hay là anh ra nghe đi.
Cát Hân Dao bị chuông điện thoại làm dở cả khoái cảm.
Được, để anh nghe.
Tất Hải xoay người ra lấy điện thoại:
A lô.
Tất Hải, cậu ở trong phòng à? Sao nãy giờ không nghe điện thoại?
Dương Minh cũng không hy vọng sẽ có người bắt máy, nhưng không ngờ lúc này Tất Hải lại nghe máy. Nhưng Dương Minh còn chưa kịp chờ Tất Hải trả lời đã nghe thấy tiếng rên của Cát Hân Dao… Ối trời, hai người này chưa xong thật à? Thật khỏe đấy.
A! Là Dương ca! À, nãy em không nghe thấy…
Tất Hải không ngờ chiếc điện thoại này thật ra là của Dương Minh gọi tới, bị dọa đến hết hồn, vội vàng giải thích:
Lúc nãy em không nghe thấy, đến lúc em định nghe thì đã bị cúp mất rồi…
Cậu đang làm gì vậy?
Dù Dương Minh cũng đoán ra được Tất Hải và Cát Hân Dao đang làm gì, nhưng trong lòng cũng có chút bực bội và nghi ngờ: Hai người này lợi hại thật đó sao? Có điểm gì khác thường vậy sao?
Em…Em…
Tất Hải không dám nói dối, chần chừ một chút rồi mở miệng:
Em và Cát Hân Dao đang làm chuyện kia…
Hai người các cậu cũng quá kinh rồi, hơn 3 tiếng rồi đó.
Dương Minh thở dài:
Được rồi, tôi phục cậu rồi.
Trong lòng Tất Hải thầm kêu khổ, cái gì mà 3 tiếng, chúng tôi vốn đã xong từ lâu rồi, kết quả đi đến phòng của ông nghe thấy chuyện không nên nghe, rồi lại bị lửa dục thiêu đốt, chuyện này ai có thể trách chứ?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, Tất Hải cũng không dám nói ra miệng, nếu nói ra Dương Minh sẽ nghĩ mình rình trộm thì sao?
Hắc hắc… làm xong rồi nghỉ một lát lại tiếp tục.
Được rồi, hai người làm nhanh lên chút. Tôi và Kinh Tiểu Lộ muốn đi ra ngoài đi ăn khuya, nếu trong vòng 10 phút hai người xong rồi thì hãy qua đây, còn sau 10 phút nữa chúng tôi không chờ đâu.
Dương Minh dập máy.
Dương ca… đợi đã, bọn em trong 10 phút sẽ tới…
Nhưng Tất Hải vừa chưa kịp nói xong thì điện thoại đã phát ra tiếng tút tút.
Lúc Cát Hân Dao nghe thấy Tất Hải gọi hai tiếng “Dương ca” thì không dám cử động, ghé sát tai vào điện thoại, dưới cùng cũng không dám động đậy nữa, vội vàng vùng dậy, mặc quần áo vào.
Anh bảo anh còn đang làm nữa à? Để Dương ca nghĩ chúng ta vẫn chưa xong.
Tất Hải không vui, trừng mắt nhìn Cát Hân Dao rồi nói:
Hôm nay thật là mất mặt quá.
Anh còn nói em nữa, không phải là anh muốn sao? Nếu anh không muốn thì em làm một mình được à?
Cát Hân Dao nghe xong lập tức phản đối.
Em còn bảo anh không nghe điện thoại, chính điện thoại đó là của Dương ca gọi tới.
Tất Hải bị Cát Hân Dao nói cho hết lời, đành phải chuyển chủ đề:
Được rồi, đừng trách móc linh tinh nữa, mau đi tìm Dương ca đi.
Cát Hân Dao không muốn tranh luận nữa, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Tất Hải cũng vậy, vội vàng khoác đồ rồi hai người chạy ra khỏi phòng, hướng thẳng đến phòng của Dương Minh.
Đến phòng của Dương Minh đúng lúc Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ đi ra, nên ngượng ngùng nói:
Dương ca, chị dâu Tiểu Lộ.
Dương Minh nhìn hai người rồi nói:
Lần này hai người nhanh thật.
Hắc hắc.
Tất Hải cười khẽ, không tiện giải thích gì.
Đi thôi, cùng ra ngoài kiếm cái gì đó ăn.
Bốn người cùng xuống lầu, thấy xe của Kinh Tiểu Lộ đỗ ở dưới, Tất Hải ngạc nhiên hỏi:
Dương ca, nãy giờ mọi người đã đi rồi?
Ừ, đã đi ra ngoài một vòng rồi.
Dương Minh gật đầu:
Chờ mãi không thấy hai người đâu, nên mới đi ra ngoài một vòng rồi quay lại.
Oạch… hắc hắc…
Tất Hải cũng không ngờ Dương Minh đã rời đi từ trước, nên cảm thấy ngượng ngùng.
Lên xe thôi. Đi xe của Tiểu Lộ.
Dương Minh không nói nhiều, chỉ dặn dò Tất Hải và Cát Hân Dao.
Vẫn là Kinh Tiểu Lộ lái xe, ra khỏi khu nghỉ dưỡng về con đường bán đồ ăn đêm gần đó.
Chiếc xe Nissan của Dư Hướng Đức đã bị kéo đi rồi, phố xá trở lại yên tĩnh như cũ. Khi Dư Hướng Đức bị Dương Minh bắn chết là xảy ra ở trong ngõ nhỏ, không ai chứng kiến nên cũng không gây ảnh hưởng gì.
Vẫn còn ăn bánh bao thịt dê chứ?
Dương Minh thấy Kinh Tiểu Lộ đi qua cửa hàng Phong vị Tây An mà không dừng xe, liền hỏi cười.
Không ăn nữa, chúng ta đổi quán khác.
Kinh Tiểu Lộ lắc đầu:
Hay là chúng ta đi ăn đồ nướng?
Cũng được, anh ăn gì cũng được. Tất Hải, anh muốn ăn gì?
Hai người bọn em thích gì cũng được, không kiêng gì.
Vậy thì ăn đồ nướng đi.
Kinh Tiểu Lộ dừng xe ở một quán đồ nướng gần đó.
Bốn người xuống xe, tùy ý gọi một vài món nướng.
Tất Hải và Cát Hân Dao đang đói, trong bữa tiệc vừa rồi cũng không ăn gì, hoạt động còn nhiều hơn Dương Minh nên lúc này đều không để ý hình tượng nữa mà ăn như không còn ngày mai.
Kinh Tiểu Lộ thì ngại có Dương Minh ở bên cạnh nên ăn rất từ tốn, sức ăn không lớn, ăn vài miếng đã cảm thấy no rồi.
Chúng tôi cũng không uống rượu, sau khi no rồi Tất Hải đứng dậy hỏi:
Ông chủ, tính tiền bao nhiêu?
Ông chủ nhìn Tất Hải một lát rồi nhìn chiếc BMW đỗ ở cửa, lấy máy tính ra bấm vài cái rồi nói:
Tổng cộng là 4.800 đồng.
Ơ…?! Bao nhiêu vậy?
Tất Hải nghe xong liền há hốc miệng:
Bao nhiêu cơ?
4.800 đồng.
Ông chủ nhắc lại một lần.
Ông chủ, ông tính nhầm rồi đúng không? Mấy người chúng tôi ăn mỗi người chỉ tốn khoảng 200 đồng thôi đấy. Tất Hải ngạc nhiên nói.
Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ quyết định đi ăn đêm sau khi không thấy Tất Hải và Cát Hân Dao trả lời điện thoại. Trong khi đó, Tất Hải và Cát Hân Dao đang vướng vào một tình huống dở khóc dở cười, không nghe thấy điện thoại vì đang mải mê. Cuối cùng, cả nhóm tụ họp lại và chọn một quán đồ nướng, nhưng bàng hoàng khi nghe giá tiền cao hơn dự kiến.