Tôn Khiết thoáng do dự một chút, mày giãn ra. Nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ, nói một không hai. Mặc dù bị Dương Minh vuốt ve đùi khiến nàng cảm thấy khác lạ, nhưng vẫn kiên cường chịu đựng, không đẩy hắn ra.
Dương Minh vốn định đùa nàng, thấy nàng không phản ứng, còn để mặc mình vuốt lên trên, liền không còn suy nghĩ tiếp tục nữa. Không phải hắn giả vờ đứng đắn, nghiêm chỉnh, chỉ sờ thôi mà không sờ thì phí. Nhưng vấn đề là Tôn Khiết đang lái xe. Mình cầm tay vuốt ve đùi nàng, chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì khổ rồi.
Làm quỷ dưới gốc mẫu đơn, chuyện như vậy Dương Minh tuyệt đối sẽ không làm. Mặc dù đôi khi hắn cũng nói ra những lời này, nhưng hành động vẫn khác.
"Sao không sờ nữa?"
Dương Minh bỏ tay ra, Tôn Khiết ngược lại cảm thấy tức giận. Mình chẳng lẽ không hấp dẫn sao? Ngay cả một thằng ranh cũng không làm gì được. Tôn Khiết rõ ràng cho rằng Dương Minh còn zin, đây là điều mà Dương Lệ đã nói cho nàng. Dương Lệ coi Dương Minh là một học sinh cá biệt không được ai thích.
"Lái xe đi, tôi còn không muốn chết"
Dương Minh thầm nghĩ.
"Dâm đãng đúng là dâm đãng, bị mình sờ thích rồi sao?"
Tôn Khiết bĩu môi. Hiển nhiên nàng nghĩ Dương Minh chỉ mạnh miệng, thực ra là hắn đang xấu hổ.
Vì vậy, hai người hiểu lầm nhau, ngồi trong cùng một chiếc xe, ngược lại khá cân bằng. Ngoại trừ việc nói vài câu bông đùa, cũng không có gì trọng điểm.
Dương Minh thử hỏi về thân thế của Tôn Khiết, nhưng nàng lại giả ngu, chuyển sang chuyện khác.
Chiếc xe này công suất cao nhất có thể đạt được là 1010 mã lực, tốc độ tối đa là 298 km/h, tăng tốc từ 0 lên 100 km trong vài giây. Tốc độ này xe của Dương Lệ chắc chắn không bằng. Vì vậy, Tôn Khiết cố ý đi chậm lại. Trong nội thành, dù có muốn đi nhanh cũng không thể.
Trong nước, xe ngoại trừ vẻ ngoài phong cách cũng ít khi phát huy tối đa khả năng của nó. Xe của Tôn Khiết càng thêm đẹp mắt. Đi trên đường, tỷ lệ quay đầu nhìn đạt tới trên chín mươi phần trăm. Nguyên nhân đơn giản là có một người đẹp điều khiển chiếc xe này.
"Sao, động lực còn được chứ?"
Tôn Khiết hết sức tự hào về chiếc xe của mình.
"Đúng là không sai, nhưng chạy trong nước lại không được."
Dương Minh lắc đầu:
"Phí phạm động cơ này."
"Đúng rồi, khi chiếc xe này mới xuất xưởng, tôi rất thích. Mua về rồi mới biết không phù hợp với tình hình trong nước."
Tôn Khiết lắc đầu:
"Chẳng qua đúng là rất phong cách."
—
"Biết tại sao không?"
Dương Minh hỏi.
"Vì sao? Không phải bởi vì vỏ ngoài của nó sao?"
Tôn Khiết kỳ quái hỏi.
"Vỏ ngoài là một chuyện, chiếc xe này làm toàn bộ bằng nhôm nên trông giống như một người sắt."
Dương Minh nói.
"Giống như một người sắt?"
Tôn Khiết toát mồ hôi, nhưng cẩn thận suy nghĩ, thì đầu chiếc xe này cũng khá giống. Không thể không bội phục sức tưởng tượng của Dương Minh.
Dương Minh vốn nghĩ phó tổng Quách Kiện Siêu của Tập đoàn Hùng Phong sẽ mời khách ở Thiên Thượng Nhân Gian, nhưng không ngờ rằng Tôn Khiết lại đỗ xe trước cửa một câu lạc bộ đêm.
Câu lạc bộ Bất Dạ Thiên là một trong ba câu lạc bộ lớn nhất Tùng Giang. Chẳng những có quy mô lớn, trang trí đẹp, mà quan trọng nhất là nơi này rất an toàn. Người có thể vào đây chơi phần lớn đều có quan hệ xã hội. Nhưng ở đây sợ nhất gặp xã hội đen, đám người này không quan tâm mày là ai, trước tiên đánh cho mày một trận rồi nói chuyện.
Bất Dạ Thiên làm ăn phát đạt là nhờ có người bảo kê. Những người đó lại là côn đồ chính thức, khác với đám bảo vệ bình thường. Trong câu lạc bộ, dù xung đột lớn hay nhỏ, đều xông ra trước tiên. Không giống đám bảo vệ, vừa có xung đột là trốn.
Có người bảo kê, hiển nhiên sẽ có ít người đến gây chuyện, nên nơi này rất được nhiều người giàu yêu thích.
Câu lạc bộ Bất Dạ Thiên cung cấp đủ các dịch vụ giải trí như ăn uống, karaoke, tắm rửa, tập thể hình.
Dương Minh mặc bình thường, nhưng lại xuống xe Audi R8, nên nhân viên phục vụ không dám xem thường thân phận của hắn. Năm nay, có nhiều người giàu mà cổ quái, mặc quần áo bình thường. Nhân viên phục vụ còn gặp một người đi xe xích lô đến đây. Lần đó hắn còn muốn đuổi người đó đi, may nhờ có một người đã làm ở đây lâu, kịp thời ngăn lại, và còn cho biết thân phận người đó.
Người đó chính là ông chủ siêu thị lớn nhất thành phố. Nhưng ông ta suốt ngày cưỡi chiếc xe cà tàng để vận chuyển hàng hóa.
Nghe nói ban đầu là do ông có tật xấu ở chân, bác sĩ bảo làm vậy để rèn luyện. Sau này, khi chân khỏi, ông lại thích công việc này, không bỏ được.
"Quý ông, quý cô, xin hỏi có hẹn chưa ạ?"
Phục vụ hỏi.
"Phòng Tử Đinh Hương."
Tôn Khiết trả lời.
"Vâng, mời đi bên này."
Vừa nói, liền hướng dẫn mọi người vào trong. Trang trí ở đây dù cũng xa hoa, nhưng khác với vẻ thanh lịch ở Thiên Thượng Nhân Gian, nơi này rất rực rỡ.
"Chính là nơi này."
Phục vụ dừng trước cửa phòng có ghi Tử Đinh Hương, đưa tay ra mời, gõ cửa rồi mở ra, nói với bên trong:
"Xin lỗi đã quấy rầy, có ba khách mới tới."
Phục vụ lui ra, Tôn Khiết, Dương Minh và Dương Lệ bước vào trong phòng.
"Tôn Khiết, em đã tới rồi."
Một người đàn ông mắt đầy tơ vàng đứng lên, đi tới.
"Quách Kiện Siêu, anh nói vậy là không đúng rồi. Em và Tôn Khiết đúng giờ mới tới, sao lại nói như hai người đến muộn vậy?"
Dương Lệ bất mãn nói.
"Ai nói hai em đến muộn? Là do anh muốn thấy hai người đẹp thôi."
Quách Kiện Siêu lúc này mới chú ý đến Dương Minh đứng bên cạnh Tôn Khiết, kinh ngạc hỏi:
"Đây là...?""Đây là bạn trai em, Dương Minh."
Tôn Khiết khoác tay Dương Minh, nói.
"Bạn trai? Tôn Khiết, đó là bạn trai em?"
Quách Kiện Siêu sửng sốt. Tuy trước đó Tôn Khiết đã nói mình có bạn trai, nhưng Quách Kiện Siêu vẫn hy vọng đó chỉ là nàng lừa mình. Không ngờ hôm nay người bạn trai đó lại xuất hiện trước mặt mình.
"Đúng vậy, Dương Minh. Giới thiệu với anh, đây chính là Quách Kiện Siêu, phó tổng tập đoàn Hùng Phong thành phố Tùng Giang chúng ta. Năm nay mới hai mươi chín tuổi, có thể nói là tiền đồ vô hạn."
Tôn Khiết nói.
"Chào anh."
Dương Minh bắt tay rất tự nhiên.
Chỉ tiếc là Quách Kiện Siêu đang sững sờ nhìn Tôn Khiết, không có ý bắt tay Dương Minh.
Mẹ kiếp, mày có ý gì? Là tao cho mày mặt mũi nhưng mày không cần, vậy đừng trách tao. Dương Minh tức giận trong lòng. Mày coi tao là không khí sao? Tốt nhất, Tôn Khiết còn là bạn gái tạm thời của tao, ai thấy bạn gái người khác chằm chằm như mày không?
Dương Minh buông tay, nói lạnh lùng:
"Tiểu Khiết, anh Quách hình như không thích anh thì phải?"
Quách Kiện Siêu lúc này mới lấy lại tinh thần, xấu hổ đưa tay muốn bắt tay Dương Minh. Nhưng lần này, Dương Minh không để ý đến hắn. Quách Kiện Siêu đành phải hậm hực rời tay xuống. Theo lý thuyết, là người làm ăn trên thương trường, hắn không nên phạm sai lầm sơ đẳng này. Dù không thích, cũng không nên để lộ ra mặt, đó là điều tối kỵ trong kinh doanh. Nhưng vì hắn rất thích Tôn Khiết, nên mới sững sờ trong giây lát.
Chẳng qua là do xui xẻo, Dương Minh đã trực tiếp đặt hắn vào hàng ngũ đối lập.
"Anh Dương, anh hiểu lầm rồi. Tôi đúng là có cảm tình với Tôn tiểu thư, nên vừa rồi mới vậy. Tôi không có ý gì khác với anh."
Quách Kiện Siêu vội vàng giải thích.
Ghê thật, mày giả vờ sao? Vương Chí Đào dùng chiêu này, mày cũng dùng chiêu này, đúng là cùng loại. Mày không có ý gì với tao? Quỷ mới tin mày.
"Được rồi, được rồi."
Dương Minh gật đầu, trong lòng lại nghĩ:
"Bụng bồ dao găm ai chả có."
Tôn Khiết rất hài lòng với biểu hiện của Dương Minh. Nhưng Dương Lệ lại không nghĩ vậy. Nàng mang Dương Minh đến là muốn cho hắn xấu mặt. Nhưng không ngờ Dương Minh lại giữ bình tĩnh, khiến nàng hơi bất ngờ. Nàng đang định nói gì đó, thì nghe Quách Kiện Siêu nói:
"Anh Dương, tôi giới thiệu mấy người này với anh. Đây là Liêu phó tổng của sân bay Tùng Giang."
Quách Kiện Siêu chỉ vào một người vừa lùi vừa béo nói.
Dương Minh khẽ gật đầu với người đó, người đó cũng mỉm cười.
"Đây là Hoa tổng của công ty trang sức Hoa Thị."
Quách Kiện Siêu giới thiệu tiếp, chỉ vào một người đàn ông gầy gò.
Dương Minh vẫn gật đầu. Hoa tổng lại nhìn Dương Minh với vẻ khinh thường,
"Hừ"
một tiếng, coi như chào hỏi xã giao.
Tôn Khiết và Dương Minh lái xe đến câu lạc bộ Bất Dạ Thiên, nơi gặp gỡ phó tổng Quách Kiện Siêu. Trong chuyến đi, Tôn Khiết thể hiện sự tự tin và khéo léo, trong khi Dương Minh không khỏi bực bội trước sự thờ ơ của Quách Kiện Siêu đối với mình. Họ giao tiếp một cách châm biếm và có phần căng thẳng, đặc biệt là việc Quách Kiện Siêu không thể che giấu tình cảm của mình dành cho Tôn Khiết.