Vừa cúp điện thoại của bác cả, không lâu sau điện thoại của Kinh Tiểu Lộ đã gọi tới. Kinh Tiểu Lộ trước đó cũng không biết chuyện thu mua, cô hiểu rõ Dương Minh sẽ lập tức đi Vân Nam. Cho nên đối với chuyện khách sạn Douglas từng bước ép sát khách sạn Quốc Tế Tùng Giang cũng không còn biện pháp nào khác. Kinh Tiểu Lộ biết Dương Minh hiện tại không muốn quản việc này. Dù trong lòng không ủng hộ cách làm của khách sạn Douglas, nhưng cô cũng đành phải chấp nhận.

Dương Minh đã không nói gì, mình có thể làm được gì chứ? Quách Kiến Siêu cũng không phải không xin chỉ thị của mình, nhưng bên kia Bạo Tam Lập cũng không có biện pháp nào để can thiệp.

Tuy nhiên, Kinh Tiểu Lộ không nghĩ tới là Dương Minh đột nhiên chơi một màn lớn như vậy, đến khi đôi bên thu mua thành công, trên truyền thông mới bắt đầu có tin tức truyền ra.

Mình rõ ràng không hề hay biết gì trước đó! Dù sao mình hiện tại cũng là Chủ tịch của Giải trí Danh Dương, chuyện này Dương Minh lại giấu diếm mình, Kinh Tiểu Lộ nghĩ vậy cũng cảm thấy khá tức giận! Các phóng viên, nhà báo muốn biết tin tốt đã gọi điện thoại tới đây, nhưng Kinh Tiểu Lộ lại chẳng hề hay biết gì.

Kinh Tiểu Lộ nói không biết, cũng phải có người tin tưởng mới được chứ? Những ký giả này có thể tin tưởng sao?

Không còn cách nào khác, Kinh Tiểu Lộ đành phải ậm ừ qua loa, chờ sau khi sự việc được giải quyết hoàn tất sẽ tổ chức họp báo, ký giả mới tạm thời buông tha cho cô.

Tuy nhiên, Kinh Tiểu Lộ cũng không định để Dương Minh dễ dàng thoát khỏi trách nhiệm như vậy. Dù sao cô cũng là nữ nhân của hắn, sao lại không gọi điện hỏi thăm một câu?

– Tiểu Lộ…

Dương Minh nhận điện thoại:

– Chuyện gì vậy?

Dương Minh, anh còn nhớ em chứ! Chuyện thu mua lớn như vậy mà anh lại không nói cho em biết? Ký giả đã tìm tới cửa, kết quả em lại không hề hay biết…

Kinh Tiểu Lộ nói có chút ủy khuất.

– Chuyện này à.

Dương Minh mới nhớ ra rằng Kinh Tiểu Lộ là Chủ tịch của Giải trí Danh Dương, mình chỉ thông báo cho Quách Kiến Siêu, còn cô thì chưa hay biết gì, thảo nào lại tức giận như vậy.

– Thế nào, anh muốn quỵt nợ à!

Nghe Dương Minh có vẻ như muốn phủ nhận trách nhiệm, Kinh Tiểu Lộ không khỏi cảm thấy mất hứng…

– Tiểu Lộ, thật xin lỗi. Chuyện này là do anh tự lòng tham mà ra.

Dương Minh cười khổ nói:

– Hôm qua Trần Trí Nghiệp đột nhiên tới khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, tìm Quách Kiến Siêu để bàn về chuyện thu mua. Chính vì vậy hôm nay anh mới đi qua đó. Ai ngờ Trần Trí Nghiệp và bọn họ hùng hổ uy hiếp người, trong cơn giận anh đã thu mua của bọn họ. Chuyện này là quyết định lúc đó, anh không kịp báo cho em…

– Như vậy à…

Kinh Tiểu Lộ hiểu rõ Dương Minh. Đôi khi chỉ cần không phải là người quá đáng, thì anh thường làm theo cảm tính, dùng cách qua loa cho xong chuyện. Dương Minh nói là đến phút chót mới quyết định, vậy chắc chắn là như vậy. Ngược lại, cô cảm thấy có chút xấu hổ và bất an:

Dương Minh, em đã trách oan anh rồi, em xin lỗi.

– Cái này đâu có gì phải xin lỗi.

Dương Minh cười nói:

– Em đừng khách sáo với anh nữa, cứ như người xa lạ vậy.

– Ừm, vậy em không khách sáo nữa. Anh nhanh chóng cho người tới nói rõ với em về kế hoạch thu mua lần này đi, tránh trường hợp chưa hỏi em đã nói không biết gì.

Kinh Tiểu Lộ nói.

– Được, chuyện này anh để Quách Kiến Siêu phụ trách xử lý, anh sẽ để hắn giải thích rõ với em.

Dương Minh đề xuất:

– Sau này, Giải trí Danh Dương có thể thành lập một bộ phận quản lý hành chính, chuyên trách quản lý các khách sạn này. Anh định để Quách Kiến Siêu phụ trách phần này.

– Vâng, nghe lời anh. Lúc đó em và Báo Ca sẽ bàn bạc để sắp xếp, làm theo kế hoạch.

Kinh Tiểu Lộ đáp.

Lời của Dương Minh, Quách Kiến Siêu nghe thấy, nhất thời trên mặt lộ rõ vẻ kích động! Được Dương Minh coi trọng khiến Quách Kiến Siêu cảm thấy vô cùng xúc động và hưng phấn. Mình trung thành theo sâu Dương Minh lâu như vậy, xem ra không uổng phí, Dương Minh vẫn còn nhớ đến mình.

Sau khi Dương Minh cúp điện thoại, Quách Kiến Siêu kích động nói:

– Dương ca… em… em sợ mình không làm được…

– Ài… đàn ông tốt nhất không nên nói mình không làm được…

Dương Minh vỗ vai Quách Kiến Siêu.

– Ách…

Quách Kiến Siêu đổ mồ hôi, không ngờ Dương Minh lại trêu chọc:

– Dương ca, em thật sự sợ bản thân không gánh vác nổi…

– Ha hả, cậu chưa làm sao đã biết là không gánh vác nổi à?

Dương Minh cười nói:

– Bạo Tam Lập vẫn còn kém xa cậu, ít nhất cậu còn qua đào tạo chính quy, chắc chắn đã được học quản lý doanh nghiệp từ trước rồi. Hắn thì sao? Làm cũng không tốt lắm.

– Vậy em… tiện thể thử xem!

Quách Kiến Siêu gật đầu.

– Không phải thử xem, nhất định phải làm được.

Dương Minh nói.

– Được rồi, Dương ca, anh yên tâm đi, em nhất định làm được!

Quách Kiến Siêu gật đầu lia lịa.

o0o

Sóng gió do khách sạn Douglas bị thu mua gây ra cũng đã lắng xuống. Dù chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán của một số người trong đời sống đã lâu, nhưng Dương Minh cũng đã nhanh chóng trở lại cuộc sống bình yên.

Về chuyện của Triệu Oánh, Dương Minh vẫn chưa tìm được cách thích hợp để giải quyết, trong lòng luôn không thể buông xuống. Cũng không biết có nên tiến thêm một bước hay không, hoặc làm thế nào mới có thể tiến thêm một bước.

Tính ra, mình đã từng có tình cảm với Triệu Oánh trước rồi mới động tâm với Trần Mộng Nghiên… Nếu không phải do sự do dự của Triệu Oánh trước kia, có lẽ người ở bên cạnh mình đầu tiên đã là Triệu Oánh.

Tuy nhiên, Triệu Oánh cũng từng lo lắng về chuyện của mình, hai người yêu nhau trước sau vẫn là chuyện bị người khác chỉ trích, là một điều cấm kỵ. Khi Triệu Oánh từ chức, lần thứ hai trở thành học sinh, thực ra hai người đã không còn cản trở gì nữa, nhưng vì một loạt hiểu lầm, khiến khoảng cách giữa họ ngày càng sâu thêm.

Dương Minh thử gửi cho Triệu Oánh một biểu tượng để chuyện trò, không ngờ rất nhanh đã nhận được phản hồi:

– Làm gì vậy?

Quan hệ của Dương MinhTriệu Oánh ngày càng trở nên mơ mồ, Dương Minh luôn có thể tìm ra đề tài thích hợp để nói chuyện cùng cô. Quả thật, Dương Minh hiểu rõ Triệu Oánh trong hiện thực rất rõ.

– Sao cô lại online vào giờ này?

Dương Minh hơi kỳ quái, chiều nay là giờ học của cô, chắc chắn cô đang ở trên lớp chứ?

– Cậu không nghe nói sao, điện thoại có thể lên QQ à?

Triệu Oánh gửi biểu tượng rất im lặng.

– Không biết, tôi chỉ biết điện thoại có thể xem tiểu thuyết…

Dương Minh trả lời.

Gần đây, Triệu Oánh cũng khá buồn phiền, đặc biệt là buổi tối hôm đó, sau khi thấy Tôn Khiết ở cùng Dương Minh, cô càng thêm buồn bực. Cô không nghĩ tới Tôn Khiết, người bạn thân của mình lại có thể là nữ nhân của Dương Minh. Dù Triệu Oánh không có ý nghĩ gì khác về Tôn Khiết, trong lòng cô lại cảm thấy có chút uất ức. Tại sao các bạn bè của mình đều có quan hệ với Dương Minh, còn chính mình thì hết lần này đến lần khác lại không có tiến triển gì?

Cô cảm thấy, mối quan hệ giữa mình và Dương Minh ngày càng xa cách, không còn thân mật, khăng khít như hồi ở Tứ Trung nữa. Đêm trăng mùa xuân đó, có lẽ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa.

Theo bước Dương Minh trưởng thành, con gái bên cạnh ngày càng nhiều. Triệu Oánh cảm thấy, chính mình không còn chút ưu thế nào nữa.

Tất nhiên, đây chỉ là trong lúc cô buồn bực. Còn những lúc khác, Triệu Oánh lại bối rối không biết phải làm sao. Cô cảm thấy, dường như mình đã nảy sinh tình cảm với những thứ "thế giới nào có chân tình", nội dung chuyện trò ngày càng trở nên mơ hồ, càng lúc càng ám muội.

"Thế giới nào có chân tình" gọi cô là "bà xã thân ái", số lần nhắc đến ngày càng nhiều, Triệu Oánh cũng không còn phản cảm như ban đầu, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái khi nghe.

Để có thể thường xuyên nói chuyện phiếm cùng "thế giới nào có chân tình", cô còn cài cả QQ trên điện thoại, đi đến đâu cũng có thể online.

Triệu Oánh tự thấy mình không phải người hoa tâm, ngược lại rất chân thực và cố chấp. Nếu không, cô đã không bỏ công tác ở trường, cùng Dương Minh trở thành đồng môn trong đại học.

Nhưng cô cảm thấy, ở "thế giới nào có chân tình", cô cũng cảm nhận được một thứ cảm giác tương tự như Dương Minh. Giống như lúc mới thích Dương Minh, đó là một cảm giác mơ hồ, chưa rõ ràng, chính điều này mới gây đau đầu nhất.

Sao mình lại có thể như vậy chứ? Rõ ràng đã quyết định cả đời chỉ thích một mình Dương Minh, vậy mà lại động tâm với người khác? Có điều, không thể phủ nhận, đôi khi "thế giới nào có chân tình" lại khiến cô cảm thấy giống như Dương Minh, thậm chí có lúc còn biến Dương Minh thành hình mẫu để thay thế.

Tóm tắt:

Kinh Tiểu Lộ nhận được cuộc gọi từ Dương Minh, người mà cô không ngừng cảm thấy bị lừa dối khi không được thông báo về vụ thu mua lớn của khách sạn Douglas. Dương Minh giải thích rằng quyết định được đưa ra đột ngột và không có thời gian để thông báo cho cô. Cuộc nói chuyện giữa họ càng làm lộ rõ mối quan hệ phức tạp, khi Kinh Tiểu Lộ cảm thấy tức giận nhưng cũng không thể trách Dương Minh. Trong khi đó, Triệu Oánh liên lạc với Dương Minh qua mạng xã hội, thể hiện sự bối rối trong tình cảm của mình khi cảm thấy xa cách với Dương Minh mặc dù vẫn yêu thương. Những mâu thuẫn và tình cảm chồng chéo giữa các nhân vật được thể hiện rõ ràng trong chương này.