Không cần kêu, gia chủ đã đi rồi.
Vệ sĩ liếc mắt nhìn Trần Trí Nghiệp, không mang theo chút tình cảm nào, lạnh lùng nói.
- Không! Không có khả năng! Kaike không thể vứt bỏ ta được! Ta là thủ hạ trung thành nhất của hắn, ta cùng hắn vào sinh ra tử, vì hắn nước sâu nhảy trước khói thuốc theo sau. Hắn sẽ không vứt bỏ ta. Ngươi gạt người! Ngươi cho ta gặp Kaike đi!
Trần Trí Nghiệp cổ họng rát bỏng gào lên.
Vệ sĩ nghe Trần Trí Nghiệp gào thét xong có chút buồn cười, thầm nghĩ:
"Ông mà là thủ hạ trung thành của hắn? Hình như tôi mới đúng chứ? Tôi là vệ sĩ của hắn, theo hắn vào sinh ra tử, cầm điếu thuốc theo sau, có phải là ông nói ngược rồi không?"
- Không cần tìm, tông chủ muốn gặp ông thì đã sớm gặp rồi. Bây giờ không gặp ông, tự nhiên sẽ không bao giờ gặp nữa.
Vệ sĩ nói:
- Không nên nhiều lời! Là ông tự đi hay tôi đem ông đánh ngất rồi mang đi?
- A! Tôi… để tôi tự đi…
Trần Trí Nghiệp vừa nói xong, trong giây lát đã đứng thẳng người lên, ôm lấy cổ tên vệ sĩ. Gắt gao ôm hắn, không cho hắn nhúc nhích chút nào, rồi hét lớn:
- Tiểu Long, chạy mau!
- Ba...
Trần Tiểu Long, mặc dù cũng sợ đến mức sắp hôn mê, nhưng nơi này còn chưa có chỗ cho hắn phát biểu, nên vẫn cứ trốn ở phía sau ba. Lúc này thấy ba xông tới ôm cổ tên vệ sĩ, bảo mình mau mau chạy đi, Trần Tiểu Long có phần không biết phải làm sao!
Tuy rằng đầu hắn có chút ướt, nhưng cũng không phải quá nhiều, lúc này cũng hiểu được:
- Là ba đang liều chết cho mình chạy, chắc chắn ba sẽ không thoát nổi. Lúc này, nếu mình chạy đi…
- Đừng dây dưa nữa, chạy mau!
Trần Trí Nghiệp sốt ruột, hét lớn:
- Mày còn ngây ra đó làm gì? Còn không chạy!
- Vâng...
Trần Tiểu Long biết, ở lại đây với ba cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Mình không có võ công, khả năng tự bảo vệ bản thân cũng không có chút nào, càng đừng nói đến cứu ba.
Mình chạy rồi, có lẽ ba cũng có thể mỉm cười nơi chín suối. Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Long liền ứng lên một tiếng rồi chạy luôn.
Vệ sĩ nhìn hướng cửa phòng họp nơi Trần Tiểu Long chạy đi, có chút khinh thường lắc đầu, một quyền đánh tới tiểu phúc của Trần Trí Nghiệp. Trần Trí Nghiệp khó chịu hừ một tiếng, nhưng vẫn ôm chặt lấy tên vệ sĩ như cũ không nỡ buông ra.
Tiềm lực của con người trong lúc bạo phát là vô hạn. Trần Trí Nghiệp hiện tại chỉ có một niệm duy nhất: sống chết cũng phải ôm chặt lấy tên vệ sĩ này để cho Trần Tiểu Long chạy thoát. Chính vì vậy, hai tay Trần Trí Nghiệp càng ôm chặt hơn.
Vệ sĩ nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Trần Trí Nghiệp lại có thể khó chơi như vậy. Vốn tưởng rằng chỉ cần một quyền là có thể ném hắn sang một bên rồi.
Phịch… một tiếng thật lớn. Thái dương của Trần Trí Nghiệp bị đánh lõm hẳn vào trong.
Tên vệ sĩ này đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, sức mạnh vô cùng lớn, người bình thường không có khả năng được Kaike tuyển chọn làm vệ sĩ bên người.
Trần Trí Nghiệp lúc này chắc chắn không chịu nổi một kích của vệ sĩ, đầu bị đánh lệch sang một bên rồi trực tiếp mặt đất, bất tỉnh luôn. Tuy nhiên, hai tay vẫn gắt gao giữ chặt lấy tên vệ sĩ không buông.
Xem ra, tình cảm của hắn dành cho Trần Tiểu Long đã vượt qua tất cả. Nếu Dương Minh có mặt ở đây, chắc chắn cũng phải cảm thán tình thương vĩ đại của người cha này. Nhưng ngược lại, yêu quá mức chính là nguyên nhân dẫn đến bi kịch ngày hôm nay của cha con họ Trần!
Nếu không phải Trần Trí Nghiệp cưng chiều Trần Tiểu Long như vậy, có lẽ đã không mời Kaike đến giúp đỡ, và cũng chưa từng phát sinh bi kịch này. Chính vì vậy, loại tình thương kiểu này, tốt hơn là không nên có.
- Ba!
Lúc Trần Tiểu Long chạy ra đến cửa, cũng nhìn thấy cảnh Trần Trí Nghiệp bị đánh tới mức hôn mê! Rõ ràng, nếu không đưa đi bệnh viện ngay lập tức, Trần Trí Nghiệp chắc chắn sẽ không sống nổi. Dù có tới bệnh viện, khả năng cứu chữa cũng còn bỏ ngỏ.
Trần Tiểu Long hét thất thanh, nước mắt rưng rưng chảy xuống. Giờ đây, hắn có chút hối hận, hối hận vì đã động tới Dương Minh, cũng vì đã làm phiền Trần Mộng Nghiên…
Trần Mộng Nghiên không phải là của hắn, cố ép cũng chỉ là bi kịch.
Dẫu sao đã làm rồi, hối cũng đã muộn. Ba vì bảo vệ mình mới bị như vậy, mình nhất định phải kiên cường sống sót, không thể để ba uổng công vô ích!
Trần Tiểu Long tăng tốc chạy ra khỏi phòng họp.
Vệ sĩ nhíu nhíu mày, hắn không thể để Trần Tiểu Long thoát được. Nếu không, không thể chịu nổi cơn giận của gia chủ. Nhìn lên người Trần Trí Nghiệp vẫn còn ôm chặt như cũ, vệ sĩ dùng sức bật người ra.
- Rắc…
Một tiếng xương vỡ vang lên. Tay của Trần Trí Nghiệp bị vệ sĩ chặt đứt, ném sang một bên rồi lập tức đuổi theo Trần Tiểu Long.
Trần Tiểu Long thật sự không có kinh nghiệm chạy trốn, vừa ra khỏi phòng họp liền lao thẳng vào thang máy, bấm nút xuống tầng một. Nghĩ mình đi thang máy là nhanh nhất, vệ sĩ đuổi theo cũng chỉ có thể đợi thang máy xuống nữa, khi đó hắn đã chạy mất dạng từ lâu rồi.
Nhưng hắn quên mất rằng còn một thứ gọi là...
"lối thoát khẩn cấp".
Ngoài thang máy ra, ở các khách sạn đều có cầu thang bộ.
Vệ sĩ đuổi tới cạnh thang máy, nhìn thấy thang máy đang đi xuống dưới, rồi xoay người chạy vào lối thoát khẩn cấp, xuống cầu thang bộ.
Đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, hắn không cần bước từng bước xuống thang, mà trực tiếp trượt xuống tay vịn (DG: Giống quảng cáo gì ấy nhỉ? Biên: ^^ giống quảng cáo X-men), một vài lần nhấp nhô đã xuống tầng một, rồi đứng chặn bên cạnh bảng điều khiển thang máy. Lúc này, thang máy còn chưa tới nơi.
- Reng… một tiếng. Thang máy đã xuống tới tầng một, cửa mở từ từ. Trần Tiểu Long không nhìn ra bên ngoài, chân đã phóng về phía trước, chạy thoát khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất. (Biên: Thằng này chắc rốt cuộc chạy đi đâu rồi, lỡ mất tiêu rồi đó ^^)
- Bịch!
Trần Tiểu Long vừa mới chạy ra khỏi thang máy, lại cảm thấy mình đụng vào thứ gì đó, khiến hắn đứng thẳng người lên.
- Mẹ nó, chơi đùa giữa đường!
Trần Tiểu Long phát hiện đó là một người, bèn thuận miệng mắng một câu, định vượt qua rồi bỏ chạy, nhưng không ngờ cổ hắn bị người khác nắm lấy.
- Haizz! Quay lại thôi, Tiểu Long, ngươi chạy không thoát đâu.
Tên vệ sĩ nói. Hắn thầm nghĩ: Tiểu tử này rốt cuộc có phải là một tên ngốc hay không? Nếu không thì còn phải phí chút sức lực bắt hắn.
- Ưm… ưm…
Trần Tiểu Long định kêu lên, nhưng bị vệ sĩ bịt miệng lại, khiến hắn nghẹn thở không ra. Vệ sĩ kéo hắn vào thang máy, đóng cửa lại, rồi ấn nút lên tầng phòng hội nghị. Thang máy bắt đầu từ từ đi lên.
Trong thang máy, vệ sĩ tháo tay khỏi miệng Trần Tiểu Long. Camera quan sát trong thang máy đều do người của hắn ở khách sạn trông coi, nên không sợ Trần Tiểu Long hò hét cầu cứu.
- Tiểu Long, chạy không thoát đâu. Gia chủ muốn ai thì không ai có thể thoát được!
Vệ sĩ vẫn lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào như cũ.
Chắc chắn, hắn chỉ có thể nói một chút với Trần Tiểu Long và Trần Trí Nghiệp. Gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Douglas vẫn không muốn bỏ qua Dương Minh. Kết cục thế nào rồi?
Trần Tiểu Long hiện tại vừa sợ vừa giận. Không ngờ tên vệ sĩ này lại chạy nhanh hơn mình, chặn trước cửa thang máy. Mình đã bị tóm trở lại, làm sao còn hy vọng thoát được nữa?
Nhưng giờ muốn chạy, chắc chắn là không thể rồi. Mình đâu phải đối thủ của tên cao to này?
Đúng rồi, giả chết! Trần Tiểu Long bỗng nghĩ ra một kế, đó chính là giả chết. Nếu cứ giả vờ mình đã chết, tên vệ sĩ này sẽ bỏ qua cho mình chứ?
Chẳng trách, cách nghĩ của Trần Tiểu Long thật ngây thơ khờ dại.
- Ôi… tao chết đây…
Nghĩ vậy, Trần Tiểu Long đảo mắt trắng dã, rồi ngã lăn ra đất.
Bịch.
Một tiếng vang lên, Trần Tiểu Long nằm thẳng cẳng trong thang máy.
- Ặc…
Vệ sĩ hơi sái mắt, thầm nghĩ: Chết rồi? Trước khi chết còn nói mình chết đây? Thật chẳng biết người ngu thế nào nữa… Chết thật hay chưa vậy?
Vệ sĩ không biết nói gì, hắn cũng không có từ ngữ nào đủ để diễn tả cảm xúc lúc này. Từ khi sinh ra đến nay, đây là chuyện đầu tiên hắn gặp phải. Không nghĩ có người ngu tới vậy, quả thực đạt tới cảnh giới…!
Hắn tự nghĩ: Làm thần tiên ư? Trước khi chết còn có thể nói chuyện không?
Đi đi lại lại, khinh bỉ nhìn người nằm bất động trên mặt đất, vệ sĩ hết cách rồi, không biết nói gì nữa.
- Này?
Vệ sĩ đá vào người Trần Tiểu Long.
Hắn vẫn không nhúc nhích. Nghĩ tới chuyện giả chết là rất mệt mỏi, mắt vẫn nhắm nghiền, hi vọng tên vệ sĩ này tin tưởng mình.
- Nghe nói người chết rồi, sẽ duỗi đũng phải ra, rồi nói một tiếng ô hô…
Vệ sĩ thầm nghĩ, muốn chọc ghẹo Trần Tiểu Long một chút:
- Thằng cha này chưa nói, biết đâu là giả chết không nhỉ?
Trong bối cảnh nguy hiểm, Trần Trí Nghiệp quyết định hy sinh để bảo vệ con trai Trần Tiểu Long, đối đầu với một vệ sĩ mạnh mẽ. Dù ba cố gắng giữ chặt vệ sĩ để con có cơ hội chạy trốn, nhưng sức mạnh của hắn không đủ để né tránh những đòn tấn công. Tiểu Long, nhận ra tình hình nguy cấp, buộc phải bỏ chạy để bảo toàn tính mạng, nhưng trong lòng đầy dằn vặt và hối hận.