Dương Minh không nói gì, Phùng Tứ Bưu rất hưng phấn khi chân của mình đã khỏi trở lại, cũng không dây dưa dài dòng, liền nói ngay:
- Anh đọc số tài khoản của anh cho em, bây giờ em sẽ gọi điện chuyển khoản cho anh!
Phùng Tứ Bưu hiểu rõ mình không có khả năng quỵt nợ. Dương Minh đã có năng lực chữa khỏi chân hắn trong nháy mắt, cũng có thể khiến hắn trong chớp nhoáng trở thành người tàn phế lần thứ hai. Phùng Tứ Bưu là loại người, chỉ cần ăn xong sẽ không bao giờ trêu chọc những người như vậy nữa. Đó cũng chính là lý do nhiều năm ở thế giới quyền anh ngầm hắn vẫn bình an vô sự. Nếu không, một khi thua, liền muốn tìm người báo thù, chắc chắn đã sớm chết rất nhiều lần rồi!
Chênh lệch thực lực có thể dễ dàng vượt qua sao? Nhất là sau khi đạt tới cảnh giới cực hạn, càng không thể tiến thêm nửa bước. Thân là đỉnh cấp quyền thủ, Phùng Tứ Bưu càng rõ điều này. Có đôi khi, chênh lệch một chút về thực lực cũng trở thành nguyên nhân trí mạng.
Vì thế, Phùng Tứ Bưu tuyệt đối sẽ không chủ động tìm người mạnh hơn để khiêu khích. Một khi đã thấy, lập tức chạy trốn không kịp. Còn muốn khiêu khích? Thế chẳng phải là muốn chết rồi sao? Đặc biệt là gặp phải người như Dương Minh, muốn chạy cũng không thoát, càng dịu dàng, càng nhẹ nhàng, hoàn toàn có thể tránh khỏi rắc rối. Có vẻ như Dương Minh cũng không mặn mòi đuổi tận giết tuyệt, đây chính là kết quả tốt nhất rồi.
- Cho hắn tài khoản đi.
Dương Minh liếc mắt nhìn Kinh Tiểu Lộ.
- A... Được!
Kinh Tiểu Lộ không ngờ Phùng Tứ Bưu lại sảng khoái như vậy. Nó đọc số tài khoản mới mở lúc trước, vẫn còn để trống, rồi chuyển cho Phùng Tứ Bưu.
Phùng Tứ Bưu nghe xong không nói hai lời, lập tức rút điện thoại gọi thẳng đến ngân hàng để chuyển khoản. Không mất nhiều thời gian, điện thoại của Kinh Tiểu Lộ nhận được tin nhắn báo có số tiền hơn một trăm vạn đã được chuyển vào tài khoản.
- Ông chứ?
Chờ Phùng Tứ Bưu chuyển khoản xong, ánh mắt Dương Minh hướng về chủ quán.
Chủ quán không dám chậm trễ, học theo phong cách của Phùng Tứ Bưu, gọi điện thoại, tiến hành chuyển khoản. Rất nhanh, lại có một khoản năm mươi vạn được chuyển vào tài khoản của Kinh Tiểu Lộ.
- Được rồi, các ngươi có thể đi.
Tiền đã trong tay rồi, đương nhiên Dương Minh cũng không muốn nói nhảm nhiều.
- Đi, đi ngay!
Chủ quán thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy rất hối hận. Mình chẳng có chuyện gì hay sao còn muốn đi trả thù cái quái gì chứ? Giờ thì hay rồi, thù chưa báo được, ngược lại còn phải bồi thường mấy mươi vạn.
Chủ quán không dám ở lại nữa. Người này quá mạnh, đến cả quyền vương mà mình nghĩ là rất lợi hại cũng không phải đối thủ của hắn. Mình còn có gì dựa vào?
Chủ quán cùng Trương Đại Pháo, Diêu Tam Pháo đã xoay người định đi, nhưng Phùng Tứ Bưu đứng đó có chút do dự, muốn nói gì đó lại thôi.
- Mày sao còn không đi?
Dương Minh liếc mắt hỏi Phùng Tứ Bưu. Nghĩ thầm, người này chẳng lẽ còn muốn nói mấy câu hình thức?
- Anh... anh có thể nói cho em biết danh hào của anh không?
Phùng Tứ Bưu do dự một chút.
(*Danh hào: tên và biệt hiệu)
- Hử?
Dương Minh hơi kinh ngạc.
- Thế nào, mày còn muốn nhớ kỹ danh hào của tao, sau khi quay về tu luyện vài năm rồi tới tìm tao báo thù?
- Không phải, anh à, anh hiểu lầm rồi...
Phùng Tứ Bưu lắc đầu liên tục.
- Em không có ý nghĩ như vậy. Là em nghĩ, sau này đi ra ngoài, nếu có người báo danh hào của anh, em liền lập tức rời đi!
- Ặc?!
Dương Minh nghe Phùng Tứ Bưu nói xong, nhất thời có chút dở khóc dở cười:
- Mày cái này... Được rồi, tao là Dương Minh.
- Dương ca, em đã nhớ rồi, anh yên tâm đi. Sau này, nếu có người báo danh hào của anh, em chắc chắn sẽ nhanh chân chạy trốn!
Phùng Tứ Bưu rất nghiêm túc và kiên quyết.
- Ừ, tao biết rồi, mày đi đi.
Dương Minh bất đắc dĩ vẫy tay.
- Dương ca, vậy em đi đây!
Phùng Tứ Bưu lúc này mới quay người rời đi.
Tùy Dược Dân bên cạnh cũng thấy choáng váng. Không ngờ Dương Minh lại lợi hại đến mức đó, đến mức chỉ cần có người báo danh hào của hắn, Phùng Tứ Bưu này phải ba chân bốn cẳng bỏ chạy! Tùy Dược Dân nghĩ, đi theo Dương Minh lăn lộn cũng không phải chuyện xấu, chí ít sau này cũng có thể ở núi Tây Tinh này mà tung hoành!
(*Theo Baidu có nghĩa là: "rất lợi hại")
Diêu Tam Pháo cũng được, Trương Đại Pháo cũng không kém, đều không dám đắc tội với mình nữa!
- Dương ca, anh xem chiếc xe này… tôi muốn tìm xưởng sửa chữa để kéo đi được không?
Tùy Dược Dân sau khi chờ một lúc, xoa xoa tay hỏi Dương Minh.
- Ừ, đi làm đi. Nhanh chóng làm cho tốt.
Dương Minh gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của Tùy Dược Dân.
- Vâng, tôi sẽ gọi điện bảo người tới. Ông chủ xưởng sửa chữa lắp ráp Đại Hoa gần đây là bạn thân của tôi. Để tôi bảo hắn làm nhanh trong đêm nay cho Dương ca! Cố gắng hết sức để sáng mai có thể sử dụng.
Tùy Dược Dân nói.
- Cũng đừng quá sốt ruột, chúng ta còn có xe khác đến nữa.
Dương Minh đáp.
- Không sao, không sao!
Tùy Dược Dân định gọi điện thì bất ngờ thấy Trương Phún Bạch cùng thủ hạ của hắn, Tiểu Cường Tử, vẫn đang nằm trên mặt đất, vội hỏi:
- Dương ca, có cần gọi xe cứu thương đưa hai người đó đến bệnh viện không?
- Không cần!
Dương Minh phủi phủi áo, rồi đi tới hai người, ngồi xổm xuống, tùy ý vỗ vào mỗi người hai cái, cả hai liền tỉnh dậy.
- Mẹ nó, dám đánh ông nội mày, tao liều mạng với mày!
Sau khi Trương Phún Bạch tỉnh lại, câu đầu tiên là đứng dậy chửi rủa.
- Mày định liều mạng với ai?
Dương Minh lạnh lùng nhìn hắn.
- A! Dương ca!
Trương Phún Bạch thoáng cái đã tỉnh táo lại, lại càng sợ hãi, có chút xấu hổ:
- Dương ca, tôi vừa rồi đã ngất sao?
- Thừa lời!
Dương Minh tức giận nói.
- Chuyện này không trách mày, đối phương lợi hại hơn mày nhiều, chuyện này không còn cách nào khác. Về đi đi!
Dương Minh không đề cập thêm gì nữa, đứng dậy.
- Vâng, Dương ca, vậy… cứ xem chuyện này như chưa từng xảy ra chứ?
Trương Phún Bạch vừa bị thương, có chút buồn bã. Nguyên vọng quay lại trận này!
- Dương ca đã giải quyết xong rồi!
Tùy Dược Dân vội vàng giải thích:
- Người gọi là Phùng Tứ Bưu kia, thấy Dương ca thì bỏ chạy nhanh chóng. Chạy rất nhanh nữa, tao xem cũng thấy xấu hổ toát mồ hôi!
- Hả? Dương ca lợi hại như vậy sao?
Trương Phún Bạch nghe Tùy Dược Dân kể xong, không khỏi kinh ngạc. Thật ra hắn không nghĩ Tùy Dược Dân lừa gạt, chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc thôi.
- Không chỉ vậy! Phùng Tứ Bưu còn nói, sau này có người báo danh hào của Dương ca, hắn chắc chắn sẽ xoay người bỏ chạy!
Tùy Dược Dân nói rất đắc ý, như thể Dương ca chính là hắn vậy.
- Khê, thật đã sảng khoái quá đi!
Trương Phún Bạch vừa nghe Phùng Tứ Bưu bỏ chạy, lập tức phấn chấn hẳn lên.
- Đi theo Dương ca chắc chắn là đúng, không thể thiệt thòi! Vậy, Phùng Tứ Bưu có rõ lợi hại chưa?
Trương Phún Bạch cũng như lúc bị đánh ngất, tưởng như không phải hắn vậy. Dường như Dương Minh thay hắn ứng chiến.
Nghe hai người bàn luận, Dương Minh lắc đầu bất đắc dĩ. Nhưng trong lòng, Kinh Tiểu Lộ lại là người vui nhất. Người khác khen Dương Minh, giống như khen cô vậy. Càng nghĩ, cô càng thấy vui sướng.
Tùy Dược Dân và Trương Phún Bạch vội vàng liên hệ xưởng sửa chữa để sửa xe. Dương Minh cùng Kinh Tiểu Lộ lên phòng, trở về phòng, không còn để ý bọn họ nữa.
- Hà hà, kiếm tiền dễ thật nhỉ? Trong tay đã có một trăm năm mươi vạn rồi, em có thể mua được nhiều thứ tốt lắm!
Kinh Tiểu Lộ cầm chi phiếu, nhìn trái phải, chẳng thấy đủ. Dường như ánh mắt cô ấy như đầu đọc thẻ, có thể đọc ra số trong chi phiếu.
- Còn thiếu hơn một trăm vạn này sao?
Dương Minh nhìn vẻ hưng phấn của Kinh Tiểu Lộ, chút không hiểu. Tham tiền vậy à, đến mức này là sao?
- Không phải vậy! Cảm giác khác hẳn nhau!
Kinh Tiểu Lộ nói:
- Một trăm năm mươi vạn này tự nhiên mà có, em vui vẻ là đúng rồi!
- Cổ phần của công ty em chẳng phải tự nhiên mà có sao?
Dương Minh hỏi lại.
- Sao lại tính như vậy? Cổ phần là của anh, hiện tại thì của anh cũng là của em. Đều là của chúng ta, sao có thể gọi là tự nhiên có được?
Kinh Tiểu Lộ đáp:
- Một trăm năm mươi vạn này cũng không hoàn toàn tự nhiên. Là do mấy người đần độn kia mang tới!
- Ngược lại, anh thà rằng mấy người đần kia không có việc gì, đừng đến gây phiền cho anh. Cả đêm rồi lăn lộn, nghĩ ra cách chơi đùa, rồi lại gặp phải phiền phức như vậy!
Dương Minh nằm trên giường nói.
- Nhưng thật ra em cảm thấy rất kích thích!
Kinh Tiểu Lộ phản đối:
- Cảm giác giả bộ lợi hại kiểu này thật sự là rất sảng khoái…
- …
Dương Minh không nói gì.
Phùng Tứ Bưu vui mừng khi chân mình đã hồi phục và nhanh chóng chuyển khoản cho Dương Minh. Sự chênh lệch thực lực giữa họ khiến hắn không dám trêu chọc Dương Minh, người có khả năng đánh bại hắn chỉ bằng một đòn. Sau khi nhận được tiền, Dương Minh yêu cầu mọi người rời đi, trong khi Phùng Tứ Bưu tha thiết muốn biết danh hào của Dương Minh để tránh gặp rắc rối trong tương lai. Dương Minh đồng ý và Phùng Tứ Bưu nhanh chóng bỏ chạy khi biết được thực lực của hắn. Kinh Tiểu Lộ phấn khởi vì số tiền lớn mà họ nhận được sau những rắc rối.
Dương MinhPhùng Tứ BưuKinh Tiểu LộTrương Phún BạchTùy Dược DânTrương Đại PháoDiêu Tam Pháo