Dương Minh, em sao vậy?
Hoàng Vĩnh Tiến cảm thấy trong ngữ khí của Dương Minh có chút kỳ quái liền vội vàng hỏi hắn một câu.
"Không có gì đâu, cảm ơn anh hai."
Dương Minh nói tiếp:
"Trước mắt cứ như vậy đi, nếu có chuyện gì phát sinh thì em sẽ liên lạc với anh sau."
"Uhm, quyết định vậy đi!"
Mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Hoàng Vĩnh Tiến vẫn không hỏi nhiều, bởi vì hắn biết một khi Dương Minh có biểu hiện này thì nhất định là có lý do.
Hơn nữa, chuyện có thể khiến Dương Minh phải lo lắng thì Hoàng gia có thể giải quyết sao? Thực lực của Hoàng gia căn bản không bằng một ngón tay út của Dương Minh, nên Hoàng Vĩnh Tiến thừa biết là không đủ khả năng để xử lý chuyện này rồi.
Sau khi cúp điện thoại của Hoàng Vĩnh Tiến xong, Dương Minh liền gọi cho Kim Ngưu. (DG: Tên sát thủ trong tổ chức Hắc Hồ Điệp, từng chạm trán với Dương Minh khi lần đầu Vương Ngữ Yên dẫn về tổ chức)
"Kim quản gia à? Tôi là Dương Minh đây."
Dương Minh chậm rãi nói.
Sau khi được Dương Minh cất nhắc, Kim Ngưu bây giờ đã trở thành quản gia của gia tộc Charles, quyền hạn cũng không nhỏ.
Chỉ là Kim Ngưu là người có trước có sau, hắn rõ ràng biết rằng nếu không có Dương Minh thì chắc chắn cả đời này hắn cũng không đạt được thành quả như vậy. Vì vậy, Kim Ngưu luôn tỏ ra thái độ kính trọng đối với Dương Minh.
"Thủ lĩnh!"
Kim Ngưu nghe thấy thanh âm của Dương Minh liền nghiêm nghị nói.
"Tôi giao cho anh một việc rất quan trọng, anh phải làm cho thật tốt."
Ngữ khí của Dương Minh tựa hồ như ra lệnh, nhưng chuyện này có quyết định rất lớn đến thành bại của cuộc đánh cuộc ngày mai, nên Dương Minh không muốn có bất cứ sơ sót nào xảy ra.
Dương Minh đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu ngày mai bọn chúng thả người đàng hoàng thì thôi, còn nếu bọn chúng giở trò thì Dương Minh cũng chẳng ngại mà xử lý bọn chúng một đoạn.
"Vâng, thưa thủ lĩnh. Kim Ngưu nhất định sẽ hoàn thành việc ngài giao phó."
Kim Ngưu nói.
"Uhm, bây giờ anh đi an bài một số đồng đội có thân thủ tốt lên máy bay đến Ma Cao ngay."
Dương Minh lại tiếp tục bằng thái độ như ra lệnh.
"Thủ lĩnh, ngài an tâm. Việc ngài giao, tôi sẽ cẩn thận hoàn thành."
Kim Ngưu ghi nhớ từng chữ Dương Minh nói rồi cam đoan.
"Uhm, anh làm việc tôi yên tâm rồi!"
Dương Minh rất coi trọng Kim Ngưu, nếu không, Dương Minh cũng không cất nhắc hắn lên vị trí quan trọng như vậy.
Vừa cúp điện thoại của Dương Minh, Kim Ngưu lập tức phân phó người trong gia tộc Charles chuẩn bị tư trang, bay đến Ma Cao theo lời của Dương Minh.
Chỉ là quyết định của Dương Minh có phần hơi đường đột, khiến gia tộc Charles phải trải qua một đêm gà chó không yên, náo loạn từ đầu trấn đến cuối trấn.
Khoảng rạng sáng hôm sau, Kim Ngưu cùng nhóm đồng độ đã có mặt ở Ma Cao.
Tuy vậy, vẫn còn sớm, Kim Ngưu sợ sẽ phá mất giấc ngủ của Dương Minh, nên không dám gọi điện, chỉ nhắn tin bảo rằng đã chuẩn bị xong.
Nhưng Dương Minh thì đang sốt ruột như ngồi trên đống lửa, làm sao có thể ngủ được? Khi nhận được tin nhắn của Kim Ngưu, hắn lập tức gọi lại:
"Kim Ngưu, anh đã tới rồi chứ?"
"Vâng, thưa thủ lĩnh. Tôi xin nghe lệnh thủ lĩnh."
Kim Ngưu cẩn trọng trả lời.
"Dàn đội anh em thành hai nhóm. Một nhóm mai phục ở bên ngoài sòng bạc, một nhóm giả dạng khách đánh bạc để mai phục bên trong."
Dương Minh nói tiếp:
"Chỉ cần nghe lệnh của tôi thì lập tức hành động."
"Thủ lĩnh, nhóm ở bên ngoài do Vương Bằng làm đội trưởng, còn nhóm trong thì do tôi chỉ huy. Thủ hạ của tôi đều là sát thủ chính quy do tôi đào tạo."
Kras cũng nói tiếp:
"Thủ lĩnh, ngài có thể trực tiếp gọi cho Vương Bằng để chỉ đạo thêm."
"Biết rồi, anh đúng là rất giỏi đấy!"
Dương Minh không ngờ Kim Ngưu nhanh như vậy đã có kế hoạch hoàn chỉnh. Nhóm của Vương Bằng toàn là lính đánh thuê, giỏi giết người bằng vũ khí nóng, còn thủ hạ của Kim Ngưu là sát thủ chuyên giết người không để lại dấu vết. Trong giết người, không ai hay biết ngoài việc cả hai đã chết, quả thật là một kế hoạch hoàn mỹ.
"Đa tạ thủ lĩnh đã khích lệ!"
Kim Ngưu vui mừng đến độ phá lên cười.
"Được rồi, chuyện này cứ tiến hành như vậy. Bây giờ anh bảo anh em cẩn thận quan sát xung quanh."
Dương Minh nói tiếp:
"Lát nữa tôi sẽ gọi cho Vương Bằng rồi liên lạc lại với anh sau."
"Vâng, thưa thủ lĩnh!"
Kim Ngưu nói rồi cúp máy.
Dương Minh bên này lại vui mừng ra mặt, thật sự là thủ hạ của hắn đã trưởng thành hơn rồi. Không cần thiết phải chuyện gì cũng do hắn ra mặt nữa.
Vươn vai, Dương Minh đứng dậy khỏi giường bắt đầu vệ sinh cá nhân. Sau khi hoàn tất, đã là 5 giờ sáng. Thật ra, trong lòng hắn không còn chút lo lắng hay hưng phấn nào nữa. Biết rõ mình sẽ thắng, thì làm sao còn cảm thấy hứng thú?
Chỉ là phòng ăn của khách sạn đến 6 giờ mới mở cửa, nên Dương Minh đành nằm trên giường xem TV để giết thời gian.
Khoảng một giờ sau, Dương Minh bình thản xuống phòng ăn dùng điểm tâm. Nếu xem diện mạo hiện tại của hắn, chắc ai cũng nghĩ rằng hắn chỉ là người bình thường, chẳng ai ngờ rằng đến 9 giờ sáng, hắn sẽ phải liều mạng để đánh cuộc.
Cửa thang máy vừa mở, Dương Minh đã thấy Tam Đặc Đốn đang cung kính đứng chờ ở dưới.
Thấy Dương Minh tới, Tam Đặc Đốn liền vội vàng chạy đến:
"Dương tiên sinh, buổi sáng tốt lành!"
"Uhm, cảm ơn ông!"
Dương Minh hơi ngạc nhiên, không nghĩ rằng Tam Đặc Đốn lại đứng đó chờ như một chú chó trung thành này. Nhìn dáng vẻ này của Tam Đặc Đốn, chắc chắn ông ta đã đứng đây khá lâu rồi.
Dù vậy, Dương Minh rõ ràng biết rõ là Tam Đặc Đốn chỉ muốn lấy lòng mình, nên cũng chẳng thắc mắc nhiều.
"Dương tiên sinh, phòng ăn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho ngài. Xin hỏi ngài muốn dùng trong phòng hay là đến phòng ăn V.I.P?"
Tam Đặc Đốn hỏi cẩn thận.
"Thôi, để tôi đến phòng ăn đi."
Dương Minh gật đầu:
"Để tôi hỏi xem bạn của tôi có ăn sáng không đã."
"Vâng, thưa Dương tiên sinh!"
Tam Đặc Đốn không rõ mối quan hệ của Dương Minh và Vương Mị, nhưng qua cách họ phản ứng, có thể đoán rằng hai người chắc chắn không phải bạn bình thường.
Dương Minh gõ cánh cửa căn phòng thứ hai, rất nhanh từ bên trong vọng ra:
"Ai vậy?"
"Dương Minh đây!"
Dương Minh tiếp tục:
"Cô thức dậy chưa? Cùng tôi đi ăn sáng chứ?"
"Kétttt!"
Tiếng đáp lại trong trẻo vang lên, ngay sau đó cánh cửa phòng thứ hai mở ra.
Vương Mị đã mặc quần áo từ lúc nào, dáng vẻ có vẻ mệt mỏi, như đêm qua ngủ không ngon.
Dù vậy, Dương Minh hiểu rõ, một khi hai cha con Trương Tân chưa an toàn, Vương Mị sẽ khó mà ngủ yên được.
"Uhm, đi thì đi."
Vương Mị gật đầu:
"Nhưng thật sự tôi không có hứng ăn."
"Haha, ăn chút cho có sức rồi đi, hôm nay tôi sẽ đưa hai cha con Trương Tân về an toàn."
Dương Minh cười nói.
"Vâng, Dương ca!"
Vương Mị đã nhiều lần chứng kiến rõ thực lực của Dương Minh, nên cô rất tin vào lời đảm bảo của hắn. Nếu là người đàn ông khác nói vậy, chắc chắn cô sẽ không tin.
Sau thái độ thay đổi 180 độ của Tam Đặc Đốn, Vương Mị càng lúc càng cảm thấy không hiểu nổi Dương Minh. Thân phận của Tam Đặc Đốn là giám đốc khách sạn Douglas ở Ma Cao mà, sao lại phải đi theo lấy lòng Dương Minh như vậy? Có lẽ chỉ có thể là do Dương Minh quá ngưu bức mới đúng, đúng là cực kỳ ngưu bức.
Hai người được Tam Đặc Đốn dẫn đến một phòng ăn V.I.P nằm riêng biệt ở góc tầng thượng.
Căn phòng trang trí vô cùng xa hoa, mọi vật dụng trên bàn đều bằng vàng, còn có một tấm kính lớn giúp khách thưởng ngoạn cảnh Ma Cao sáng sớm.
"Dương tiên sinh, xin ngài xem qua thực đơn đây. Tất cả món ăn đều thượng hạng. Nếu ngài không thích món nào, tôi sẽ chuẩn bị món khác ngay lập tức."
Tam Đặc Đốn cung kính đưa menu tinh xảo cho Dương Minh, cùng lúc đưa một tấm khác cho Vương Mị:
"Mời tiểu thư!"
Sau khi xem qua thực đơn, Dương Minh nhíu mày thầm nghĩ:
"Trứng cá muối Beluga, nấm Trắng Trüyp, bò Kobe, cá nóc Fugu... toàn là những món đắt nhất thế giới. Chắc cũng phải tốn đến trăm nghìn USD cho bữa này rồi. Thật rõ là quyết tâm vỗ mông ngựa của tên này."
(DG: 1kg trứng cá muối khoảng 5.000 USD, 1kg nấm Trắng Trüyp khoảng 160.000 USD, đúng là siêu đắt =.=)
Tuy nghĩ vậy, nhưng Dương Minh lại không thích món Âu, chỉ nhạt nhẽo nói:
"Nhiều quá rồi, chỉ là ăn sáng thôi, giảm bớt đi!"
Vương Mị cũng là người Hoa, chẳng mấy thích những món ăn Tây này, hơn nữa tâm trạng của cô bây giờ cũng không muốn ăn nhiều, liền gật đầu:
"Đúng vậy, ăn sáng ít thôi là đủ."
"Không nhiều đâu, Dương tiên sinh. Đây là chút lòng thành của tôi," Tam Đặc Đốn nói, "Hơn nữa, món nào ngài thích thì ăn, không thích thì thôi. Dù sao nhiều món là có nhiều lựa chọn."
"Uhm, đúng vậy, nhưng mỗi món ít ít thôi, chúng tôi ăn không hết đâu."
Dương Minh còn muốn chút tình người, dặn dò Tam Đặc Đốn:
"Anh để ý một chút, đừng vung tay quá trán."
"Vâng, thưa Dương tiên sinh!"
Tam Đặc Đốn nghe vậy liền quay người đi ra ngoài, chuẩn bị món ăn.
Dương Minh đang chuẩn bị cho một kế hoạch quan trọng liên quan đến một cuộc đánh cuộc sắp diễn ra. Anh gọi cho Kim Ngưu để triển khai các bước chuẩn bị cần thiết, trong khi tâm trạng của anh khá căng thẳng. Kim Ngưu, với kinh nghiệm của mình, nhanh chóng phân bố đội ngũ mai phục, còn Dương Minh thì lãnh trách nhiệm điều hành từ xa. Sáng hôm sau, khi Dương Minh và Vương Mị cùng nhau dùng bữa sáng, đều thể hiện sự lo lắng cho tương lai của kế hoạch này.