Trương Tân xảy ra chuyện gì?
Dương Minh bắt đầu căng thẳng. Trương Tân là thằng bạn thân của hắn từ thời trung học, hơn nữa hai đứa còn cùng mở công ty châu báu. Thân thiết như vậy, cho nên khi Trương Tân xảy ra chuyện, Dương Minh không khỏi lo lắng.
"Trước khi tôi đi châu Âu còn ăn cơm với hắn kia mà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Minh sốt ruột hỏi tiếp.
"Nói cho đúng là Trương thúc thúc, cũng chính là bố của Trương Tân, xảy ra chuyện."
Ngừng một chút, Vương Mị nói tiếp:
"Dương ca, chuyện này em không đủ dũng khí để kể cho chị Tư Tư nghe, mong anh giúp Trương Tân một tay."
"Tại sao không nói cho Triệu Tư Tư biết? Tại sao lại chỉ có mình cô biết?"
Dương Minh nhíu mày, tuy cô ta là bạn của Hoàng Nhạc Nhạc nhưng hắn cảm thấy không tin tưởng lắm vào cô gái này.
"Trương Tân lén mang em theo, nên em không có dũng khí nói cho chị Tư Tư biết?"
Vương Mị vội vàng giải thích.
"Vậy là sao? Tại sao cô nói mà tôi không hiểu một chút nào vậy? Hơn nữa còn chuyện của Trương Tân, rồi Trương bá bá nữa, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cô mau nói rõ ra xem nào."
Nghe thấy thanh âm có phần ấp úng của Vương Mị, Dương Minh liền vội vàng cắt ngang hỏi.
"Được rồi, để em nói lại từ đầu!"
Vương Mị thở dài một hơi rồi kể tiếp:
"Là như thế này, Trương thúc thúc nhận được lời mời tham dự lễ hội châu báu quốc tế. Mà Dương ca và Trương Tân cũng có một công ty châu báu, nên Trương thúc thúc muốn dẫn Trương Tân và chị Tư Tư đi theo để mở rộng kiến thức. Nhưng Trương Tân nói là chị Tư Tư bận phải ở đây quản lý công ty nên mới dẫn em đi theo."
Ngừng một chút, Vương Mị nói tiếp:
"Dĩ nhiên, là chuyện này Trương Tân không có nói cho chị Tư Tư biết, vì thế mà..."
"Sau đó thì sao? Kể trọng điểm đi."
Không để Vương Mị kéo dài thời gian, Dương Minh bực mình quát một câu.
"Lễ hội châu báu quốc tế lần này tổ chức tại Macau, nên tôi cùng Trương Tân và Trương thúc thúc đi mua vé máy bay qua Macau. Vốn Trương thúc thúc thấy Trương Tân mang em theo hình như không vui lắm, nhưng về sau thấy em nhu thuận nên cũng đồng ý."
Vương Mị lại tiếp tục kể chi tiết.
"Tôi nói lần cuối, kể trọng điểm đi."
Máu nóng xông lên đầu, làm sao Dương Minh có thể kiềm chế được nữa, liền quát một câu.
"Trương thúc thúc bảo đây là thành phố cờ bạc nên muốn dẫn Trương Tân đi mở rộng kiến thức một chút."
"Uhm, sau đó thế nào?"
Dương Minh quát khản giọng, rồi cô gái này cứ nhẩn nha hoài nên hắn cũng chán không thèm thúc giục nữa.
Dương ca, anh cũng biết là em và Nhạc Nhạc quen nhau từ lâu ở Macau, nên không có hứng thú đi đánh bạc. Hơn nữa, có Trương thúc thúc ở đó, lỡ như gặp quen ai thì thúc ấy lại nghĩ xấu về em."
Ngừng một chút, Vương Mị nói như sắp khóc:
"Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đó em đừng lo lắng nhiều như vậy, thì đã không xảy ra chuyện rồi."
Ý thức được tình hình có vẻ nghiêm trọng, Dương Minh vội hỏi:
"Vậy rốt cuộc chuyện này là gì?"
"Ngày thứ nhất thì không có chuyện gì, sang ngày thứ hai, em thấy tâm trạng Trương Tân có vẻ không vui. Gặng hỏi mãi thì anh ấy bảo là thua chút bạc mà thôi."
Vương Mị kể tiếp:
"Kết quả là sang ngày thứ ba, tức là ngày hôm qua, bọn họ gọi về cho em bảo đã thua hết số bạc mang theo. Hơn nữa còn thiếu nợ người ta rất nhiều tiền, nên bị bắt lại rồi. Nếu không mang tiền đến, thì không còn cách nào cứu anh ấy ra ngoài."
Mắt thấy Dương Minh không nói gì, Vương Mị tưởng rằng Dương Minh không muốn cứu Trương Tân, bèn vội vàng nói:
"Dương ca, em van anh, xin anh cứu Trương Tân. Nếu không, anh xem như là sự giúp đỡ của tụi em, sau này em và Trương Tân nhất định sẽ trả anh."
Do dự một chút, Vương Mị nói tiếp:
"Dương ca, nếu anh không cứu Trương Tân, thì bọn chúng sẽ chặt hai tay anh ấy."
"Chặt tay? Tại sao lại có chuyện này?"
Dương Minh có chút kinh ngạc. Vốn sòng bạc là nơi hỗn độn, nhưng cũng có quy củ của nó, đâu đến nỗi chặt tay ai bao giờ.
"Trương Tân thua bạc đến đỏ mắt, chẳng hiểu sao lại mang hai tay ra đánh cược."
Vương Mị khóc không thành tiếng, vội vàng nói:
"Con mẹ nó!"
Dương Minh không nhịn được phải chửi một câu. Hèn gì người ta đòi chặt tay, hóa ra là hắn mang tay ra đánh cược.
"Trương Tân ơi là Trương Tân, tại sao lại ra nông nổi này chứ?"
Dương Minh thở dài bất đắc dĩ. Trương Tân xảy ra chuyện, dĩ nhiên là hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Dương ca, chỉ cần anh giúp Trương Tân, dù anh muốn em làm trâu làm ngựa gì em cũng cam lòng."
Vương Mị lấy hết can đảm nói.
"Tôi và Trương Tân là anh em thân thiết, dĩ nhiên tôi sẽ giúp hắn. Cô không cần phải như vậy đâu."
Dương Minh thản nhiên nói tiếp:
"Nói đi, cô đang ở đâu? Hắn thiếu bao nhiêu tiền?"
"Em đang ở khách sạn Douglas, cũng khá nổi tiếng. Anh chỉ cần nói tên là tài xế nào cũng biết. Còn về chuyện Trương Tân thiếu bao nhiêu, thật sự em không rõ nữa."
Vương Mị chăm chú trả lời.
"Khách sạn Douglas à?" Dương Minh cảm thấy thật sự buồn cười. Lại là gia tộc Douglas sao? Hình như hắn có duyên với gia tộc này thì phải.
Nhưng mà, cũng may là đám người hãm hại Trương Tân không phải thuộc gia tộc Douglas. Nếu không, Dương Minh cũng chẳng ngại thu mua toàn bộ khách sạn Douglas trong phạm vi Macau lần nữa.
Dương Minh lo lắng khi nghe tin Trương Tân và bố anh là Trương bá bá gặp rắc rối ở Ma Cao. Trong chuyến đi dự lễ hội châu báu, Trương Tân đã thua cược một số tiền lớn và bị bắt giữ vì nợ nần. Vương Mị, bạn anh, khẩn thiết cầu xin Dương Minh giúp đỡ Trương Tân, nói rằng tình hình nghiêm trọng đến mức có thể bị chặt tay nếu không trả nợ kịp thời. Dương Minh quyết định ra tay cứu bạn.