Không phải các ngươi không muốn nói chuyện mua lại sao? Không phải các ngươi bảo ta là con bê xéo đi sao?
Trần Trí Nghiệp nghe Quách Kiến Siêu nói xong. Cuối cùng cũng có thể mở mày mở mặt rồi. Trước đó dè dặt từng li từng tí, thoáng chốc đã ngang nhiên đứng lên:
- Hử, làm sao vậy? Bây giờ không gắng gượng được nữa à? Rốt cục đã đồng ý? Ta đã sớm nói mà, sớm muộn gì các ngươi cũng phải cầu tới chúng ta thảo luận chuyện thu mua!
- Trần tiên sinh, tôi chỉ thuật lại ý tứ của Dương ca, nếu ông có thái độ như vậy, xin mời ông ra khỏi đây ngay.
Quách Kiến Siêu đạm mạc nhìn thoáng qua Trần Trí Nghiệp như một thằng hề, đối với hành động trở mặt nhanh như đàn bà lật sách của Trần Trí Nghiệp có chút khinh mỉ.
- Thái độ? Thái độ này của ta làm sao thế? Thái độ của ta đã thế rồi!
Trần Trí Nghiệp lúc này đã nhận được câu trả lời rõ ràng của Dương Minh, cũng chẳng thèm quan tâm Quách Kiến Siêu đã nói gì. Có những việc Quách Kiến Siêu không thể làm chủ, hắn không có khả năng đi ngược lại ý tứ của Dương Minh, cho nên dù Quách Kiến Siêu mỉa mai chế giễu ra sao, hắn cũng chỉ có thể nén trong lòng, không thể thay đổi.
- Trần tiên sinh, mua lại là sự hợp tác của cả hai bên, không phải là từ một phía. Nếu ông khăng khăng giữ thái độ này, tôi nghĩ dù Dương ca tự mình đến, chúng ta cũng không thể tiếp tục đàm phán.
Quách Kiến Siêu rất không quen nhìn thái độ này của Trần Trí Nghiệp, nhạt nhạt cảnh cáo.
- Ha ha, thật hài hước, mày có thể quyết định thay Dương Minh sao? Ông chủ của các mày đã đồng ý mua lại rồi, mày còn tính toán cái gì nữa?
Trần Trí Nghiệp cười nhạt một tiếng, đứng dậy:
- Sáng mai, phòng họp khách sạn Douglas, đúng 9 giờ, sẽ có người đợi. Đừng đến muộn!
Nói xong, Trần Trí Nghiệp hung tợn đứng phắt dậy ra khỏi phòng họp, để lại một bóng lưng cho Quách Kiến Siêu.
Quách Kiến Siêu bị Trần Trí Nghiệp làm cho tức đến mức không thở nổi, thầm nghĩ, không biết mình có nên liều mạng kiến nghị với Dương Minh về việc có nên bán khách sạn hay không, thằng cha Trần Trí Nghiệp này ỷ có chỗ dựa mà khinh người quá đáng!
Nghĩ đến khoảng thời gian đi theo Dương Minh, hắn chợt cảm thấy Dương Minh hẳn là có thể cho mình một chút thể diện chứ?
Quách Kiến Siêu quyết định thử một lần, dù sao thử cũng chẳng mất gì, liền gọi thẳng cho Dương Minh:
- Dương ca, Trần Trí Nghiệp đã đi rồi.
- Hử? Hắn nói thế nào?
Dương Minh hừ một tiếng hỏi.
- Trần Trí Nghiệp có chút khinh người quá đáng, ban nãy nói chuyện rất khó nghe!
Nghĩ đến sắc mặt của Trần Trí Nghiệp, Quách Kiến Siêu liền phát cáu:
- Dương ca, em dám hỏi, khách sạn của chúng ta có thể không bán hay không?
- Bán? Ai nói muốn bán?
Dương Minh nghe Quách Kiến Siêu kích động, có chút buồn cười nhưng cũng hơi cảm động, không nhịn được hỏi ngược lại.
- Hả? Dương ca, không phải anh nói đồng ý cùng khách sạn Douglas thương lượng chuyện mua lại sao?
Quách Kiến Siêu sửng sốt, thầm nghĩ lẽ nào Dương Minh đã thay đổi chủ ý? Nhưng như vậy lại là chuyện tốt mà.
- Đúng vậy, đúng là tôi đồng ý thương lượng chuyện mua lại, thế nhưng tôi chưa bao giờ nói muốn bán khách sạn.
Dương Minh có chút dở khóc dở cười. Rõ ràng Quách Kiến Siêu đã hiểu lầm ý của mình.
- Nhưng mua lại và chuyện bán khách sạn không phải là cùng một việc sao?
Quách Kiến Siêu nghi ngờ hỏi.
- Tất nhiên không phải!
Dương Minh cười giải thích:
- Mua lại, ai mua của ai còn không chắc chắn, sao đã đến lượt chúng ta bán cho hắn?
- A!
Quách Kiến Siêu sửng sốt, lập tức mỉm cười rất vui vẻ:
- Dương ca, ý của anh là nói… chúng ta muốn mua lại của bọn họ?
Quách Kiến Siêu dù có chút không tin nổi tai mình, nhưng Dương Minh nói chắc chắn không sai.
- Tôi vẫn giữ ý này…
Dương Minh đáp:
- Căn bản khách sạn này đối với tôi rất có ý nghĩa, sao có thể bán đi?
- Ha ha.
Quách Kiến Siêu nghe Dương Minh nói xong liền phá lên cười, tâm trạng mấy ngày lo lắng cũng dần tan biến:
- Em đã nói Dương ca không thể bán mà, giờ thì rõ rồi, hahaha, thật sự là quá tốt!
- Tin này không nên để lộ ra ngoài.
Dương Minh cười, nhắc nhở.
- Em đã rõ rồi, Dương ca, anh yên tâm đi, em sẽ không nói đâu. Ngày mai sẽ cho bọn họ một phen bất ngờ! hahaha!
Quách Kiến Siêu hưng phấn nói.
- Ngày mai? Bọn họ quyết định thương lượng mua lại vào ngày mai sao?
Dương Minh hỏi.
- Đúng rồi, em suýt nữa quên không nói, lần này em gọi điện thoại chủ yếu để bàn chuyện này!
Quách Kiến Siêu vội vàng nói:
- Trần Trí Nghiệp nói 9 giờ sáng mai, trong phòng họp khách sạn Douglas, sẽ có người đàm phán thủ tục mua bán, đừng đến muộn.
- Ha ha, vậy thì chúng ta cứ 10 giờ đến, để cho họ chờ xem.
Dương Minh cười, xem như không coi trọng việc đàm phán này lắm.
- Em cũng nghĩ vậy! Dương ca, anh nói thế là quá tốt rồi, cho chúng nó chờ chết luôn!
Quách Kiến Siêu xúc động nói.
- Ngày mai tôi sẽ đến khách sạn Quốc Tế tìm cậu, cùng đi nhé.
Dương Minh nói.
- Vâng, Dương ca, gặp nhau ngày mai.
Quách Kiến Siêu vui vẻ cúp máy.
- Ừ.
Dương Minh cất điện thoại, có chút buồn cười. Xem ra Quách Kiến Siêu rất yêu thích khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, so với mình hắn lại càng không muốn bán khách sạn.
Trần Trí Nghiệp lúc tới vẫn còn ôm tâm tư dò xét, lúc ra về thì đã hùng hồn khí thế. Dương Minh đã đồng ý thương lượng chuyện mua lại, rõ ràng là hắn đã không còn đường lui.
Trần Trí Nghiệp đi vừa đắc ý, trong lòng nghĩ: Ngày mai phải làm thế nào để sỉ nhục Dương Minh, ha ha, không thể để hắn dễ dàng thoát khỏi, phải ép giá thật thấp rồi chờ hắn cầu xin nâng giá. Khi đó, mình có thể nhân cơ hội đưa ra điều kiện để hắn và Trần Mộng Nghiên chia tay rồi!
Nếu hắn nói không đồng ý, mình sẽ không thu mua, để hắn chờ chết đi! Tin chắc rằng nếu không mua khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, các thế lực và doanh nghiệp khác cũng chẳng nổi bật hơn mình là bao.
Dù sao cũng chẳng ai muốn lăn lộn trong cái ao đục này để đối nghịch với khách sạn Douglas đang lên như diều gặp gió! Đến lúc đó, ai mua được khách sạn này, kết quả cũng sẽ không khác gì hiện nay: bị bức đến cùng đường. Vì vậy, Trần Trí Nghiệp tin rằng, ngoại trừ mình và Kaike, thì không ai khác có đủ năng lực mua lại khách sạn Quốc Tế Tùng Giang. Dương Minh chỉ còn biết toàn dựa vào sắc mặt của mình để hành sự.
Nghĩ tới đây, Trần Trí Nghiệp vô cùng sung sướng, liền gọi ngay cho Trần Tiểu Long:
- Ba? Có chuyện gì vậy?
Lúc này Trần Tiểu Long đang ở trong một căn phòng xa hoa tại khách sạn Quốc Tế Douglas cùng hai tiểu thư đang chơi trò 3P, âm thanh vọng ra có chút khẩn trương không kìm chế nổi.
- Tiểu Long, con đang rất bận? Vậy chờ ta về rồi nói nhé.
Trần Trí Nghiệp cũng nghe ra Trần Tiểu Long đang cố thảo luận, bèn nói.
- A, vậy cũng được, có chuyện gì à?
Trần Tiểu Long hỏi.
- Chính là chuyện thâu mua khách sạn của tên Dương Minh đó.
Trần Trí Nghiệp nói:
- Chờ mày về rồi nói tiếp, mày đang vội mà.
- Chờ một chút, ba, con không vội đâu!
Trần Tiểu Long vội đẩy cô gái dưới thân ra, rồi hưng phấn đứng dậy đi đến bên cửa sổ:
- Ba, bây giờ ba nói đi, con nghe đây!
- Ha ha, cũng được, vậy để ta kể cho mày nghe một chút.
Trần Trí Nghiệp biết rõ Trần Tiểu Long quan tâm chuyện này hơn mình, bèn nói:
- Ban nãy, ba đã tới khách sạn Quốc Tế Tùng Giang thảo luận một chút về chuyện mua lại.
- A, tên Dương Minh kia nói thế nào?
Trần Tiểu Long vội hỏi.
- Tiểu tử Dương Minh cuối cùng cũng không chống đỡ nổi rồi, ha ha, đồng ý với chúng ta ngày mai cùng bàn chuyện mua lại.
Trần Trí Nghiệp cười to:
- Ngày mai, có thể thấy bộ dáng đáng thương của hắn rồi, hahaha!
- Thật vậy sao? Tốt quá rồi!
Trần Tiểu Long nghe vậy cũng cười theo, thầm nghĩ: “Dương Minh rồi cũng có ngày hôm nay, quả thật là quá tốt! Ngày mai con cũng muốn đi xem hắn suy nghĩ tới mức nào!”
- Cái này đương nhiên được, nhưng con đừng ra mặt, cứ trốn ở một bên là được.
Trần Trí Nghiệp dặn dò:
- Dù sao đây là cuộc đàm phán thương nghiệp chính thức, chú Kaike của con cũng ở đó, nếu con xuất hiện bên cạnh sẽ không thuận tiện.
- Vâng, con sẽ đứng ở một bên xem là được rồi!
Trần Tiểu Long không quan tâm việc mình đứng đâu, chỉ cần thấy Dương Minh phải tức tối thì hắn đã vui rồi:
- Đúng rồi, ba, chuyện của Trần Mộng Nghiên...
- Yên tâm đi, con trai!
Trần Trí Nghiệp cười nói:
- Ba đã tính toán xong cho con rồi. Chờ đến ngày mai khi tiến hành đàm phán mua lại, ba sẽ cố gắng ép giá thấp nhất có thể. Tiểu tử Dương Minh kia muốn nâng giá, vậy thì cứ để hắn nghĩ vậy đi, hắn chỉ có thể buông tha Trần Mộng Nghiên. Nếu không, cứ chờ nghèo rớt mông không rồi!
- Ba, chiêu này của ba thật cao minh, đến lúc đó sẽ không sợ Dương Minh không nghe lời!
Trần Tiểu Long vui vẻ ca ngợi:
- Lần này Dương Minh chắc chắn sẽ chết chắc rồi, Trần Mộng Nghiên sẽ trở thành người của con! Ha ha ha!
- Hừ! Tiểu tử Dương Minh kia, dám tranh giành nữ nhân của ta, lần này để ta cho hắn biết sức lợi hại của Trần Trí Nghiệp ta!
Trần Trí Nghiệp đắc ý sau khi nhận được sự đồng ý thương lượng mua lại khách sạn của Dương Minh. Quách Kiến Siêu, người đi cùng, lo lắng về thái độ của Trần Trí Nghiệp và đề nghị không bán khách sạn. Sau khi trao đổi với Dương Minh, Quách Kiến Siêu hiểu rằng họ có ý định mua lại chứ không phải bán. Thỏa thuận sẽ diễn ra tại phòng họp vào sáng hôm sau, nhưng Trần Trí Nghiệp có kế hoạch tăng áp lực lên Dương Minh để đạt được mục đích của mình.
Dương MinhTrần Mộng NghiênTrần Trí NghiệpTrần Tiểu LongQuách Kiến Siêu