Dạ.
Tên đàn em lập tức thả tay nhưng không quên cảnh cáo:
"Lần này có chuyện lớn nên tha cho mày trước, cút ngay đi cho tao." "Chuyện này…"
Tùy Dược Dân không dám bỏ đi, lúc này đã biết rõ mục đích Trương Phún Bạch đến đây. Sao hắn lại đen đủi thế?
Tùy Dược Dân biết bây giờ mình đi thì trốn khỏi mùng một cũng không thoát khỏi ngày rằm. Để Trương Phún Bạch biết được hắn bắt chẹt ông chủ thì họ Trương có tha cho hắn không? Vậy thà cứ đứng đây chịu trận còn hơn.
Tùy Dược Dân thầm hối hận sao lại trở nên xấu xa như vậy, bắt nhân viên phục vụ đến bắt chẹt một trăm nghìn chứ? Hắn thiếu ngàn sao? Khi đen đủi thì uống nước lạnh sẽ buốt răng, hôm nay đúng là họa vô đơn chí.
"Sao vậy? Còn chưa cút đi?"
Trương Phún Bạch thấy Tùy Dược Dân vẫn còn ấp úng liền tức giận, thốt này muốn chết hay sao vậy?
"Không phải… Tôi cũng đến phòng này để tìm người…"
Tùy Dược Dân vội vàng giải thích.
"Hả? Mày cũng đến tìm Dương ca?"
Trương Phún Bạch ngạc nhiên.
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tùy Dược Dân vội gật đầu xác nhận.
"A…"
Lại đến lượt Trương Phún Bạch hoảng sợ, không ngờ Tùy Dược Dân cũng đến đây tìm Dương ca. Chẳng lẽ cũng là Dương ca hắn gọi đến?
"Tùy ca à, ha ha. Lúc nãy là tên đàn em của tôi không hiểu chuyện đắc tội với anh rồi."
Nói xong, Trương Phún Bạch liền vỗ đầu tên đàn em:
"Còn không nhanh đi xin lỗi Tùy ca đi!" "A… Vâng."
Trương Phún Bạch đột nhiên khách khí như vậy khiến tên đàn em không hiểu gì cả, đành vội vàng nói:
"Tùy ca, em xin lỗi." "Thằng ngu, tao gọi là Tùy ca chứ mày cũng gọi là Tùy ca sao?"
Trương Phún Bạch đập mạnh vào đầu tên đàn em một cái, chửi:
"Có phải óc mày toàn bã đậu không?" "Vâng, vâng, Tùy tổng."
Tên đàn em cung kính đáp.
Tùy Dược Dân thấy Trương Phún Bạch đột ngột thay đổi thái độ thì trở nên lúng túng. Tùy Dược Dân có thể kiếm được nhiều tiền dưới mắt của Tùy Dược Tiến là nhờ có bản lĩnh, nay hiểu ra ngay. Hắn vừa nói là cũng đến phòng này để tìm người, Trương Phún Bạch hiểu lầm hắn có quan hệ với Dương Minh, nên họ Trương mới thay đổi 180 độ như vậy.
Nhưng dù thế, Tùy Dược Dân vẫn không dám thừa nhận, đành phải giả vờ đau khổ nói:
"Đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là lão Tùy là được rồi." "Như vậy sao được chứ."
Trương Phún Bạch đáp:
"Chúng ta cùng đi vào thôi."
Trương Phún Bạch lo Dương Minh chờ lâu sốt ruột, đề nghị:
"Vâng…"
Vẻ mặt Tùy Dược Dân đầy xấu hổ gật đầu, đành đi theo.
Trương Phún Bạch gõ cửa, bên trong phòng truyền ra tiếng của Dương Minh:
"Mời vào."
Trương Phún Bạch cẩn thận mở cửa đi vào, cười cười nói:
"Dương ca, em đến rồi. Báo ca bảo em mang một trăm đến cho anh…" "A, là Phún Bạch à, cậu đến rồi à."
Dương Minh nhìn thoáng qua cửa, gật đầu. Thấy Tùy Dược Dân cũng đi theo vào, liền cau mày hỏi:
"Ai cho ông vào đây?" "A?"
Trương Phún Bạch ngạc nhiên:
"Dương ca… Tôi… Không phải anh bảo em vào sao?" "Không phải nói cậu, mà là người đằng sau cậu kia…"
Dương Minh biết hắn hiểu lầm, liền giải thích.
"A… Tiểu Cường Tử, ông chủ nói mày đấy! Đi theo làm gì? Cút ngay ra ngoài!"
Trương Phún Bạch quay ra mắng tên đàn em.
Tên đàn em sợ sệt, vội vàng lùi ra ngoài khiến Dương Minh bật cười, chỉ có Tùy Dược Dân là hiểu Dương Minh muốn nói ai.
"Bạch ca… Dương ca không nói là người anh em Cường Tử…"
Tùy Dược Dân xấu hổ nói.
"A?"
Trương Phún Bạch hỏi lại, khó hiểu:
"Vậy là Dương ca nói ông?"
Tùy Dược Dân cũng tiện giải thích, đành phải nói với Dương Minh:
"Dương ca, lúc nãy tôi nói đùa thôi. Ngài sao cần bảo Bạch ca mang tiền đến đây làm gì? Tấm ga đó sao có giá một trăm ngàn chứ, tôi chỉ nói đùa thôi…" "A, tôi làm hỏng đồ của ông thì phải bồi thường thôi."
Dương Minh lạnh nhạt đáp:
"Tấm ga này làm bằng lông cừu nhập khẩu từ Úc, cũng đáng với giá đó." "Tôi… Tôi thật sự chỉ đùa thôi mà…"
Tùy Dược Dân như sắp khóc:
"Dương ca, ngài đừng đùa tôi nữa, tôi làm sao dám lấy tiền của ngài chứ…" "Phún Bạch, tiền đâu?"
Dương Minh cũng không để ý, quay sang hỏi Trương Phún Bạch:
"Cậu đưa tiền cho Tùy Dược Dân đi." "Dạ vâng."
Nghe vậy, Trương Phún Bạch đã biết Tùy Dược Dân muốn bắt chẹt Dương Minh một trăm nghìn, nhưng ở đây không đến lượt hắn ý kiến. Phải chờ Dương Minh nói mới quyết định có thu hay không.
"Cái này… Không cần đâu, thật sự không cần mà."
Tùy Dược Dân thấy Dương Minh nhất quyết như thế liền hết sức khẩn trương, tiền này nếu cho kẹo hắn cũng không cầm được.
"Tùy tổng, ngài đếm đi, trong này là một trăm nghìn."
Trương Phún Bạch mở túi tiền đưa đến trước mặt Tùy Dược Dân. Ánh mắt họ Trương khiến Tùy Dược Dân run sợ.
"Tôi không dám, thật sự không cần mà…"
Tùy Dược Dân nào dám cầm, đặc biệt số tiền này do Trương Phún Bạch đưa đến.
"Thế nào rồi? Ông không nể mặt Dương ca? Dương ca bảo ông cầm, ông không cầm hay chê ít?"
Trương Phún Bạch hỏi lạnh lùng.
"Chuyện này… Tôi… Tôi cầm."
Tùy Dược Dân sợ hãi mặt tái mét, không còn giọt máu, đành run rẩy nhận lấy tiền.
"Đền ngươi tiền rồi, ngươi có thể cút."
Dương Minh nhìn Tùy Dược Dân nói.
"Dương ca… Ngài đại nhân đại lượng, tôi thật sự chỉ đùa thôi, ngài tha cho tôi đi…" "Tùy tổng, Dương ca bảo ông đi ra ngoài đấy, ông không nghe thấy sao?"
Trương Phún Bạch cau mày ra hiệu, ngăn không cho Tùy Dược Dân tiếp tục nói nữa.
Tùy Dược Dân thật sự rất khẩn trương, rơi vào đường cùng, đành quỳ xuống quỳ gối đập đầu một cái, rồi thều thào cầu xin:
"Dương ca, Bạch ca, xin các ngài đừng đùa tôi nữa…"
Tùy Dược Dân gặp rắc rối khi đến tìm Dương Minh, và bị Trương Phún Bạch quát mắng do hiểu lầm. Sự căng thẳng giữa họ gia tăng khi Dương Minh yêu cầu bồi thường cho tấm ga. Tùy Dược Dân đau khổ, cố gắng từ chối nhận tiền nhưng cuối cùng phải chấp nhận trong lo lắng. Trường hợp này cho thấy sự áp lực và mối quan hệ nhạy cảm giữa các nhân vật.