Dương Minh và mấy người Kinh Tiểu Lộ cùng nhau đi ra khỏi quán, Kinh Tiểu Lộ quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy một chuyện ngoài sức tưởng tượng là Trương Đại Pháo và gã chủ quán vẫn đang ra tay đập phá, không khỏi thấy lạ nói:

"Dương Minh, tại sao bọn họ vẫn đập quán thế nhỉ? Không phải đã nói với họ là không phải đập nữa rồi sao?"

Dương Minh cũng quay ra nhìn, đúng là thấy Trương Đại Pháo và gã chủ quán vẫn đang đập phá, nhún vai nói:

"Bọn họ đập đến nghiện rồi, không ngừng lại được."

"Đúng là như vậy a."

Kinh Tiểu Lộ nghe xong, không nhịn được môi run rẫy nói:

"Xem ra trong mấy năm qua, bọn họ đã lừa được không ít người, đúng là có tiền, đập phá đồ đạc như thế mà không thấy đau lòng."

"Có lẽ vậy."

Dương Minh không giải thích, cùng Kinh Tiểu Lộ, Tất HảiCát Hân Dao lên xe.

"Dương ca, vẫn là anh lợi hại."

Tất Hải khâm phục nói:

"Cả đời em chỉ khâm phục có một người đó là anh, chỉ ba đấm hai đạp là đã làm bọn chúng nằm im không cựa quậy gì rồi. Lúc đó em cũng có chút sợ sệt, định chịu thiệt, nghĩ đây không phải là Tùng Giang, không muốn tranh chấp chuyện đó nữa, nhưng không ngờ anh như thần tiên giáng thế luôn như vậy."

"Phí lời, Dương ca tất nhiên mạnh hơn anh rồi."

Cát Hân Dao nói:

"Có chuyện gì mà Dương ca ra tay không giải quyết được chứ."

"Hân Dao, xem ra em thích Dương ca còn nhiều hơn anh đấy."

Tất Hải nói.

"Đương nhiên rồi, anh nghĩ vậy sao? Nếu Dương ca mà thích em thì em đã đá anh từ lâu rồi, nhưng em không có phúc như Tiểu Lộ."

Cát Hân Dao không suy nghĩ gì mà nói thẳng.

Tất Hải cũng không ghen:

"Em đúng là nói nhảm, anh lợi hại như Dương ca thì anh còn thèm vào tìm em làm gì."

"Sao đây, Tất Hải, anh đến với em thì anh thiệt sao?"

Cát Hân Dao trừng mắt nhìn Tất Hải.

"Làm gì có, anh chỉ thuận miệng nói vui thôi…"

Tất Hải vội cười ha hả để đánh trống lảng.

"Được rồi, hai người làm gì thế, gì mà thiệt hay không, sao tôi nghe thấy không ổn chút nào cả."

Dương Minh cười khổ nói.

Tất Hải cười khan còn Cát Hân Dao thì thè lưỡi làm bộ sợ hãi.

Kinh Tiểu Lộ đối với biểu hiện vừa rồi của Dương Minh cũng không có ngạc nhiên hay hưng phấn như Tất HảiCát Hân Dao. Lúc trước, Dương Minh thẳng tay đánh ngất mấy tên thủ hạ của Dư Hướng Đức, hơn nữa còn cướp súng từ trong tay Dư Hướng Đức, thì hoàn cảnh lúc đó còn hung hiểm hơn vừa rồi gấp trăm lần. Vì đã chứng kiến thủ đoạn của Dương Minh với Dư Hướng Đức nên thái độ của Kinh Tiểu Lộ rất dửng dưng.

Về đến khu nghỉ dưỡng, ai về phòng đấy. Vừa đến cửa, Dương Minh đã thấy Vương Lâm hốt hoảng đứng đó.

Nhìn thấy Dương Minh trở về, Vương Lâm có chút xấu hổ nói:

"Dương ca, xin lỗi, vừa nãy sau khi về đến phòng thì em hơi mệt liền thiếp đi mất. Vừa mở mắt đã là bây giờ rồi. Tiểu Nhiên cũng không gọi em mà tự mình đi ra ngoài chơi với bạn học, kết quả là em quên mất thời gian. Dương ca, vừa rồi anh có tìm em không…"

"Không sao, Tiểu Lộ vừa lái xe ra ngoài rồi quay về."

Dương Minh nói:

"Nếu cậu mệt thì về phòng nghỉ đi, không sao đâu."

"Vậy…Em về trước nhé?"

Vương Lâm lúc nãy đã ăn hết một bàn sơn hào hải vị nhưng không biết làm sao mà cảm thấy rất khó chịu.

"Không sao đâu, cậu đừng nghĩ ngợi gì nhiều."

Dương Minh cười nói.

Sau khi bảo Vương Lâm về, Dương MinhKinh Tiểu Lộ đi vào phòng. Lúc này giữa họ không còn khoảng cách nữa. Kinh Tiểu Lộ cũng tùy ý cởi áo khoác ngoài ra nói với Dương Minh:

"Em đi tắm cái đã, anh có tắm không?"

Tuy Kinh Tiểu Lộ muốn thể hiện sự thân thiết với Dương Minh, nhưng sau khi nói câu đó thì mặt cô cũng đỏ lên bất giác.

"Oạch…Em tắm trước đi, rồi để anh tắm sau."

Dương Minh cũng hơi ngượng, tình cảm của hai người trước đó mới bắt đầu xác định, nên Dương Minh cũng cảm thấy không tự nhiên lắm.

"Được…"

Kinh Tiểu Lộ thở nhẹ ra, đồng thời hơi thất vọng. Thật ra cô cũng rất khẩn trương, một mặt muốn Dương Minh từ chối vì sợ sẽ xấu hổ khi vào tắm. Nhưng mặt khác lại mong muốn Dương Minh tắm cùng mình. Tâm lý này thật mâu thuẫn.

Kinh Tiểu Lộ đi vào phòng tắm, Dương Minh nhìn những vết máu còn đọng lại trên giường, liền nhấc điện thoại gọi cho lễ tân bảo mang một bộ ga mới đến.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ đến gõ cửa phòng. Dương Minh xác định cửa phòng tắm đã đóng kín rồi mới đi mở.

"Chào ngài, đây là bộ ga giường ngài yêu cầu."

Nhân viên phục vụ nói.

"Ừ…Bao nhiêu tiền?"

Dương Minh hỏi.

"Không phải là đổi rồi sao? Đưa bộ ga cũ cho tôi là xong."

Nhân viên phục vụ nói.

"Oạch…"

Dương Minh thở dài, nói:

"Cái cũ bẩn rồi nên đã vứt đi, tính luôn vào hóa đơn luôn đi."

"Thì ra thế."

Nhân viên phục vụ cũng lấy làm lạ, thầm nghĩ: Bẩn là vứt đi, đúng là người có tiền, sống kiểu như vậy. Nhưng hắn không nói ra, lịch sự nói:

"Chuyện này tôi thực sự không rõ, hay là để tôi hỏi rồi báo lại cho ngài."

"Vậy được."

Dương Minh gật đầu, xem như đồng ý rồi, cầm lấy ga giường vào trong phòng.

Sau khi thay ga xong, Dương Minh gấp gọn bộ ga cũ để sang một bên. Không biết Kinh Tiểu Lộ có muốn giữ lại làm kỷ niệm hay không, nên không dám tùy tiện xử lý.

Dương Minh bật TV lên nằm trên giường xem. Lúc này, Kinh Tiểu Lộ vừa tắm xong, từ phòng tắm bước ra, khoác trên mình chiếc áo choàng bông trông rất dịu dàng, thanh thoát. Nếu không biết cô từ trước, dễ nhầm tưởng là một nữ thục nữ tiên tử.

Tính cách của Kinh Tiểu Lộ trong mắt Dương Minh như là một món mới mẻ, nhưng cũng thêm phần quyến rũ. Hiện tại, không còn lạ gì chuyện con gái vừa phóng khoáng, vừa thuần khiết nữa…

Thấy Dương Minh nhìn không chớp, trong lòng Kinh Tiểu Lộ vui như mở hội, cô ý quay một vòng rồi hỏi:

"Em đẹp không?"

"Ừ…"

Dương Minh gật đầu.

"Vậy sao từ trước anh không nói? Từ lúc gặp anh đến giờ, em không còn chút tự tin nào nữa."

Kinh Tiểu Lộ oán trách.

"Bây giờ mới tìm lại được một chút."

"Lúc trước em hoá trang trông như ma, chắc chỉ có ma mới thấy em đẹp."

Dương Minh cười khổ.

"Anh mới là ma đấy."

Kinh Tiểu Lộ hừ một tiếng.

"Đúng rồi, anh thấy em đẹp, vậy là anh là ma rồi."

"Ha ha."

Dương Minh không tranh cãi, đứng lên định ôm Kinh Tiểu Lộ.

"Anh đi tắm đi, trên người toàn là mùi thịt nướng."

Kinh Tiểu Lộ xấu hổ đẩy Dương Minh ra. Nàng nói như vậy không phải là không thích, mà chỉ còn chút ngại ngùng thôi.

"Vậy anh đi tắm trước nhé."

Dương Minh gật đầu, quay vào nhà tắm. Ngửi trên người, đúng là có mùi thịt nướng thật.

Mở vòi nước nóng, Dương Minh chuẩn bị tắm. Chợt nhớ đến lần đầu tiên cùng Chu Giai Giai đến đây, ống nước phát nổ… Nghĩ lại lần đó, mối quan hệ của hai người cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, thật là ám muội.

Đang bơm xà phòng, chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh của Kinh Tiểu Lộ làm Dương Minh giật mình. Chẳng lẽ trong phòng còn chuyện gì sao?

Chưa kịp hỏi, cửa phòng tắm đã bị bật mở, Kinh Tiểu Lộ xông thẳng vào, thất thanh hỏi:

"Dương Minh, ga giường đâu? Tại sao lại không thấy ga giường vậy?"

Hóa ra, sau khi tắm xong, Kinh Tiểu Lộ chuẩn bị nằm xem tivi, đột nhiên muốn xem vết tích còn lại nên cúi đầu xuống xem thì phát hiện ra ga giường đã được thay mới rồi.

Lúc trước, khi mới về, cô cũng không chú ý, bây giờ nhìn lại thì không thấy nữa. Kinh Tiểu Lộ hoảng hốt thất sắc. Chiếc ga giường này rất quý giá, cô còn muốn giữ lại làm kỷ niệm. Tại sao lại mất đi vô lý như vậy chứ?

Chẳng lẽ là nhân viên phục vụ của khu biệt thự? Nhưng mà, cũng không thể không hỏi gì rồi đem ga giường đi thay!

Gấp quá rồi, cô không muốn gây chuyện lớn, chỉ muốn hỏi Dương Minh xem có biết gì không, nên vội đẩy cửa nhà tắm xông vào.

Chẳng ngờ Dương Minh đã cởi hết quần áo, cô còn tưởng hắn mới vào đó chứ.

Dương Minh bị hành động xông vào đột ngột của Kinh Tiểu Lộ làm giật mình, phản xạ muốn che đi bộ quần áo của mình. Nhưng nghĩ lại, cô và hắn đã có quan hệ rồi, nên cũng chẳng có gì phải xấu hổ, đành buông tay, nói:

"Cái ga nãy anh đã thay rồi…"

Tóm tắt:

Dương Minh cùng Kinh Tiểu Lộ và bạn bè sau khi ra khỏi quán thấy hai người vẫn đập phá quán. Trên xe, mọi người bàn tán và ca ngợi Dương Minh. Về đến khu nghỉ dưỡng, Vương Lâm xin lỗi vì lỡ mất thời gian. Kinh Tiểu Lộ tắm xong, biểu hiện thân thiết với Dương Minh nhưng vẫn còn chút ngại ngùng. Khi Dương Minh thay ga giường, Kinh Tiểu Lộ hoảng hốt khi không thấy ga giường cũ, xông vào nhà tắm tìm kiếm, tạo tình huống hài hước và xấu hổ cho cả hai.